Tô Vàng Nạm Ngọc - Chương 20: Chuyện xưa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Tô Vàng Nạm Ngọc


Chương 20: Chuyện xưa


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đêm nay, Lý Tâm Ngọc nằm mơ. Từ lúc trùng sinh đến nay, lần đầu tiên nàng mơ thấy chuyện cũ trước kia.

Trong mộng có cảnh nàng cùng Bùi Mạc gặp gỡ ở Bích Lạc cung, mùa đông tuyết rơi lả tả; có lúc nàng trêu đùa Bùi Mạc, hắn vì tức giận mà đỏ ửng mặt; có nàng cùng Bùi Mạc trốn dưới bệ cửa sổ thư phòng, vừa cẩn thận lại nhiệt liệt lần đầu tiên hôn nhau .

Khi đó, trong mắt Bùi Mạc của nàng không có kẻ thù, không có oán hận, nét mặt tươi cười, một lần lại một lần làm nũng tựa như khẩn cầu nàng: Lại hôn một chút, công chúa, lại hôn một chút có được không?

Lần đầu tiên say rượu mất khống chế, cùng Bùi Mạc trải qua một đêm xuân, Bùi Mạc cũng từng lần một hôn mắt của nàng, môi của nàng. Khi đó Lý Tâm Ngọc say đến bất tỉnh nhân sự, đùa giỡn Bùi Mạc xong nghiêng đầu liền ngủ, đâu còn thấy được cố chấp trong mắt hắn?

Hoa nở lá rơi, mây hợp mây tan, thực sự là một đoạn thời gian không lo không nghĩ, không biết tuổi tác trời cao đất dày, đến cả không khí cũng tản mát ra hương say ngọt. Đáng tiếc cảnh trong mơ ngọt ngào đến mấy cũng sẽ như đám bọt biển dưới ánh mặt trời, chung quy có một ngày vỡ tan.

Trong mộng nàng vẫn như cũ có thể cảm nhận được lúc Bùi Mạc quỳ trên tuyết, không chỗ có thể ẩn nấp khủng hoảng. Lý Tâm Ngọc rõ ràng biết, cùng con của kẻ thù—— một tên đầy tớ ước hẹn tương tư, trong mắt phụ hoàng và thái tử là ý vị thế nào. Nàng là đứa trẻ bị làm hư, còn chưa có chuẩn bị gì để gánh chịu hậu quả xấu do tham hoan mang đến. Nàng thích Bùi Mạc sao? Đương nhiên là thích. Thế nhưng phụ hoàng và ca ca sủng nàng mười tám năm, nàng không có cách nào nhìn thẳng ánh mắt thất vọng của bọn họ. Dưới áp lực của hai tầng khó xử, nàng làm ra quyết định ngu xuẩn nhất đời mình, dùng một loại thái độ bất cần đời hủy bỏ cảm tình của mình cùng Bùi Mạc. “Vui đùa một chút mà thôi”, sáu chữ này là ma chú đáng sợ nhất, đem tất cả tai ương bắt đầu, đem tín nhiệm và dịu dàng không dễ dàng tạo dựng lên giữa nàng và Bùi Mạc giã nát thành từng mảnh nhỏ. Cùng nhà Vũ An hầu Quách Trung định ra việc hôn nhân, ngày ấy, Lý Tâm Ngọc tự tay đưa nô khế của Bùi Mạc cho hắn, nói: “Bản cung phải lập gia đình, không thể lại cùng ngươi hòa hợp, từ nay về sau ngươi được tự do, ngươi đi đi.”

Nàng tự cho mình là đúng, cảm thấy đây là ân huệ lớn lao đối với Bùi Mạc, Bùi Mạc có lẽ còn mang ơn với nàng. Nhưng Bùi Mạc nhận lấy tờ giấy mỏng kia, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, cứ như vậy nhìn nàng, đôi mắt dần dần ửng hồng.

Hắn nói: “Lý Tâm Ngọc, ngươi biết ta muốn không phải thứ này.”

“Nhưng ta chỉ có thể cho ngươi thứ này! Ngươi chỉ là một tên nô lệ, là con trai tội thần, mà ta là đế cơ duy nhất trong thiên hạ này! Ngươi nói ta nên làm sao bây giờ, Bùi Mạc, lấy mệnh tương bác gả cho một tên đầy tớ sao?”

“Lúc người cùng ta chung giường mà ngủ, lúc da thịt thân cận, người đã nói ngươi thích nhất ta.”

Gân xanh trên mu bàn tay Bùi Mạc nổi lên, nắm chặt tay đến phát run. Hắn từng bước một tới gần Lý Tâm Ngọc, đem nàng hoàn toàn bao phủ dưới cái bóng mờ của chính mình, mỗi một chữ nói ra đều như đang gánh chịu thống khổ thật lớn: “Người đừng gả cho Quách Tiêu, cũng đừng tìm nam nhân nào khác, người chờ ta một chút, chờ ta một chút có được không?”

Mỗi lần hắn tới gần một bước, Lý Tâm Ngọc liền lui về phía sau một bước, cho đến khi không thể lui được nữa, nàng ngã ngồi trên nhuyễn tháp, ngửa đầu hờ hững nói: “Bùi Mạc, ngươi biết điều này là không thể nào. Cho ngươi thời gian thì phải làm thế nào đây? Việc hôn nhân cùng Quách gia đã chiêu cáo thiên hạ, dù làm như thế nào, cũng là hy vọng phù du hão huyền mà thôi.”

“Hy vọng hão huyền? Lúc trước khi ngươi trêu đùa ta, tại sao không nói tương lai của chúng ta là hy vọng hão huyền?”

Bùi Mạc một chưởng vỗ vào trên giường, đem nàng hoàn toàn ôm vào trong ngực mình, ngoan cường đáp: “Công chúa, ta là người cố chấp, người nếu như vô tình, liền không nên tới trêu chọc ta. Việc đã đến nước này, người cho là người còn có thể thoát thân sao?”

“Đời người ngắn ngủi, vốn là nên tận hưởng lạc thú trước mắt. Không phải là cùng ngươi ngủ một đêm mà thôi, có gì cùng lắm thì…” Lý Tâm Ngọc cũng bị khơi dậy lửa giận, miệng nói ra lời nóng giận: “Nếu không thì thế nào, để bản cung nhìn ngươi đi tìm chết sao?”

“Ta sẽ nhờ Lang Gia vương giúp đỡ Bùi gia giải oan, đợi đến khi ta khôi phục lại Bùi gia, trở về lại cưới người.”

“Không có khả năng …”

“Có! Chỉ cần người tin ta, liền có khả năng!”

Lý Tâm Ngọc lắc đầu: “Ta không muốn đem tính mạng lẫn tương lai đem đặt cược hết lên chuyện này, tình cảm nơi ta đã hết, ngươi… Ngô!”

Bùi Mạc một phen ôm nàng, phủ phục hung hăng hôn lên môi của nàng. Đó là một nụ hôn hung ác mà tuyệt vọng, mang theo ý đau khắc cốt ghi tâm, Lý Tâm Ngọc thậm chí còn nếm được máu tươi hòa với vị mặn của nước mắt…

“Bùi Mạc, ngươi buông ra… Ngô!” Nàng giãy giụa, đấm đánh, Bùi Mạc lại như liều mạng bất cứ giá nào, đem hai tay của nàng đặt trên giường, hôn nàng càng thâm trầm… Nhưng mà, nói một cách nghiêm túc, kia không phải là nụ hôn ám muội giữa tình nhân, lại càng như là con thú bị vây khốn tuyệt vọng cắn xé.

Bốp ——

Tiếng bạt tai lanh lảnh vang vọng ở bên trong phòng, đánh thức hai kẻ tình nhân tuyệt vọng. Lý Tâm Ngọc ngơ ngẩn nhìn vết bàn tay đỏ ửng trên mặt Bùi Mạc, tay run rẩy, lòng bàn tay non mịn đau đến ngứa ngáy.

Một cái tát kia đánh vào trên mặt Bùi Mạc, cũng đánh vào trong lòng nàng. Nàng vĩnh viễn không thể quên một màn kia, trên lông mi Bùi Mạc treo giọt nước mắt chưa khô, khóe miệng chảy máu tươi đỏ sẫm, cứ như vậy nhìn nàng, thật chậm thật chậm tràn ra một nụ cười lạnh tận xương tủy. Hắn đứng dậy, mò lấy dao rọc giấy trên án thư, đem lưỡi dao sắc bén nắm ở trong tay, từ trên cao nhìn xuống Tâm Ngọc, giống như con thú đói đến phát cuồng nhìn chằm chằm con mồi.

“Ngươi muốn làm gì? Bỏ dao xuống!” Lý Tâm Ngọc hốt hoảng lui về phía sau, quay đầu hướng ra ngoài hô: “Người đâu…”

Một câu nói còn chưa ra khỏi miệng, Bùi Mạc bỗng nhiên che miệng của nàng, nói giọng khàn khàn: “Suỵt ——, yên tĩnh.”

Hắn muốn giết mình! Lý Tâm Ngọc toàn thân phát run, hoảng sợ nhìn Bùi Mạc giơ lên dao rọc giấy. Nàng muốn giãy giụa lại không thể động đậy, một khắc kia lưỡi dao bổ xuống, nàng chỉ có thể trốn tránh mà nhắm chặt hai mắt! Nhưng mà, đau đớn trong tưởng tượng vẫn chưa đến, lại có chất lỏng gì ấm áp dinh dính tí ta tí tách rơi xuống trên mặt mình. Nàng run rẩy mở mắt ra, nhìn thấy Bùi Mạc cắn chặt đôi môi tái nhợt, sau gáy một mảnh máu tươi nhễ nhại.

Hắn đem ấn ký nô lệ phía sau gáy phá hủy! Lý Tâm Ngọc không thể tưởng tượng loại đau đớn đó như thế nào. Cái người điên này!

Bùi Mạc chầm chậm tư kéo tay áo xuống, băng bó vết thương qua loa, hỏi: “Lý Tâm Ngọc, người từng yêu ta chưa?”

“Hiện tại rối rắm điều đó còn có ý nghĩa gì?”

“Người có từng yêu ta chưa?”

“Bùi Mạc, ngươi điên rồi?”

Không có được đáp án Bùi Mạc cười thanh, bình tĩnh nói: “Ta hiểu rồi, ngươi không yêu ta.”

Lý Tâm Ngọc giãy ra khỏi tay hắn, lung tung xoa vẻ mặt máu tươi, run run nói: “Ta thả ngươi tự do, ngươi cũng buông thù hận, xuất cung sống an ổn qua ngày, có được không?”

Bùi Mạc nhìn nàng chằm chằm, nhẹ nhàng gật đầu, một câu “được” vừa mới nói ra khỏi miệng, nước mắt liền rơi xuống. Đó là lần đầu tiên Bùi Mạc khóc. Hắn đi, mang theo một thân vết thương, máu tươi đầy tay, lại cũng không xuất hiện ở Trường An nữa.

Nửa năm sau đó, hoàng đế Lý Thường Niên vì ăn quá nhiều đan dược mà chết, hôn sự của Lý Tâm Ngọc vì giữ đạo hiếu mà hoãn lại ba năm sau. Lý Tấn đăng cơ không đến một năm mà cho phép xây dựng cung điện rầm rộ, suốt ngày mê đắm trò chơi nhân gian không để ý tới triều chính, thừa tướng cùng Hứa các lão không thể nhịn được, nói thẳng mặt can gián. Thừa tướng lên án mạnh mẽ Lý Tấn ngu ngốc không có năng lực, lại bị Lý Tấn chém giết với ngoài điện. Hứa các lão không thể chịu nhục, tức khắc đâm đầu chết ở trên đại điện… Sưu cao thuế nặng, trì trệ nhiều năm, bất mãn của dân chúng vào giờ khắc này triệt để bạo phát, Lang Gia vương dẫn đầu phản quân khí thế ào ạt, một đường thẳng bức đến đế đô. Trong lúc nguy cấp, Lý Tấn sợ hãi, hết ngày núp ở phía hậu cung không dám ra ngoài. Nghĩ nghĩ, Lý Tâm Ngọc chủ động đi tìm hắn, cho hắn làm ra lựa chọn. Nàng cười nói: “Hoàng huynh, để ta xuất giá thôi, Quách gia là hi vọng cuối cùng của chúng ta rồi.”

Vậy là chưa đủ ba năm sau ngày tang hoàng đế, tân đế vội vã xử lý hôn sự của Tương Dương trưởng công chúa, ý mượn hơi muội muội để Vũ An hầu Quách Trung xuất ra năm vạn binh mã.

Ngày xuất giá ấy, Lý Tâm Ngọc mặc hồng la quần tơ vàng mẫu đơn cao quý, mang bách điểu Triều Phượng quan tinh xảo nhất, nhưng vẫn cảm thấy trước mắt hiu quạnh thê lương. Ngồi sau xe ngựa của phò mã Quách Tiêu, thái tử ca ca từng thúc ngựa đuổi theo rất lâu. Hắn khóc rống rơi nước mắt gào thét, hắn nói hắn xin lỗi nàng, bởi vì an ổn của hắn là dùng hạnh phúc của muội muội hạnh phúc. Hắn nói: “Ta là tên hoàng đế thất bại, tha thứ cho ca, Tâm nhi.”

Quách gia quanh năm soái lĩnh bên ngoài, cả nhà định cư ở U Châu, Lý Tâm Ngọc gả cho Quách gia, tự nhiên cũng phải đi theo về phương bắc. Quách Tiêu đã sớm ngưỡng mộ sắc đẹp của Lý Tâm Ngọc, dọc theo đường đi hết sức hỏi han ân cần. Nhưng khi đội quân hộ tống đi qua Hoàng hà, đêm đó lại đột ngột xảy ra sự cố ngoài ý muốn. Phản quân đã sớm mai phục tại nơi này, không cần tốn nhiều sức liền bao vây toàn bộ đội quân hộ tống. Bên người chỉ còn sót lại nữ hầu vệ Bạch Linh, Lý Tâm Ngọc bị bắt, trở thành tù binh của phản quân.

Nàng bị giam lỏng trong thành vừa phá, chờ đợi phản tướng đến đây cân nhắc quyết định số phận mình. Ngắn ngủi nửa canh giờ chờ đợi lại là thời khắc khó chịu nhất cuộc đời này của nàng. Nàng không biết đợi chờ mình là cái gì, là nhục nhã hay là tử vong? Dường như qua cả một ngày dài dằng dặc, ngoài cửa cuối cùng cũng truyền đến tiếng bước chân, nàng nghe thấy binh lính giữ cửa trầm giọng hô: “Bùi tướng quân.”

Lý Tâm Ngọc giống như con thỏ bị hoảng sợ, bỗng nhiên đứng dậy, mở to mắt nhìn phía cửa gỗ bị đẩy ra. Màn bố bị vén lên, một thân ảnh thon dài cao lớn đạp cửa tiến vào, tóc dài buộc lên, chiến giáp sáng loáng, trên áo choàng đen huyền còn dính tuyết, ngũ quan đẹp đẽ sắc bén.

Xa cách gần hai năm, hắn đã không còn là thiếu niên kiêu ngạo cố chấp năm đó, hắn giấu kín tâm tư, trở nên cao lớn lại sâu không lường được. Hắn vừa đứng lại, không khí trong phòng cũng đông cứng. Lý Tâm Ngọc đã không có can đảm chất vấn hắn, vì sao phải đi nhờ vả Lang Gia vương Lý Nghiễn Bạch. Bùi Mạc đem chiến bào treo trên giá gỗ, đem một hộp gỗ sơn hoa tiến về phía trước một bước, ánh mắt như đao quét qua người Lý Tâm Ngọc, giống như đang xem kỹ con mồi trong lòng bàn tay.

“Bộ dạng ngươi mặc giá y, thật là đẹp mắt.” Hắn nói như thế, cầm trong tay hộp đựng thức ăn đặt trên án kỷ trước mặt Lý Tâm Ngọc, lập tức vén áo bào ở một bên ngồi xuống, khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười nguy hiểm, ra hiệu nàng: “Mở nó ra.”

Lý Tâm Ngọc lui về phía sau một bước: “Không …”

Nàng sợ trong chiếc hộp, là đầu của một vị thân hữu nào đó đang máu chảy đầm đìa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN