Toàn Cầu Cao Võ (Dịch)
Kịch bản không đúng!
Ngày 5 tháng 4 năm 2008.
Thứ 7.
Trong Thành Dương, Phòng học lớp 12-4.
Phương Bình mất nửa tiếng đồng hồ để quyết định một việc, không phải mơ, không phải diễn kịch—nói nhảm, diễn kịch có thể làm các bạn học kia cải lão hoàn đồng, cái này tổ kịch có chút quá mức đặc sắc rồi!
Chờ quyết định thực tế việc trùng sinh, Phương Bình thấp thỏm một chút, ngay sau đó liền thản nhiên tiếp nhận.
Làm thanh niên ngũ độc của Tân Thế Kỷ, ai mà không có chút kinh nghiệm trùng sinh.
Dù bản thân không trùng sinh, rất nhiều trên mạng, xem thôi là biết đây là cách tốt nhất để từ lùn xấu nghèo trở thành cao ráo giàu có đẹp trai.
Lại thêm bản thân cần tiền không có tiền, cần người đẹp không người đẹp, trùng sinh rồi không cần làm gì lại có thể sống thêm vài năm.
Khó khăn lắm mới đợi đến khi chuông tan học vang lên, một vài thầy giáo cũ dắt một vài giáo viên mới kéo dài vài phút của tiết học mới chịu rời đi.
Câu nói của thầy giáo trước khi rời đi làm Phương Bình tưởng mình nghe nhầm.
“Báo danh học khoa võ, tuần sau bắt đầu, học trò có ý muốn tham gia thì chuẩn bị.”
Phương Bình không để tâm, anh nghe ra báo danh “khoa văn”, thi đại học đều sớm báo danh, nhưng thông thường đều là do trường làm giúp, nhất thiết phải đăng ký trước mới đúng.
Quan trọng hơn hết là lớp 12-4 là ban khoa lý, và lớp văn không liên quan?
Nhưng mà có việc trùng sinh, Phương Bình đâu để ý chuyện nhỏ nhặt.
Trước mắt, Phương Bình nghĩ quyền đả Kiệt Khắc Mã, cước đá Mã Hoa Đằng là đúng.
Mặc dù khoảng thời gian 8 năm có hơi muộn, nhưng nguời trùng sinh không làm gì đó bất ngờ, có thể gọi là người trùng sinh sao?
Không phải từ làm ăn, thì thay đổi từ chính trị.
Phương Bình ngầm tính trong lòng, cũng không có tâm trí tán dóc cùng bạn học.
Những đứa nhóc này có thể nghĩ đến mục tiêu vĩ đại, từ hôm nay chúng ta là người không cùng thế giới.
Trong khi Phương Bình đang lên kế hoạch cho mình, cậu bạn cao lớn Dương Kiến ngồi hàng trên đột nhiên quay đầu hỏi:
“Phương Bình, Trần Phàm các cậu đăng ký không?”
Phương Bình có ấn tượng sâu sắc với Dương Kiến, không phải vì cậu ta đẹp trai ngất trời. Quan trọng ở chỗ, sau khi tốt nghiệp đại học, Phương Bình bọn họ hợp lớp cao trung, Dương Kiến vừa tốt nghiệp đã để bộ mặt râu quai nón, xém chút làm Phương Bình tưởng nhầm ba của Dương Kiến tham gia hợp lớp.Từ đó về sau, Phương Bình không quên tên bạn học râu quai nón này, đặc trưng quá rõ ràng.
Trong lòng đang suy nghĩ, Phương Bình nhất thời không đáp lời.
Cùng bàn với Phương Bình, Trần Phàm là một trong thành viên của nhóm bị cả lớp gọi là “Bình Phàm tổ hai người” trong lúc này lắc đầu nói:
“Tôi không tham gia, lãng phí tiền mà thôi”. Đăng ký một người mất một vạn, khẳng định thi không đậu, bằng sinh hoạt phí cộng học phí một năm đại học. Dương Kiến thút thít nói: “Cũng đúng, nhưng có chút không can tâm, không thử, sợ hối hận cả đời”.
Bạn cùng bàn với Dương Kiến cũng là một nam sinh, Phương Bình không nhữ rõ tên của người này, lúc này nam sinh cũng quay qua tham gia thảo luận, sắc mặt cậu ta ngán ngẩm nói:
“Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta cá chép vượt long môn, đáng tiếc chúng ta không liên quan”.
“Sao?”
“Báo danh?”
Thầy giáo vừa nói báo danh “văn khoa”
Phí báo danh là một vạn?
Nhưng 8 năm, nếu không nhớ nhầm, Thành Dương lúc đó giá nhà ở thành thị chỉ khoảng 4000 một mét vuông.
Mấy đứa nhóc này không nói nhầm chứ?
Hay là bị lừa rồi?
Phương Bình vừa định chen vào hỏi, bạn cùng bàn Trần Phàm nâng mắt kính, sắc mặt cứng rắn nói:
“Cho dù không thi võ khoa, thi văn khoa, cũng không nhất định cả đời không cách nào ngóc đầu lên được!”
Xã hội nay có rất nhiều khóa bồi dưỡng võ đạo, đợi chúng ta tốt nghiệp, kiếm được tiền, đến lúc đó cũng có thể bồi dưỡng. Cho dù không bằng sinh viên khoa võ, ít nhất còn có hi vọng!”
Vừa nói dứt lời, bạn cùng bàn với Dương Kiến sắc mặt kích động nói:
“không sai, thi vào trường khoa văn có tiếng, tốt nghiệp ra lương đãi ngộ cũng sẽ không thấp”.
“Hay là tôi cũng thử…….” Dương Kiên có chút do dự, gia cảnh cậu ta không tệ, thêm vào thân thể cường tráng, không thử không cam lòng.
Câu nói muốn thi thử của Dương Kiến, Trần Phàm hai người không ngăn cản, Cho dù hi vọng xa vời, cơ hội trước mắt, chỉ có người không cam tâm.
Tuy mọi người đều còn rất trẻ, nhưng đều hiểu rõ, lúc này khuyên ngăn Dương Kiến, thật nếu để Dương Kiến bỏ qua cơ hội tức là kết thành đại thù.
Ba người nói sôi nổi, lúc này mặt Phương Bình cứ lơ ngơ.
Tình hình là sao?
Nuốt nước bọt, Phương Bình nhìn ba người một lúc, không thấy có ý nói đùa pha trò , cuối cùng lúc này Phương Bình cũng nhận ra có vài thứ không đúng.
Rất muốn hỏi, kết quả lại bị cướp lời.
Ngồi kế bên bàn Phương Bình vốn dĩ là hai nam sinh xì xào bàn tán lúc này có lẽ cảm thấy ít người thảo luận không thú vị.
Đợi Phương Bình bọn họ bên này yên tĩnh lại, bàn kế bên một nam sinh đầu đinh vẻ mặt phấn chấn, vui mừng không xiết nói: “Dương Kiến, Trần Phàm, các cậu tối qua có xem tin tức không.
Dương Kiến hai người lắc đầu, thi đại học sắp tới, hiện tại gia đình quản rất chặt, còn có thời gian lên mạng.
Nhìn hai người không biết tình hình, Phương Bình và một nam sinh khác cũng mù mờ, nam sinh đầu đinh cười nói: “thật đáng tiếc!”
Tối qua có tin chấn động.
Các cậu không biết sao?
Mã Tông sư đột phá bát phẩm rồi!
Mã Tông sư năm nay chưa đến 40 tuổi, đã là thế hệ thanh niên đệ nhất võ đạo cường giả.Hôm qua tập đoàn QQ, chính thức đưa tuyên chiến thư đến tổng tài của Châu á Thame- người giữ vị trí cường giả bát phầm lâu đời.
Cái gì?”
“Thât hay giả?”
Mã Tông sư đột phá bát phẩm rồi? Ông ta không phải vừa đột phá thất phẩm mấy năm trước sao?
“Thật không dám tin!”
“Trương Hạo, nói mau, là công khai khiêu chiến hay âm thầm tiến hành”.
“Cuộc chiến bát phẩm, thật rất muốn xem, nhưng đáng tiếc chúng ta căn bản không có tư cách đi xem”。
Học sinh lớp 12, gần thi đại học, thời gian này tan học lên mạng không nhiều cho nên tối qua tin tức lan ra tuy đã gây xôn xao, nhưng trong lớp không nhiều người biết
Nam sinh đầu đinh vừa nói lớn tiếng cũng chính là Trương Hạo .
Đợi cậu ta nói xong, nhóm người Phương Bình còn chưa kịp lên tiếng, bạn học gần đó nghe thấy đều kích động.
Mà Trương Hạo, lúc này cũng vui sướng nhận lấy sự chú ý của mọi người , vẻ mặt hớn hở nói:
“Là thật đấy”. Mã Tông sư thật sự đột phá rồi, không chỉ chúng ta, toàn thế giới ai dám tin ông ấy nhanh chóng đột phá bát phẩm đến vậy. Cho nên thư thách đấu vừa ra, toàn thế giới đều kinh ngạc. Chỉ cần lần này Mã Tông sư chiến thắng Thame, tập đoàn QQ có thể mở rộng với quy mô lớn vào các nước Châu Á, trở thành một trong những tập đoàn đi đầu Châu Á. Qua vài năm nữa, Mã Tông sư một khi đột phá cửu phẩm, tập đoàn QQ có thể trở thành một trong những tập toàn đứng đầu thế giới.”
“Trời cảnh giới bát phẩm Tông sư quá nhanh !”
“Bảng xếp hạng Tông sư thay đổi chưa? Mã Tông sư lần này vào top 30”
“Tiến, tiến, tiến, vẫn top 30, theo tôi top 20 không vấn đề”.
“Không hề, Mã Tông sư vừa đột phá, làm gì vào top 20 nhanh như vậy, trừ khi thắng Thame thì may ra.”
“……”
Lúc này mọi người trong lớp đã lại bàn tán, trong mắt mọi người đều bộc lộ sự hứng thú, tôn thờ, phấn khích, háo hức.
Ngay cả các nữ sinh cũng không ngoại lệ.
Cả lớp, duy nhất ngoại lệ đó là Phương Bình
Lúc này Phương Bình đầu óc trống rỗng, khuôn mặt ngỡ ngàng, cả người ngây ra.
Tình huống gì đây?
Mọi người nói chuyện anh ta đều nghe hiểu, mỗi từ viết ra anh ta khẳng định đều nhận biết.
Nhưng liên kết lại với nhau, anh ta hoàn toàn không hiểu
Mã Tông sư là ai?
Tập đoàn QQ có ai mà không biết, trong vòng 8 năm tập đoàn QQ đã là tập đoàn đứng đầu.
anh ta cũng biết, không biết mới lạ.
Vừa nãy Trương Hạo ý nói QQ và làm ăn cạnh tranh nhau sao?
Nhưng tại sao…… tại sao không hợp đến thế?
Cuống họng Phương Bình lại lên xuống lần nữa, cảm thấy môi mình khô khốc, kịch bản lần này hình như có gì không đúng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!