Tổ Trinh Thám Linh Dị - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


Tổ Trinh Thám Linh Dị


Chương 16



Ta cảm thấy bồn chồn.

Từ khi nhìn thấy cái hũ. Ta liền không sao giữ được bình tĩnh. Hơn ai hết, ta chính là người hiểu rõ về nó nhất.

Trong cái hũ ấy quả thật chính là linh khí ngàn năm của đất Thăng Long.

Thăng Long là chốn địa linh. Khi đoàn người theo Lý Công Uẩn dời đô từ Hoa Lư ra từng thấy linh khí thiên địa dầy đặc, hóa thành hình rồng mà bay thẳng lên trời.

Nghe tích ấy nếu là người thích truyền thuyết thì cho rằng đó là điềm lành, còn người biết phong thủy liền hiểu ý người kể sự tích ấy muốn nói đến sự sung mãn của linh khí ở đất Thăng Long, xứng đáng làm nơi quốc thủ.

Thời đó, Tô Lịch là con sông chính chảy quanh thủ đô, có thể coi là long mạch của đất Thăng Long.

Từ thời nhà Đường, vị tiết độ xứ Cao Biền vốn là nhà phong thủy bậc thầy nhân lúc tu sửa thành Đại La đã đến đoạn sông phía tây thành, nơi mà theo ông ta là ” chỗ vảy ngược của con rồng ” lập trận trấn yểm nhằm tán đi linh khí của cả vùng. Nhằm khiến cho người dân nơi đây không được linh khí phong thủy bồi dưỡng mà trở thành anh tài hào kiệt có thể gây ảnh hưởng đến sự thống trị của nhà Đường.

Nhưng hơn một trăm ba mươi năm sau, khi đó Lý Công Uẩn quyết định dời đô từ Hoa Lư đến thành Đại La. Người ủng hộ ngài nhất là Thiền sư Vạn Hạnh đã tới trước một bước, tham khảo phong thủy khí thế của đất này.

Sư Vạn Hạnh là bậc đắc đạo, mắt nhìn thấu linh khí nơi đây bị tán loạn thất thường bèn tìm đến nơi xưa Cao Biền trấn yểm rồi phá giải ấn phong.

Không ngờ ấn phong có điều cổ quái, Sư Vạn Hạnh tuy có thể khơi thông lại long mạch vận khí, nhưng cũng không thể làm cho hoàn mĩ.

Ngài từng nói với ta:

” Đất Thăng Long linh khí dồi dào, nhất là con sông Tô Lịch quả thực là long mạch của cả một xứ Giao Châu. Năm xưa ta phá trận Bát Quái Khổn Long của Cao Biền trên sông, trận pháp vừa phá tức thì linh khí giống như con rồng thoát khỏi gông xiềng, bay thẳng lên trời. Nhưng giống rồng là loài chí dương chí cương, linh khí dồi dào như thế, ắt sẽ sinh nhiều bậc kì tài mà cũng có lắm kẻ loạn thần. Nên ta đành dùng một trận khác gọi là Trấn Linh Tụ Âm Trận ngay trên trận Bát Quái ấy để điều hòa long mạch. Trước mắt thì không sao, nhưng nếu sông Tô Lịch mà cạn, dương khí không còn đủ ắt sẽ sinh ra tinh quái vô cùng đáng sợ”

Lúc đó ta từng nghĩ Thiền Sư quá lo xa, sông Tô Lịch làm sao cạn được. Nhưng không ngờ thực sự có một ngày nó bị thu hẹp lại thành con mương đen ngòm.

Có lẽ, lời sấm mà Sư Vạn Hạnh đọc cho ta trước lúc viên tịch đã đến kì ứng nghiệm.

o0o

Lúc Trần Oai đến đình Vạn tìm Vũ, thấy mắt hắn đỏ sọng, những sợi gân máu nổi lên sau một đêm thức trắng khiến gương mặt vốn dễ gần của hắn trở nên dữ tợn.

Vũ gấp gáp hỏi:

– Bảo Châu đang ở đâu? Cô ấy có sao không? Lão già ấy có chịu khai không?

Trần Oai khổ sở lắc đầu.

Anh còn lo lắng hơn Vũ nhiều. Ngay khi tỉnh lại, mặc kệ hậu quả của việc bị trúng tà làm cho thân thể rã rời, đầu đau như búa bổ,Trần Oai đã định chạy về núi Cấm tìm Bảo Châu. Nhưng nhận được những thông tin mà Vũ để lại, anh đành nén lòng ở lại thẩm vấn Thầy Tào.

Lúc này Thầy Tào là manh mối duy nhất họ có trong tay. Bởi Trần Oai khi tỉnh lại, kí ức chỉ còn mơ hồ về thời điểm trước lúc Vũ đi lên núi. Khoảng thời gian sau đó anh hoàn toàn không nhớ.

Suốt đêm thẩm vấn,Thầy Tào một mực giữ im lặng, chỉ nói lão không biết gì về Bảo Châu. Trần Oai vốn đã tự dằn vặt vì không bảo vệ được Bảo Châu, lại nhìn cái bộ dạng Từ Thứ nhập Tào doanh của lão mà không kìm được nóng nảy, suýt nữa thì sử dụng vũ lực với lão.

Nhưng công an sở tại đang bị điên đầu vì cái chết của Thầy L. nên nhất quyết không dám để Trần Oai động đến Thầy Tào.

Trần Oai chẳng thu được tin tức gì đáng kể, đành thiểu não chạy đến đình Vạn tìm Vũ, hi vọng khả năng đặc biệt của hắn có thể giúp tìm ra manh mối.

Vũ cũng đang nóng nảy vô cùng. Bảo Châu thì mất tích, Luân đúng lúc này cũng không liên lạc được.

Luân là một linh hồn tồn tại đã gần ngàn năm, do một cơ duyên mà kí thác ở trên mình hắn.

Thường thì Luân không phải lúc nào cũng quanh quẩn bên người Vũ. Có lúc nó biến mất một cách bí ẩn, hoặc có lúc lại quấy phá đến khi hắn phát bực cả lên. Nhưng không nghi ngờ gì, từ khi có Luân, hắn luôn ỷ lại vào nó để xử lí những chuyện liên quan đến phong thủy, tâm linh.

Bây giờ đến lúc cần kíp, không ngờ nó lại biến mất khiến hắn giống như kẻ tắt đèn đi đêm, không biết đường nào mà lần.

Ngửa cổ uống một ngụm nước, hắn phiền não nói:

-Tôi cũng đã đi tìm suốt đêm qua. Núi Cấm cũng không rộng lớn gì lắm, thật sự không hiểu cô ấy đã đi đâu nữa. Hay là cô ấy trượt chân rớt xuống hang hốc nào rồi, bây giờ chúng ta gọi thêm người đi tìm tiếp xem sao?

Trần Oai đáp:

– Bây giờ là lúc cần bình tĩnh, tôi đã yêu cầu đội truy tìm đem chó nghiệp vụ đến để hỗ trợ điều tra rồi, có thể đầu giờ chiều sẽ tới. Hi vọng khi đó sẽ tìm ra tung tích của cô ấy

Vũ nóng nảy đáp:

– Bảo Châu đã mất tích tròn một ngày rồi, Mà bây giờ chúng ta phải ngồi chờ đàn chó đến à?

Nếu chó mà không ăn chắc được, anh điều luôn đội ngoại cảm của UIA * đến đây cho tôi.

Trần Oai trầm ngâm đáp:

– Thú thực là tôi cũng rất lo lắng cho Bảo Châu, nhưng gọi người của UIA cũng không đơn giản, việc cần làm của chúng ta bây giờ là bình tĩnh phân tích lại toàn bộ vụ án. Tôi cảm thấy có gì đó không ổn trong chuyện này.

Vũ lầu bầu ” Người mất tích thì không lo, lại đi lo vụ án. Cổ vật thì đã tìm thấy rồi, hung thủ cũng tìm ra rồi còn quái gì mà không ổn nữa. Đúng là bọn công an máu lạnh ” – Nói vậy nhưng hắn vẫn ngồi xuống phản gỗ kể lại một lượt những chuyện xảy ra trong lúc Trần Oai mất tích.

Trần Oai nghe Vũ kể, bèn lấy giấy bút ghi chép lại. Nghiền ngẫm một hồi anh nói:

– Bây giờ chúng ta sẽ dùng phương pháp hỏi – đáp để phân tích ngược lại vụ án này. Tôi thấy nó có quá nhiều điểm bất thường. Bây giờ tôi sẽ hỏi, còn anh trả lời nhé.

Vũ gật đầu, từ lúc Bảo Châu mất tích, hắn đã quá hoang mang và nóng vội nên chẳng nghĩ được gì.

– Bây giờ chúng ta sẽ phân tích lại sự việc từ đầu. Anh nhận định thế nào về cái chết của ông Tứ và Thầy L. ?

Vũ đáp:

– Từ cách mà hai người đột tử, tôi cho rằng họ bị cùng một đối tượng sát hại. Thầy Tào đã thú nhận mình là kẻ thủ ác. Mà tôi có thể chứng thực lão có năng lực làm được điều đó. Chính tôi cũng suýt chết vì Thuật Bóng của lão ta.

Trần Oai lại hỏi:

– Vậy anh cho rằng động cơ của Thầy Tào là gì?

Vũ đáp:

– Vì món cổ vật kia. Mặc dù lão nói làm vậy để ngăn Thầy L. và ông Tứ sử dụng món cổ vật nhưng tôi không tin lão già ấy là loại người đại đức đại nghĩa giết một người để cứu trăm người. Nếu đúng như lời lão nói, thì…

Nói đến đây Vũ lắc đầu nói:

– Không đúng, Ở chỗ này có điều không khớp.

Trần Oai hỏi:

– Không khớp ở điểm nào?

Vũ suy nghĩ một lát rồi đáp:

– Không khớp chính là thời gian. Thầy Tào có yêu cầu tôi không được động đến món cổ vật trong vòng bốn mươi chín ngày để làm phép Trấn Linh Tụ Âm.

Ở đây có hai giả thuyết. Thứ nhất là Thầy Tào giết ông Tứ và Thầy L. để ngăn không cho họ phá phong ấn. Vậy tức là phong ấn vẫn chưa bị mở ra, mà theo tôi thấy, thì chiếc bình đó không hề tỏa ra chút linh khí nào, chứng tỏ nó vẫn giữ được phong ấn rất hoàn hảo, thế thì cần gì phải làm phép Trấn Linh Tụ Âm?

Nhưng nếu như hai người kia đã phá được phong ấn của món cổ vật, vậy thì từ lúc xảy ra vụ án đến bây giờ là gần mười ngày rồi. Sao lão không thực hiện phong ấn ngay từ lúc đó mà lại chờ đến lúc tôi tìm đến tận nơi mới làm việc này? Hơn nữa, muốn lập Trấn Linh Tụ Âm Trận hiển nhiên không thể đơn giản như vậy. Ít nhất phải có rất nhiều vật hiến tế, và quan trọng là phải tìm được nơi phong thủy địa khí phù hợp mới được.

Nói đến đây, Vũ chợt gầm lên:

– Con mẹ, chúng ta bị lừa rồi.

Hắn nói xong liền nhao ra ngoài cửa ngay, Trần Oai thấy vậy cũng vội vã đuổi theo.

Vũ vừa xăm xăm chạy lên núi Cấm vừa giải thích:

– Sao tôi lại ngu ngốc thế được nhỉ. Trấn Linh Tụ Âm Trận căn bản không phải là dùng để phong ấn một món đồ. Mà ngược lại, nó dùng món đồ cổ ấy để trấn yểm long mạch, hấp thụ khí âm để trấn áp linh khí của cả một vùng.

Lão già ấy dùng cái hũ để bày trận Trấn Linh Tụ Âm ở trong sơn động, hẳn là lợi dụng nó để thực hiện một ý đồ khác. Tôi chưa biết lão định làm gì, nhưng rõ ràng cái thời gian bốn mươi chín ngày ấy chỉ là tiện mồm nói ra, làm kế hoãn binh. Cả việc lão bỗng nhiên ngoan ngoãn để chúng ta bắt được, rồi thản nhiên nhận tội giết người cũng chính là để đánh lạc hướng tìm kiếm của chúng ta.

Hừ, không biết lão đang giấu diếm cái gì trong đó.

Nhưng khi Vũ và Trần Oai tìm đến chỗ cái hang thì đã thấy Bảo Linh từ trong hang núi chui ra. Vũ thầm hô không ổn, túm lấy con bé quát:

– Anh bảo mày ở im trong nhà cơ mà, ai cho mày lên đây?

Bảo Linh lì lợm không nói gì, nhưng khi Vũ chui vào hang đá, đi một đoạn thì đã thấy nó bị bít kín lại bởi một tảng đá khổng lồ. Hắn biết ngay đây là do Thầy Tào cố tình sắp đặt để Bảo Linh giúp lão đóng cửa sơn động.

Giận run người nhưng chẳng biết làm sao với con bé, Vũ và Trần Oai đành trở lại thị trấn, yêu cầu đội tìm kiếm mang chó nghiệp vụ đi tìm Bảo Châu. đồng thời huy động người mang theo búa đục để tìm cách trở vào trong động.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN