Tòa Thành Bị Vùi Lấp
Chương 34
Trong một căn phòng nhỏ hẹp, xung quay bày đủ thứ hỗn tạp, gần như không có chỗ đặt chân, chỉ có một chiếc giường trống đặt ở lối vào, phủ bên trên là một tấm ga trắng đã bạc màu.
Ngôn Tiêu ngồi trên giường, hai tay bị khóa bởi một sợi xích, chân bị trói ở đầu giường.
Càng về đêm gió càng nổi lớn, từng trận gió thét gào khiến những ô kính trên cửa sổ va đập mạnh. Trước khi bị nhốt ở đây cô đã đi qua một cầu thang, cho nên hiện giờ cô đang ở gác hai của căn
nhà, không thể nào dễ dàng chạy thoát được.
Những lúc thế này sợ hãi cũng không giải quyết vấn đề, cô nhắm mắt nghỉ ngơi, tựa sát cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Có người đang đi lên lầu.
Đinh cả ở tầng dưới nói vọng lên: “Chu ca, không phải anh lên lầu tìm người phụ nữ đó chứ? Khà khà, nếu tên họ Quan kia mà biết được…”
“Bố đây có việc cần giải quyết, đầu mày toàn chứa cái mẹ gì thế?” Chu Mâu mắng một câu, chẳng bao lâu đã đứng trước cửa.
m thanh mở khóa vang lên, cửa được đẩy ra.
Chu Mâu đi tới, nhìn một vòng quanh người Ngôn Tiêu, nhếch miệng cười đầy vẻ dâm tà. Hắn ta lại không để ý cô đang ở đây mà đi thẳng về phía mấy cái thùng ở góc phòng.
Ngôn Tiêu không cử động, mắt nhìn chằm chằm hắn.
Nhìn gần thế này mới thấy gã ta rất gầy, bộ quần áo màu đen trên người rộng thùng thình, trong ánh sáng tối tăm của căn phòng, gã ta đứng đó tựa như một cái bóng.
Chẳng bao lâu sau một thùng nhỏ được bê ra, gã xé băng dán phía trên, thò tay vào trong lấy ra một đống đồ.
Các món đồ được bầy trên mặt đất, kích cỡ khác nhau, đủ loại hình dáng, đều có mầu xanh lục thẫm, va vào nhau kêu leng keng.
Ngôn Tiêu biết rõ đó là đồ cổ, nghe âm thanh thì có vẻ là đồ đồng đen.* *青铜器: Đồ đồng cổ có màu xanh lục.
“Tiểu Từ!” Chu Mâu đột nhiên gọi, giọng đầy tức giận.
Có một người đàn ông mặc đồ bảo hộ vội vàng từ lầu dưới chạy lên: “Chu ca.”
Chu Mâu chỉ đống đồ dưới đất: “Ông đây khó khăn lắm mới lấy được mấy món này, con mẹ nó mày lại để như thế này hả? Mang nó ra ngoài ngay bây giờ.”
Người kia không hiểu ra sao: “Để như vậy không đúng ạ?”
“Đúng cái c**!” Chu Mâu cho anh ta một bạt tai rồi đuổi ra ngoài: “Con mẹ nó cái gì cũng không phân biệt được, tao đã biết không thể trông chờ gì được từ mày mà.”
“Vâng vâng, em xin lỗi Chu ca.”
Bọn họ hoàn toàn không thèm quan tâm rằng Ngôn Tiêu đang ở đó, cứ như thể cô không tồn tại. Không bao lâu, Đinh ca cũng chạy lên: “Sao vậy? Sao vậy?”
Chu Mâu nhìn gã ta: “Không có gì, mẹ kiếp mày bớt xem vào việc của người khác đi, lo đối phó với thằng họ Quan là được.”
Đinh ca bị chửi mà không dám nói gì, đanh mặt đi xuống tầng dưới.
Chu Mâu tóm cổ ảo của gã mặc đồ bảo hộ đè xuống: “Thất thần đứng đó làm gì, mau xếp đồ mang ra ngoài, đúng là đồ ăn hại!”
Tên đàn em vội vàng ngồi xuống nhặt các món đồ lên, cuống cuồng nhét tất cả đồ vào trong quần
áo.
Ngôn Tiêu đột nhiên nói: “Anh như vậy sẽ làm hỏng đấy.” Hai người đồng thời quay sang nhìn cô.
“Gỉ sắt trên đồ đồng rất quan trọng, nhiều người chỉ nhìn vào vết gỉ để quyết định mua. Anh ôm trong người, quần áo cọ vào làm rơi hết gỉ ra, như thế còn ai mua?”
Chu Mâu nhìn cô: “Cô biết?”
“Nếu không anh cho rằng vì sao Quan Dược lại mang theo tôi?” Nói cũng đúng, ánh mắt Chu Mâu nhìn cô liền thay đổi.
Ngôn Tiêu ngồi khoanh chân: “Tôi có thể giúp anh xử lý cái này, đó là nghề của tôi.” “Ông đây có thể tin cô chứ?”
“Ai cần anh tin.” Ngôn Tiêu cử động tay: “Nếu không phải tôi đang bị trói, anh cho rằng tôi sẽ làm việc cho anh sao?”
Chu Mâu nhìn cô, cười thầm, đá một phát vào tên đàn em: “Nhanh, mang đồ bày lên giường.” Những món đồ lần lượt được xếp lên giường, Chu Mâu tự mình cởi trói cho Ngôn Tiêu, nhưng vẫn
không tháo xích ở chân, không cho cô cơ hội chạy trốn.
“Làm cho tốt, nếu làm hỏng thì cô biết tay.” Chu Mâu bóp bắp chân cô một cái, sau đó đi ra ngoài.
Tên đàn em cũng vội vàng đi theo, đóng cửa, khóa lại.
Ngôn Tiêu xoay cổ tay một vòng, nhìn về phía các món đồ.
Một vài vật thể dài, mảnh, hình tam giác, giống như là mũi tên, còn lại giống như bộ phận của máy móc gì đó. Cô nhìn một lúc thật lâu mới nhận ra, đây là một cái nỏ và tay nỏ, làm bằng đồng thau, chi tiết rất tinh xảo, được bảo quản cực kỳ tốt.
Khả năng là bị Chu Mâu đánh cắp, rất nhiều mảnh ghép, có lẽ chính gã cũng không biết những món đồ này làm gì.
Một lúc lâu sau, dưới lầu đột nhiên vang lên một tiếng hét: “Mẹ kiếp, Chu ca mau tới đây.” Là Đinh ca đang gọi.
Ngôn Tiêu gom đống đồ lại, ghé sát cửa nhìn ra ngoài.
Chu Mâu mắng Đinh ca: “Con mẹ nó mày gào cái gì?”
Dường như Đinh ca cũng tức giận, giọng nói cũng cao hơn: “Đm, bên ngoài có động tĩnh!”
Gió rất lớn, có cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể giật tung cánh cửa. Căn phòng dưới tầng rất trống, chỉ đặt duy nhất một cái bàn.
Đinh ca lùi về phía sau, liền bị Chu Mậu tóm cổ đứng lại. Một giây sau cửa bị người bên ngoài đạp tung ra.
Trong nháy mắt gió lớn ùa vào, khiến bóng đèn trong phòng lắc lư. Người ở phía ngoài cúi đầu đi vào bên trong, trên người mặc một chiếc áo da, lạnh lùng cầm trên tay một chiếc áo gió, ném thẳng lên bàn.
“Người đâu?”
Là Quan Dược.
Áo khoác của Ngôn Tiêu bị Đinh ca cởi ra treo ở bên ngoài xe, không cần nói cũng biết, là muốn dụ Quan Dược đến.
Nhưng tốc độ anh đến so với bọn họ nghĩ nhanh hơn nhiều. Chu Mâu không nhịn được, đẩy Đinh ca
ra: “Nhanh vậy Tiểu Thập Ca, mũi chó cũng không thính bằng mày.”
Đinh ca cùng mấy tên đàn em đứng đằng sau Chu Mâu đều đã từng nếm đòn của Quan Dược nên rất cảnh giác.
Quan Dược nhìn Chu Mâu: “Đừng làm mọi chuyện đến cùng, người phụ nữ đó là người của tao, mày biết rõ quy tắc.”
“Là con mẹ mày làm mọi chuyện đến cùng.” Chu Mâu lấy từ trong túi miếng Hoàng Ngọc đã bị vỡ
làm đôi, ném lên trên bàn: “Mẹ kiếp vừa động vào đã vỡ, mày dám cầm hàng giả lừa tao hả?”
Quan Dược chống một tay lên bàn, lạnh lùng nhìn hắn ta: “Là do mày chuốc lấy. Không ai biết tao thay Ngũ Gia làm việc, mọi việc đang rất thuận lợi, nhưng do mày liên tục bới móc mới phát sinh nhiều chuyện như vậy. Nếu không đưa ra miếng ngọc giả này, mày lại đến đội gây chuyện. Cuối cùng mọi chuyện mà vỡ lỡ bị Ngũ Gia biết được, mày chịu trách nhiệm hay tao chịu trách nhiệm?”
Chu Mâu đập tay lên bàn: “Ông đây vì sao phải bới móc, mày là người biết rõ nhất. Cái mộ đó do tao tìm được, nhưng Ngũ Gia hết lần này đến lần khác giao cho mày, dựa vào cái gì?”
Quan Dược nói: “Dựa vào việc tao có thể lập ra một đội khảo cổ, quang minh chính đại khai quật, mày có thể sao?”
Ánh mắt Chu Mâu càng trở nên thâm độc: “Được, không hổ danh là Quan thập ca, coi như mày có bản lĩnh, khó trách nhảy dù vào chỗ Ngũ Gia mà lại được coi trọng như vậy. Không phải tao không phục mày, mà mày phải làm được gì khiến tao phục. Cho đến hôm nay mày đã đưa được thứ gì cho Ngũ Gia chưa?”
“Tao không đưa là có lý do, tao muốn tự tay giao cho Ngũ Gia.”
Chu Mâu vốn dĩ không tin những lời này: “Chưa ai từng gặp Ngũ Gia, tao làm thuộc hạ cho ông ấy nhiều năm như vậy mà còn chưa gặp, mày vẫn chưa đủ tư cách, con mẹ nó còn mượn cớ.”
Quan Dược cười lạnh: “Vậy được, muốn giao đồ chứ gì? Tao đi cùng bọn mày. Giao cả sáu miếng trước mặt mày luôn, thế nào?”
Chu Mâu không nói gì.
Ngón tay Quan Dược gõ lên mặt bàn, ánh mắt mạnh mẽ: “Mọi người đều thay Ngũ gia làm việc, mày biết rõ, lập tức đưa người phụ nữ của tao ra, đừng khinh người quá đáng, Quan thập tao có thể đi đến ngày hôm nay cũng không ăn chay đâu.”
“…”
Dưới lầu dần dần yên tĩnh.
Không lâu sau, Ngôn Tiêu qua khe cửa nhìn thấy có người đi lên, bước chân rất nặng nề, người đó đang đi từ góc cầu tháng, mái tóc đen, cắt ngắn gọn gàng.
Tiếng cửa ken két vang lên, Quan Dược đẩy cửa bước vào, đưa mắt nhìn về phía cô.
“Thế nào Tiểu Thập Ca, không động vào một cọc tóc của cô ta chứ?” Chu Mâu đứng ở cửa nói. Quan Dược nhìn về phía cổ chân Ngôn Tiêu: “Vậy đây là cái gì?”
“Được, để tao cởi cho cô ta.” Chu Mâu rút chìa khóa ra mở xích, đi ra cửa: “Không còn sớm nữa, đi nghỉ đi, đừng quên mai cùng nhau lên đường.”
Quan Dược cởi áo da xuống, quay đầu lại thấy gã ta vẫn đứng ở cửa: “Còn chưa đi?” Ánh mắt Chu Mâu nhìn hai người họ, cười quỷ dị, quay đầu rời đi. Quan Dược đóng cửa lại, nhìn Ngôn Tiêu: “Bị họ bắt bao lâu rồi?”
“Hơn ba tiếng.” Ngôn Tiêu tựa vào đầu giường: “Sao thế, đến cứu tôi?” “Không tới cứu cô chẳng lẽ đến thưởng thức cô gặp nạn?” “Anh không sợ đắc tội Ngũ Gia?”
Quan Dược nhìn vào đôi mắt cô, đôi mắt ấy vừa đen vừa sáng, khẽ nheo lại, đầy vẻ châm chọc. “Tôi là người đắc tội với Ngũ Gia, anh thay lão ta làm việc, không sợ chọc giận lão sao?” Quan Dược cúi đầu: “Vừa rồi cô đều nghe thấy hết?”
“Rõ ràng tường tận.” Ngôn Tiêu cười lạnh: “Đến nước này thì không cần phải giấu giếm làm gì, bây giờ tôi nên gọi anh là Quan đội trưởng hay Tiểu Thập Ca?”
Quan Dược không khỏi cười một tiếng, rất lạnh rất nhẹ.
Ngôn Tiêu trầm mặt đứng lên, giơ tay định mở cửa, bị anh kéo trở lại.
Cô vừa quay người lại liền bị anh áp lên trên cửa: “Vẫn còn muốn chạy? Giờ bọn họ đều cho rằng
cô là người của tôi, cô chạy nổi không?”
Ngôn Tiêu không ngu ngốc muốn trốn chạy lúc này, nhưng khi nghe những lời này lại vô cùng tức giận, mở miệng chửi “Fuck”, giơ chân định đá anh, lại bị anh đè xuống. Anh dùng hai chân kẹp chặt cô, bên eo cô có một thứ cứng rắn chọc vào, cô giơ tay ra sờ, sau đó rụt ngay lại.
“Sợ à?” Quan Dược nhìn cô chằm chằm: “Trên tay bọn chúng còn có thứ kinh khủng hơn cơ.” Ngôn Tiêu lấy vật đó ra, có lẽ là dao, đã được bọc vải.
Cửa sổ lúc này vẫn bị gió làm va đập mạnh, nhưng phòng lại không có một tiếng động.
Mấy giây sau, Quan Dược đột nhiên ôm lấy cô ném lên giường, kéo áo sơ mi trên người xuống, đè lên người cô, hai tay nhanh chóng cởi thắt lưng.
“Con mẹ nó anh điên à?” Ngôn Tiêu lạnh mặt đẩy anh ra.
Quan Dược kéo áo cô xuống, vùi mặt trên cổ cô nói: “Kêu lên đi.” Ngôn Tiêu sững người, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Quan Dược vươn thay vào trong quần áo cô vuốt ve mấy cái, phía dưới đang đè lên cô, trong miệng Ngôn Tiêu bật ra một tiếng rên.
“Kêu to hơn.” Hô hấp của anh nóng hổi, lại cọ sát thêm một lần.
“Ưm~~” Ngôn Tiêu không nhịn được mà bóp chặt lưng anh, nửa thật nửa giả rên lên. Cửa bị đẩy ra, Quan Dược lập tức bật dậy, lạnh lùng quay đầu: “Làm gì thế?”
Đinh ca cười bỉ ổi: “Ôi ngại quá, tao nghe thấy có tiếng động, lại tưởng bọn mày cãi nhau, không phải muốn quấy rầy chuyện tốt của hai người đâu.”
“Cút.”
“Được được, hai người tiếp tục.” Đinh ca đóng cửa bước đi.
Quan Dược buông Ngôn Tiêu ra.
Đinh ca không phải là người có đầu óc, chuyện này chắc chắn là do gã Chu Mâu đa nghi.
Cũng không quan tâm quần áo trên người vẫn xộc xệch, anh ngồi ở mép giường, lấy thuốc ra hút. Nhìn sang bên cạnh, thấy Ngôn Tiêu thở nhẹ, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh chằm chằm, anh quay mặt
đi, rít mạnh hai hơi thuốc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!