Tỏa Hồn - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
148


Tỏa Hồn


Chương 7


Edit + Beta: Nhật Nguyệt Phong Hoa

Tô Tiện vốn đang đứng trong đám người, nghe Mộ Sơ Lương gọi tên mình mới bước ra.

Lúc nãy nàng trốn trong đám đông, mọi người chỉ quan tâm đến lần thí luyện này không ai chú ý đến nàng, nhưng Tô Tiện vừa đi ra, ánh mắt mọi người bên cạnh đều tập trung trên người nàng. Mộ Sơ Lương cong cong khóe môi, hắn đưa Tô Tiện đến Không Thiền Phái tự nhiên vẫn hiểu biết về Tô Tiện nhiều hơn người khác. Nữ tử này ngày thường vẫn luôn giữ cái bộ dạng lười nhác, dường như lúc nào cũng mang theo ý cười như có như không. Nếu nàng không muốn làm người khác chú ý họ cũng chẳng ai để ý đến nàng nhưng một khi nàng đã bước ra thì vẫn khiến mọi người không khỏi bỏ qua sự tồn tại của nàng.

Giờ này Tô Tiện đang đứng giữa đám đông, đón nhận ánh nhìn của mọi người, đôi đồng tử như làn thu thủy xua tan sự lười nhác ngày thường. Nàng nhìn Mộ Sơ Lương cười nhẹ nhàng.

Mộ Sơ Lương cũng cười theo nàng, dường như tâm trạng rất tốt: “Tô Tiện cô nương.”

“Sư huynh?” Tính cách Mộ Sơ Lương vẫn luôn rất lãnh đạm, rất ít khi biểu hiện ý cười như thế này, nữ đệ tử Không Thiền Phái đứng phía sau Mộ Sơ Lương nhìn thấy sắc mặt hắn không khỏi chau mày. Nàng ta quay đầu nhìn Tô Tiện, chỉ đánh giá sơ rồi nói: “Trên người ngươi một chút tu vi cũng không có, chỉ e chiêu thức thức đơn giản nhất cũng không đỡ nổi, thì làm sao vào được Không Thiền Phái.”

Mộ Sơ Lương nhấc tay nhỏ giọng bảo: “Cận Tuyết.”

Cận Tuyết đương nhiên là tên của vị nữ đệ tử kia. Nàng ta nghe Mộ Sơ Lương gọi một tiếng lập tức ngậm miệng, cúi thấp đầu đáp lại.

Trên môi Mộ Sơ Lương vẫn mang theo ý cười, lúc này mới nói với Tô Tiện: “Tô cô nương thật sự muốn gia nhập Không Thiền Phái bọn ta?”

“Tất nhiên là thật.” Tô Tiện không nói nhiều.

Mộ Sơ Lương nhìn chằm chằm Tô Tiện một lúc, gật đầu: “Nếu đã vậy, Tô cô nương vào đi, thí luyện nhập môn cô không cần tham gia.”

Lời này của hắn vừa phát ra, không chỉ đệ tử tham gia thí luyện nhập môn chấn kinh mà đến Cận Tuyết bên cạnh Mộ Sơ Lương cũng kinh ngạc không thôi, “Đại sư huynh, sao huynh lại để nàng ta nhập môn?”

“Hả, có vấn đề gì sao?” Sắc mặt Mộ Sơ Lương như thường, không nhìn ra chút khác lạ nào, dường như đã đưa ra quyết định hết sức bình thường.

Không Thiền Phái là đại môn phái trong tu chân giới, muốn gia nhập Không Thiền Phái có ngàn vạn người, mỗi năm thí luyện nhập môn đều có rất nhiều người đến báo danh, nhưng yêu cầu đệ tử của Không Thiền Phái rất cao, muốn nhập môn phải trải qua ba lần thí luyện, có thể chân chính trở thành đệ tử Không Thiền Phái bất quá cũng không đến mười người. Không Thiền Phái cũng không phải không có tiền lệ trực tiếp nhận đệ tử, Mộ Sơ Lương là một trong số đó, nhưng mà bởi vì hắn là thiếu chủ Sở gia thiên tư thông tuệ, người ngoài cũng không dám nói gì. Nhưng lúc này Mộ Sơ Lương lại bảo không cần thí luyện trực tiếp nhập môn lại là người mà mọi người đều chưa từng nghe qua tiếng tăm – Tô Tiện.

Mọi người không khỏi đánh giá Tô Tiện một phen. Nữ tử này đẹp thì đẹp thật nhưng trên người nàng không có chút tu vi, chẳng biết có quan hệ gì với Mộ Sơ Lương có thể được vị đứng đầu Huyền Thiên Thí năm xưa bao dung, không cần thông qua thí luyện mà trực tiếp nhập môn.

Về phần Tô Tiện, nàng chẳng nghĩ nhiều đến thế, nàng vốn tính toán xong thông qua thí luyện thế nào, còn mang cả Tiểu Sở đến đây. hiện tại nàng tạm thời không dùng linh lực được, nếu thật phải thí luyện gì đó thì chỉ có thể để Tiểu Sở lên thay. Ai mà biết Mộ Sơ Lương lại dễ nói chuyện như vậy, cứ thế cho nàng thông qua rồi.

Bỏ qua nhiều phiền phức như vậy tất nhiên là tốt, Tô Tiện cũng không dong dài, cảm tạ Mộ Sơ Lương một tiếng rồi trực tiếp đi vào trong.

Bên trong là đại điện, trong điện rất rộng rãi, ánh nến chiếu sáng, trên vách tường xung quanh khắc một bức bích họa trông rất phức tạp. Chính giữa là một thần tượng nguy nga to lớn. Thần tượng ấy rất cao, từ trên cao nhìn xuống Tô Tiện. Nàng nháy mắt, nhịn không được cười một tiếng, tiến lên trước tìm một cái đệm hương bồ ngồi xuống. Thần tượng đó nàng không nhận ra, đạo gia sở tôn, tất nhiên là Phù Lê Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Đây là lần đầu tiên Tô Tiện nhìn thấy thần tượng của vị thiên tôn này. Lúc này những người khác đều đang ở ngoài tham gia thí luyện, cả đại điện chỉ có mình nàng. Nàng nhàn rỗi không có gì làm bèn bắt đầu quan sát trong điện. Nàng lại đứng lên, đi dọc theo bốn bức tường. Bức họa trên tường có thần có cả yêu quái, nhìn sơ qua thì có hơi lộn xộn nhưng nhìn kỹ lại Tô Tiện phát hiện bức bích họa này là một bức tranh hoàn chỉnh. Nàng đã xem qua rất nhiều bức họa về thần ma nhưng bức trên tường kia lại không giống. Trong đó yêu không có bộ dạng tà ác hại người, tiên cũng không có gương mặt hiền lành lương thiện, hai bên đang giao đấu quyết liệt thì một trận sấm sét giáng xuống, nghiệp hỏa không rõ từ đâu mà đến giống như muốn đốt sạch đám tiên hoặc yêu trong bức tranh.

Rất nhanh sau đó, Tô Tiện lại chú ý đến, trong tranh cho dù là yêu hay tiên đều nhìn về một hướng. Nàng nhìn theo hướng đó, bắt gặp một đôi mắt.

Trung tâm của bức tranh là một người mặc hoa phục, tay kết ấn, hai mắt hơi nhắm, có vẻ nhìn thấu tất cả bi thương đau khổ của thần ma.

Tô Tiện chưa từng thấy bức tranh thế này cũng không biết hắn là ai nhưng khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt hắn trái tim chợt dao động.

“Đây là Nam Cực Trường Sinh Đại đế.” Một âm thanh ưu nhã từ sau truyến đến. Tô Tiện quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào Mộ Sơ Lương đã bước vào đại điện, cười nhàn nhạt đi đến chỗ Tô Tiện, tùy ý cười nói: “Có vẻ Tô cô nương rất hứng thú nhỉ.”

Tô Tiện không trả lời hắn, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Đây là Nam Cực Trường Sinh Đại đế?” Nàng đang nhìn chính là người ở giữa bức tranh.

Mộ Sơ Lương khẽ gật đầu, thấy Tô Tiện hỏi một câu rồi cứ nhìn mãi người trong tranh, hắn đợi một lúc rồi nói: “Tính đến giờ, thí luyện của bọn họ chắc cũng gần xong rồi, lát nữa chắc sẽ có những đệ tử khác vào đây, cô nương tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đi.”

Tô Tiện đáp một tiếng, không nhìn bức tranh kia nữa, chọn bừa một chỗ cách Mộ Sơ Lương một khoảng xa ngồi xuống. Mộ Sơ Lương nhìn hành động của nàng, bất giác nở nụ cười.

Mộ Sơ Lương đoán không sai, rất nhanh đã có người từ bên ngoài tiến vào.

Người đầu tiên đi vào là một nam tử trông xấp xỉ tuổi Tô Tiện, mặt mũi lạnh lùng lại có vết sẹo nhưng đao kiếm chém qua. Bên hông hắn nhét một thanh kiếm rất đỗi bình thường. Bước vô cửa cũng không thèm liếc ai một cái đã tự nhiên ngồi vào một vị trí trong góc, nhắm mắt dưỡng thần. Tô Tiện nhìn ra thực lực của kẻ đó đang ở tầm trung cảnh giới Xích Diên, có vẻ ngang bằng với thực lực mà bình thường nàng biểu hiện ra bên ngoài. Mộ Sơ Lương nhỏ giọng nói với Tô Tiện: “Đó là tân đệ tử đứng nhất trong lần thí luyện này, tên là Lý Bích, trước khi đến Không Thiền Phái chắc danh tiếng cũng không nhỏ, có thể cô đã từng nghe qua.”

Đích thực là Tô Tiện có nghe qua tên Lý Bích, nghe nói là thiên tài kiếm khách số một, kiếm cuồng Lý Bích. Hắn là thiên tài, nhưng không phải kiểu thiên tài đỉnh cao như Mộ Sơ Lương, tiếng danh thiên tài là bởi hắn không có sư môn. Hắn đến từ trên núi, chưa từng có ai dạy hắn cái gì, kiếm chiêu và tu vi của hắn đều là dựa vào mô phỏng và sáng tạo mà có.

Người khác có kinh nghiệm của sư môn truyền lại, có sư phụ bên cạnh chỉ giáo, tự nhiên tu luyện cũng dễ dàng hơn nhiều nhưng hắn tự mình sáng tạo ra nhiều kiếm chiêu như vậy, thực lực thật sự không tầm thường. Nếu có người chỉ điểm, có lẽ rất nhanh cảnh giới sẽ tăng tiến, có thể đến cảnh giới nào thì không ai nói rõ được.

Bất quá Tô Tiện cũng phải thừa nhận đây thật sự là thiên tài.

Sau Lý Bích, nhiều người khác cũng nối đuôi tiến vào, đấy đều là đệ tử đã thông qua thí luyện lần này. Tô Tiện ngước mắt chờ mong, quả nhiên nhìn thấy một thân hình yêu kiều nhỏ nhắn bước vào, rất nhanh đã đến trước mặt Tô Tiện.

Đáy mắt Yêu Lan mang theo ý cười, ngồi xuống cạnh Tô Tiện. Thấy Mộ Sơ Lương rẽ qua hướng khác mới nhỏ giọng hỏi: “Ngươi quen tên Mộ Sơ Lương đó à?”

“Được tính là quen.” Tô Tiện không nói chuyện ở Trường Thiện Trang với Yêu Lan, chỉ nhàn nhạt cười nói: “Ta còn tưởng ngươi sẽ là người đầu tiên bước vào nữa, không ngờ thực lực tiểu yêu nữ cũng không bằng người ta đấy.”

Yêu Lan nghe ra ý trêu chọc trong lời nói của nàng, nhưng vẫn khá khổ não, nhíu mày: “Trên người ta là yêu lực không phải linh lực, tất nhiên là phải giấu đi rồi. Nếu ta dùng toàn lực thật thì đám người này còn không đủ để nhìn nữa kìa.”

“Vậy ngươi thông qua thí luyện bằng cách nào thế?” Tô Tiện lại hỏi nữa.

“Lúc trước ta có theo người ta học qua mấy chiêu phù pháp, không ngờ bây giờ có tác dụng rồi nè.”

Tô Tiện cảm thấy kỳ quặc: “Ngươi còn từng học phù pháp?”

Yêu Lan nháy nháy mắt nhưng không có ý định trả lời, chỉ đổi giọng nói với Tô Tiện: “Khi nãy trong thí luyện ta nghe người ta nói Không Thiền Phái chia thành bốn đại tông môn, vào tông môn nào thì là đệ tử của vị tông chủ đó. Mấy tông chủ này thực lực bất phàm, nếu để bọn họ nhìn ra thân phận của chúng ta thì thật phiền phức. Hay là chúng ta chọn một tông môn ít chuyện, thanh nhàn một chút đi.” Dù sao hai người cũng ở lại đây trong một khoảng thời gian rất ngắn, lời của Yêu Lan đúng thật có chút đạo lý. Chỉ là Tô Tiện không biết nhiều về Không Thiền Phái, bèn thấp giọng nói: “Ngươi định vào tông môn nào?”

Yêu Lan cười một tiếng, quả nhiên đã sớm có tính toán, dùng âm lượng vừa đủ hai người nghe nói: “Bốn tông môn của Không Thiền Phái gồm Mạnh Chương Tông của Mai Sương Mộng, Giám Binh Tông của Tề Duyệt, Lăng Quang Tông của Mai Nhiễm Y, Chấp Minh Tông của Thư Vô Tri.” Nói xong, Yêu Lan hơi khựng lại một chút dường như có điều suy tư, lúc sau mới nói tiếp: “Ta nghe nói rồi, Mai Sương Mộng với Mai Nhiễm Y là tỷ đệ, con của Chưởng môn Không Thiền Phái Mai Viễn Phương. Mai Sương Mộng say mê rèn đúc, phần lớn binh khí của đệ tử Không Thiền Phái là do một tay nàng ta tạo ra, nàng ta đối xử với đệ tử trong tông môn mình rất tốt, bồi dưỡng ra đều là những đệ tử xuất sắc nhất toàn phái. Cũng coi như là nhân bật khó lường.”

“Vậy tất nhiên không thể vào tay nàng ta rồi.” Tô Tiện nghe ra ý của Yêu Lan.

Yêu Lan gật đầu, nói: “Đệ đệ nàng ta Mai Nhiễm Y thì không bằng, tên Mai Nhiễm Y đó chẳng lo nhân tình thế thái, suốt ngày chỉ chú tâm luyện kiếm, chưa từng lo chuyện của đệ tử. Ta nói nhá, nếu có thể đi chỗ hắn thì còn gì tốt bằng.”

Tô Tiện nghe nàng ấy nói nhưng vẫn chưa đưa ra quyết định, tiếp tục hỏi: “Còn lại hai tông kia thì sao?”

Sắc mặt Yêu Lan không được tự nhiên cho lắm, chau mày nói: “Giám Binh Tông là môn phái quản lý nghiêm ngặt nhất Không Thiền Phái, tất nhiên khỏi cần nghĩ tới nó. Còn lại Chấp Minh Tông…”

Nói đến đó, Yêu Lan thở nhẹ một tiếng, ánh mắt xoẹt qua một tia phức tạp, cuối cùng mới nói: “Nơi đó không đi được.”

– Hết chương 7 –

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN