Tòa Thành Bị Vùi Lấp
Chương 77
Cắm một xẻng xuống đất, xúc một lớp đất lên, mầu đất đậm hơn so với lúc trước rất nhiều. Xuyên Tử nhấc xẻng ra: “Thập ca, anh xem thử xem.”
Lúc này tất cả người trong tổ chức Văn Bảo và đám người Thang Tử mang theo đều đang đứng trong hố.
Thời điểm đống lửa tắt cũng là lúc trời hửng sáng, suốt cả đêm qua, ngoài trừ ăn uống thì bọn họ liên tục thay nhau đào, chiếc hố trước mặt đã sâu bằng một thân người.
Quan Dược đứng cạnh hố nhìn xuống: “Sắp đào được đến phiến đá kia rồi, độ ẩm của đất cũng cao hơn.”
Thang Tử đứng bên cạnh nhìn anh, trong mắt đã có tia máu: “Tiểu Thập Ca nói vậy là ý gì?” “Phiến đá là cột mốc được đặt ở bên trên, độ ẩm của đất càng cao thì độ sâu càng lớn, ý chính là
gần tới rồi.”
Tinh thần Thang Tử lập tức phấn chấn: “Vậy còn chờ gì nữa, mau chóng đào thôi.”
“Hiện tại không được.” Quan Dược chỉ lên trời: “Giờ là buổi sáng, chẳng may có người xông đến, chúng ta hiện giờ thể lực cạn kiệt, làm như vậy chẳng khác nào đào rồi cho thằng khác hưởng. Xuyên Tử, cậu với Nhị Trụ đi tuần tra xung quanh một lượt, những người còn lại đi lên ngủ khoảng hai tiếng, đến khi xác định đã an toàn thì tiếp tục đào.”
“Mẹ kiếp, thật phiền phức!” Thang Tử rủa thầm một câu, thực ra anh ta cũng rất mệt rồi, vung tay gọi: “Vậy thì lên hết đi, đi ngủ khoảng hai tiếng.”
Ngôn Tiêu ngồi bên dưới một gốc cây, trong tay cầm điếu thuốc, nhìn đám đàn ông đi qua, rẽ trái rẽ phải đi vào trong lều.
Thang Tử đi ngang qua, đột nhiên dừng lại ngồi xổm trước mặt cô, cười hỏi: “Cô Ngôn, cô đánh giá thử xem nơi này đáng giá bao nhiêu?”
Ngôn Tiêu nhả khói, vẻ mặt lạnh lùng: “Đủ cho các người dùng mấy đời.”
“Vậy thì quá tốt, ông chủ nói lời cô Ngôn nói rất đáng tin, nghe cô nói vậy thật cao hứng.” Thang Tử cười lớn, quay đầu nhìn Quan Dược: “Nơi này giao lại cho Tiểu Thập Ca, tối qua anh cùng cô Ngôn đây chắc chắn đã nghỉ ngơi đầy đủ rồi.”
Quan Dược liến anh ta: “Ừ, cũng tạm.”
Lúc Thang Tử quay đi trong lòng còn rủa một câu đồ phóng đãng. Bọn họ bán mạng đào cả đêm, anh ta cả đêm ôm đàn bà ngủ ngon giấc, thật con mẹ nó là cái thứ gì chứ.
Xuyên Tử phủi đất cát trên người, chuẩn bị đi ra xe, trước khi đi nhớ tới gì đó nên đi ra chỗ Quan Dược, nhỏ giọng nói: “Thập ca, tại sao anh không bảo bọn em đào theo phương pháp nghiêng xuống giống trước kia, đào một cái lỗ như vậy có lẽ nhanh hơn chứ?”
Quan Dược nói: “Đừng nói nhiều, cứ thế mà làm.”
“Em đâu có nói nhiều, chỉ muốn hỏi anh một chút.” Trong bụng Xuyên Tử biết rõ lời Quan Dược vừa nói không phải sự thật, thực ra bọn còn lâu mới đào đến gần. Cậu ta vốn không ưa cái tướng vênh vang hung hãn của Thang Tử, nên thầm nghĩ bắt hắn ta mất thời gian đào sâu hơn cũng tốt. Lúc Xuyên Tử và Nhị Trụ lái xe ra khỏi ốc đảo, tiếng gáy ngủ đã đã vang lên ầm ầm.
Quan Dược đi đến bên cạnh Ngôn Tiêu, cô vừa hút xong một điếu, đang châm một điếu khác.
“Em có chút ân hận vì phát hiện ra nơi này.” Giọng nói cô nhàn nhạt vàng lên trong gió.
Quan Dược ngồi xuống cạnh cô: “Dù không có nơi này cũng sẽ có nơi khác, từ ngày Cố Đình Tông thành lập tổ chức Văn Bảo chính có ý định ôm toàn bộ vùng đất Tây Bắc này.”
Ngôn Tiêu nhẹ giọng nói: “Muốn chiếm lấy nơi này không chỉ có mình hắn ta.”
Cô không chỉ ra cái tên đó nhưng Quan Dược biết rõ.
Là Tề Bằng. Tề Bằng trốn thoát, nôn nóng muốn trở lại Tây Bắc không vì điều gì khác, chắc chắn là vì toà thành này.
Có lẽ còn có mục đích khác, là để trả thủ.
Đêm đó khi Ngũ gia bị bắt, lão ta từng gào lên: “Quan thập, con mẹ mày chờ mà xem, lão tử tuyệt đối không tha cho mày đâu!”
“Anh biết.” Quan Dược cầm tay cô, tay cô rất lạnh, tay anh lại ấm áp, bàn tay anh bao phủ chùm lên tay cô, xua đi hết hơi lạnh nơi đó.
“Ngôn Tiêu, vẫn chưa xảy ra chuyện gì, em không cần phải suy nghĩ nhiều.”
“Nghĩ cũng không làm được gì.” Ngôn Tiêu không hiểu, khẽ cười: “Dù sao em cũng theo ý anh.” Nếu được lựa chọn, cô không muốn liên luỵ đến anh. Nhưng nếu không được chọn, thì cũng không
sao cả, cô sẽ vẫn đi theo anh.
Đã xác định rõ tình cảm của mình, những chuyện trên đời không có gì đáng ngại nữa.
Quan Dược cảm nhận được ngón tay cô rung lên mặc dù vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.
Tình yêu của một người phụ nữ phải mãnh liệt thế nào mới có thể cùng anh đi con đường trông gai thế này, liên tục phải trải qua những ngày tháng nguy hiểm vẫn tình nguyện cùng anh đồng sinh cộng tử.
Lồng ngực Quan Dược quặn đau: “Không được, có thể cùng sống nhưng không cùng chết.”
“Em không có nói cùng chết, em không phải loại người như vậy, em sẽ theo anh cùng sống.”
Đúng vậy, cô không phải là người như vậy, người phụ nữ có thể vượt qua được nhiều khó khăn như
vậy, luôn bền bỉ hơn so với sự tưởng tượng của anh, chính vì vậy có mới quyết tâm đến thế. Quan Dược nắm chặt tay cô: “Được, vậy em phải nghe theo sự sắp xếp của anh.” “Vâng, em nghe anh.”
Người cũng đã theo anh thì đương nhiên sẽ nghe theo sự sắp xếp của anh.
Bầu trời âm u, mây buông thõng, dù rằng bất an, nhưng tâm cũng đã tĩnh.
Bọn họ cứ như vậy ngồi thật lâu nhìn về những cồn cát phía xa, cây Hồ Dương gần đó, còn có cái hố to không bao lâu nữa sẽ mở ra tòa thành bị chôn vùi dưới đất.
Đột nhiên, có tiếng động chơ xe ô tô từ xa chạy đến, Ngôn Tiêu quay đầu lại nhìn, Xuyên Tử vừa mới rời đi không bao lâu đã thấy quay trở về.
“Thập ca!” Tiếng gọi vọng từ, giơ tay lên vẫy vẫy, tiếng cậu ta trong giống như đang gào thét:
“Nhanh lên, Mắt chột!”
Quan Dược đứng bật dậy.
Khoảnh khắc tiếp theo, một tiếng súng vang lên.
Hình như lốp xe Xuyên Tử bị trúng đạn, đột nhiên chuyển hướng, từ trên đỉnh cồn cát lùi xuống phía sau, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.
Quan Dược lập tức chắn trước Ngôn Tiêu, rút khẩu súng sau lưng, kêu to: “Tất cả dậy ngay!” Trong nháy mắt, đám đàn ông vừa ngả lưng chưa được bao lâu đều kinh hãi tỉnh lại.
Thang Tử là người lao ra đầu tiên, loáng thoáng thấy nói vài câu tiếng Quảng Đông, sau đó đổi thành quốc ngữ: “Mẹ kiếp, quả thật có người dám tới! Đi bắt thằng chó đó cho lão tử!”
“Bọn họ đang ở phía sau cồn cát, ngay lập tức đi cứu người!” Quan Dược nắm chặt tay Ngôn Tiêu:
“Em đi theo anh.”
Ngôn Tiêu theo anh ngổi lên xe, đi về phía cồn cát.
Thang Tử cũng nhảy lên một chiếc xe, cùng đi về hướng đó.
Mọi chuyện xảy ra bất ngờ, nhưng Ngôn Tiêu lại vô cùng tỉnh táo, cô nhìn sang Quan Dược ngồi bên cạnh, nhìn nghiêng không thấy vẻ mặt anh có gì khác, nhưng bàn tay đặt trên vô lăng lại đang nắm rất chặt, lộ rõ các khớp xương.
“Quan Dược, sẽ không sao đâu.”
“Ừ.”
Phía xa vang lên vài tiếng súng, ầm ầm như sấm rền.
Quan Dược cho kính xe kéo lên: “Em cúi thấp đầu xuống, dựa gần vào anh, cố gắng hết mức nấp phía sau anh.”
Ngôn Tiêu gật đầu, vô thức cắn chặt môi, anh muốn cô coi anh là bia đỡ đạn, dù có gặp đạn lạc cũng sẽ có anh che chắn.
Xe lao lên trên cồn cát, rồi lại leo qua một lần nữa, phía dưới là xe của bọn Xuyên Tử, bị đổ nghiêng trong cát.
Phía xa có một chiếc jeep đang đuổi theo hai người, hai người đó là Xuyên Tử và Nhị Trụ.
Thang Tử vô cùng hung hãn, tăng tốc vượt qua xe Quan Dược lao thẳng về phía chiếc xe kia. Anh ta không thèm bận tâm bọn Xuyên Tử đang ở chỗ đó mà thò đầu ra ngoài nổ hai phát súng.
Kính chắn của chiếc xe kia bị bắn vỡ vụn, người bên trong cũng nổ súng đáp trả, hai chiếc xe cùng giảm tốc độ, vài tiếng súng vang lên, bắn lung tung không có mục tiêu.
Quan Dược lái xe sang bên cạnh tránh hướng hai chiếc kia, cuối cùng cũng đuổi kịp Xuyên Tử và Nhị Trụ, cho xe dừng lại: “Lên xe!”
Xuyên Tử và Nhị Trụ vội vàng bò lên phía sau, cửa vừa đóng chiếc xe liền lao đi.
“Xuýt thì toi, Thập ca, thật may anh đến đúng lúc” Xuyên Tử vừa rồi cắm đầu cắm cổ chạy, bây giờ vẫn còn thở hổn hển, Nhị Trụ còn không thể nói được tiếng nào.
Quan Dược chuyển hướng, quan sát bên ngoài, xe của Thang Tử vẫn còn đuổi theo chiếc xe jeep kia không buông, xe Quan Dược đã bị anh ta bỏ xa đằng sau: “Trong xe kia có mấy người?”
“Hai, mắt chột và một tên đàn em.”
“Chỉ có hai người?”
Xuyên Tử gật đầu: “Vâng.”
Quan Dược thấy không ổn: “Lúc các cậu gặp bọn họ trông thấy mấy xe?”
“Hai chiếc, nếu không phải vì bọn chúng đông thì bọn em đã tự đuổi được rồi, không ngờ rằng lúc trở về lại bị tên mắt chột kia đuổi theo, là hắn ra tay nổ súng trước.”
Quan Dược nghe xong liền phanh xe lại.
“Xuyên Tử, cậu lên đây lái xe, đi xung quanh tìm tung tích chiếc xe kia, có tin tức lập tức báo cho tôi, tôi trở lại giúp bọn Thang Tử.”
“Thập ca, anh giúp hắn làm gì, hắn ta có coi chúng ta là người cuả hắn đâu.” “Không phải tôi giúp anh ta, tôi vì muốn bảo vệ toà thành kia.” Quan Dược xuống xe, Ngôn Tiêu liền xuống theo sát phía sau.
“Ngôn Tiêu, em ngồi xe với Xuyên Tử.”
Ngôn Tiêu nhìn anh: “Em đã nói sẽ đi cùng anh.”
Quan Dược bước đến trước mặt cô: “Em cũng đã nói sẽ nghe theo sắp xếp của anh.” Ngôn Tiêu mím môi không nói gì.
Quan Dược cúi đầu, đối diện với ánh mắt cô: “Ngôn Tiêu, em nói phải giữ lời.”
Ngôn Tiêu nhìn sang nơi khác, sau đó quay đầu nhìn anh, gật đầu: “Được.”
Quan Dược đi vòng ra sau gọi Xuyên Tử xuống, kéo cậu ta sát gần nhỏ giọng nói vài câu, rất nhanh quay đầu rời đi.
Bầu trời vẫn âm u như trước, gió trong sa mạc từ khô hanh khó chịu, dần dần chuyển sang lạnh thấu xương.
Giọng nói Ngôn Tiêu hoà cùng tiếng gió, lành lạnh nhàn nhạt: “Anh không cho em theo anh, vậy anh cũng phải giữ lời. Lời anh từng hứa với em vẫn còn chưa thực hiện, anh đừng nuốt lời.”
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt anh được khắc sâu: “Anh không nuốt lời.” Bốn chữ khẳng khái, Ngôn Tiêu trầm tĩnh gật đầu, xoay người lên xe.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, cô bị Quan Dược kéo ngược lại, ôm chặt trong ngực.
Anh tì trên cổ cô, hơi thở phả lên tai và gò má cô, lồng ngực dán lên lưng cô, trái tim đột nhiên đập dồn dập.
Anh ôm cô chỉ vài giây ngắn ngủi, sau đó buông ra, mở cửa cho cô: “Đi đi.” Ngôn Tiêu ngồi lên xe, nhìn anh qua cửa kính xe.
Xe lái đi, dọc theo những dải cát vàng chạy về phía đường chân mờ ảo, trên mặt cát lưu hai hai vết bánh xe hằn sâu.
Quan Dược không lãng phí thời gian, lấy súng ra, xoay người rời đi.
Chiếc xe của Thang Tử và chiếc jeep của mắt chột lúc này đã dừng lại. Hai bên đều nấp phía sau xe, giống như điên cuồng muốn chém giết nhau.
Trong đám người Thang Tử có người bị trúng đạn, khiến Thang Tử tức đỏ mắt, vừa hung hăng ngẩng đầu liền thất mắt chột giơ súng lên, muốn lùi lại nhưng đã không kịp.
Tiếng súng vang lên, nhưng người ngã xuống là mắt chột.
Quan Dược từ phía sau lao ra, dùng súng đánh mạnh vào hõm vai mắt chột. Nhân lúc bọn họ hoảng loạn, kéo Thang Tử nhét vào trong xe hét: “Mau trở về!”
“Mẹ, đi cái đéo gì, lão tử còn chưa giải quyết hết chúng nó!”
“Lũ người đến đây không phải chỉ có hai bọn họ! Chúng ta ở đây quá lâu rồi, phải về nhanh!” Thang Tử kịp hiểu ra, hung hăng gọi những người khác: “Lên xe!”
Quan Dược theo bọn họ lên xe, hướng về mấy người kia nổ một phát súng, ngăn bọn họ đuổi theo.
Chiếc xe lao như bay về phía hướng toà thành.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!