Tỏa Băng Tâm - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
75


Tỏa Băng Tâm


Chương 15


Những lời nói của Lâm Tư Lập, từng câu từng chữ đều có lí.

Đây quả thực là cách tốt nhất.

Kỳ thật, bất luận Nghiêm Hủ có đáp ứng hay không, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, không phải là nữ nhi tả tướng thì cũng sẽ là người khác.

Ta từ nhỏ đã lớn lên trong cung, há có thể không rõ đạo lí này?

Hôn nhân đại sự của mỗi người chúng ta, sẽ không tự mình làm chủ, cũng không phải vì cái gì lưỡng tình tương duyệt.

Ta không phải cũng bởi vì hai nước hòa thân, mới đi đến nơi này sao?

Chỉ là ta chung quy vẫn may mắn, gặp được Nghiêm Hủ, người mà ta nhìn một ánh mắt ngỡ như vạn năm kia, cũng thích ta.

Nếu Nghiêm Mạc không gặp Bội Nhi, chấp nhận hòa thân, vậy ta bây giờ đang ở nơi nào? Đang làm cái gì?

Có thể gặp được Nghiêm Hủ, có thể cùng hắn lưỡng tình tương duyệt, chính là rất tốt.

Chính là rất tốt rồi.

Ngày hôm đó, Uyển Uyển đã nói với ta rất nhiều, nhưng nói cái gì thì ta đều không nhớ rõ nữa.

Duy chỉ nhớ rõ, chính là khi gió ấm thổi qua mặt, ta nhìn hoa trong vườn khẽ run rẩy, nhẹ nhàng bưng chén trà lên, nhấp một ngụm trà lá bạc.

Dường như có chút đắng chát.

Tháng kế tiếp, Nghiêm Hủ liên tiếp chiếm được mấy quận huyện ở phía Đông, cũng nhận được sự ủng hộ của một vị nhất phẩm tướng quân khác là Tiền tướng quân.

Nghe nói, Tiền tướng quân xưa nay cũng không quen với sự ngang ngược của Triệu thị, trước đây bởi vì cũng không có quá nhiều hiềm khích với Triệu thị, cho nên khi tả tướng cùng Triệu thị đấu nhau túi bụi, thì Tiền tướng quân vẫn chỉ lo thân mình.

Lần này cũng vì tán thưởng Nghiêm Hủ, cho nên phá lệ viết thư ủng hộ nhị hoàng tử.

Bệ hạ cuối cùng cũng ban chiếu thư, lập nhị hoàng tử Nghiêm Hủ làm hoàng thái tử, chính vị Đông cung, khắc thừa đại thống.

Vị Thẩm công công trong cung một tay che trời kia, cũng bị tra ra rất nhiều chứng cứ phạm tội cấu kết với Triệu gia, tham ô trái luật, xem mạng người như cỏ rác, mà một trong những công thần của chuyện này, cư nhiên là Lý Tư Phong.

Triệu gia, ngoại trừ Triệu hoàng hậu, đều bị đưa đến thiên lao, hoặc xử trảm, hoặc lưu đày, hoặc nhập nô tịch.

Triệu gia đã từng phong quang độc nhất vô nhị, cuối cùng cũng ngã xuống.

Tối hôm đó, ta ngồi ở ghế đá trong hoa viên, nhìn các tì nữ đi qua đi lại thu dọn đồ đạc.

Còn mười ngày nữa, liền phải hồi kinh.

Ta đang ngẩn người nhìn hoàng hôn trên bầu trời xa xăm, một hồi tiếng bước chân truyền đến, là Trương Qua từ thư phòng Nghiêm Hủ đi ra.

Trương Qua tiến gần hành lễ với ta, ta đứng dậy nói: “Trương phó tướng gần đây vất vả rồi.”

Trương Qua chắp tay: “Đều là chuyện thuộc hạ nên làm.”

Ta do dự một chút, vẫn nói: “Ta nhớ Trương phó tướng có phải… biết hát ca dao của Tề quốc hay không?”

Trương Qua sửng sốt, mặt hơi đỏ lên, “Thuộc hạ ngày thường hay ngâm xướng, cho nên có học qua một chút giai điệu của Tề quốc, chẳng qua chỉ biết một hai mà thôi.”

Ta mỉm cười: “Thật ra… Ta có một yêu cầu quá đáng, hôm nay… là sinh thần của mẫu phi ta… Trước đây, ta luôn đi theo mẫu phi nghe ca dao, Tề quốc có một bài hát tên “Phó giang bạn”, nam tử ngâm xướng rất hay, không biết Trương phó tướng có biết không?”

Trương Qua ngượng ngùng đáp: “Bài này thuộc hạ quả thật biết, chỉ sợ làm ô uế tai công chúa, nhưng nếu có thể nguôi ngoai được nỗi nhớ nhà của công chúa, thuộc hạ cũng vui vẻ bêu xấu.”

Ta cúi đầu: “Nhã Vân vô cùng cảm kích.”

Trương Qua liền ngồi đối diện ta, nhỏ giọng ngâm xướng.

Vài con chim nhạn bay về phía xa, tàn dương như m.á.u, ánh chiều tà làm rực rỡ bầu trời, giống như đ.á.n.h đổ hộp son của nữ tử, hoặc đậm hoặc nhạt, tô đến không có quy luật.

Một khúc vừa kết thúc, thanh âm Nghiêm Hủ mang theo ý cười từ phía sau truyền đến: “Ta còn chưa bao giờ nghe qua ngâm xướng du dương như vậy.”

Trương Qua cười cười: “Thuộc hạ bêu xấu rồi.”

Ta hơi hành lễ: “Đa tạ Trương phó tướng, không biết Trương phó tướng học giai điệu của Tề quốc ở đâu?”

Trương Qua cười đáp: “Trước kia nghe thương nhân ở Bắc Cương hát, liền học được, lại không nghĩ tới hôm nay may mắn có thể hát cho công chúa nghe.”

Trương Qua lui ra, Nghiêm Hủ đi tới trước mặt ta, nhìn ta một chút: “Nhớ Đại Tề rồi?”

Ta lắc đầu cười: “Không có, hôm nay là sinh thần mẫu phi, nhìn thấy Trương phó tướng đột nhiên rất muốn nghe giai điệu Tề quốc, cũng không nghĩ nhiều liền phiền toái hắn, hiện tại ngẫm lại thì không nên.”

Hắn đưa tay phải lên, mang theo vết chai mỏng vuốt ve mặt ta, ngón tay hắn lướt qua, dừng ở khóe mắt ta: “Vành mắt đều đỏ rồi, còn nói không có?”

Ta cười: “Tức cảnh sinh tình, khó mà tránh khỏi.”

Con ngươi hắn như mực, giống như nhìn thấu nội tâm của ta, nhẹ nhàng ôm ta vào lòng: “Vân nhi, có phải không muốn hồi cung hay không?”

Ta sửng sốt một chút, không biết làm sao hắn phát hiện được, liền khẽ gật đầu, cười nói: “Nhưng cũng không phải không muốn trở về, chính là gần đây đã quen với cuộc sống nhàn vân dã hạc, nghĩ lại trong cung quy củ rất nhiều, trái lại cảm thấy có chút không thích ứng.”

Hắn xoa đầu ta: “Không thích quy củ thì không cần quan tâm đến nó, mặc kệ ở nơi nào, nàng chỉ cần theo ý muốn của mình là được.”

Ta ngây ra, lập tức cười đáp: “Vậy sao mà được? Như vậy không phải ta sẽ vô pháp vô thiên sao?”

Hắn cưng chiều véo mũi ta: “Nàng sợ cái gì? Vô pháp vô thiên cũng có ta làm chỗ dựa cho nàng.”

Ta ngẩng đầu lên, dùng ngón tay chỉ vào ngực hắn, trêu ghẹo nói: “Vậy thế nhân nhất định sẽ nói, chàng bị sắc đẹp của Đại Tề công chúa mê hoặc mất tim, chàng không sợ sao?”

Khóe mắt hắn cong cong: “Ta sủng nương tử ta, liên quan gì đến thế nhân? Mặc kệ bọn họ nói cái gì thì nói.”

Nói xong hắn liền ôm chặt ta, đặt lên tóc ta một nụ hôn nhẹ: “Vân nhi, những ngày khổ cực nhất của chúng ta đều đã qua.”

Ta ừ một tiếng, ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt trong suốt sáng ngời của hắn, ta có thể nhìn thấy sâu trong đôi mắt kia, vào giờ khắc này, tràn đầy hình bóng của ta.

Ánh hoàng hôn bao phủ chúng ta, gió ấm mang đến hương thơm thoang thoảng của hoa cỏ, ta nhẹ nhàng kiễng chân ngẩng đầu, hôn lên môi hắn.

Một tia sáng dịu dàng lóe lên trong mắt hắn, hắn lập tức phản khách làm chủ, ôm lấy đầu ta, cường thế bá đạo hôn lại.

Ta nghĩ, nếu thời gian có thể đứng yên vào thời khắc này thì tốt biết mấy.

Đầu tháng chín, ta và Nghiêm Hủ cùng nhau hồi kinh.

Tống Cẩn đáp ứng lời mời của Nghiêm Hủ, cùng chúng ta hồi cung, mà trên đường hồi kinh, ta cũng đón được Trân cô cô và A Xán.

Trân cô cô nghe xong chuyện ta trải qua mấy tháng nay, chỉ than thở: “Công chúa và nhị điện hạ vẫn là có duyên phận, tơ hồng nguyệt lão chưa đứt, cho nên cũng không thể chia lìa.”

Sau khi hồi cung, hoàng đế Bắc Lương và Nghiêm Hủ, hai người ở Phúc Dương Cung đóng cửa nói chuyện cả một ngày.

Không ai biết rốt cuộc bọn họ đã nói cái gì, nhưng đôi phụ tử này, cuối cùng cũng đã hòa giải.

Hoàng đế Bắc Lương nửa năm sau sẽ thoái vị, mà Nghiêm Hủ, cũng hứa hẹn với phụ hoàng của hắn, chuyện thanh toán Triệu gia sẽ dừng lại ở đây.

Triệu hoàng hậu và Nghiêm Mạc, hắn cũng không muốn tính mạng của bọn họ.

Triệu hoàng hậu bị cấm túc trong Trường Thu Cung của bà ta, đây là sự thỏa hiệp cuối cùng của Lương đế.

Bởi vì nửa năm sau Nghiêm Hủ sẽ kế thừa đại thống, hiện tại Lương đế liền để cho hắn giám quốc.

Triệu thị đã ngã xuống, nhưng trên triều đình cũng có nhiều phe phái mọc lên, cũng rất hỗn loạn. Nghiêm Hủ lập tức trở nên bận rộn, cả ngày không phải cùng Lương đế và triều thần ở một chỗ, mà là xem tấu chương như núi.

Liên tục mấy ngày nay, nửa đêm ta tỉnh dậy, bên cạnh đều trống rỗng, lại nhìn ra gian ngoài mờ ảo ánh nến, ta biết sau khi hắn cùng ta ngủ, liền dậy xử lí tấu chương.

Qua mấy ngày, Nghiêm Hủ và Lại bộ cùng nhau đi ngoại ô kinh thành tuần tra.

Đột nhiên có người từ Phúc Dương Cung tới, nói bệ hạ muốn gặp ta.

Trong lòng ta mơ hồ nổi lên cảm giác bất an, kể từ ngày đầu tiên hồi cung cùng Nghiêm Hủ gặp Lương đế, cũng không thấy Lương đế đặc biệt triệu kiến ta.

Lúc ta đến Phúc Dương Cung, Lương đế đang đứng dưới một gốc cây ngô đồng, chắp tay sau lưng.

Ta tiến lên hành lễ: “Bái kiến bệ hạ.”

Lương đế quay đầu lại, cười nói: “Hôm nay trẫm đặc biệt gạt Hủ nhi sang một bên, vì có chuyện muốn nói với Nhã Vân công chúa.”

“Thỉnh bệ hạ nói.”

Lương đế ra hiệu cho ta ngồi xuống, rót cho ta một chén trà, tự mình bưng chén trà lên uống một ngụm, mới mở miệng nói: “Nhã Vân, chuyện của hai người các ngươi, Hủ nhi đã nói với trẫm, hai người các ngươi có thể lưỡng tình tương duyệt, thật là khó có được, nhưng trẫm cho rằng… các ngươi xa nhau, mới tốt cho cả hai bên.”

Ta không thể tin được nhìn Lương đế, bình tĩnh nói: “Bệ hạ, lúc ta ở Nguyên Châu đã quyết định ở cạnh Nghiêm Hủ, ta không nghĩ đến chuyện rời khỏi hắn nữa.”

Lương đế lắc đầu: “Ngươi không hiểu.”

Lương đế thở dài, vẻ mặt giống như đang nhớ lại chuyện gì vô cùng tốt đẹp: “Lần đầu tiên trẫm gặp Tử Thiên, nàng vẫn là tiểu nữ nhi Triệu gia ngàn vạn sủng ái, đơn thuần tựa như một khối ngọc đẹp không tì vết, khi đó trẫm và nàng, thật sự rất hạnh phúc.”

Lương đế đưa tay ra đón lấy một mảnh lá rụng của cây ngô đồng: “Trẫm đã từng cảm thấy, cả đời này trẫm sẽ không phụ nàng, nhưng ở vị trí này, rất nhiều chuyện đều là thân bất do kỷ. Quân vương của một nước, cũng không thể tùy tâm sở dục được như vậy, không thể lúc nào cũng bảo vệ được nàng, thậm chí, ngay cả chuyện hậu cung, cũng không thể theo ý muốn của trẫm.”

Lương đế quay đầu nhìn ta: “Tình cảm các ngươi sâu đậm, nhưng cái này đối với hai người các ngươi, thật sự là may mắn sao? Chính vì tình cảm của hai người quá sâu đậm, cho nên sớm muộn gì cũng sẽ tổn thương lẫn nhau.” Lương đế dừng một chút, “Ngươi sẽ hại hắn, ngươi muốn nhìn thấy những điều này sao?”

“Bệ hạ, ta không phải hoàng hậu nương nương, Nghiêm Hủ cũng không phải ngài.” Ta nhìn Lương đế, từng chữ từng câu nói, “Ta vĩnh viễn sẽ không hại hắn, hắn cũng sẽ không hại ta.”

Lương đế vẫn lắc đầu, “Bây giờ ngươi không hiểu, nhưng sớm muộn gì cũng hiểu. Ngươi muốn ở bên cạnh hắn làm hại hắn, hay buông tay rời đi, đổi lại cho hắn nửa đời an hảo, trẫm hi vọng ngươi có thể sớm đưa ra lựa chọn… Trẫm không hi vọng, nhìn thấy các ngươi đi theo con đường cũ của trẫm và Thiên nhi. Nhã Vân, tình sâu duyên cạn, không bằng tương vong vu giang hồ, cũng không nhất thiết là chuyện xấu.”

*Tương vong vu giang hồ: Câu thành ngữ kinh điển xuất xứ từ “Trang Tử”, vốn chỉ hai con cá bởi vì nước suối cạn, bị buộc tiếp khí cho nhau, lấy nước bọt thấm ướt đối phương. Bọn chúng không khỏi hoài niệm ngày xưa trong giang hồ không hề quen biết lẫn nhau, cuộc sống tự do tự tại. Còn có nghĩa là, để tay xuống đối với tình cảm vô cùng cố chấp theo đuổi, buông tay lẫn nhau.

Nhất thời không nói lên lời, một lúc lâu sau, ta nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ vì sao muốn nói những lời này với ta?”

Lương đế bất lực cười: “Nhi tử trẫm sinh, trẫm hiểu rõ hắn, hắn sẽ không buông tay. E rằng hôm nay có để hắn giao mạng mình vào trong tay ngươi, hắn đều nguyện ý. Nhưng hắn cũng không phải nhị hoàng tử trước kia nữa, hắn là thái tử, tình cảm của hắn không được bị bất kì ai ảnh hưởng. Mạng của hắn, ảnh hưởng đến toàn bộ Bắc Lương, không được phép có sai sót.”

Lương đế quay đầu lại nhìn cây ngô đồng, “Trẫm tự nhận không phải là một hoàng đế tốt, cả đời bị tình cảm sai khiến, cũng không phải là trượng phu tốt, không có một phen chí hướng, không có cách nào phát huy năng lực, sủng ái thê tử, lại khiến cho ngoại thích chuyên quyền. Giang sơn trên tay trẫm giao cho Hủ nhi, so với lúc trẫm tiếp nhận thì rách nát hơn nhiều, gánh nặng trên vai hắn rất lớn, nhưng hắn có năng lực làm tốt, cũng có thể trở thành một hoàng đế tốt.”

“Nếu ta không đáp ứng rời đi, bệ hạ sẽ g.i.ế.t ta sao?”

Lương đế lắc đầu: “Trẫm sẽ không g.i.ế.t ngươi, nếu ngươi c.h.ế.t, hắn cũng sẽ mất nửa cái mạng… Nhã Vân, trẫm chỉ hi vọng, ngươi có thể rời khỏi Bắc Lương.”

Ta cười khổ nói: “Lẽ nào bệ hạ đã quên? Ta đến Bắc Lương, vốn là bởi vì kết duyên Tần Tấn của hai nước, lần trước rời đi, có rất nhiều nguyên nhân, nhưng lần này là bệ hạ để cho ta đi, chẳng lẽ không sợ phá bỏ ước hẹn của hai nước sao?”

Lương đế tưới trà dưới tàng cây, lại rót một chén trà mới: “Đại Tề bên kia, đã có tân đế kế vị, mấy ngày trước trẫm đã phái sứ giả đến chúc mừng. Tân đế nguyện cùng Bắc Lương lần nữa giao hảo, nhưng cũng nhắc đến, nếu Sùng Ninh công chúa không muốn ở lại hoàng cung Bắc Lương, Bắc Lương không được lấy danh nghĩa Tần Tấn lúc trước, cản trở công chúa rời đi.”

Ta chịu đựng cảm xúc dâng trào trong lòng, khó khăn nói: “Chẳng lẽ… chẳng lẽ chỉ cần ta rời đi, hắn mới có thể làm một hoàng đế tốt sao?”

Lương đế im lặng một chút, đáp: “Nhã Vân, ngươi rất thông minh, trẫm tin ngươi sẽ hiểu được dụng tâm lương khổ của trẫm.”

Ta lắc đầu: “Ta sẽ không hại hắn.”

Lương đế thở dài, xoay người rời đi, lúc quay trở lại, trong tay đã cầm một quyển sổ con, “Hiện giờ hoàng hậu không thể quản chuyện, Nhã Vân công chúa, tạm thời để ý chuyện lục cung đi.”

Lương đế giao sổ con vào trong tay ta, “Đây chính là chuyện đầu tiên ngươi cần làm.”

Ta mở sổ con ra xem.

“Nay nghe tin Như phi nương nương bị bệnh, Liễu Văn Quân, nữ nhi tả tướng, tự thỉnh nhập cung hầu bệnh…”

Lương đế nhìn ta: “Ngươi cũng lớn lên trong cung, chắc hẳn vừa nhìn liền biết đây là có ý gì. Hủ nhi bây giờ, có nhiều chỗ, còn cần tả tướng tướng trợ.”

Ta đương nhiên biết đây là có ý gì.

Lương đế nói với ta: “Nếu ngươi muốn ở lại, đây chính là cửa ải đầu tiên ngươi cần vượt qua.”

Mấy ngày sau, không chỉ Như phi bị bệnh, Gia phi và Hàm phi cũng lần lượt bị bệnh.

Tất nhiên, dường như đều là lẽ thường, Tiền Nghiên Hinh, nữ nhi Tiền tướng quân, và Đồng Nhã Tịnh, nữ nhi Đồng học sĩ, cũng tự thỉnh nhập cung hầu bệnh.

Sổ con tự nhiên đều được đưa đến chỗ ta.

A Xán nghe xong, chỉ nói: “Trong hoàng cung Bắc Lương này, mọi chuyện thật kỳ quái, một phi tử bị bệnh đều phải có quý nữ đến hầu bệnh sao?”

Ta lắc đầu, xem mấy quyển sổ con, đề bút phê duyệt hết.

Ta hiện giờ quản lí lục cung, theo quy củ, các nàng nhập cung, lẽ ra trước tiên phải đến gặp ta, nhưng lúc ta phê duyệt sổ con đã miễn lễ bái kiến cho các nàng, cho nên khi Liễu Văn Quân nói muốn đến Lân Chỉ Cung gặp ta, kỳ thật là chuyện nằm trong dự liệu.

Suy cho cùng, các nàng vốn không phải đến để hầu bệnh.

Ta nhìn nữ tử trời sinh hoa dung nguyệt mạo thoáng có chút bức rức trước mặt, nội tâm ta khẽ thở dài.

“Liễu tiểu thư hôm nay đến, có phải có chuyện muốn nói với bản cung hay không?”

Nàng ta cúi đầu im lặng một lúc, nói: “Thần nữ hôm nay đến đây, chỉ vì nhập cung hầu bệnh ba ngày, vẫn chưa bái kiến công chúa điện hạ, hiện giờ công chúa quản lí lục cung, theo lí nên đến bái kiến…”

Ta cười: “Liễu tiểu thư nhập cung hầu bệnh, cứ chuyên tâm hầu bệnh là được. Mấy nghi thức xã giao này, bản cung cũng không quá để ý, nếu không có việc gì khác thì nên sớm trở về chỗ Như phi nương nương.”

Nói như vậy, nàng ta liền vội vàng: “Thần nữ… thần nữ, quả thật có chuyện muốn nói với công chúa, chỉ là tới rồi lại không biết mở miệng như thế nào…”

Ta nhìn nàng ta: “Liễu tiểu thư có gì cứ nói.”

Nàng ta suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên quỳ xuống nói: “Công chúa, thần nữ và đại hoàng tử kết hôn ước ba năm, chậm chạp không thể thành hôn, sớm đã trở thành trò cười của các quý nữ kinh thành. Thần nữ đã sớm nghe nói, thái tử điện hạ và công chúa kiêm điệp tình thâm, lần này theo lệnh phụ thân nhập cung, trong lòng cũng không tồn tại tâm tư khác, chỉ hi vọng ngày sau công chúa có thể tiếp nhận thần nữ. Nếu thần nữ có may mắn nhập cung, không cầu thánh sủng, chỉ cầu nửa đời sau có thể chia sẻ chút chuyện vặt vãnh hậu cung cho công chúa. Nếu công chúa buồn bực, thần nữ cũng có thể giải ưu cho công chúa một hai, phụ thân thần nữ cũng sẽ ở trên triều tận tâm tận lực vì thái tử điện hạ…”

Ta chạm vào chén trà, thản nhiên nói: “Liễu tiểu thư, chẳng lẽ ngươi thật sự nguyện ý không được sủng hạnh, cứ như vậy ở trong cung cả một đời?”

Nàng ta cắn môi: “Thần nữ nguyện ý.”

Ta quay sang nàng ta: “Nếu bản cung có thể giúp ngươi, để ngươi không cần nhập cung, mà gả cho một lang quân như ý thì sao?”

Nàng ta mở to hai mắt, không thể tin nhìn ta, cuối cùng cúi đầu rũ mi nói: “Thần nữ không dám, hôn nhân đại sự, không thể trái lệnh phụ mẫu.”

Sau khi Liễu Văn Quân ra ngoài, A Xán lẩm bẩm: “Liễu tiểu thư này nói, đến thâm cung bầu bạn với công chúa chúng ta, công chúa đã có điện hạ bên cạnh, còn cần nàng ta đến bầu bạn sao?”

Ta nhìn bóng lưng Liễu Văn Quân trong sân viện, nàng ta đi rất chậm, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh, giống như đang chờ điều gì đó xuất hiện.

Chỉ là hôm nay Nghiêm Hủ không có ở đây, nàng ta rốt cuộc sẽ thất vọng mà trở về.

“Ngươi sẽ hại hắn.”

Không biết tại sao ta lại nghĩ đến những lời này của Lương đế, ta quay đầu hỏi A Xán: “Ta vừa rồi, có phải rất hùng hổ bức người hay không?”

A Xán lắc đầu: “Công chúa không có, chỉ là nếu ngày sau nàng ta thường xuyên tới, thì đủ đem phiền nhiễu đến cho công chúa.”

Ta nhìn thân ảnh thướt tha lả lướt kia, nhẹ giọng nói: “Đây chẳng qua mới chỉ là bắt đầu.”

Ta khẽ khép hai mắt lại.

Quả nhiên, làm so với nói, còn khó hơn nhiều.

Mấy ngày sau, Tiền Nghiên Hinh và Đồng Nhã Tịnh, không biết là nghe được tiếng gió hay như thế nào, cùng nhau đến bái kiến ta hai ba lần.

Hôm nay, sau khi hai người các nàng rời đi, A Xán bất mãn nói: “Cái gì mà đến thăm công chúa, hai người này nói trong nói ngoài, đều là thăm dò sở thích của điện hạ, thật sự không che giấu chút nào.”

Lúc A Xán nói những lời này, ta đang trải giấy ra viết chữ, tay dừng lại, trên giấy liền in một mảng mực lớn, đen một vũng rất khó coi.

Nhìn lại chữ viết, cũng rất khó coi.

Ta dứt khoát nhấc giấy lên ném đi, nhưng góc trên bên phải của tờ giấy lại bị nghiên mực đè lên, ta muốn đưa tay ra đẩy nghiên mực, lại đẩy không ra.

Trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ lửa giận không tên, ta dùng sức một cái, liền nghe “Rầm” một tiếng, đồ đạc trên bàn đều rơi xuống đất, nghiên mực cũng rơi xuống, vỡ một góc.

Trân cô cô và Linh Tê nghe thấy tiếng liền vội vàng tiến vào, thấy A Xán đang sợ ngây người, còn cầm nửa tờ giấy, nhìn đống hỗn độn đầy đất, không nói nên lời.

Trân cô cô đỡ ta ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Nếu trong lòng công chúa không vui, không bằng nói với điện hạ, đem mấy quý nữ này ra ngoài trước.”

Ta lắc đầu: “Ta không thể, cô cô, ta không thể. Phụ thân huynh đệ của những người này, đều hữu dụng với hắn, ta không thể vì tình cảm ích kỷ của mình mà… ta… ta… ta chỉ là… ta chỉ là…”

Ta chỉ hơi khó chịu.

Chiều hôm nay, cung nhân đến báo, Liễu phu nhân thân thể bệnh nhẹ, Liễu tiểu thư hôm nay muốn xuất cung hồi phủ, thăm mẫu thân.

Ta đương nhiên phê chuẩn.

Ta vừa viết chữ vừa đợi Nghiêm Hủ trở về, nhưng đợi đến giờ Tuất hắn cũng chưa về, trái lại Chí Chính đến nói: “Công chúa, hôm nay trong nhà tả tướng thiết yến, sợ sẽ về muộn, điện hạ nói để cho công chúa đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút, không cần đợi người.”

Bàn tay cầm bút của ta khựng lại.

Ta ném bút, lấy đồ thêu dở trên bàn ra, liền ngồi xuống mép giường thêu từng mũi một.

Chỉ là thêu xong mũi cuối cùng trên tay, Nghiêm Hủ vẫn chưa trở về, ta suy nghĩ một chút, liền tắt nến, tự mình đi ngủ trước.

Nằm xuống cũng trằn trọc, ta nghĩ, hẳn là ban ngày uống hơi nhiều trà.

Tờ mờ sáng hôm sau, vẫn cảm thấy đầu choáng váng, ta mở cửa ra, không ngờ lại nhìn thấy Nghiêm Hủ ngồi ở sảnh ngoài uống trà.

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, trên mặt hiện lên một tia u oán.

Ta vẻ mặt nghi hoặc đi qua, hắn nhẹ giọng nói: “Tối qua ngủ có ngon không?”

Ta gật đầu, ngồi xuống đối diện với hắn, tự rót cho mình một chén trà.

Hắn thở dài: “Vân nhi, nàng… cũng không hỏi ta có ngủ ngon hay không sao?”

Bàn tay rót trà của ta dừng lại, không nói gì.

Hắn bất đắc dĩ nói: “Vân nhi, phu quân nàng chẳng qua chỉ về trễ một lần, nàng liền nhốt ta ở ngoài cửa không cho vào…”

Ta sửng sốt: “Ta nhốt chàng ngoài cửa khi nào?”

“Còn không phải là đêm qua… Sau khi ta trở về, nàng đã khóa cửa rồi.”

Ta có khóa cửa à?

Bản thân ta cũng không nhớ rõ nữa.

Ta cúi đầu nhìn chén trà: “Không phải chàng… tối qua không trở về sao?”

Hắn dở khóc dở cười: “Ta để nàng ngủ trước, nói không trở về khi nào? Hơn nữa, không trở về thì ta còn có thể đi đâu? Chẳng lẽ ngủ lại nhà tả tướng?”

Hóa ra là do ta hiểu lầm ý rồi sao?

Hắn thở dài, trong lời nói lại mang theo ý cười bất lực: “Nàng biết không, lúc trước ta còn chê cười Lâm Tư Lập bị phu nhân hắn nhốt ngoài cửa, không nghĩ tới hôm nay ta cũng có một ngày bị nàng nhốt ngoài cửa, nửa đêm có nhà mà không về được.”

Hắn uống một ngụm trà, nói: “Quả nhiên lúc đó không nên để cho nàng cùng Lâm Uyển Uyển kia giao hảo, đều bị dạy hư rồi.”

Ta bật cười, nhìn hai mắt hắn dường như có quầng thâm, ta không đành lòng, liền hỏi: “Vậy, không phải là chàng một đêm không ngủ chứ?”

Hắn nhướng mày, thừa dịp ta không để ý kéo ta vào lòng, còn thể hiện một bộ dáng đắc thắng: “Làm sao có thể, nàng không cho ta vào cửa, ta chỉ có thể đi Ánh Tuyết Các, ngủ trên cái giường trước kia của nàng… Ừm, nằm giường nhớ người, xem như cũng có thể ngủ được một chút… Dù sao hôm nay vẫn còn chính sự để làm.”

Hôm nay hiếm khi được nghỉ ngơi, còn tưởng rằng hắn có thể ở cùng ta nửa ngày, ta rũ mắt, xoắn ngón tay nói: “Vậy chàng… hôm nay còn có chuyện gì quan trọng sao?”

Khóe miệng hắn cong lên, ôm ngang ta về phía giường, thấp giọng nói bên tai ta: “Chuyện quan trọng đầu tiên, đương nhiên là đem nợ đêm qua bù lại.”

Bữa sáng còn chưa dùng đã bị hắn kéo trở lại giường, ta đã sớm đói đến không chịu nổi, không khỏi nói: “Ta chẳng qua chỉ vô ý nhốt chàng ở ngoài cửa một đêm mà thôi, chàng nửa ngày cũng không cho ta ăn cơm, thái tử điện hạ đương triều thật đúng là có thù tất báo.”

Hắn nhướng mày, thấp giọng bên tai ta nói: “Ừm? Vô ý? Vi phu cũng chỉ vô ý… tình khó tự kiềm mà thôi, chỗ nào cố ý không cho nàng ăn?”

Ta lườm hắn một cái, quay đầu không thèm để ý tới hắn.

Hắn xoa xoa tóc ta, dư quang liếc nhìn bàn thấp cạnh giường, cười nói: “Đây không phải là có bánh ngọt sao? Ăn một chút cho đỡ đói.”

Ta đưa tay tiếp nhận bánh ngọt, đột nhiên nhớ lại, trên bàn ngoại trừ đĩa bánh hoa quế còn sót lại đêm qua, còn có…

Ai ngờ vẫn là muộn rồi, hắn cầm lấy lá bùa bình an được thêu xong kia: “Ừm? Đây là cái gì?”

Ta chỉ ăn bánh hoa quế, không trả lời.

Hắn tỉ mỉ xem xét lá bùa bình an hồi lâu, sau đó quay đầu nhìn ta với vẻ mặt kinh hỉ: “Cho ta sao?”

Phía trên thêu một con hổ nhỏ đang vồ mồi, bộ dáng là tự tay ta vẽ, từng mũi kim là tự tay ta thêu, trên đời này tuyệt đối không có khả năng có cái thứ hai, đương nhiên là cho hắn.

Ta gật đầu, bất đắc dĩ cười nói: “Đêm qua mới thêu xong, hôm nay đã bị chàng nhìn thấy, chàng thật sự một chút cũng không chịu thiệt… Vốn định sinh thần chàng đưa cho chàng, nếu đã bị chàng nhìn thấy, vậy đưa trước cho chàng cũng được…”

Lời còn chưa dứt, ta kinh hô một tiếng, cả người trực tiếp bị hắn nhấc lên xoay vòng trên mặt đất, bánh hoa quế trong tay ta đều bay ra ngoài.

Xoay vài vòng hắn mới dừng lại, mặt mày tươi cười ngẩng đầu nhìn ta, “Vân nhi, nàng có biết không? Nàng chính là lá bùa bình an của ta.”

Ta đ.á.n.h hắn một cái, cười nói: “Bớt mồm mép láu lỉnh, trước tiên phải cho lá bùa bình an của chàng ăn cơm đã.”

“Ngươi sớm muộn gì cũng sẽ hại hắn.”

Không hiểu vì sao, những lời này của Lương đế đột nhiên vang lên bên tai ta, ta nhất thời thất thần, cúi đầu nhìn gương mặt của Nghiêm Hủ, ta… sẽ hại hắn sao?

Ta có thật sự là lá bùa bình an của hắn không?

Rõ ràng hai lần gần đây hắn bị thương, đều là vì cứu ta.

Lần thích s.á.t trong cung, hắn sớm đã có chuẩn bị, nếu không phải ta đột nhiên xuất hiện ở nơi đó, phá hỏng kế hoạch của hắn, hắn cũng sẽ không vì cứu ta mà trúng độc, thiếu chút nữa mất mạng.

Lần đó ở Nguyên Châu tuy không nghiêm trọng, nhưng cũng là may mắn mà thôi, nếu Vương Như Quân dùng một loại độc khác, Nghiêm Hủ có thể chống đỡ được tới lúc Tống Cẩn đến hay không, cũng là một ẩn sổ.

Hắn đặt ta xuống, chạm vào mặt ta: “Làm sao vậy? Thật đúng là đói đến tức giận rồi sao?”

Ta lắc đầu, hai tay ôm lấy thắt lưng hắn: “Không có… Nghiêm Hủ, vậy sau này… nếu chúng ta có lúc xa nhau, chàng hãy mang theo lá bùa bình an này, được không?”

Hắn vuốt ve mấy sợi tóc rơi rải rác của ta, cười nói: “Xem ra mấy ngày đó ở Phong huyện, ta luôn vắng mặt, để nàng sợ rồi, có phải hay không? Vân nhi, nàng yên tâm, sau này chúng ta sẽ không có ngày xa nhau nữa.”

Sập tối, bệ hạ phái người đến truyền, cần Nghiêm Hủ đi đến Phúc Dương Cung nghị sự.

Ta vừa giúp hắn chỉnh lí y phục, vừa lẩm bẩm: “Ngày thường đã đủ vất vả rồi, nghỉ ngơi một ngày, bệ hạ cũng không để chàng nghỉ ngơi?”

Hắn cười: “Phụ hoàng hiện giờ muốn thoái vị sớm một chút, gấp gáp hơn ta nhiều, đêm nay ta sẽ về sớm, không được khóa cửa nhốt ta ở ngoài.”

Ta cười, đẩy hắn: “Chàng mau đi đi.”

Chỉ là hắn mới ra khỏi sân viện, ta liền nhìn thấy một quyển sổ con đặt trên bàn, sợ là hắn quên lấy đi rồi, ta liền mang theo Linh Tê đuổi theo.

Ai ngờ sắp đến cửa Lân Chỉ Cung, ta lại nhìn thấy Đồng Nhã Tịnh đứng ở ngoài cửa cung, trên mặt mang theo ngượng ngùng sợ hãi, trên tay cầm một chiếc khăn, đang nhỏ giọng nói cái gì với Nghiêm Hủ.

Ta dừng bước chân, nhìn khuôn mặt ửng hồng của nàng ta, một ý nghĩa đột nhiên sinh sôi nảy nở trong lòng ta…

Khi phản ứng lại mình đang nghĩ cái gì, ta chỉ cảm thấy cả người rét run, xoay người trở về.

Linh Tê không hiểu nguyên nhân, chỉ thấy ta tức giận, vội vàng nói: “Công chúa, Đồng tiểu thư này hẳn là biết hôm nay điện hạ được nghỉ ngơi, cố ý đợi ở chỗ này, công chúa ngàn vạn lần đừng tức giận với điện hạ.”

Bước chân ta dừng lại một chút: “Linh Tê, ta sẽ không tức giận với hắn, ta chỉ là… chỉ là…”

Linh Tê nghi hoặc: “Chỉ là…?”

Ta cười khổ lắc đầu.

Trân cô cô vội vội vàng vàng đi tới, vẻ mặt khó xử: “Công chúa, hoàng hậu nương nương bên kia phái người truyền lời, nói… muốn gặp công chúa.”

Ta lắc đầu: “Không gặp.”

Đây là lần thứ ba kể từ khi ta hồi cung, hoàng hậu truyền lời muốn gặp ta.

Trân cô cô nhíu mày nói: “Lần này người tới nói, nếu công chúa không đi gặp hoàng hậu, hoàng hậu liền… tuyệt thực cho đến khi công chúa chịu gặp mới thôi.”

Ta không khỏi bật cười: “Triệu hoàng hậu đúng là am hiểu lòng người, biết uy h.i.ế.p ta như thế này, ta sẽ nể mặt bệ hạ mà đi gặp bà ta.”

Dù sao hiện giờ, tuy bị cấm túc, nhưng trong lòng bệ hạ, Triệu hoàng hậu vẫn là người quan trọng nhất. Ta cũng không muốn bởi vì bà ta, mà để cho bệ hạ và Nghiêm Hủ sinh ra hiềm khích không đáng có.

Ta thở dài: “Đi thôi, hiện giờ ta đã quản lí hậu cung, cũng không thể mặc kệ bà ta, đi xem rốt cuộc bà ta muốn gặp ta làm gì.”

Lúc đi đến Trường Thu Cung, Triệu hoàng hậu đang mặc một thân y phục màu đỏ thêu hoa, ngồi ở bên bàn gọt táo.

“Vì sao hoàng hậu nương nương nhất định phải gặp ta?”

Triệu hoàng hậu ngẩng đầu nhìn ta, đem dao và táo đặt lên bàn, khóe miệng nhếch lên một tia trào phúng: “Hoa Nhã Vân, bản cung thật sự không ngờ, ngươi còn có thể trở về. Ngươi trăm phương nghìn kế chạy ra ngoài, hôm nay lại trở về, vì cái gì? Vì tình sao?”

Ta cười: “Ta về hay không về, đối với nương nương mà nói, có khác biệt gì đâu?”

Triệu hoàng hậu nở nụ cười, “Bản cung đã sớm phát hiện, ngươi là người khéo ăn khéo nói… Chẳng qua chỉ nói thì có tác dụng gì?” Bà ta chậm rãi tiến lại gần, “Bản cung nghe nói, trưởng nữ tả tướng Liễu Văn Quân nhập cung hầu bệnh? Bản cung tựa hồ nhớ rõ tính tình nàng trầm tĩnh, dung mạo cũng không tệ, chỉ tiếc năm đó Mạc nhi bị yêu nữ kia mê hoặc, không thể cùng nàng thành hôn, hiện giờ ngược lại tiện nghi cho Nghiêm Hủ.”

Triệu hoàng hậu nhìn ta, dường như bừng tỉnh nói: “Bản cung quên mất, bộ dáng khí chất của nàng, có vài phần giống với ngươi… Ngươi nói xem, Nghiêm Hủ thích, rốt cuộc là ngươi, hay là bộ dạng kia của ngươi hắn đều thích? Lẽ nào ngươi không muốn biết sao?”

Ta nhìn bà ta, thản nhiên nói: “Liễu tiểu thư chẳng qua là nhập cung hầu bệnh, nếu nương nương chỉ muốn cùng ta tán gẫu những chuyện vặt vãnh trong hậu cung này, thứ cho bản cung không thể phụng bồi.”

Triệu hoàng hậu đột nhiên cao giọng nói: “Ngươi thật sự ngu ngốc hay giả ngu? Hầu bệnh, chẳng qua chỉ là bước đầu tiên che mắt người khác… Tiếp theo, các nàng sẽ trăm phương nghìn kế tiếp cận phu quân của ngươi, từ chỗ ngươi chia bớt sủng hạnh của hắn…” Bà ta vừa đi thong thả trong điện, vừa nói, “Ngươi biết không? Các nàng ngoài mặt đối với ngươi tất cung tất kính, nhưng lại lén lút suy nghĩ làm thế nào để cướp phu quân của ngươi. Hôm nay các nàng có cơ hội cười với hắn, ngày mai liền nghĩ muốn ở dưới thân hắn hầu hạ… Mà hắn, thân là đế vương, căn bản cũng không có cách nào cự tuyệt những chuyện này.”

Ta lạnh nhạt nói: “Nương nương quan tâm ta như thế, không bằng tự quan tâm chính mình.”

Nhưng bàn tay dưới ống tay áo đã nắm chặt thành quyền, móng tay đã sớm ghim sâu vào lòng bàn tay.

Triệu hoàng hậu lắc đầu: “Ta đang quan tâm đến bản thân… Ngươi có biết, hai ngày trước bệ hạ đến thăm ta, cư nhiên nói ngươi rất giống với ta năm đó…” Bà ta hừ lạnh một tiếng, “Ta năm đó? Ta cũng còn không nhớ rõ ta năm đó có bộ dáng thế nào nữa rồi.”

Triệu hoàng hậu quay đầu nhìn ta, vẻ mặt tràn ngập hứng thú: “Cho nên ta liền muốn xem ngươi, nghĩ rằng có thể nhớ tới bộ dáng ta năm đó cũng không chừng.”

“Nương nương xem cũng đã xem rồi, vậy bản cung đi đây…” Ta vốn định xoay người rời đi, nhưng vẫn dừng lại một chút, “Triệu Tử Thiên, trên tay ngươi dính m.á.u tươi nhiều người như vậy, ngươi đã g.i.ế.t mẫu phi của Nghiêm Hủ, chúng ta sẽ không giống nhau, cũng không có khả năng giống nhau.”

Triệu hoàng hậu sửng sốt, sau đó cười nhạo một tiếng: “Ngọc phi?”

Ta nhíu mày.

Triệu hoàng hậu đến gần, cố ý thấp giọng nói: “Có muốn biết Ngọc phi c.h.ế.t như thế nào không? Còn không phải do điệt nữ ngu ngốc kia của ta, là người si tình, bị Nghiêm Hủ kia mê hoặc đến thất điên bát đảo? Chẳng qua là nghe lén được chuyện Nghiêm Hủ đưa chủ ý cho Mạc nhi từ chối hòa thân, nhất thời tức giận vì hắn muốn cưới ngươi, liền chạy tới nói cho ta biết chuyện này. Nàng tưởng rằng nói cho ta biết, ta liền có thể giúp nàng khuấy đảo hôn sự của hai người các ngươi, nhưng khi đó ngươi đã sớm xuất phát từ Đại Tề, hôn sự căn bản không có khả năng thay đổi lần nữa. Ta ngược lại không nghĩ tới, hai mẫu tử Ngọc phi trước giờ luôn nghe lời, lại dám tồn tại tâm tư như vậy, ta liền gọi Ngọc phi đến mỉa mai một hai, chẳng qua cũng chỉ có vậy.”

Triệu hoàng hậu nhìn ta, ánh mắt dần trở nên oán độc: “Ai ngờ nàng ta đến, cư nhiên cùng ta cãi nhau một trận, còn nói trong lòng bệ hạ có nàng ta. Ha… Trong lòng bệ hạ có nàng ta? Nàng ta sao có thể công khai nói ra loại lời này trước mặt ta? Rõ ràng chỉ là một quân cờ, lại vọng tưởng cướp phu quân của ta… Vì vậy, ta liền rót cho nàng ta một bát thuốc độc, nhìn nàng ta ở trước mặt ta trút hơi thở từng chút từng chút…”

Hóa ra là như vậy, hóa ra lại là như vậy.

“Hoàng hậu nương nương, nửa đêm lẽ nào không gặp ác mộng sao?”

Triệu hoàng hậu đột nhiên cười lớn: “Sao ta phải gặp ác mộng? Ta làm gì sai? Là các nàng, từng người các nàng đến cướp phu quân của ta, ta g.i.ế.t các nàng thì như thế nào?”

Triệu hoàng hậu lắc đầu, chỉ tay vào ta cười nhạo một tiếng: “Đừng nhìn bộ dáng vân đạm phong khinh bây giờ của ngươi, đợi các nàng chân chính tiến cung rồi, ngươi nhìn các nàng ở trong ngực hắn bộ dáng ngọt ngào tình chàng ý thiếp, ngươi xem ngươi còn có thể nói ra được những lời quang minh chính đại hôm nay không.”

Bàn tay dưới ống tay áo đã bị ta nắm chặt đến mất tri giác.

Ta ngẩng đầu bình tĩnh nhìn bà ta: “Triệu Tử Thiên, ta vĩnh viễn sẽ không trở thành ngươi.”

Triệu hoàng hậu giật khóe miệng, xoay người đi đến bên cạnh bàn, nhẹ nhàng hất một cái, quả táo liền rơi xuống bàn rồi lăn đến dưới chân ta.

Ta nhìn quả táo đã được gọt một nửa, không biết tại sao lại cảm thấy một hồi nghẹt thở.

Nhớ tới những lời Lương đế nói với ta ngày đó, ta vẫn nhẹ giọng hỏi: “Nếu… có thể làm lại một lần nữa, ngươi có còn gả cho bệ hạ không?”

Triệu hoàng hậu hoảng hốt: “Làm lại một lần nữa? Làm lại một lần nữa… Làm sao có thể làm lại một lần nữa?”

Nói xong liền cầm lấy dao, từng bước đi về phía ta.

Linh Tê lập tức bước lên, bảo vệ ta ở phía sau nàng.

Triệu hoàng hậu dừng lại, nói với Linh Tê: “Sợ cái gì? Ta hôm nay với bộ dáng này, còn có thể làm gì được chủ tử ngươi?”

Triệu hoàng hậu nghịch con dao trong tay, dưới ánh nến chiếu rọi tỏa ra hàn quang.

Triệu hoàng hậu gắt gao nhìn chằm chằm con dao, lẩm bẩm: “Nếu thật sự có thể được ông trời thương xót, làm lại một lần nữa… Ta chỉ hi vọng năm Chính Nghiệp, ngày năm tháng hai, quả táo trong tay ta, chưa bao giờ lăn đến dưới chân hoàng thái tử đi Triệu phủ dự tiệc.”

Nói xong, Triệu hoàng hậu nhếch khóe miệng, cười bi thảm.

Ta đột nhiên ý thức được cái gì, vội vàng hô to: “Linh Tê, mau ngăn lại!”

Đáng tiếc là đã muộn.

Trên mặt ta ấm nóng, ta đưa tay sờ, là m.á.u đỏ tươi.

Là m.á.u của Triệu hoàng hậu.

Con dao vẫn còn cắm vào trong thân thể Triệu hoàng hậu, m.á.u từ khóe miệng chảy ra, bà ta cười quỷ dị: “Hoa Nhã Vân, ngươi và hắn cũng sẽ không có kết cục tốt, ta sẽ ở phía dưới nhìn, nhìn các ngươi, nhìn ngươi…”

Triệu hoàng hậu từ từ ngã xuống trong tiếng thét chói tai của tì nữ xung quanh, môi khẽ hé mở, run rẩy nói với ta một câu cuối cùng.

Thanh âm rất nhẹ, nhưng từng từ từng chữ đều lọt vào tai ta.

“Nhìn ngươi… biến thành ta tiếp theo.”

Lúc Lương đế và Nghiêm Hủ vội vàng chạy đến, Triệu Tử Thiên đã sớm tắt thở.

Dù sao một đao kia, bà ta vốn đã ôm quyết tâm c.h.ế.t.

Lương đế từng bước từng bước đi đến trước mặt Triệu Tử Thiên, khi nhìn thấy quả táo trên mặt đất, đột nhiên hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống vũng m.á.u.

Tay Lương đế run rẩy chạm vào khuôn mặt sớm đã lạnh lẽo của Triệu Tử Thiên: “Thiên nhi… Thiên nhi… Nàng mở mắt ra đi, vì sao nàng không thể đợi thêm một chút nữa, trẫm thoái vị, trẫm lập tức thoái vị, không phải trẫm đã nói với nàng rồi sao? Trẫm sẽ đưa nàng rời khỏi nơi này…”

Nghiêm Hủ nhìn phụ hoàng thất thố của hắn, hắn nắm chặt hai tay của ta, “Vân nhi, đừng sợ, chúng ta rời khỏi đây trước.”

Ta gật đầu.

Trên đường trở về Lân Chỉ Cung, Nghiêm Hủ nhẹ giọng hỏi ta: “Vân nhi, Triệu Tử Thiên đã nói cái gì với nàng?”

Ta run rẩy: “Bà ta nói… nói… Ngọc phi nương nương, là do bà ta ban độc dược…”

Nghiêm Hủ trầm mặc một hồi, nói: “Còn nói cái gì nữa không?”

Ta lắc đầu: “Không nói gì khác, bà ta vốn muốn c.h.ế.t, cho nên cố ý gọi ta đi qua.”

Nghiêm Hủ ôm chặt lấy ta: “Đừng sợ, có ta ở đây, bà ta đã c.h.ế.t rồi, càng không có gì phải sợ.”

Ta gắt gao nắm chặt tay hắn, “Ừm.”

Ngày hôm sau, Lương đế ngã bệnh.

Tất cả sự vụ lớn nhỏ trong triều, trong nháy mắt liền đè lên người Nghiêm Hủ.

Hầu như đêm nào hắn cũng phải xem tấu chương đến nửa đêm.

Đêm đó, ta đang ngủ rất say, trong lúc mơ mơ màng màng, dường như ta đã đi đến một gian phòng xa lạ và tối tăm. Trong phòng có mấy tấm gương đồng nhiều mặt, trên mỗi tấm gương đồng đều có một mỹ nhân.

Đột nhiên, một bàn tay lạnh lẽo bóp cổ ta, khẽ thì thầm vào tai ta: “Ngươi xem, ngươi cũng muốn để cho tất cả các nàng đều biến mất, phải không?”

Ta liều mạng lắc đầu, cố gắng thoát khỏi gông cùm xiềng xích của người này: “Ta không có! Ta không có!”

Người này ở bên tai ta cười nói: “Nói bậy, ngày đó ngươi nhìn thấy Đồng Nhã Tịnh, trong lòng liền nghĩ… Lẽ nào không phải là, nếu nàng ta biến mất thì thật tốt sao?”

Ta thở hổn hển: “Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai?”

Người này cuối cùng cũng buông tha cho ta, ta kinh hồn chưa trấn định lại, vội vàng lui về phía sau vài bước, quay đầu nhìn.

Triệu Tử Thiên một thân y phục đỏ thẫm như ngày bà ta c.h.ế.t, đôi môi đỏ tươi, tựa như khát m.á.u.

Khóe miệng bà ta cong lên, chỉ vào một tấm gương đồng cạnh ta, “Xem đi.”

Ta quay đầu lại nhìn, người trong gương, một thân y phục màu đỏ, trên ngực còn cắm một thanh đao có đầy m.á.u tươi đang tuôn ra ngoài.

Là ta.

“Vân nhi, Vân nhi.”

Ta đột nhiên mở mắt.

Cả người đều là mồ hôi lạnh.

Nghiêm Hủ đang ngồi ở mép giường, mặt đầy lo lắng nhìn ta.

Hắn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của ta, “Vân nhi, làm sao vậy?”

Hơi ấm từ lòng bàn tay hắn truyền đến, ta bình tĩnh lại nhìn hắn một lúc lâu, ngồi dậy liền nhào vào trong lòng hắn.

Ta run giọng nói: “Nghiêm Hủ… Nghiêm Hủ, ta… ta…”

Hắn ôm chặt lấy ta: “Đừng sợ, gặp ác mộng phải không? Ta ở đây.”

Mũi ta chua xót, ta ừ một tiếng.

Hắn vuốt ve lưng ta hết lần này tới lần khác, dịu dàng nói, “Vân nhi, không sao rồi, ta ở đây, ta ở đây…”

Ta tham luyến vòng ôm của hắn, không nhịn được muốn nhiều hơn, “Nghiêm Hủ, đêm nay chàng có thể… có thể…”

Có thể không xem tấu chương nữa hay không.

Có thể ở lại cạnh ta không.

Ta rất sợ hãi.

“Ngươi sớm muộn gì cũng sẽ hại hắn.”

Những lời này tựa như ma chú xuất hiện, làm cho ta đột nhiên thanh tỉnh.

Phải, ta đang làm gì thế này? Rõ ràng biết chuyện tiền triều đã đủ làm hắn phiền nhiễu rồi, bây giờ ta đang… làm gì thế này?

Chẳng lẽ ta lại vì một giấc mộng mà khóc trong ngực hắn, để hắn chăm sóc cho ta sao?

Ta bình tĩnh lại, cứng rắn kiềm nước mắt, ngẩng đầu nở nụ cười với hắn: “Ta không sao rồi, chàng bận gì thì cứ làm đi, nạn tuyết năm nay đã nghĩ ra kế sách ứng phó tốt chưa?”

Hắn cười, vuốt tóc ta: “Vẫn chưa, trong triều bây giờ vì chuyện này mà ầm ĩ cả lên, dù sao cũng phải mượn nạn tuyết để thúc đẩy chính sách mới, có kháng cự cũng là nằm trong dự liệu.” Hắn dừng lại một chút, “Vân nhi, nàng mơ thấy cái gì?”

Ta sửng sốt một chút, cười nói: “Kỳ thật cũng không có gì, ta mơ thấy mình trượt băng mấy canh giờ, kết quả băng mỏng nứt ra, ta liền rơi vào trong nước đá, cho nên mới bị dọa tỉnh.”

Hắn giật mình, sau đó lập tức cười, tay đẩy chóp mũi của ta: “Tề quốc cũng có trượt băng sao?”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, ra vẻ bất mãn: “Đương nhiên là có, cũng không phải mỗi Bắc Lương chàng mới có mùa đông.”

Hắn hôn lên trán ta, dường như thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”

Ta đẩy hắn: “Chàng bận gì thì cứ làm đi, đừng để ý đến ta, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, tỉnh rồi ngẫm lại còn thấy buồn cười, ta không sao.”

Nhưng hắn lại cởi y phục, ôm ta nằm xuống, hôn lên trán ta: “Cùng nhau ngủ đi, ta cũng buồn ngủ rồi.”

Trong bóng tối, hắn đột nhiên nói: “Vân nhi, một thời gian nữa, không bận như vậy nữa, ta đưa nàng ra ngoài chơi, có phải nàng còn chưa trượt băng ở Bắc Lương hay không? Băng ở Bắc Lương rất cứng và dày, sẽ không bị rơi xuống.”

Ta ở trong lòng hắn đáp: “Ừm, được.”

Thật ra thân thể ta không tốt, chưa bao giờ trượt băng.

Mơ mơ màng màng ngủ, lại mơ một giấc mộng khác.

Trong mộng, ta trở về khi còn bé, vẫn còn ở trong hoàng cung Đại Tề, Nhã Vinh cùng tuổi ta đang mặt mày đầy bùn, trèo lên cây, nói với ta: “Nhã Vân, ngươi mau lên đây.”

Ta nhìn cây, có chút do dự: “Nhưng ta không biết leo.”

Nàng cười hì hì nói: “Leo cây có gì khó đâu?” Nàng duỗi tay xuống, “Nào, ta kéo ngươi lên.”

Chỉ là ta mới vừa đưa tay ra, còn chưa kịp chạm vào tay nàng, người đã bị ma ma phía sau ôm lấy: “Ôi chao, công chúa sao lại chạy ra đây? Nghi phi nương nương đang sốt ruột, ngự y nói công chúa không chịu được gió, hôm nay gió lớn, công chúa ra gió lâu như vậy, tối đến lại ho cho xem.”

Ta đành phải hậm hực thu tay lại.

Ma ma nhìn vẻ mặt mất mát của ta, thở dài nói: “Thân thể của Vân công chúa, không thể so với Vinh công chúa, đợi công chúa dưỡng thân thể cho tốt rồi thì có thể ngày ngày ra ngoài chơi, có được không?”

Ta ừ một tiếng, ma ma dắt tay ta đi về phía Anh Hoa Cung của ta và mẫu phi.

Thanh âm của cung nhân và Nhã Vinh không ngừng truyền đến từ phía sau.

“Công chúa, nô tì bắt được một con hồ điệp lớn!”

“Hồ điệp lớn? Oa, thật lớn! Ta muốn đem cho phụ hoàng!”

“Công chúa chậm một chút, đợi nô tì với…”

Đi tới đi lui, phảng phất trở lại năm ta tám tuổi, mùa hạ nóng nực, ta trốn ở phía sau cây đại thụ trong hậu viện Anh Hoa Cung để đào bùn, có hai cung nhân đi đến dưới tàng cây hóng mát mà vẫn chưa nhìn thấy ta bị thân cây che chắn.

Giọng nói của một người truyền đến: “Bệ hạ đã lâu rồi không đến chỗ nương nương phải không?”

Người kia thở dài: “Còn không phải sao, nhớ năm đó, Nghi phi nương nương cũng là sủng quan lục cung, phong thái không ai sánh được, không nghĩ tới sau khi hạ sinh tiểu công chúa, liền…”

“Còn không phải do thân thể tiểu công chúa quá yếu nhược, nương nương một lòng chăm sóc tiểu công chúa, ngược lại không có tâm tư tranh sủng.”

“Nương nương như vậy cũng thật đáng tiếc, nếu không phải năm đó sinh hạ tiểu công chúa, hiện giờ Cảnh phi và Thần quý phi làm sao có thể sánh bằng…”

Người này tiếp tục tiếc hận nói: “Ngươi nói xem, tại sao cùng là sinh công chúa, Thần quý phi dựa vào Nhã Vinh công chúa càng được thánh sủng, mà nương nương chúng ta thì…”

Lúc ta tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng, Nghiêm Hủ cũng đã thượng triều.

Thật lâu rồi ta không mơ về thời thơ ấu.

Quả thật, kể từ đó, ta liền không ầm ĩ đi ra ngoài nhiều nữa.

Ta nghĩ, nếu ta dưỡng thân thể cho tốt, mẫu phi cũng sẽ không cực khổ như vậy, có lẽ ta cũng sẽ được phụ hoàng yêu thích như Nhã Vinh, có lẽ phụ hoàng cũng sẽ thường xuyên đi đến Anh Hoa Cung.

Tuy nhiên, cho đến hôm nay, ta vẫn là người cần phải được chăm sóc.

Hôm nay Tống Cẩn tiến cung, đến thái y viện tìm chút sách y, thuận tiện tới thăm ta.

Tống Cẩn chẩn mạch cho ta, cau mày nói: “Gần đây muội… có chuyện gì phiền muộn sao?”

Ta sửng sốt một hồi, cười đáp: “Phỏng chừng là vừa mới tiếp nhận chuyện hậu cung không lâu, hao tâm tổn trí một chút.”

Tống Cẩn gật đầu: “Thân thể muội yếu, mặc kệ như thế nào, vẫn đừng nên quá mệt mỏi.”

Ta nghĩ ngợi, cười khổ: “Cũng không mệt, chỉ là có lúc ngủ không được ngon lắm, nếu không thì huynh kê thuốc an thần cho ta đi?”

Tống Cẩn lắc đầu: “Thuốc không thể lúc nào cũng uống, qua mấy ngày nữa, ta đưa cho muột chút hương an thần.”

Ta cười: “Được.”

Chớp mắt đã đến giữa tháng mười, trong cung phải làm lễ bái tế trước khi vào mùa đông.

Nghi thức tế tự này, vốn là do đế hậu cùng nhau thực hiện, nhưng năm nay, bởi vì hoàng hậu đã qua đời, bệ hạ đổ bệnh, chuyện bái tế này chỉ có thể do ta và Nghiêm Hủ cùng làm.

Địa điểm bái tế là thần đàn ở ngoại ô kinh thành, ta và Nghiêm Hủ một ngày trước liền ngồi xe ngựa đi đến hoàng tự bên cạnh thần đàn, trai giới một ngày, tắm rửa thắp hương.

Ngày tế tự, cần hai người chúng ta nhang đèn trong tay, leo lên thần đàn, ta từ bên trái, Nghiêm Hủ từ bên phải, thắp chín mươi chín cây nến thần trên bàn cống, để cầu nguyện cho Bắc Lương năm nay không có thiên tai nhân hoạ, năm sau mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.

Đây không phải là chuyện gì khó.

Nhưng sau khi thắp vài cây nến thần, ta đột nhiên cảm thấy đầu có chút choáng váng, rõ ràng chỉ là nhang đèn nhẹ bẫng, cầm trong tay lại càng ngày càng nặng, chân cũng bắt đầu run rẩy.

Loại cảm giác này, ta đã trải qua cách đây không lâu.

Là nhuyễn hương tán.

Nhưng so với nhuyễn hương tán lần trước ta trúng còn lợi hại hơn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN