Tỏa Hồn - Chương 33
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
43


Tỏa Hồn


Chương 33


Edit + beta: Nhật Nguyệt Phong Hoa

Liên quan tới chuyện vì sao Sở Khinh Tửu bị bắt tới Huyền Nguyệt giáo, Tô Tiện cũng đã từng hỏi, nhưng Sở Khinh Tửu chỉ nói là Huyền Nguyệt Giáo chơi trò tiểu nhân bỉ ổi đánh lén sau lưng hắn, cứ thế bị bắt đi.

Lúc đó tất nhiên là Tô Tiện không tin, bởi vì theo nàng thấy người trong Huyền Nguyệt Giáo không phải loại tiểu nhân bỉ ổi, Thiên Cương Minh mới là tiểu nhân.

Nhưng do Sở Khinh Tửu suốt ngày nói năng bậy bạ nên nàng luôn chưa có cơ hội làm rõ chuyện này, mãi đến bây giờ nghe Bạch Hoàng Chúc nói nàng mới hiểu được đôi chút.

Bạch Hoàng Chúc vẫn cúi đầu như đang đợi Tô Tiện nổi giận nhưng nàng không hề làm thế, Bạch Hoàng Chúc cho rằng mình hại Sở Khinh Tửu nhưng hắn không biết những chuyện xảy ra sau này ở Huyền Nguyệt Giáo, thực ra không thể trách ai được, có trách thì trách số mệnh thôi.

“Tô sư tỷ?” Bạch Hoàng Chúc ngẩng đầu lên, trố mắt nhìn nàng.

Tô Tiện nói: “Muốn tự trách cũng không tới lượt ngươi, đừng nghĩ nhiều nữa, ngày mai còn phải tập luyện, ngươi về sớm nghỉ ngơi đi.”

Bạch Hoàng Chúc hơi buồn bã, khẽ “Ừm” một tiếng, Tô Tiện cũng chẳng biết tên thiếu niên này ở đâu ra mà đa sầu đa cảm thế, thấy vậy bèn buông một câu: “Cái chết của Sở Khinh Tửu không liên quan gì tới ngươi, ta không có ý trách cứ ngươi.”

Bạch Hoàng Chúc nghe vậy thần sắc mới tươi tỉnh hơn: “Ừ, Tô sư tỷ cũng nghỉ ngơi sớm nhé!”

“Được.” Tô Tiện gật đầu, đóng cửa phòng đi nghỉ ngơi.

Sáng ngày tiếp theo vẫn như hôm trước là luyện tập kiếm pháp, chỉ là hôm nay mọi người càng hấp tấp và bất mãn hơn hôm qua.

Mà sự bất mãn ấy khởi điểm bởi Yêu Lan.

Tính cách của Yêu Lan vốn là hiếu động, đêm hôm mọi người đều đi nghỉ, một mình nàng ấy chạy đến biệt uyển khác đúng lúc bắt gặp mấy đệ tử môn phái khác đang tu hành, bọn họ xuất thân cùng một tông môn, từ nhỏ đã luyện tập cùng nhau tất nhiên sẽ phối hợp ăn ý hơn nhiều so với mấy người Không Thiền Phái. Nhìn bọn họ luyện tập như thế trong lòng Yêu Lan càng khó chịu. Cho nên trong lúc tập luyện hôm nay, Yêu Lan quất mấy roi đánh rơi thanh Huyền Trạch kiếm của Phong Diêu Sở, không nhịn nổi nữa mới đem chuyện đó nói ra, nói xong thấy thần sắc ai nấy cũng trở nên khó coi, nàng ấy lại chỉ Phong Diêu Sở nói: “Người có thể thông qua thí luyện Triền Vân Động không thể nào tới vài roi của ta cũng đỡ không được, rốt cuộc ngươi đang giấu giếm cái gì?”

Phong Diêu Sở nhướng mày, buồn cười nhìn Yêu Lan: “Thực lực ta trước giờ là vậy, trong Triền Vân Động may mắn đi theo Tô sư muội mới thông qua thí luyện, làm sao nào, cô đang chê ta học nghệ không tinh ảnh hưởng tới cô à?”

“Hay là nói…” Phong Diêu Sở lại nói tiếp, “Cô cho rằng mấy roi đó có thể khiến chúng ta thắng được Đông Môn?”

Yêu Lan hơi nheo nheo mắt, không nói gì.

Vốn dĩ là yên tĩnh tập luyện giờ biến thành đối chọi gay gắt, Tô Tiện đứng một bên xem có chút không đỡ nổi. Hai người này, một người là nhân vật khá có tiếng tăm trong Huyền Nguyệt Giáo, một người là một trong Tứ đại hộ pháp Quỷ Môn, thực lực giấu giếm đi không ít nhưng lại quyết ở đây đánh nhau bằng công phu mèo cào, cãi nhau túi bụi, cũng chẳng biết là nên khuyên can hay nên cười.

Yêu Lan vô tình trông thấy biểu cảm của Tô Tiện, bực bội nói: “A Tiện! Ngươi còn cười!”

Tô Tiện thu lại nụ cười, bất giác hướng mắt sang phía Mộ Sơ Lương, muốn xem xem hắn sẽ giải quyết thế nào.

Nhất thời ánh mắt mọi người đều chuyển dời hết lên người Mộ Sơ Lương. Hắn than nhẹ một tiếng, nói: “Ta biết mọi người đều có một số bí mật không muốn người khác biết, mỗi người đều có một số thứ không thể để người ta nhìn thấy nhưng ngược lại như vậy sẽ phản tác dụng, đến cửa đầu tiên cũng không qua nổi, ta nghĩ mọi người đều không muốn thấy kết quả này.”

Điều Mộ Sơ Lương nói mọi người đều hiểu nhưng có một số chuyện không thể tiết lộ chính là không thể tiết lộ, nếu không chẳng ai được ích lợi gì. Những chiêu thức đó mà thi triển ra ngoài chẳng khác nào nói cho người khác biết bí mật và thân phận của bọn họ.

Thấy không ai đáp, Mộ Sơ Lương lại nói: “Không thì thế này, mọi người nói cho ta biết sở trường của mình nằm ở đâu, ta nghĩ cách giúp mọi người phối hợp ra sao, được không?”

Lần này Văn Tư và Bạch Hoàng Chúc lập tức gật đầu, Tô Tiện cũng không có ý kiến, Yêu Lan thấy tình hình cũng do dự gật đầu, Phong Diêu Sở thoáng nhướng mày.

Như vậy mọi người không đánh nhau nữa mà đổi thành trình bày chiêu thức của mình, nhất thời không khí giữa họ cũng trở nên tốt hơn. Sau khi mọi người nói xong, Mộ Sơ Lương nhanh chóng giúp họ sắp xếp chiến thuật, Bạch Hoàng Chúc và Phong Diêu Sở sở trường là tiến công nên để họ tiến gần công kích, áp chế hai người của đối phương. Còn âm thuật của Tô Tiện dùng để khống chế toàn bộ hành động của đối phương, đứng vị trí sau cùng trong nhóm người, đối phương chắc chắn sẽ không để mặc nàng làm gì thì làm, vậy thì sẽ do Tiểu Sở bảo vệ an toàn của Tô Tiện. Còn lại Yêu Lan và Văn Tư, sở trường của Văn Tư là chú thuật và phù pháp, thế roi của Yêu Lan lại tàn nhẫn, ác liệt nên để hai người phụ trách đối phó kẻ yếu nhất của đối thủ, công kích rồi tiêu diệt từng người.

Mất nguyên một ngày mới xem như đã thương lượng xong chiến thuật nhưng không ai biết được khi tỉ thí thật sự, người bên Đông Môn sẽ sử dụng thế công như thế nào, chỉ mấy ngày cũng không đủ để mọi người tìm ra yếu điểm của đối phương, bọn họ chỉ còn tập hợp được một ngày là đến lúc bắt đầu Huyền Thiên Thí rồi.

Trận thi đấu đầu tiên diễn ra ở sàn tỉ võ phía đông Thiên Cương Minh. Các đệ tử tam môn thất phái sớm đã kéo đến hội trường, lần tỉ thí này là mỗi tông phái năm người đấu với nhau, mười tông phái giao thủ xong, hai mươi lăm người trong năm môn phái giành chiến thắng sẽ tiến vào vòng tiếp theo, còn người thua đương nhiên cũng vô duyên với chức quán quân Huyền Thiên Thí lần này.

Cứ mỗi ba năm đến Huyền Thiên Thí, luôn có rất nhiều người đến xem thi đấu, thủ lĩnh các môn phái và gia chủ của Bát đại thế gia đều sẽ có mặt. Giờ này Tô Tiện và Yêu Lan đang ngồi ở phía xa xa nhìn thấy các vị trưởng lão ngồi ngay ngắn trên cao, bên cạnh là tộc trưởng các đại gia tộc, trên một đài cao khác cách chỗ họ không xa là các môn chủ đang nói chuyện với nhau. Phía dưới thì chi chít nào người là người, đang chụm đầu rỉ tai nhau, tất cả đều đang đợi trận đầu tiên của đợt thịnh hội ba năm một lần này.

Thời gian dường như chậm lại, Tô Tiện nắm tay Tiểu Sở, bắt đầu chơi trò trốn tìm với quang cầu. Yêu Lan thật sự nhìn không vô nữa, kéo Tô Tiện lại nói: “Ngươi nói xem, ta không lấy được Tố Hồn Châu liệu giáo chủ có đuổi ta ra khỏi Huyền Nguyệt Giáo luôn không?”

“Giáo chủ hù dọa ngươi thôi, có thấy lúc nào thật sự động thủ đâu?” Tô Tiện không lo lắng chút nào về vấn đề này của Yêu Lan.

Yêu Lan gấp gáp nói: “Lần này không giống đâu, giáo chủ quan tâm với hạt châu này lắm.” Yêu Lan thở dài thường thược, đau khổ nói, “Nhưng cho dù ta có vào được vòng cuối cũng không đánh lại ngươi, ta khổ quá mà.”

Tô Tiện nói: “Nếu ta lấy được Tố Hồn Châu sẽ cho ngươi mượn, có làm sao đâu.”

“Được vậy thì tốt quá rồi!” Yêu Lan sáng mắt, “Ngươi chắc mấy phần có thể lấy được Tố Hồn Châu?”

Tô Tiện im lặng giây lát, liếc những đệ tử xung quanh, nói tiếp: “Ta cũng không biết.”

Nàng thật sự không biết, những người tham gia thi đấu lần này phần lớn đều rất mạnh, với cảnh giới của nàng hiện tại có thể thắng được mấy người nàng cũng không rõ, nhưng nếu dùng tới cái sức mạnh đó thì cũng không biết được…

Tô Tiện bỏ qua vấn đề này, nàng ngước mắt nhìn lên đài cao, đám đông chụm đầu thảo luận đột nhiên yên tĩnh lại, cùng nhìn về một hướng.

“A, nhìn kìa, minh chủ Thiên Cương Minh đến.” Yêu Lan huých khuỷu tay Tô Tiện, hưng phấn hô lên.

Dù Huyền Nguyệt Giáo không phải tà giáo tội ác tày trời gì nhưng luôn hành sự độc lập, không qua lại với Thiên Cương Minh, từ nhỏ Tô Tiện ở trong giáo nghe được rất nhiều lời xấu xa về Thiên Cương Minh, đặc biệt là về minh chủ Thiên Cương Minh. Có điều khiến mọi người không ngờ là vào bảy năm trước, minh chủ Thiên Cương Minh đời trước không biết vì sao mà trong độ tuổi cường tráng lại đột ngột qua đời. Trước khi y ra đi đã trao lại vị trí minh chủ Thiên Cương Minh cho đệ tử của mình, đệ tử đó chính là minh chủ Thiên Cương Minh hiện tại tên là Túc Thất, trước khi tiếp nhận vị trí minh chủ chưa từng có ai nghe đến tên hắn.

Hắn giống như xuất hiện chỉ trong một đêm, mọi người đều rất bất mãn, dậy lên nghi ngờ nhưng sau khi vị minh chủ này tiêu diệt ba ngàn ác nhân Vô Ưu Cốc trong vòng một chiêu thì không ai còn dám nói này nói nọ hắn nữa.

Từ đó về sau, Túc Thất trở thành một cái tên truyền kỳ.

Tương truyền, thực lực của minh chủ Thiên Cương Minh Túc Thất này có lẽ đã đến cảnh giới cuối cùng trong thất cảnh, cảnh giới Huyền Nguyên, thêm một chút nữa là tiến đến cấp bán thần rồi. Trong khắp thiên hạ này, sợ là chỉ có môn chủ thần bí của Quỷ Môn, Vô Ưu Cốc chủ mới có thể địch nổi.

Chỉ là Túc Thất này ít khi lộ diện, trừ mấy dịp đại sự còn lại đều không thấy xuất hiện, cho nên hiếm có người được nhìn thấy diện mạo của hắn, bây giờ mọi người đến Thiên Cương Minh rồi, khó khăn lắm mới có thể diện kiến vị tuyệt đại cao nhân thần bí này nên ai cũng muốn rướn cao cổ để nhìn cho rõ.

Đối với người này, Tô Tiện cũng rất hiếu kỳ nên nàng cũng đang trông chờ sự xuất hiện của hắn. May là đệ tử tham dự Huyền Thiên Thí bọn họ được sắp xếp ngồi gần sàn tỉ thí, không cần rướn cổ cũng có thể nhìn thấy khung cảnh trên đài cao một cách rõ ràng.

Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, đoàn người tự động tránh ra, một người bước ra từ sau đám đông.

Tô Tiện dám khẳng định người bước ra đó là Túc Thất không sai đi đâu được, nhưng nàng lại có hơi không dám tin rằng Túc Thất là một nam tử trẻ tuổi đến thế.

Trông hắn không quá ba mươi tuổi, mặc một bộ trường sam xanh thẳm, trầm lặng đứng yên, phong thái sơ lãng, giống một người đọc sách không hỏi thế sự hơn là minh chủ Thiên Cương Minh uy danh vang xa.

Bóng dáng nam tử trông như thư sinh ấy bước lên đài cao, ánh mắt quét qua mọi người khiến không ai nói thành lời.

Túc Thất không để sự im lặng duy trì quá lâu, hắn nhanh chóng mở lời, đầu tiên là hàn huyên với gia chủ Tam môn thất phái và Bát đại thế gia, sau đó thông báo cụ thể về Huyền Thiên Thí, cuối cùng tầm mắt rơi trên chúng đệ tử. Ánh mắt quét tới khiến các đệ tử Tam môn thất phái tham gia tỉ thí đang ngồi ở đây không khỏi nghiêm nghị hơn hẳn, đến cả Yêu Lan là yêu nữ Huyền Nguyệt Giáo cũng bất giác ngồi thẳng lưng.

Chẳng ai biết ánh mắt của Túc Thất rốt cuộc nhìn ai nhưng khi hắn thu lại tầm mắt, mọi người đều bất giác thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Một lúc sau, Túc Thất khẽ gật đầy với một người của Thiên Cương Minh bên cạnh rồi rời khỏi đài cao, ngồi xuống vị trí chuẩn bị dành cho minh chủ Thiên Cương Minh.

Bên kia Túc Thất đã an tọa, bên này một người đứng trên đài tuyên bố tỉ thí bắt đầu.

Trận tỉ thí đầu tiên là Huyền Dương Phái đấu với Thủy Vân Môn.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, đệ tử của hai môn phái lần lượt tiến vào sàn thi đấu.

Vừa liếc mắt Tô Tiện đã nhìn thấy thiếu niên tên Tiểu Liễu nàng và Yêu Lan gặp vào mấy hôm trước, bên cạnh là người đã gọi cậu ta đi hôm đó, một thanh niên đã đạt đến cảnh giới Thanh Viêm.

Thấy Tiểu Liễu và thanh niên nọ lên sàn, Yêu Lan và Tô Tiện đồng thời liếc nhìn nhau, hai người đối mắt một lúc, trong lòng ngầm hiểu ý của đối phương.

Nếu như họ không đoán sai thì thanh niên đó chính là một trong những đối thủ đáng gờm nhất trong Huyền Thiên Thí lần này, họ đều phải xem thật kỹ thực lực của thanh niên đó rốt cuộc đã đạt đến trình độ nào.

– Hết chương 33 –

Editor: Tui là fan cứng của Túc Thất đấy.:3

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN