Tỏa Hồn - Chương 109: Ngàn vạn hồng trần đều tan biến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Tỏa Hồn


Chương 109: Ngàn vạn hồng trần đều tan biến


Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

Tất nhiên Tô Tiện không dẫn Sở Khinh Tửu đi trốn thật, hai người gấp rút lên đường trong suốt mấy ngày về tới Huyền Nguyệt Giáo.

Quỷ Môn và Vô Ưu Cốc đã loạn như mớ bồng bông, sau khi về Huyền Nguyệt Giáo T6 Tiện chìm ngập trong một đống sự vụ cần phải xử lý. Qua ba tháng, Tô Tiện hợp tác với Thiên Cương Minh và Tam Môn Thất Phái, Bát Đại Thế Gia chính đạo khống chế được thế lực của Vọ Ưu Cốc. Hắc Y Phong Diêu Sở vẫn luôn mai phục trong Quỷ Môn nói lại rằng Môn chủ Quỷ Môn đã hạ lệnh cho các đệ tử dừng tay, không can thiệp vào chuyện của Vô Ưu Cốc.

Từ đó, thiên hạ được hưởng thái bình.

Nhưng đối với Tô Tiện, những ngày yên bình này lại nhuốm mùi ly biệt.

Sự việc ở Nhân giới đã giải quyết xong, Huyền Nguyệt Giáo không còn cần thiết phải ở lại đây nên đợi khi tất cả người trong Huyền Nguyệt Giáo có mặt đầy đủ, Tô Tiện tuyên bố mở cánh cửa Ma giới, đưa mọi người về Ma giới.

Từ Ma môn của ban đầu đến Huyền Nguyệt Giáo hiện tại, chúng ma đã ở lại Nhân giới hơn hai ngàn năm rồi, một khoảng thời gian quá dài, thời gian và tâm huyết bọn họ hy sinh quá nhiều. Bấy giờ khi nghe quyết định của Tô Tiện mọi người bùi ngùi không ngăn được nước mắt. Cả Huyền Nguyệt Giáo chìm vào một bầu không khí khác lạ.

Tô Tiện nhìn mọi người vì quá vui mừng mà khóc, tâm tình đè nén trong đáy lòng bấy lâu nay cũng bình ổn một chút.

Nàng không muốn rời xa Sở Khinh Tửu nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của mọi người nàng kiên định mà nói với chính mình rằng quyết định này là đúng.

Ngày mở cửa Ma giới sẽ diễn ra vào ba ngày sau, trong ba ngày này, Huyền Nguyệt Giáo họ bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị quay về Ma giới.

Trong lúc mọi người đang bận tối mặt tối mũi, Tô Tiện cũng ở trong lầu gác của mình thu dọn đồ đạc.

Căn phòng chất đầy đồ đạc nhưng Tô Tiện bỗng phát hiện thật ra mình cũng không cần phải mang đi thứ gì cả. Chẳng qua khi mang đi, nhìn vật nhớ người, càng thêm sầu não mà thôi.

Nhân giới và Ma giới là hai nơi không có tí liên hệ nào với nhau, từ đây về sau nàng trở thành người chỉ tồn tại trên thế gian này hai mươi năm ngắn ngủi, với mọi người hay đối với nàng đều không còn ý nghĩa gì nữa.

Tô Tiện nhìn một vòng quang phòng sau đó ngồi xuống bàn, rót một ly trà nhưng không uống mà ngẩn ngơ đến xuất thần.

Tiểu quang cầu quay vòng vòng bên cạnh nàng, quay được mấy vòng thì Tô Tiện bảo ngừng.

“Sở Khinh Tửu.” Tô Tiện nghiêm giọng nói: “Ta không dám bảo chàng đợi ta.”

Tiểu quang cầu dừng lại giữa không trung, kim sắc rực rõ, cháy bỏng.

Tô Tiện nói tiếp: ” Ta không biết lần đi Ma giới này phải mất bao lâu mới giải quyết xong những chuyện ở đó, cũng không biết chừng nào mới có thể mở cửa Ma giới lần nữa, nên ta không dám hứa gì cả.”

Tô Tiện muốn quay lại chứ, từ đầu nàng đã không định ở cả đời trong Ma giới.

Nhưng quá trình ấy quá dài, nàng không biết chuyến này đi là bao nhiêu năm, nàng phải sắp xếp mọi chuyện ở Ma giới, sau đó tìm một người thay thế nàng chưởng quản Ma giới, còn phải cần cơ duyên để mở cửa Ma giới và quay lại đây. Có lẽ phải mất mười năm, một trăm năm hoặc là ngàn năm hay vạn năm.

Nhưng nàng biết rằng dù ngàn năm vạn năm Sở Khinh Tửu vẫn sẽ đợi nàng, chỉ là nàng thật sự không nỡ.

“Chàng chờ ta trăm năm có được không?” Tô Tiện im lặng một lúc rồi nói, “Trong vòng trăm năm, nếu ta quay lại ta sẽ tới tìm chàng. Nếu trăm năm sau ta chưa xuất hiện thì chàng đừng đợi nữa, có được không?”

Tiểu quang cầu lắc lư qua lại như rất không hài lòng với quyết định này của nàng.

Tô Tiện bất giác mỉm cười nhìn dáng vẻ có vẻ ảm đạm của nó.

Ba ngày sau, Tô Tiện dẫn Huyền Nguyệt Giáo bọn họ đến Ma môn địa cung.

Tô Tiện không ngờ có nhiều người xuất hiện ở đây như vậy.

Trước Ma môn địa cung, Túc Thất dẫn theo mấy người trong Thiên Cương Minh, Thu Đường dẫn người Tứ Phương Thành của mình và cả Thư Vô Tri, Yêu Lan, Phong Diêu Sở biết tin nên đã đến đây chờ từ sớm.

Tầm mắt Tô Tiện quét qua từng người một, nàng nhìn rất chậm như muốn khắc ghi hình bóng của mỗi người vào sâu trong lòng mình.

Túc Thất lên tiếng trước, nói: “Chuyện Quỷ Môn và Vô Ưu Cốc lần này phải đa tạ ngươi rồi.”

“Huyền Nguyệt Giáo đang đòi lại món nợ với Vô Ưu Cốc năm xưa, ngươi không cần cảm ơn ta.” Tô Tiện lắc đầu nói.

Túc Thất im lặng giây lát, nói: “Bảo trọng.”

Tô Tiện mỉm cười, gật đầu.

Sau đó Thu Đường và Tây Môn Nguyệt bước tới, Thu Đường nhìn tiểu quang cầu ảm đạm bên cạnh, lắc đầu thở dài nói với Tô Tiện: “Cho dù ra sao Tứ Phương Thành vẫn luôn hoan nghênh ngươi, lỡ ngày nào ngươi ở trong Ma giới chán rồi thì nhớ tới Tứ Phương thành tìm bọn ta đấy.”

Tô Tiện vẫn gật đầu, khựng lại một tí rồi nói với Thu Đường: “Sau khi ta đi Sở Khinh Tửu nhờ hết vào ngươi đó, chàng ấy bây giờ…”

Thu Đường nhìn sang tiểu quang cầu, nghiêm túc đáp: ” Yên tâm đi, hắn là bạn ta mà.”

“Ừ.”

Thu Đường nói xong thì tới lượt Yêu Lan và Thư Vô Tri.

Hai người họ, một người là bạn bè thân thiết nhất từ nhỏ tới lớn của Tô Tiện, một người là sư phụ đáng tôn kính, họ đều là người rất quan trọng với nàng. Những gì họ muốn nói đã nói hết ở Không Thiền Phái ngày ấy rồi. Bọn họ nhìn nhau một lúc, cuối cùng Yêu Lan nói một câu: ” Nhớ quay lại.”

Câu này, Tô Tiện không trả lời.

Nàng liếc mắt tới chỗ quang cầu, ánh mắt rất đỗi dịu dàng cũng quá đỗi quyến luyến.

“Ta phải đi rồi.”

Âm thanh khản đặc nói không tròn từ ngữ, Tô Tiện quay đầu đi không nhìn ánh sáng ảm đạm trên thân quang cầu nữa. Nàng lấy lại bình tĩnh, nói với những người Huyền Nguyệt Giáo phía sau: ” Đi thôi.”

Mọi người nhận lệnh, bắt đầu đi vào sâu trong Ma môn địa cung. Bóng tối nuốt dần bóng lưng của họ chỉ chừa lại một không gian tịch mịch hồn bay phách lạc.

Tiểu quang cầu sửng sờ lơ lửng tại chỗ nhìn theo bóng tối đen kịt phía trước mãi đến khi mặt đất rung lăc kịch liệt.

Một quầng sáng khổng lồ xuất hiện ngay vị trí chính giữa Ma môn địa cung.

Quầng sáng ấy giáng xuống từ trên bầu trời, rơi vào tận cùng trong mặt đất, trên quầng sáng khổng lồ ấy dần hiện rõ một xoáy lốc đen như muốn nuốt chửng mọi thứ, nhanh chóng bao trùm Ma môn địa cung.

Ma khí nồng đậm truyền ra từ bên ấy, mọi người căng thẳng quan sát tình hình, trong lòng ai nấy đều rõ cánh cửa Ma giới sắp được mở ra lần nữa sau hơn hai ngàn năm.

Thu Đường thở dài, nói với quang cầu: ” Sở Khinh Tửu à chúng ta cũng nên đi rồi.”

Không nỡ chứng kiến cũng không muốn đối mặt với ly biệt, Thu Đường nghĩ đưa Sở Khinh Tửu đi hẳn là quyết định đúng đắn nhất lúc này.

Nhưng Thu Đường vừa dứt lời, tiểu quang cầu chợt tránh khỏi bàn tay đang giơ ra của hắn, đầy phòng bị rút về sau rồi bất thình lình hóa thành một tia sáng kim sắc xong thẳng về phía lối vào Ma môn địa cung.

“Sở Khinh Tửu!” Hành động của hắn khiến mọi người vô cùng ngỡ ngàng, không riêng gì Thu Đường, Thư Vô Tri cũng hét lên gọi hắn lại.

Nhưng có ngăn cản cũng quá muộn rồi, khi mọi người đuổi tới nơi tia sáng đó đã biến mất hoàn toàn trong bóng tối.

Thu Đường nhăn mặt nhíu mày, thở dài lần thứ ba.

Túc Thất khoanh tay đứng bên cạnh, bất lực cười nói: ” Để hắn đi đi.”

Trong địa cung.

Cánh cửa Ma giới đã mở ra, Huyền Nguyệt Giáo họ cảm nhận được khí tức quen thuộc đằng sau cánh cửa đó. Mọi người bước vào trong đi về thế giới vốn thuộc về họ.

Người còn lại trong địa cung ngày càng ít, thấy người cuối cùng đã đi qua cánh cửa, thân ảnh dần biến mất, Tô Tiện nhìn sang yêu thú canh giữ địa cung lâu nay. Nàng còn nhớ lần các nàng đột nhập vào địa cung lần trước đã đánh một trận với con yêu thú này, bây giờ yêu thú cung kính như một chú chó bên cạnh nàng. Tô Tiện híp mắt cười, nói: “Ngươi cũng qua đó mau đi.”

Yêu thú kêu lên như đáp lại lời nàng sau đó ngoan ngoãn đứng dậy đi về phía cảnh cửa Ma giới.

Bấy giờ, không gian cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Tô Tiện đứng trước cửa cảm nhận nỗi cô tịch xung quanh mình. Nàng giơ tay lau giọt nước mắt đọng trên khóe mi.

Nàng quay đầu nhìn Nhân giới lần cuối.

Nhưng trước mắt nàng chỉ có bức tường đá lạnh lẽo mà thôi.

Trong lòng nàng cảm thấy hơi đáng tiếc, bất giác nhớ lại những năm tháng ở Nhân gian đã qua, đến cái nhìn lần cuối của nàng cũng chỉ có như vậy. Tô Tiện bất lực cười khổ.

Ánh đèn dầu xung quanh lắc lư khiến chiếc bóng dưới đất cũng dao động theo, Tô Tiện thất thần giây lát cuối cùng không nhìn thông đạo nhỏ đen ngòm trước mặt nữa, quay đầu bước vào cánh cửa Ma giới.

Nhưng khoảnh khắc đặt chân vào trong, Tô Tiện nhác thấy một tia sáng bay tới, nàng khựng lại rồi đột nhiên quay đầu.

Một luồng kim sắc đã chiếu sáng thông đạo đen tối lúc nãy, tiểu quang cầu bay từ bên đó qua, gấp gáp nôn nóng, tuyệt vọng và hoảng loạn.

“Sở Khinh Tửu!” Khoảnh khắc trông thấy quang cầu, Tô Tiện biết mình không thể nào đè nén tiếp nỗi đau xót trong lòng mình. Nàng gọi tên hắn, hai chân nặng tựa ngàn cân.

Một tiếng vang vọng khi va chạm vào luồng sáng lam tím trên cánh cửa Ma giới, tiểu quang cầu lập tức bị đẩy bật ra sau, đụng trúng vách tường đá cứng ngắc đằng sau

Chỉ có yêu ma mới vào được cửa Ma giới, Sở Khinh Tửu không vào được là chuyện Tô Tiện cực kỳ rõ ràng.

Cách một màn sáng mỏng manh, Tô Tiện lăc đầu, giọng nói bình tĩnh nhưng yếu ớt nói: ” Chàng về đi, về… đợi ta.”

Tiểu quang cầu như không hề nghe thấy những gì Tô Tiện nói.

Một lúc sau hắn lại bật dậy, tiếp tục xông về phía Tô Tiện.

Một tiếng vang nữa lại vang lên, tiểu quang cầu như không biết mệt mỏi là gì, cũng không biết đau đớn cứ như thế vừa lặng lẽ mà cố chấp xông về phía màn sáng trướcmặt Tô Tiện. Quầng sáng bên trên chấn động mấy cái, ánh sáng trên người hắn cũng dần dần nhạt nhòa.

Tô Tiện không kìm được nước mắt, hét lên: “Sở Khinh Tửu!”

“Đủ rồi.” Tô Tiện nghẹn ngào, ” Thật sự đủ rồi…”

Quang cầu nghe thấy tiếng khóc của Tô Tiện thì dừng lại giây lát rồi vẫn tiếp tục, dùng hết sức lực của mình không ngừng tông vào màn sáng ngăn cách giữa hai người. Hắn quá nghiêm túc khiến Tô Tiện không thể nào bình tĩnh nổi.

Đó là người nàng thích bấy nhiêu năm nay, cho dù bất chấp tất cả nàng cũng muốn ở cả đời bên hắn.

Nàng làm sao nhẫn tâm.

Nàng vươn tay ra chạm vào hắn qua lớp sáng trước mặt, cuối cùng hạ quyết tâm, căn răng thi triển pháp quyết.

Ngay khoảnh khắc Tô Tiện vừa ra tay, lốc xoáy đen bỗng biến mất, bóng dáng của Tô Tiện sau màn sáng cũng nhạt dần như ảo ảnh hoa trong gương, trăng trong nước, ánh nến xung quanh dần lụi tắt, hình bóng của nàng cũng hoàn toàn tan biến.

Cảnh tượng vừa rồi, người vừa rồi đã mang theo ngàn vạn hồng trần cùng đi tới phương xa.

Trong bóng tối nặng nề chỉ còn lại một tia kim quang, cô tịch tỏa sáng.

– Hết chương 109 –

Lảm nhảm:

Hẹn chương 110 vào tối nay. 😉

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN