Toàn Chức Vú Em Vị Diện Trực Tiếp - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Toàn Chức Vú Em Vị Diện Trực Tiếp


Chương 25


Chương bonus thứ 2 cho 20 bạn đã fl cả hai nick riêng của 2 edit: rantho, tuvunhatthien, ngo_giang, ShuraChan2, Fuyomi123, ThuTrang759, HuyCao465, dianasieutham, trthuy212000, lanh_han_bang, VanNguyen113, NguyenHoan242, thanhtuyet110, LongNguyet2333, mangaetokk, smatha0611, trubattru, yuki2093, XamXam1804, hanthienbang911.

Dù có mấy bạn đã quên không vô phần hội thoại của Miêu để gửi tin nhắn thế nhưng bọn mình vẫn chịu khó vô nick từng bạn xác nhận fl sau đó không những thấy vài bạn đã fl mà quên thông báo còn thấy vài bạn tuy đã thông báo nhưng quên fl:vvv

Ân đây là một câu truyện buồn 😂😂😂

•~~~~~•~~~~~•~~~~~•

Chương 25

Heo mẹ hoang dã mới tới được cho vào trong chuồng heo làm bằng đá ở hậu viện, tuy rằng lúc đầu có chút bài xích, thế nhưng từ khi Tô Bảo Nhi cho nó ăn một ít cỏ dại trộn lẫn với thịt nát, thì nó cũng dần dần trở lên an phận hơn.

Vịt hoang gà rừng mà nhà bọn họ nuôi cũng đã tăng từ chỉ hơn mười con thành mấy chục con. Mà vốn dĩ họ cũng có một con chó hoang, thế nhưng trong một lần sơ sẩy làm nó có cơ hộ chạy trốn, nên Thang Lâm đánh chết nó.

Không biết có phải do sự sinh sôi nẩy nở của thỏ hoang quá nhanh hay không mà cái hang của chúng đã được lấy đầy bởi hơn trăm con thỏ có đủ loại màu lông trắng, xám, đen khác nhau.

Hơn nữa Tô Đạt còn nằm ngoài dự đoán mà phát hiện ra hai con có vài nét tương tự với thỏ Hoả Diễm, cũng may là lửa mà chúng phun ra còn chưa kịp đốt cháy cái gì liền nhanh chóng dập tắt.

Bởi vì sợ hai con thỏ này không khống chế được mà đốt cả hang thỏ, nên Tô Đạt đã cố tình cách ly chúng khỏi bầy để nuôi.

Sau khi heo mẹ sinh ra sáu con heo con, có bốn con cáu hai con đực, thì linh cốc cũng đã chín, ngoài thu linh cốc ra thì Tô Đạt còn phải cất hạt giống của linh cốc đi để lần sau lại dùng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Đạt thực sự nhớ nhung những tháng ngày lúc nào cũng có sủi cảo để ăn trước kia bởi vì từ khi xuyên vào nơi này hắn đã không được ăn sủi cảo từ rất lâu rồi. Chỉ vừa nghĩ đế đấy thôi, Tô Đạt liền bắt đầu nghiền linh cốc ra thành bột.

Tuy rằng trong quá trình làm việc không thể ngừng nghỉ một giây nào, thế nhưng cũng may là lượng công việc cũng không nhiều, nên khi trời còn chưa sáng hắn đã bắt đầu làm việc thì cho tới lúc đã nghiền linh cốc xong, Thang Lâm cùng mọi người cũng đã bắt đầu tỉnh giấc.

Cái Bao Tuấn vừa dậy liền đi hậu viện cho gà vịt ăn sau đó mới đi gánh nước, để phòng ngừa mới sáng sớm đã bị làm phiền bởi tiếng kêu huyên náo của chúng hơn nữa kêu nhiều tới gầy lại đói cũng không tốt.

Tô Bảo Nhi nhận trách nhiệm đi hậu viện hái một ít lá cải, sau đó cầm chúng đi bờ sông rửa sạch, Thang Lâm thì an vị ở bên bệ bếp nhóm lửa nấu nước giúp Tô Đạt.

Vừa mới kịp nhóm xong lửa, thì Tô Đạt đã nhân lúc Cái Bao Tuấn còn không gánh nước về, liền gọi Thang Lâm theo hắn đi ra sân.

Thang Lâm thấy hắn gọi liền ngoan ngoãn đi theo sau, thấy Tô Đạt ngồi xổm xuống thì cũng ngồi xổm xuống, cậu nghi hoặc nhìn mấy lạt trúc mỏng trong tay Tô Đạt, hỏi: “Chú Tô đang làm gì vậy?”

Tô Đạt cần lấy tay của Thang Lâm, đưa cho cậu hai sợi lạt trúc, rồi dạy cậu làm lồng trúc, cho đến khi cậu có thể tự mình làm mới thả tay cậu ra, rồi dùng tay mình nói rằng hắn muốn một lồng lớn.

Thang Lâm lập tức tiếp nhận nhiệm vụ, cậu ta cứ thế liền ngồi xổm luôn ở ngoài sân làm cái lồng tre mà đến cả chính bản thân cũng không biết có giúp ích vào việc gì không.

Sau khi gánh nước xong Cái Bao Tuấn liền nói với Tô Đạt: “Đại đương gia, không biết tại sao mà heo mẹ lại không muốn cho heo con uống sữa, heo con thì cũng thể ăn cỏ trộn thịt nát được, tôi phải làm sao bây giờ?”

Tô Đạt xuống sân sau nhìn thoáng qua một cái, rồi nói với Cái Bao Tuấn là không cần lo lắng, bảo ông ở lại đây đề phòng sao cho lửa của hắn đừng tắt thì tốt rồi.

Cái Bao Tuấn thấy chủ nhân còn không lo lắng, thì bản thân có lo lắng cũng bằng thừa nên liền thoải mái ngồi trông bếp lửa, chỉ cần đôi lúc lại cho thêm mấy cây củi vào bên trong là được rồi.

Linh cốc có màu trắng hơi đục, hơn nữa do được chăm sóc thường xuyên nên hình dáng của chúng cũng chở nên giống nhau hơn, nhìn giống như mấy quả trứng hình bầu dục mini vậy.

Đổ một chút nước vào số bột linh cốc đã được nghiền ban nãy, Tô Đạt cảm thấy tính dính của nó cũng khá tốt, rất hợp để làm da sủi cảo.

Ngoài bột linh cốc cùng nước, Tô Đạt còn cầm mấy viên trứng gà đập nhẹ vào nhau một cái, vỏ trứng liền vỡ ra làm hai, lòng trắng cùng lòng đỏ lập tức liền an phận ở trong bột mì.

Sau khi cán xong da sủi cảo, Tô Đạt mới có thời gian để làm nhân sủi cảo.

Vừa lúc này Tô Bảo Nhi đã mang lá cải được rửa sạch sẽ về, số lá cải này được Tô Đạt thái rồi chia làm hai phần, một phần để trộn lẫn với thịt heo, còn một phần thì để trộn với thịt gà, hắn dựa vào mùi vị của hai loại thịt để nêm nếm gia vị sao cho hai loại nhân thịt có thể phát huy toàn bộ hương vị của chúng.

Điều Tô Đạt ghét nhất khi nấu ăn là làm cách loại nguyên liệu khác nhau ra hương vị giống nhau, điều đó làm hắn có cảm giác như hắn đang đạp hỏng nguyên liệu nấu ăn vậy đấy.

Cho nên Tô Đạt vẫn luôn cẩn thận trong khâu nêm nếm gia vị này, thậm trí trong hoàn cảnh tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn trở nên khó khăn, hắn có thể dùng một loại nguyên liệu nấu ăn để ra hơn trăm loại hương vị khác nhau. Đương nhiên việc này đã được hắn thực hiện rất nhiều lần từ khi đến đây.

Tuy rằng hắn cũng không xác định được đã ở nơi này bao lâu rồi, cũng đã không nhớ rõ những ngày tháng trước kia của mình trôi qua như thế nào, nhưng Tô Đạt vẫn giống như trước kia cho một viên bảo thạch đỏ nhỏ vào năm cái sủi cải để cầu may mắn.

Tô Đạt sau khi làm xong liền ngồi đợi Thang Lâm cầm lồng tre đã được rửa sạch sẽ lại đây, mới bắt đầu hấp sủi cảo.

Bởi vì sợ Ngưu Ngưu cùng Tiểu Mao sẽ trực tiếp nuốt bảo thạch vào bụng, thế nên Tô Đạt đã làm cho chúng một phần riêng.

Tuy rằng chỉ mới có thể ngửi được mùi hương của thịt tươi ngon thôi, nhưng ba người đã bắt đầu chăm chú ngồi chờ đợi ở bên cạnh. Theo hương vị phiêu đãng từ trong lồng trúc ra, Tô Bảo Nhi liền nuốt một ngụm nước miếng, hỏi: “Chú ơi, đã được ăn chưa?”

Lợi dụng thời gian chờ đợi sửi cảo hấp chín Tô Đạt lại bắt đầu phiên dịch “Sơ cấp luyện thể thuật”, hắn cũng không nhìn Tô Bảo Nhi mà chỉ lắc đầu ý bảo không được, làm cho đôi mắt to của bé tối sầm lại đầy thất vọng mà nga một tiếng.

Một lúc lâu sau, khi mùi hương càng ngày càng nùng liệt, làm cho ngay cả Ngưu Ngưu cùng Tiểu Mao đều bị hấp dẫn đến, còn Cái Bao Tuấn cùng Thang Lâm đều phải uống hai muôi nước thì Tô Đạt mới chậm rãi mở lồng tre ra.

Ở đây ọn họ có tổng cộng mười hai lồng, mà mỗi lồng đều có hai mươi cái sủi cảo, ngoại trừ một đĩa của Tiểu Mao, cùng với ba lồng của Ngưu Ngưu ra thì tất cả số lồng còn lại đều là của bốn người bọn họ.

Tuy Tô Bảo Nhi có vóc nhỏ nhất, nhưng tốc độ ăn tuyệt đối không chậm, nhìn đôi mắt to nheo lại trông có vẻ đầy hạnh phúc kia là biết hương vị của số sủi cảo này vô cùng ngon, hoàn toàn có thể thỏa mãn cái dạ dày nho nhỏ của bé.

Cái Bao Tuấn gắp một cái sủi cảo trắng nóng hầm hập vào miệng, liền phát hiện không chỉ có bề ngoài của nó bụ bẫm, mà nhân ở bên trong cũng vô cùng đầy đủ. Nhân thịt đầy đặn cùng với lớp da sủi cảo được làm vô cùng tinh tế sủi trộn lẫn vào nhau làm cho hương vị càng thêm ngon lành hơn, không hề có một chút cảm giác dầu mỡ nào.

Bên trong sủi cảo vẫn còn đọng lại một chút nước thịt, làm cho họ chỉ cần cẩn thận nhai nuốt một chút thôi là có thể nếm được hương vị của nước thịt bên trong nó, cho dù là nhân thịt heo tươi ngon nhiều nước hay là nhân thịt gà tiên hương thuần mỹ, đều làm cho người ta yêu thích tới không ngừng lại được.

Tô Đạt thấy bọn họ không có chú ý đến nước sốt ở bên cạnh, liền tự mình chấm một cái để ăn, mùi vị nước sốt có nhiều vị cay hơn là mặn, trong đó còn được rắc một ít hạt nhỏ giống tiêu hồ, nước gừng, vài lát tỏi.

Khi ăn riêng lẻ thì sẽ làm người ta có cảm giác quá cay, thế nhưng khi được chấm bởi sủi cảo thì mùi vị có thể nói là tuyệt đỉnh.

Mùi vị của sủi cảo khi được chấm với nước sốt sẽ thay đổi, cảm giác khi ăn vào cũng vô cùng tuyệt vời.

Nhìn thấy Tô Đạt làm thế, ba người kia cũng chẳng cần hắn nhắc nhở mà đều bắt đầu chấm sủi cảo vào tương.

Ngoại trừ hai cánh môi của Cái Bao Tuấn bị cay đến đỏ bừng những vẫn không dừng lại được, còn Thang Lâm phải đặt một cốc nước ở bên cạnh để lúc nào cũng có thể uống, thì có thể nói Tô Bảo Nhi là người chịu được cay giỏi nhất trong ba người, quả nhiên là máu mủ ruột rà với Tô Đạt nó phải khác.

Tô Đạt vẫn luôn chú ý xem ai sẽ là người ăn được bảo thạch đỏ đầu tiên, nhưng chờ cho tới khi bọn họ đã ăn hết nửa số sủi cảo rồi mà vẫn chưa có động tĩnh gì, làm cho bắt đầu hoài nghi có phải do bọn họ ăn gấp gáp sốt ruột quá hay không mà nuốt vào luôn nó vào rồi.

Nhưng ngay trước khi Tô Đạt chuẩn bị bảo bọn họ ăn chậm một chút thì Thang Lâm lại kêu lên một tiếng sợ hãi mà che lại miệng của mình.

Thang Lâm từ trước đến nay đều chưa bao giờ gặp phải loại tình huống này, mới ăn được nửa cái sủi cảo mà răng sắp gẫy luôn rồi, không biết có phải xương ở bên trong thịt chưa loại bỏ hết hay không, mà cậu cũng không xác định được cái thứ cứng như vậy liệu có phải xương không nữa.

Tô Bảo Nhi hoảng sợ nhìn gương mặt đang nhắn nhúm cả vào với nhau của Thang Lâm, quan tâm hỏi: “Anh Lâm, anh có sao không?”

Cái Bao Tuấn buông chiếc đũa nuốt nuốt nước miếng, nghi hoặc hỏi: “Có phải là ăn chúng cục đá không?”

Tô Đạt biết Thang Lâm đã ăn trúng bảo thạch đỏ, thế nhưng hắn không thể giải thích rõ, cho nên bảo cậu nhổ ra cho mọi người xem.

Thang Lâm đau khổ nhổ thứ trong miệng ra, vốn dĩ cậu cũng tưởng nó cục đá, cho dù khả năng này cũng không lớn lắm, thế nhưng sau khi thấy một viên đá quý đổ đậm thì hai tròng mắt cậu lập tức liền trợn to lên.

Cái Bao Tuấn kêu lên: “Năng Lượng Thạch? Tại sao lại có Năng Lượng Thạch ở đây?”

Lại nghe thấy cái này tên lần nữa làm Tô Đạt trầm tư một lúc, cái bảo thạch đỏ này vật phẩm trang sức mà trước kia Vương tử Huyết tộc thưởng cho hắn, mà hắn bởi vì vẫn luôn cho rằng nó không có tác dụng gì nên cũng không lấy ra bao giờ, nhưng lần này bởi vì muốn cho vào sủi cảo để cầu may mắn nên mới lấy ra, thế mà lại không ngờ rằng nó lại là loại Năng Lượng Thạch có thể làm phi cơ khởi động.

Mà thứ chân quý như vậy đã bị Tô Đạt cắt thành năm mảnh nhỏ, ngoại trừ “Bảo thạch đỏ của Vương tử Huyết được ra giá 3000 tích phân ở trong thương thành ra, thì chẳng còn cái nào nữa.

Khi Thang Lâm đang lật qua lật lại xem xét bảo thạch đỏ nhỏ trong tay thì vô tình ngẩng đầu nhìn thấy biểu tình trầm tư của Tô Đạt, nghi hoặc trong lòng cậu lập tức liền có đáp án, xem ra là do chú Tô cố tình bỏ nó vào.

Thang Lân hiếu kỳ hỏi: “Sao viên Năng Lượng Thạch này lại giống như bị cố tình cắt nhỏ ra vậy?”

•~~~~~•~~~~~•~~~~~•

Mọi người, team mình đang cần người chăm chỉ typer để typer cho vài má trong team.

Mọi người có thể hiểu nôm na nó là người kia đọc cho các bạn rồi các bạn đánh máy vậy, ấn điện thoại cũng được nha.

Chỉ là kiểu cô đọc trò viết phiên bản chúng ta không thèm giấy bút thôi.

Ích lợi là được đọc chương mới trước bàn dân thiên hạ.

Ai có hứng thú thì nhắn tin đến page của Đào Hố Team tụi mình nha.

Yêu thương ❣️❣️❣️

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN