Tỏa Hồn
Chương 107: "Ta không muốn rời xa chàng"
Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
“A Tiện!” Sở Khinh Tửu gấp rút lên đường như điên trong suốt mấy ngày trời, không ngờ đến nơi lại chứng kiến cảnh tượng thế này.
Thấy Tô Tiện nhắm nghiền mắt nằm dưới đất, khí tức trên người vô cùng yếu ớt. Sở Khinh Tửu đến trước mặt Tô Tiện, cẩn thận ôm nàng vào lòng, không ngừng gọi tên nàng.
Khí đen vẫn còn tản ra trên người Tô Tiện bay về phía bóng người ở phía bên kia. Sở Khinh Tửu ôm chặt nàng vào lòng, hắn đến quá trễ không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng hắn biết rằng thứ này có liên quan đến tính mạng của nàng. Hắn muốn ra tay ngăn cản luồn khí đen kia tiếp tục tản ra bên ngoài nhưng hành động của hắn không có bất cứ tác dụng nào, khí đen đó như vực sâu không đáy trong người Tô Tiện. Hắn độ linh lực vào người nàng nhưng cũng như hòn đá chìm xuống đại dương.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Sở Khinh Tửu không biết nên làm sao, mơ hồ và hoang mang như lạc lối giữa đại dương mênh mông vô tận. Sắc mặt hắn trắng bệch, ôm chặt Tô Tiện trong lòng mình, nói nhỏ bên tai nàng: “A Tiện, A Tiện, muội mau mở mắt ra có được không…”
“Sở Khinh Tửu.” Thấy vậy, Thu Đường ở bên cạnh cũng không khỏi thở dài một tiếng.
Ai cũng thấy được Tô Tiện bây giờ chẳng khác gì ngọn đèn cạn dầu.
Thư Vô Tri không lên tiếng, hắn im lặng nhìn người đang từ từ bước tới phía này, vẻ mặt đề phòng chắn trước mặt Sở Khinh Tửu.
Ma quân Hòa Anh dừng bước, không nhìn Thư Vô Tri lấy một cái, hắn nở nụ cười một cách dị thường nói: “Là ngươi.”
Giọng điệu hắn y như đã quen biết Sở Khinh Tửu từ rất lâu.
Sở Khinh Tửu ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt của Ma quân Hòa Anh.
Ma quân Hòa Anh cười điên cuồng, chỉ tay về phía người mặc bạch y nhuộm đỏ vết máu trong góc phòng, hừ lạnh nói: “Các ngươi không ngờ đâu nhỉ, không ngờ bản thân có ngày sẽ rơi đến bước đường như ngày hôm nay?”
Sở Khinh Tửu khẽ nhíu mày, ngoái đầu nhìn theo hướng tay hắn chỉ, kinh ngạc hô lên: “Tiểu Mộ!”
Bên cạnh Mộ Sơ Lương là Túc Thất thương tích đầy mình, Sở Khinh tửu không cảm nhận được khí tức của Mộ Sơ Lương, hắn lập tức nhìn sang Túc Thất, sắc mặt Túc Thất trầm xuống, khẽ lắc đầu.
Ánh mắt Sở Khinh Tửu ẩn hiện tia huyết sắc, thấy luồn khí đen trên người Tô Tiện trôi về phía Ma quân ngày càng nhiều, Sở Khinh Tửu đứng dậy. Ánh mắt liếc tới mãnh gãy Ly Hỏa kiếm dưới đất, tay vận pháp quyết, những mãnh kiếm gãy vụn từ từ bay lên tựa như ngàn sao trên bầu trời đêm, lấn át ánh sáng tím phủ khắp trong phòng, mang theo hàn ý xông thẳng về phía Ma quân Hòa Anh.
“Tứ ngự của năm nào, bây giờ lại chơi trò trẻ con này rồi ư?”
Ma quân phất tay hất những mảnh Ly Hỏa kiếm ra xa, thấy Sở Khinh Tửu muốn tấn công lần nữa hắn giơ tay đánh một chưởng lên người hắn.
Lưng Sở Khinh Tửu đập vào vách tường đá lạnh lẽo, hắn chầm chậm đứng lên, nhìn thẳng vào mắt Ma quân.
Hắn không biết Ma quân nói vậy có ý gì nhưng có người đã nghe ra trọng điểm.
Túc Thất và Thư Vô Tri bên cạnh ngẩn người, Túc Thất lên tiếng trước: “Tứ ngự là ý gì?”
Có vẻ như Ma quân không muốn giết Sở Khinh Tửu một cách quá dễ dàng như vậy, hắn đẩy lui Thu Đường vừa mới xông qua rồi đi đến túm lấy cổ áo Sở Khinh Tửu, cúi người cười nói: “Các ngươi không biết sao? Tên này, còn có kẻ sắp tắt thở bên kia đều là tứ cực đại đế năm đó.”
“Đáng tiếc quá, ngươi không còn nhớ ta nữa.” Ma quân Hòa Anh buông cổ áo Sở Khinh Tửu ra, âm thanh lạnh nhạt mà rõ ràng đến lạ, “Trường Sinh.”
Sở Khinh Tửu bỗng nhiên mở to mắt.
“Ngươi không nhớ ta nữa cũng không sao, ta có thể từ từ nói cho ngươi nghe.” Đôi mắt Ma quân chuyển hướng sang Tô Tiện đang nằm bất động dưới đất, cười lạnh nói, “Không ngờ ngươi lại thích Vạn linh ma tâm, thật là thú vị.”
Trong lúc mọi người đang ngỡ ngàng không thôi, Ma quân nói tiếp: “Trận đại chiến thần ma năm đó tứ cực đại đế các ngươi vốn không phải đối thủ của ta, chẳng qua là ngờ mấy thứ pháp trận và mấy món pháp bảo kia mới thắng được ta thôi. Nhưng… thân thể ta bất tử bất diệt, các ngươi đánh bại ta mà không biết phải xử lý ta thế nào.”
“Nực cười.” Trong giọng điệu Ma quân đè nặng sự phẫn nộ nhưng càng phẫn nộ, giọng nói hắn càng nhẹ bẫng, “Sau này các ngươi nghĩ ra một cách đó là phân tách hồn phách của ta, dung hợp với hồn phách của hốn người các ngươi. Như vậy, chỉ khi nào ta đánh bại được các ngươi mới có thể đoạt lại tất cả hồn phách của ta. Ta còn mỗi một sợi tàn hồn trên người nên chẳng thể nào đánh bại các ngươi đoạt lại hồn phách. Chỉ có như vậy, Ma quân Hòa Anh mới vĩnh viễn không thể sống lại.”
“Đáng tiếc các ngươi không ngờ mình lại rơi tới bước đường này.” Ma quân bật cười trào phúng.
“Thật ra ta phải cảm ơn trận thiên hỏa đốt thần của ngươi đã tịnh hóa vạn linh ma tâm. Nếu không vạn linh ma tâm sẽ chẳng thể luyện hóa thành người để ta hút hết ma khí trên người ả ta. Nếu không ngươi cũng sẽ không đi đến bước đường này, để ta…” Ma quân vươn tay ra kéo cổ áo Sở Khinh Tửu, “Để ta có thể lấy lại hồn phách của mình dễ như trở bàn tay.”
“Hiện tại ta đã có được hồn phách của Tử Vi, tiếp theo đây chính là của ngươi. Đợi sau khi hồn phách ta dung hòa lại với nhau ta sẽ giết lên tam thập tam thiên, đưa hai tên kia cùng đến bồi táng với các ngươi.” Ma quân cúi người cười nói, “Thế nào?”
Sở Khinh Tửu không trả lời, hai mắt hắn vô thần không nhìn Ma quân mà nhìn Tô Tiện hơi thở yếu ớt bên kia.
Ma quân Hòa Anh nhìn theo tầm mắt Sở Khinh Tửu, lạnh lùng nói: “Vạn linh ma tâm sắp bị ta hút hết ma lực, cục đá đó cũng xem như đã phát huy hết tác dụng của nó rồi.”
“A Tiện…” Sở Khinh Tửu thì thào, trong mắt lướt qua vô số tình cảm phức tạp, rối loạn. Nét mặt hắn bình tĩnh lại, ánh mắt như xuyên qua năm tháng dài đằng đẵng, mấy vạn năm luân chuyển, cuối cùng dừng trên người Ma quân Hòa Anh, “A Tiện không phải cục đá, nàng ấy không phải ma!”
Ma quân bật cười: “Ả là vạn linh ma tâm, ả không phải ma thì là cái gì?”
“Nàng là A Tiện.” Sở Khinh Tửu ho khụ một tiếng, nắm lấy tay Ma quân Hòa Anh đứng dậy, câu chữ xuất phát từ tận trái tim, “Hơn hai ngàn năm trước ta đã gặp nàng.”
“Hử? Ngươi nhớ lại rồi?” Ma quân Hòa Anh cười nhạo nhìn Sở Khinh Tửu như nhìn một tên điên cố chấp. Hắn lại giơ tay về phía Tô Tiện, tử quang trong tay rực rỡ chói mắt, làn khói đen cuối cùng trên người Tô Tiện bay vào trong tay hắn. Ma quân Hòa Anh thản nhiên nói, ” Tiếc là từ đây về sau ả không còn là thứ gì nữa cả.”
“Ngươi nghĩ mình đã thật sự hấp thu hết sức mạnh của nàng?” Trên mặt Sở Khinh Tửu hiện ra ý cười như có như không.
Ma quân Hòa Anh chợt ngẩn ra.
Sợi khí đen cuối cùng đã vào trong tay, Ma quân Hòa Anh nhìn xuống lòng bàn tay mình, trên đó bất thình lình hiện ra kim quang sáng rực như ánh dương.
Đó là…
Thần lực thuần khiết nhất.
Rực rỡ như ánh đèn xé tan mọi hắc ám.
“Đây là…” Ma quân Hòa Anh biến sắc, siết chặt tay phải của mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn Sở Khinh Tửu.
Sở Khinh Tửu không thèm để ý đến hắn chỉ nhanh chóng đi đến bên cạnh Tô Tiện, dịu dàng ôm nàng lên, nói tiếp: “Hơn hai ngàn năm trước là lần đầu tiên ta gặp A Tiện. Lúc đó tuy nàng là vạn linh ma tâm nhưng tâm không ác. Nàng ấy không giống ngươi.”
“Nàng ấy sinh ra là cực ác nhưng không hề ác.” Sở Khinh Tửu chợt mỉm cười, nói với Ma quân, “Nên năm ấy ta đã trồng tiên căn cho nàng ấy.”
“Hai ngàn năm trôi qua, ngươi đoán xem tiên căn ấy sẽ biến thành cái gì?” Ánh mắt Sở Khinh Tửu nhu hòa tựa dãy núi tĩnh lặng ở phương xa.
Ma quân Hòa Anh thét lên một tiếng, xuất chưởng về phía Sở Khinh Tửu.
Thân thể phàm nhân của Sở Khinh Tửu vốn không tránh kịp một chưởng này, hắn đành khom người che trước Tô Tiện.
Sở mặt Sở Khinh Tửu tái nhợt, cơ thể vô lực ngã xuống bên cạnh Tô Tiện, ngẩng đầu cười nói: “Nếu bây giờ ta độ nàng ấy thành tiên ngươi đoán sẽ thế nào?”
Dứt lời, thần lực lớn mạnh chợt dâng lên quanh người hắn, chớp mắt kim quang lan rộng hình thành thế đối lập với hắc khí và tử quang của Ma quân.
Cùng lúc ấy, khí đen trong cơ thể Ma quân bắt đầu nổi loạn lên như cảm nhận được thần lực của Sở Khinh Tửu. Mặt Ma quân Hòa Anh như hung thần ác sát, kim quang liên tục lưu động trên làn da hắn. Nhất thời hắn không còn khống chế được bản thân, bắt đầu giãy giụa.
Tử quang nhanh chóng tan biến không còn tăm hơi, thạch thất giờ phút này đang được bao phủ trong tầng kim quang, mọi người thoát khỏi trói buộc, ngước mắt nhìn vị trí trung tâm của ánh sáng.
Một tiếng động lớn vang lên, thân thể Ma quân Hòa Anh tan nát từ bên trong, một tia sáng vàng xông thẳng ra ngoài, bay đến tận chân trời.
Mọi người đều chứng kiến tất thảy, Sở Khinh Tửu cũng vậy.
Hắn ngẩng đầu nhìn theo, ánh mắt dõi theo tia sáng kia, gọi thầm một cái tên.
“A Tiện.”
Giây lát sau, tia sáng phá nát vách núi bay thẳng ra trời cao bỗng nhiên quay ngược trở lại, nhập vào cơ thể Tô Tiện.
Tô Tiện chìm trong ánh sáng rực rỡ, hai mắt đang nhắm chặt dần hé mở.
Mọi thứ bên mình thật tĩnh mịch, Sở Khinh Tửu nhìn vào mắt nàng. Hắn cảm thấy dường như mình đã nhìn thấy một khoảng trời đầy sao và ánh trăng từ đôi mắt ấy.
Đẹp thật, Sở Khinh Tửu nghĩ.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ điều đó, Tô Tiện chống tay ngồi dậy. Chẳng chờ Sở Khinh Tửu cong môi nở nụ cười rạng rỡ với nàng hay nói bất cứ câu nào, Tô Tiện nhào qua ôm chặt lấy người hắn.
“Không sao rồi.” Cũng không biết rốt cuộc là ai nói, hai người cứ ôm siết nhau không ai muốn buông tay, đến khi kim quang trong mật thất tan biến bằng hết, mãi đến khi Sở Khinh Tửu dần biến thành những đóm sáng nhàn nhạt.
Sở Khinh Tửu vùi đầu trên hõm cổ Tô Tiện, thấp giọng nói: “A Tiện nàng nghe ta nói đây, cơ thể này của ta không chịu nổi thần lực khi nãy.”
Trái tim Tô Tiện bỗng đập nhanh mấy nhịp, nàng buông Sở Khinh Tửu ra, kinh ngạc nhìn cơ thể hắn đang dần hóa thành những đóm sáng nho nhỏ.
“Sở Khinh Tửu?” Giọng Tô Tiện hơi run, nói.
Sở Khinh Tửu thở dài, cười nói: “Không chết được, lo cái gì?”
Tô Tiện không đáp, nàng nắm lấy tay Sở Khinh Tửu. Bóng hình hắn ngày càng nhạt, bỗng nhỏ giọng hỏi nàng: “Tại sao không chịu thành tiên?”
Tô Tiện không trả lời ngay, liếc mắc nhìn những người Huyền Nguyệt Giáo bên kia.
Sở Khinh Tửu hiểu ra, mỉm cười: “Ta thật muốn nàng không quân tâm nhiều như vậy.” Một lúc sau, hắn nói tiếp, “Nhưng không sao, ta…”
Tô Tiện ngắt lời Sở Khinh Tửu: “Ta không muốn rời xa chàng.”
Sở Khinh Tửu nghe vậy không kìm được nhướng mày bật cười.
“Ta cũng không muốn rời xa nàng.” Sở Khinh Tửu vươn tay muốn chạm vào mặt Tô Tiện nhưng thân hình hắn đã rất ảm đạm, cánh tay hắn chưa chạm tới mặt nàng đã hóa thành những đóm sáng như ánh sao. Dưới ánh mắt của mọi người, cơ thể hắn hoàn toàn tan biến trong ánh kim quang.
Kim quang còn sót lại xoay một vòng trên không trung sau đó ngưng kết thành một viên quang cầu màu vàng chỉ to bằng nắm tay, bay đến trước mặt Tô Tiện.
– Hết chương 107 –
Lảm nhảm:
Chúc mừng Đại đế quy vị!
Chúc mừng Tiểu Sở sau 106 chương cầm nhầm kịch bản nữ 9 đã trở về làm nam 9 đúng nghĩa.
Sau 106c, cuối cùng t cũng có thể đổi xưng hô rồi. *tung bông*
Xong rồi, còn 3 chương cuối cùng nữa là hoàn chính văn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!