Tô Vàng Nạm Ngọc - Chương 22: Gác đêm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Tô Vàng Nạm Ngọc


Chương 22: Gác đêm


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lý Tâm Ngọc từ trong ác mộng giật mình tỉnh giấc, nhất thời không biết mình đang ở trong mơ hay ngoài hiện thực, chỉ có thể hốt hoảng gọi tên Bùi Mạc, dường như đó là cọng rơm cứu mạng cuối cùng mà nàng có thể nắm lấy.

“Công chúa có chuyện gì vậy?”

Cung nữ Tuyết Cầm trực đêm đến áo choàng cũng không kịp mặc, vội vã đẩy cửa tiến vào, lại thấy Lý Tâm Ngọc chỉ mặc áo ngủ mỏng đơn bạc ngồi trên giường, lập tức hoảng sợ, đem chăn đệm nhấc lên trùm lấy nàng, hỏi: “Trời đông giá rét, công chúa như thế nào lại không mặc nhiều một chút? Lỡ như cảm lạnh phải làm sao a?”

“Tuyết Cầm?”

“Là nô tì. Người mơ thấy ác mộng sao?”

Lý Tâm Ngọc dường như không nghe thấy, run giọng hỏi: “Ta đang ở đâu? Đây là Thanh Hoan điện sao?”

Tuyết Cầm đưa cho nàng chén trà nóng, lo lắng nói: “Đây là Thanh Hoan điện mà, người thế nào rồi?”

Từ lúc trùng sinh đến bây giờ đã mấy tháng qua, Lý Tâm Ngọc lần đầu tiên mơ thấy chuyện cũ trước kia rõ ràng như vậy. Nàng có chút bất an cùng sợ hãi, lo lắng liệu đây là dấu hiệu nào đó, có lẽ là trời cao muốn một lần nữa đem linh hồn của nàng đi, mới để cho nàng mơ thấy chuyện kiếp trước rõ ràng như vậy. Nàng cần một thứ gì đó để chứng minh rằng mình còn sống. Nghĩ đến chỗ này, nàng đem lau mồ hôi lạnh trên trán, hỏi: “Bùi Mạc đâu? Bùi Mạc ở đâu?”

“A, là cái tên nô lệ kia?” Tuyết Cầm đáp: “Hắn hẳn là ở thiên gian đi, nô tì cho người gọi hắn đến có được không?”

Lý Tâm Ngọc tựa ở trên giường, đem chăn kéo đến đắp trước ngực, mệt mỏi gật gật đầu. Chẳng biết tại sao, nàng rất muốn gặp Bùi Mạc, vô cùng muốn. Tuyết Cầm khoác áo ra cửa, đợi không đến thời gian uống một chén trà, bên ngoài tẩm điện truyền đến tiếng bước chân. Sau đó, cửa bị đẩy ra, một thân ảnh thon dài đi đến. Bùi Mạc cũng không đi vào nội gian, mà là cách tấm bình phong hành lễ, trầm giọng nói: “Công chúa.”

Mái tóc dài của Lý Tâm Ngọc rối tung như mực, nằm nghiêng ở trên giường, hướng đến cung tỳ sai bảo: “Tuyết Cầm, ngươi đi ra ngoài đi, tối nay có Bùi Mạc ở đây, ngươi không cần trực đêm.”

Tuyết Cầm liếc mắt một cái nhìn Bùi Mạc, có chút bộ dạng không yên tâm lắm. Lý Tâm Ngọc nằm trên giường mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tinh thần không tốt, Tuyết Cầm không muốn quấy rầy nàng không thoải mái, miễn cưỡng đáp ứng “Vâng” một tiếng liền khép cửa lui xuống.

Lý Tâm Ngọc nghiêng nghiêng người, tìm một tư thế dễ chịu nằm xuống, nhìn dáng hình sau bình phong nói: “Xin lỗi, trời còn chưa sáng, có lẽ đã quấy rầy giấc ngủ của ngươi?”

Sau bình phong, Bùi Mạc đứng thẳng lưng, nói: “Ta vừa mới xem xong thư, còn chưa ngủ.”

“Trời lạnh, ta lười ngủ nên gọi ngươi đến, cứ tự nhiên tìm một vị trí ngồi xuống đi.”

Lý Tâm Ngọc đem chăn kéo cao một chút, uể oải nói: “Nhớ thêm một chút than vào trong chậu.”

Bùi Mạc cầm lên móc sắt bên cạnh, thêm một chút than vào trong chậu than, sau đó ngồi chồm hỗm sau án kỷ chất đầy hồ sơ, hỏi: “Công chúa đêm khuya gọi ta tới đây, là có việc gấp sao?”

“Yên tâm, không phải để thị tẩm ngươi.”

“…”

Bùi Mạc trầm mặc một lúc lâu, mới yên ổn điều chỉnh tầm mắt: “Ta cũng không có ý này.”

“Bùi Mạc, ta mới mơ thấy ác mộng.”

“Công chúa sợ sao?”

“Đúng vậy. Ta không biết cảnh trong mơ cùng hiện thực, cái nào mới là thật. Bùi Mạc, ngươi có thể hiểu ta nỗi sợ của ta sao? Có lẽ cuộc trò chuyện đêm nay giữa ta và ngươi mới là một cảnh mơ hoang đường, mà giấc mộng ta mới mơ thấy, mới chân chính là hiện thực.”

“Ta vẫn cho là công chúa không lo không nghĩ, không có một tia mù mịt, lại không biết vào lúc đêm khuya tĩnh mịch, người cũng sẽ mơ thấy ác mộng, sợ được ngủ không yên.”

“Nếu như ngươi đã từng trải qua quá khứ của ta, vậy cũng sẽ hiểu rõ nỗi khổ sở của ta lúc này.”

Nói xong, Lý Tâm Ngọc lại than thở: “Bùi Mạc, rất lâu rồi chúng ta không có ngồi nói chuyện ôn hòa như vậy.”

Khóe miệng Bùi Mạc cong lên, ý cười chợt lóe: “Cũng chưa có bao nhiêu lâu, hai canh giờ trước chúng ta mới gặp nhau ở phòng ăn mà.”

“Ngươi không hiểu, thật sự là đã lâu rồi, lâu đến cả một đời người, vượt qua sinh tử.”

Lý Tâm Ngọc lật thân mình, than thở: “Tiểu Bùi Mạc, hôm nay ở phòng ăn nói với ngươi chuyện xưa kia, kỳ thực còn có ẩn tình khác.”

Bùi Mạc gảy than củi trong tay một cái, nghiêng đầu hỏi: “Ẩn tình như thế nào?”

“…”

Lý Tâm Ngọc trầm mặc rất lâu, hình như dùng hết thiên ngôn vạn ngữ cũng không biết nên kể ra thế nào; đồng hồ nước kêu một tiếng, ánh trăng mờ dần phía tây, lâu đến mức Bùi Mạc cho rằng nàng sẽ không lại trả lời vấn đề này nữa, thanh âm buồn bã mơ hồ của Lý Tâm Ngọc trong chăn truyền đến.

“Bùi Mạc, xin lỗi.”

“Công chúa vì sao phải xin lỗi?”

Lý Tâm Ngọc nói: “Ta không biết phải giải thích cùng ngươi thế nào, chỉ cần ngươi biết, ta không phải là cố ý muốn tổn thương ngươi. Ta lúc đó chỉ là… chỉ là quá sợ hãi…”

Bùi Mạc ngẩn ra, chẳng biết tại sao, trên ngực trái nảy lên một nỗi đau đớn dày đặc. Hắn vô thức sờ lấy vết bớt trước ngực, chỗ đó nóng hổi như thể vừa bị bỏng qua, như là có cái gì đang thiêu đốt. Hoa đèn trên giá cắm nến rơi xuống, tàn chúc rơi lệ, tịch mịch im lặng.

Không biết qua bao lâu, sau tấm bình phong, người trên giường cứ thế im lặng, chỉ còn lại hơi thở an ổn đều đặn. Bùi Mạc nhẹ nhàng đứng dậy, thân hình phía sau bình phong xuất hiện, lộ ra một khuôn mặt thanh xuân tuấn dật. Hắn tiến lên hai bước, đứng bên giường Lý Tâm Ngọc, tầm mắt chậm rãi đảo qua cơ quan trên vách tường xung quanh… Chỗ đó có lẽ có đầu mối hắn muốn, chỉ cần hắn ra tay là có thể bí mật lấy nó đi. Tầm mắt Bùi Mạc ngắn ngủi trong bóng tối lại thu về, rơi vào trên người Lý Tâm Ngọc.

Nàng ngủ, mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp như mực lan ra dưới nệm giường, khuôn mặt trắng nõn trong bóng tối phủ lên một màu ấm áp. Nàng nghiêng đầu, đôi môi đỏ mọng hé mở, lộ ra màu răng sáng như trân châu, không một tia phòng bị.

Hắn là một kẻ lòng tham không đáy. Hưởng qua một điểm tốt của nàng, liền vọng tưởng muốn hoàn toàn có được nàng… Bùi Mạc đã đã quên lúc ban đầu tiếp cận Lý Tâm Ngọc với mục đích gì, ít nhất là lúc này, hắn chỉ nghĩ sẽ canh gác cho nàng một đêm yên giấc.

Hắn khom lưng, nhẹ nhàng đắp cho Lý Tâm Ngọc một góc chăn, tầm mắt ấm áp rơi trên khuôn mặt đang ngủ của nàng thật lâu, qua một lát mới khe khẽ thầm thì hỏi: “Người đang sợ hãi điều gì? Là cái gì khiến người trắng đêm không được yên giấc? Ta không biết lời nói người lỡ làm tổn thương ta là ám chỉ chuyện gì, nhưng lúc này ta chỉ muốn nói cho người biết, cho dù người đã từng làm gì, ta đều sẽ tha thứ cho người.”

Vì đêm qua giấc ngủ bất ổn, đến khi mặt trời lên cao Lý Tâm Ngọc mới lười biếng rời giường. Khi tỉnh lại, bên ngoài bình phong đã không còn thân ảnh Bùi Mạc. Tuyết Cầm nói, lúc trời tờ mờ sáng hắn liền đứng dậy trở về thiên gian.

Sau khi việc rửa mặt chải đầu hoàn tất, cung tỳ dâng lên một bàn thức ăn tinh xảo, Lý Tâm Ngọc ăn hai miếng liền thả đũa xuống. Nàng dùng khăn tay lau năm đầu ngón tay trắng nõn, vẫy vẫy cung tỳ cùng các ma ma, thờ ơ nói: “Các ngươi qua đây.”

Bọn hạ nhân không biết xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng Lý Tâm Ngọc có thưởng, đều dịu hiền quỳ gối trên đại điện. Ai biết sau một khắc, Lý Tâm Ngọc sắc mặt trầm xuống, híp mắt nói: “Ta nghe nói, trong các ngươi có những kẻ cùng thái tử ca ca qua lại không ngớt, ngay cả tên đả nô ta nuôi tên họ là gì cũng muốn đem đi nói cho hắn biết?”

Nàng không giận mà uy, cung tỳ ma ma này mới phát giác tình thế không ổn, quỳ rạp xuống đất không dám ngẩng đầu lên.

“Hôm nay nói chuyện tên đả nô, có phải hay không ngày mai đến việc bản cung khi nào ăn cơm khi nào đi ngủ đều phải báo cáo?”

“Nô tì không dám!”

“Ôi.” Lý Tâm Ngọc thở dài, một bộ dạng lo lắng thương tâm: “Cũng trách bản cung thua kém người khác, mặc dù các ngươi thể hiện là hầu hạ ta, kì thực lại đội người khác lên đầu làm chủ tử. Bản cung cho các ngươi ăn uống, đến một câu trách móc nặng nề cũng chưa từng có qua, nhưng dù vậy, cũng không thể làm cho các ngươi trở thành người của ta.”

Lý Tâm Ngọc đích thực là người theo trường phái yên vui, hơn mười năm qua đừng nói là nổi giận, đến ngay cả một lời nói nặng cũng chưa từng nói qua, đối với hạ nhân luôn luôn săn sóc, cung tỳ phục vụ qua đều thích nàng. Nói đến một lần duy nhất nổi giận, chính là lần trước khi Lưu Anh đem Bùi Mạc đưa lên giường nàng…

Nhưng chỉ có một lần nổi giận duy nhất, lại là muốn mạng của Lưu Anh, một hoạn quan đang được sủng lại có ngày chết bằng đao cùn. Cung tỳ phía dưới cũng không biết là ai nói lỡ miệng khiến công chúa không vui, đều là hoảng sợ không thôi, chỉ có thể quỳ lạy nhận tội. Bên ngoài Bạch Linh đang trực ban nghe thấy được động tĩnh, trầm mặc trong khoảnh khắc, chắp tay nói: “Công chúa không cần trách móc nặng nề các nàng, chuyện của Bùi Mạc, là thuộc hạ báo cho thái tử điện hạ biết.”

“Là ngươi?”

Lý Tâm Ngọc ngàn vạn lần không nghĩ đến lại là Bạch Linh, nữ hầu vệ này luôn luôn trung thành trước sau như một, không giống như là loạn nhai miệng lưỡi người. Quả nhiên, thấy ánh mắt Lý Tâm Ngọc nghi hoặc quét đến, Bạch Linh rũ đầu xuống, áy náy đáp: “Thuộc hạ cho rằng thái tử cùng công chúa điện hạ huynh muội tình thâm, thân thiết hỏi thăm lẫn nhau một phen cũng không gì đáng trách. Thái tử điện hạ dò hỏi thuộc hạ an nguy của người, thuộc hạ nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, liền đem chuyện của Bùi Mạc nói ra.”

“Ngươi đây là hồ đồ.” Lý Tâm Ngọc chân mày chau lại thành một đám, trầm giọng nói: “Ngươi đã biết ta cùng với ca ca huynh muội tình thâm, có chuyện gì cần phải nói, tự bản thân ta sẽ đi nói với hắn, còn phải dùng tới ngươi ở giữa thuật lại hay sao? Ca ca cũng kẻ chơi đùa hạng nhất, thủ đoạn xử lý vấn đề lại không như ta, có một số việc đem cho hắn biết cũng chỉ tăng thêm phiền não, thà rằng không để hắn biết.”

Bạch Linh vén áo quỳ xuống, hành đại lễ đáp: “Thuộc hạ biết tội, nguyện lĩnh phạt. Cũng xin điện hạ tha cho đám nương tử chưởn sự này, việc này cùng các nàng không liên quan.”

“Bạch Linh, bản cung tín nhiệm ngươi, nhưng sẽ không dung túng ngươi. Sau này ca ca có nghi vấn, ngươi nói hắn tới hỏi ta liền biết, làm cái gì lại muốn lén lút tìm người ngoài hỏi thăm? Có mấy lời chỉ có bản cung tình nguyện nói ra khỏi miệng, mới có thể đúng, nhưng nếu là do người khác nói ra liền là đi quá giới hạn, ngươi hiểu rõ chưa?”

“Thuộc hạ hiểu rõ.”

“Niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, có thể xử phạt nhẹ chút.” Hình như nhớ ra cái chủ ý thú vị gì đó, Lý Tâm Ngọc tròng mắt vừa đảo, giảo hoạt nói: “Như vậy đi, phạt ngươi gánh vác theo một người.”

Bạch Linh không rõ nàng nói thế là có ý gì, ngẩng đầu nghi ngờ nói: “Gánh vác một người?”

“Ừ, võ công của ngươi rất tốt, đem Bùi Mạc giao cho ngươi dạy bản cung mới yên tâm.”

Lý Tâm Ngọc đứng dậy đi tới trước mặt Bạch Linh, nâng nàng dậy, cười nói: “Từ nay về sau, ngươi nhớ dạy Bùi Mạc tập võ cho tốt, chớ để hắn thua ở trên đấu thú tràng làm mất hết thể diện của bản cung.”

Bùi Mạc là lưỡi kiếm sắc bén còn chưa rút ra khỏi vỏ, cả đời này, nàng không muốn lại xem hắn như nam sủng mà làm nhục, mà tốt nhất là mài sắc thanh kiếm này. Rồi sẽ có một ngày, đem hắn ra sử dụng vì nàng.

Lý Tâm Ngọc rất rõ ràng, Bùi Mạc muốn vì Bùi gia giải tội, mình cũng muốn tra rõ chân tướng vụ việc năm đó Uyển hoàng hậu bị đâm, hai người chung một mục đích, càng dễ dàng hóa thù thành bạn. Như vậy xem ra, giúp Bùi Mạc trở nên mạnh mẽ, cũng là làm cho chính Lý Tâm Ngọc đủ lông đủ cánh, cớ sao lại không làm?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN