Tòa Thành Bị Vùi Lấp
Chương 32
Một cánh đồng hoang vu kéo dài ngay trước mắt, sa mạc yên tĩnh, chỉ có âm thanh xe chạy trên đường.
Ngôn Tiêu một tay lái xe, một tay gọi điện thoại, người vẫn chưa hết sốt khiến cho tâm trạng cũng trở nên sôi sục.
Sau vài tiếng báo bận, đầu bên kia cũng truyền ra giọng nói buồn ngủ mơ màng “Alo.”
“Bùi Minh Sinh,” Ngôn Tiêu nhấn mạnh từng chữ trong tên anh ta: “Con mẹ nó, anh là tên khốn khiếp!”
Bùi Minh Sinh tỉnh cả ngủ: “Ngôn Tiêu? Em sao rồi?”
“Tôi sao rồi? Chuyện tốt anh làm, đưa tôi đến nơi này, con mẹ nó hắn đâu phải đội khảo cổ gì chứ!”
“…Đừng nói linh tinh, thế nào là không phải đội khảo cổ, các thành viên đều có giấy phép hành nghề.”
“Vậy gã Quan Dược thì sao!” Tay Ngôn Tiêu nắm chặt điện thoại, toàn thân run lên: “Hắn ta làm việc cho Ngũ Gia! Anh như vậy mà để tôi đến làm việc cho thuộc hạ của Ngũ Gia, anh to gan lắm!”
Điện thoại bị cắt đứt, cô ném điện thoại lên trên ghế.
Cô dừng xe lại, cầm điện thoại lên tắt máy.
Sau nửa đêm, ánh trăng sáng hơn, Ngôn Tiêu không mở đèn xe. Trên sa mạc rất khó xác định phương hướng, hiện giờ Ngôn Tiêu không biết phải nên đi thế nào.
Cô dừng xe lại, duỗi tay tìm định vị, tìm cả buổi mà vẫn không có phản ứng, tức giận đập mạnh:
“Mẹ kiếp!”
Nghĩ lại mới nhớ ra, cô chưa từng thấy Quan Dược dùng đến bản đồ, bản thân anh chính là một bản đồ sống, căn bản không cần đến nó, hoặc anh đã lường trước có ngày hôm nay, cô muốn chạy cũng không chạy được.
Ngôn Tiêu hít sâu một cái, bình tĩnh trở lại, lại tiếp tục đi theo hướng đã được chỉ ra.
Mặt đường nhấp nhô, khi ánh trăng chiếu lên tựa như những cái bóng lay động, có cảm giác như bất kể lúc nào cũng có người xông ra, Ngôn Tiêu lái xe rất nhanh.
Quan Dược đứng ở chỗ đỗ xe, nhìn chăm chú vào vết bánh xe để lại trên mặt đất, bàn tay siết chặt.
Chỉ một giờ trước, người phụ nữ đó vẫn sốt đến mê man, hiện giờ không thấy tăm hơi đâu.
Điện thoại đột nhiên vang lên, anh lập tức bắt máy, người gọi đến không phải là Ngôn Tiêu: “Quan Dược, Ngôn Tiêu biết hết rồi.”
Là Bùi Minh Sinh, giọng nói của anh rất nóng vội.
Quan Dược không lên tiếng, anh đã đoán được, nếu không cô không thể nào đột nhiên bỏ đi, còn mang theo miếng Hoàng Ngọc kia.
Bùi Minh Sinh không thấy anh trả lời, càng tỏ ra sốt ruột: “Con bé tắt máy rồi, không liên lạc được, cậu định làm thế nào?”
Quan Dược lần theo vết bánh xe, một lúc sau mới mở miệng rít qua kẽ răng hai từ: “Đi tìm.”
Lái xe suốt hai giờ đồng hồ, các đồi cát thưa dần, gần đến ranh giới sa mạc, Ngôn Tiêu tăng tốc lao thẳng.
Trời dần sáng, chiếc xe chạy trên một con đường cái đang được thi công, đầy đất gập ghềnh nhấp nhô. Hai bên đường xuất hiện nhà dân, đường bằng phẳng hơn, phía trước chắc hẳn là một thị trấn.
Ngôn Tiêu đậu xe ở một nơi hẻo lánh, đẩy cửa đi xuống, kéo cao cổ áo khoác, cúi thấp đầu đi thẳng phía trước.
Không thể tiếp tục dùng chiếc xe này nữa, Quan Dược rất thông thuộc khu vực này, chạy xe của anh ở đây sẽ dễ bị phát hiện.
Đi bộ đến một ngã tư, trời lúc này vẫn chưa sáng hẳn, có vài người dậy sớm vác túi lớn túi nhỏ ngồi xổm ở góc đường, bên cạnh là một cột sắt, trên đó có treo tấm bảng sơn màu hồng ba chữ “Nơi đợi xe”, trông loang lổ và kỳ cục.
Ngôn Tiêu sờ tay vào túi, nhớ ra ví tiền để trong túi sách, nhìn một lượt qua mấy người đang ngồi, đi về phía một cô gái trẻ: “Cô có thể giúp một chuyện không? Tôi không mang theo tiền, tôi dùng điện thoại trả cho cô.”
Cô gái đó có vẻ như sợ bị lừa, ấp úng từ chối: “Tôi cũng chỉ có một ít tiền lẻ thôi.”
Ngôn Tiêu nói: “Tôi trả cho cô gấp đôi, cô chỉ cần đưa cho tôi vài trăm đồng là được.”
Lúc này cô gái mới đồng ý, thò tay vào túi lấy ví tiền.
Ngôn Tiêu bật điện thoại lên, một danh sách dài các cuộc gọi nhỡ hiện ra, đều là số của Quan Dược.
Cô liếm môi, dùng ngón tay vuốt lên màn hình, xóa tất cả.
Đổi tiền với cô gái kia chỉ tốn khoảng một hai phút, đúng lúc này chuông điện thoại vang lên.
Vào sáng sớm, tiếng chuông điện thoại đặc biệt rõ ràng, cái tên Quan Dược cùng với âm thanh vang lên không ngừng hiện lên trên màn hình.
“Cô có điện kìa.” Cô gái kia tốt bụng nhắc.
“Không có gì.” Ngôn Tiêu lạnh mặt, tắt máy.
Vừa quay đầu liền thấy chiếc xe đến bến đầu tiên.
Là xe đi Cam Túc, nghe nói phải chạy một ngày mới đến nơi.
Vẫn còn sớm nên mọi người vừa lên xe đã ngủ, ngoại trừ Ngôn Tiêu.
Cô ngồi hàng ghế cuối cùng, xoa ngón tay suy nghĩ, cô không quen thuộc cuộc sống ở đây, trở về Thượng Hải là sự lựa chọn duy nhất, vì vậy quyết định ra sân bay nhanh nhất có thể.
Mặt trời dần lên cao, nhiệt độ cũng tăng lên, xe dừng giữa đường nghỉ ngơi.
Ngôn Tiêu nhìn ra bên ngoài, bến xe chen chúc nhiều người, suy nghĩ trong giây lát, cô đổi ý tạm thời xuống xe.
Hôm qua mới bị bệnh, đến giờ vẫn chưa có gì vào bụng, lúc rời khỏi bến xe kia cô cũng bắt đầu thấy đói.
Thị trấn này là điểm tiếp giáp giữa các tỉnh, lượng xe cộ và người qua lại rất đông, giọng các vùng miền đủ cả, đường xá chen chúc, bụi bặm khắp nơi.
Ngôn Tiêu sải bước nhanh, trong đầu bình tĩnh, động tác cũng vô cùng nhanh nhẹn. Đầu tiên cô tìm nơi để ăn uống, sau đó đi mua đồ lót để tắm rửa sạch sẽ, cuối cùng tìm khách sạn nghỉ ngơi.
Chỉ cần Quan Dược muốn, anh sẽ dễ dàng lần theo dấu vết mà tìm được. Vì vậy cô quyết định dừng lại, sẽ khiến anh bị nhầm lẫn về thời gian.
Nhà nghỉ này rất cũ, Ngôn Tiêu chọn căn phòng cuối hành lang, khá vắng vẻ, sẽ không khiến người khác chú ý.
Làm thủ tục nhận phòng xong, cô hỏi ông chủ: “Sân bay gần đây nhất là ở đâu vậy?”
Khuôn mặt mập mạp của ông chủ ngẩng lên: “Ở Ngân Xuyên, sân bay Hà Đông, từ đây đi mất khoảng mười tiếng.”
“Phải ngồi xe nào đi?”
Ông chủ giơ tay chỉ ra bên ngoài: “Cô ra ngoài xem, chính là chỗ đối diện phố bên kia, đi thẳng đến một ngã ba, ở đó một trạm xe, mỗi ngày chỉ có một chuyến đi Ngân Xuyên vào chín giờ sáng, nếu không bắt được thì phải thuê xe đi.”
Ngôn Tiêu gật đầu: “Cảm ơn.”
Cô đi ra cửa để nhìn con phố kia, trong đầu ra quyết định, quay người định về phòng.
Trên đường có một chiếc xe khách đi ngang qua, một người đang ngồi gần cửa sổ, vừa nhìn thấy Ngôn Tiêu liền kéo cửa, vẫy tay về phía cô: “Chị! Chị ơi!”
Là Hứa Nhữ, cậu ta chuẩn bị đi Cam Túc, không ngờ lại gặp Ngôn Tiêu ở đây.
Ngôn Tiêu không nghe thấy, quay người bước vào trong nhà nhỉ, biến mất trong chớp mắt.
Chiếc xe khách cũng không dừng lại, tiếp tục chạy trên đường.
Hứa Nhữ rụt tay về, trong miệng lẩm bẩm: “Chả nhẽ mình nhìn nhầm?”
Ngôn Tiêu bước vào phòng, nhìn đồng hồ, hiện giờ mới hai giờ chiều, đã mười hai tiếng kể từ lúc cô đi khỏi sa mạc, Quan Dược không có xe, không hiểu hiện giờ anh ta đang ở đâu.
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên lại nhớ đến lời anh ta nói ngày hôm qua lúc cô bị sốt: “Tôi không trở về thì cô phải làm sao?”. Bây giờ nghĩ lại, thật sự quá nực cười.
Ngôn Tiêu nhận ra, một khi đem Quan Dược trở thành đối thủ, càng thấy được rõ ràng năng lực của anh ta. Người đàn ông này ưu tú hơn bất kỳ một người khác phái nào cô từng gặp: bình tĩnh, lý trí và còn rất bản lĩnh, trải nghiệm trong suốt hành trình vừa qua đã cho cô thấy điều đó. A Cổ từng nói anh ta cái gì cũng biết, vì vậy cô cần phải suy nghĩ thật cẩn thận, một bước cũng không thể đi sai.
Cô đóng chặt cửa, vào phòng tắm bật nước nóng lên. Rong ruổi số từ ngày hôm qua cho đến hôm nay, cả người cô đều mồ hôi, đã hoàn toàn hết sốt.
Cô tắm rửa nhanh chóng, đứng trước gương lau khô người, không một mảnh vải che thân. Cô đứng hút thuốc, mắt nhìn chằm chằm không chớp miếng Hoàng Ngọc.
Mặc quần áo xong, cô đi ra ngoài, bên ngoài phòng tối đen.
Ngôn Tiêu đứng bên cửa sổ, vén rèm nhìn đường phố, ngoài trời âm u, không có nhiều người qua lại, nơi này có vẻ an toàn.
Cô sạc đầy điện thoại, chuẩn bị thật tốt mọi thứ, đợi đến sáng mai sẽ đi sân bay Ninh Hạ.
Ngồi trên giường mốt lát, cơn mệt mỏi do đi đường ập đến, cô nằm xuống.
Căn phòng rất yên tĩnh, Ngôn Tiêu ngủ thiếp đi lúc nào không hay, nhưng vì cả người ở trạng thái căng thẳng, nên vừa nghe thấy tiếng động cô liền tỉnh.
Bên ngoài có người có tiếng người đi lại, càng ngày càng gần, tiếng bước chân đó đến gần cửa phòng cô, ngay sau đó có người gõ cửa phòng.
Ngôn Tiêu cảnh giác ngồi dậy, không lên tiếng.
Một giọng nữ vang lên phía ngoài cửa: “Xin chào, có ai ở đây không?” Ngôn Tiêu lúc này mới thả lỏng, đi ra mở cửa.
Một phụ nữ trung niên đứng ở đó, mỉm cười nhìn cô: “Nghe nói mai cô định đi Ngân Xuyên, đi cùng xe với chúng tôi, như thế cô sẽ tiết kiệm tiền.”
Ngôn Tiêu lạnh mặt: “Bà nghe từ đâu?”
Người đó cười một cách chuyên nghiệp: “Nghề nghiệp mà, tôi với ông chủ ở đây có quan hệ khá tốt. Cô yên tâm, chúng tôi là xe chính hãng, cô sẽ không chịu thiệt.”
Sắc mặt Ngôn Tiêu càng lạnh hơn, mấy địa phương nhỏ như thế này, căn bản không biết thế nào là việc riêng tư, bất cứ lúc nào cũng có thể dễ dàng tiết lộ thông tin của cô.
“Không cần.” Cô đóng sầm cửa, quay người đi thu dọn đồ đạc, quyết định đổi nơi khác.
Người phụ nữ ngoài cửa bị từ chối thẳng thừng, mở miệng mắng mỏ hai câu rồi mới rời đi.
Ngôn Tiêu nhanh chóng cất điện thoại, mặc áo khoác vào.
Đi tới cửa, vừa mở ra cô liền trông thấy một đôi mắt, cô bất ngờ sửng sốt.
Quan Dược một tay vịn lên cửa, khuôn mặt lạnh lùng nhìn thẳng cô. Không rõ anh ta làm sao tìm đến được đây, như từ trên trời rơi xuống.
Chỉ một giây sau, Quan Dược nhanh chóng đi vào trong, thò tay sau lưng khóa cửa lại.
Ngôn Tiêu đề phòng, lui về sau một bước.
Trên mặt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi, quầng mắt thâm đen, giày bám đầy bụi, anh đứng cách cô vài bước chân, đáy mắt tối đen: “Muốn chạy đi đâu?”
Ngôn Tiêu cắn môi dưới, câu nói này khiến cô cảm thấy như mình chỉ là một con mồi, chạy không thoát khỏi bàn tay anh.
Quan Dược tiến gần đến, hai mắt nhìn cô chằm chằm: “Tối qua cô nhìn thấy gì?”
Cô lạnh nhạt nói: “Không có gì.”
“Vậy sao? Thế cô chạy cái gì?”
“Giám định Hoàng Ngọc cũng sắp xong rồi, công việc của tôi kết thúc, không thể đi à?”
Quan Dược nghiến hàm, anh sớm biết cô sẽ không hoảng sợ, nhưng khi thấy thái độ của cô hiện giờ, anh phát hiện ra rằng cô so với tưởng tượng của anh bình tĩnh hơn nhiều, như thể chưa hề xảy ra chuyện gì.
Suốt một đường tìm cô cho đến giờ, anh không nghỉ ngơi giây phút nào, nhưng hóa ra chỉ có một mình anh là người khẩn trương mà thôi.
“Muốn đi chứ gì?” Anh giơ tay ra: “Được thôi, trả Hoàng Ngọc lại cho tôi.”
Ngôn Tiêu hất cằm: “Hoàng Ngọc nào?”
Quan Dược trầm mặt, sải bước đến gần, bàn tay anh nắm trên eo cô, Ngôn Tiêu chưa kịp lùi lại đã bị anh kéo đến, siết chặt trong lòng.
“Giả ngốc không có tác dụng gì đâu” Anh thò tay vào trong túi áo cô, kiểm tra cả hai bên đều không tìm thấy gì cả.
“Hoàng Ngọc đâu?”
Ngôn Tiêu ngửa đầu nhìn anh, trên mặt không có bất kỳ biểu hiện gì: “Sao tôi biết, có lẽ bị Chu Mâu đánh cắp rồi?”
Quan Dược mặt không chút thay đổi, tay siết chặt cô, đôi mắt đảo xung quanh một vòng, sau đó nhìn trên người cô, ánh mắt từ trên khuôn mặt cô dần dần dời xuống dưới, dừng lại ở cổ áo, nghĩ tới điều gì, đột nhiên đưa tay kéo cổ áo cô ra, dùng sức đẩy xuống.
“Anh làm gì vậy?” Ngôn Tiêu trầm mặt.
Quan Dược buông cô ra, hai tay kéo vạt áo, chiếc áo tuột khỏi người cô.
Ngôn Tiêu túm chặt cổ áo, xoay người lại.
Quan Dược đến gần, tóm lấy cô, ôm ngang người, ném lên giường.
Ngôn Tiêu ngồi bật dậy, liền bị anh dùng chân đè trở lại.
Bàn tay anh từ phía dưới vén áo của cô lên đến cổ. Hai tay Ngôn Tiêu bị giữ chặt trên đỉnh đầu, mặt cũng bị che kín, anh thuận tay thắt luôn một nút.
Cô không nhìn thấy, cũng không thể cử động, chỉ cảm thấy phần cơ thể bị tiếp xúc với không khí hơi lạnh.
“Anh đừng có mà quá đáng!” Cô tức giận thở hổn hển, bộ ngực dưới lớp nội y phập phồng lên xuống như những đợt sóng trắng.
Quan Dược nhếch miệng, dùng hai ngón tay đút vào khe rãnh áo ngực vuốt một cái.
Cơ thể bị anh đè dưới đùi bỗng run lên.
Quan Dược mím chặt môi, rút tay ra, ngón cái chui vào theo viền áo ngực, sờ một vòng từ trước đến sau.
Lòng bàn tay thô ráp của anh truyền đến cảm giác ngứa ngáy, cơ thể Ngôn Tiêu run lên, đóa hồng nhỏ trước ngực dần lộ ra.
Quan Dược liếc nhìn chỗ màu hồng bắt mắt đó, anh kéo áo thun của cô xuống che lại.
Lúc này Ngôn Tiêu mới có thể nhìn thấy, anh không nhìn cô, ngồi bất động, sắc mặt âm u.
Cô không còn giấu Hoàng Ngọc ở ngực, nhưng lại luôn trong tư thế sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào, tuyệt đối không thể nào không để nó trong người.
Mắt Quan Dược di chuyển, dừng trên eo cô.
“Con mẹ nó anh buông tay!” Lúc Ngôn Tiêu kêu lên, Quan Dược đã bắt đầu cởi cúc quần cô. Quần dài bị cởi xuống, Ngôn Tiêu giãy giụa muốn đứng dậy, liền bị một tay anh đè trở lại, tay kia
đưa vào lưng quần, men theo quần lót sờ đến bắp chân cô.
Đôi chân phụ nữ mịn màng như được phủ bằng kem, lòng bàn tay người đàn ông lại thô ráp, khi xoa lên tạo cảm giác đối lập mãnh liệt đối với cả hai bên.
Quan Dược dời mắt đi chỗ khác, dù không nhìn anh cũng có thể cảm nhận được xúc cảm dưới tay mình, bàn tay anh đang để cạnh nơi huyền bí nhất trên người cô. Chân Ngôn Tiêu động đậy, anh nhìn vào mặt cô, cô đang cắn môi, ngón tay co lại, tức giận giãy giụa.
Ngón tay anh trượt đến giữa hai chân cô.
Trong nháy mắt hai người đều khựng lại.
Đôi mắt Quan Dược đột nhiên tối lại, bàn tay đưa về giữa hai bắp đùi cô.
Ngôn Tiêu dùng sức kẹp chặt hai chân.
“Đừng kẹp.” Anh cúi đầu nhìn cô chằm chằm, tay đẩy về phía trước.
Câu này nói ra ngược lại mang lại một cảm giác mãnh liệt hơn. Dưới tay nóng bỏng, không rõ là do chân cô nóng hay do tay anh.
Cuối cùng, Quan Dược chạm đến bắp đùi cô, cơ thể Ngôn Tiêu run nhẹ lên, cắn chặt môi, nhìn anh chằm chằm.
Ngón tay kia ở nơi đó lấy ra một thứ, Quan Dược buông cô ra ngồi thẳng dậy, giữa hai ngón tay kia đang kẹp một miếng vải, ở đó lộ ra một góc Hoàng Ngọc.
Ngôn Tiêu xoay người ngồi dậy, giơ tay tát một cái vào mặt anh.
“Bang” một tiếng vang lên, mặt Quan Dược nghiêng sang một bên, răng va vào lưỡi, máu từ miệng chảy ra. Anh quay đầu lại, lạnh lùng nhếch miệng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!