Toàn Chức Vú Em Vị Diện Trực Tiếp - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Toàn Chức Vú Em Vị Diện Trực Tiếp


Chương 27


Tô Đạt đưa tay vỗ lưng Thang Lâm để cho cậu bình tĩnh lại, cậu nhìn về phía người đàn ông đang quan tâm mình nói: “Cháu không sao đâu chú Tô.”

Cái Bao Tuấn thở dài nhẹ nhõm một hơi, ông cũng không chủ động hứa hẹn sẽ tìm lại đầy đủ Năng Lượng Thạch.

“Tôi cũng không biết bọn họ đi đâu, nhưng tôi nghĩ là nếu như bọn họ còn chưa tìm được tôi thì chắc chắn sẽ không bỏ đi luôn, cậu muốn đi tìm bọn họ không?”

Hai tròng mắt của Thang Lâm tối lại, đá một hòn đá dưới chân rồi nói: “Không tìm, nếu như chú Tuấn ở chỗ này, thì cũng không cần phải lo là không tìm được bọn họ.”

Cái Bao Tuấn nghẹn một chút, ông cười mắng: “Tên nhóc thối tha này, không hề suy nghĩ tới an toàn của ta gì cả.”

Tô Đạt thấy thấy mâu thuẫn của hai người đã được cởi bỏ, thì mới nhìn bốn hướng xung quang một chút, tìm một chỗ có thể nhóm lửa, hắn đi ở phía trước rồi bảo mọi người đi theo.

Bụi cỏ ở khu vực này vô cùng tươi tốt, rất thích hợp để trốn tránh, hơn nữa cũng rất dễ để kiếm được gỗ củi, trên đường đi vô tình gặp được thỏ con cùng gà rừng đều bị Thang Lâm nhanh tay bắt để làm thức ăn.

Ngoại trừ mấy con thỏ cùng gà rừng ra, thì Tô Đạt còn lấy một con lợn nhỏ trong kho hàng ra để làm heo sữa nướng.

Có lẽ bởi vì số lượng người xem gần đây rất nhiều, thế nên số người mới vào xem cũng nhiều hơn so với trước kia. Có một vài người mới thấy nguyên liệu nấu ăn của Tô Đạt thì đều sẽ có chút kinh ngạc, không chỉ là nguyên liệu khó tìm như vậy mà còn làm thành những món ăn bình thường thì thật sự là quá lãng phí.

Đương nhiên, cũng có không ít người xem bị những món ăn mà Tô Đạt làm ra chinh phục.

Có một người lùn hình như đến từ Người lùn Đoàn chế tạo sư nhìn hắn phết mật ong lên heo sữa nhỏ, liền không thể nhịn được cơn thèm thuồng: “Ta rất thích uống rượu, không biết chủ bá có rượu ngon hay không?”

Tô Đạt chú ý tới bình luận này, mới nhớ tới hắn đã lâu lắm rồi không ủ rượu, tuy cảm thấy thật sự đáng tiếc, thế nhưng mà ở cái nơi này cũng không thích hợp để ủ rượu.

Không thể nhận được đáp án vừa lòng, người lùn vô cùng thất vọng.

Thế nhưng, không khí ở khu bình luận lại nhanh chóng bị bọn người Đệ tử Huyền môn kéo lên. Có thể là do dạo gần đây không có nhiệm vụ phải làm, thế nên Đệ tử Huyền môn lúc nào cũng có mặt.

Sắc trời đã có chút tối, chỉ có khu vực ở chỗ đám người Tô Đạt mới có chút ánh lửa, ánh lửa lại chiếu rọi trên mặt bọn họ.

Tiểu trư bị gác ở trên mặt lửa trên kêu lốp đốp, làn da còn được thường xuyên phết một lớp gia vị hoặc là mật ong thế nên nhìn qua thật sự là bóng loáng mê người.

Cái Bao Tuấn từ trước tới nay đều chưa nhìn thấy cách làm như vậy bao giờ, ở thời điểm mà Tô Đạt lại phết thềm một lớp mật ong, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Món ăn vừa ngọt vừa mặn như sẽ có mùi vị rất ngon sao? Tôi cảm thấy có chút không thích hợp.”

Trước kia Tô Bảo Nhi đã từng được ăn bây giờ đã nuốt nước miếng ừng ực, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm không dời khỏi heo sữa nhỏ một giây nào, đến cả ngọn lửa cũng phản chiếu ở tròng mắt của bé.

Nghe thấy câu hỏi của Cái Bao Tuấn, lúc này Tô Bảo Nhi mới ngẩng đầu lên nói với ông: “Ăn ngon! So với thịt viên thì còn ngon hơn nhiều!”

Cái Bao Tuấn tuy rằng không thể tưởng ra được phương pháp nấu này thực sự có thể làm ra đồ ăn ngon hay không, thế nhưng nghĩ tới trù nghệ xảo diệu của Tô Đạt, hơn nữa cộng thêm với mùi hương thơm ngon mờ ảo có tính thuyết phục, cũng bắt đầu cùng mong đợi với Tô Bảo Nhi.

Những lớp mật ong được bôi lên heo sữa nhỏ đang dần hiện lên màu sắc mê người, giống như đang dụ hoặc mọi người: Mau tới ăn ta đi~~~

Đệ tử Huyền môn khóc lóc kể lể nói: “Vừa nãy mới ăn hết đồ ăn do chủ bá làm, bây giờ vừa tiếc vừa sướng.”

Ma Đạo Sư Morrison nhà giàu tỏ vẻ: “Tranh giành mua được rất nhiều đồ ăn do chủ bá làm, luôn đợi tới lúc này mới bắt đầu ăn.”

Nhờ sự thúc đẩy của Đệ tử Huyền môn, khu bình luận bây giờ dần dần chỉ còn toàn những bình luận “Khoe giàu”.

Thanh Vân đạo trưởng yên lặng kiểm tra không gian giới tử của mình, mới phát hiện đan dược của mình đã gần hết, hắn lập tức nhớ tới mấy tháng nay mình rất nhiều lần dùng đan dược để đổi đồ ăn, tuy rằng có chút tiếc nhưng cảm thấy vô cùng đáng giá.

Ít nhất thì hắn đã phát hiện đồ ăn mà Tô Đạt làm rất có ích cho tu luyện, không những Tô Đạt có thể đem mùi vị của đồ ăn càng nâng cao lên nhiều lần, mà còn làm tác dụng của những linh cốc linh dược dùng để nấu đạt tới đỉnh điểm, làm cho người ăn là hắn đây chiếm được rất nhiều chỗ tốt, việc luyện đan cũng chở nên nhẹ nhàng hơn.

Thế nhưng hắn cũng biết chỉ có Tô Đạt mới có thể làm được chúng, người khác có muốn bắt chước đến mấy cũng không làm được, vậy nên hắn biết vấn đề trong chuyện này từ lâu đã không phải là của nguyên liệu nấu ăn nữa rồi.

Dù biết chuyện thì hắn cũng không có nói cho bất luận kẻ nào khác, cho dù có là người trong phòng phát sóng trực tiếp, hay có là chính Tô Đạt đi chăng nữa.

Người lùn Đoàn chế tạo sư mới đến cũng rất nhanh gia nhập vào câu chuyện phiếm ở khu bình luận. Hắn mới vào phòng phát sóng trực tiếp này lần đầu, thấy nhiều người khen tài nấu nướng của Tô Đạt nhưng vậy không khỏi kinh ngạc, làm cho hắn lập tức muốn nhờ Tô Đạt ủ rượu cho mình.

Người lùn Đoàn chế tạo sư yêu rượu như mạng, lại có năng lực rèn vũ khí trời sinh, đừng nhìn dáng người nhỏ nhắn của hắn, nhưng vũ khí mà hắn rèn lại luôn được mộ người hết mực săn đón. Cũng bởi vậy, rượu ngon mà hắn từnh được uống không phải số ít, nhưng rồi dần dần hắn lại cảm thấy chúng cũng không khác nhau là mấy, không thể uống được nữa, ở chúng thiếu thứ gì đó mà hắn không phân biệt được, điều này làm hắn vẫn luôn không ngừng mà đi tìm những loại rượu thơm ngon khác.

Những người xem quen thuộc của phòng phát sóng trực tiếp thấy mong muốn của Người lùn Đoàn chế tạo sư, Tây Môn tiểu yêu đứng ra giải thích nghi hoặc: “Ta chỉ thấy chủ bá làm nước trái cây cùng những thứ đồ uống liên quan khác, thế nhưng chưa bao giờ thấy hắn ủ rượu, ngươi có thể hỏi chủ bá một câu, dù sao thì hắn cũng phải biết rõ hơn ta.”

Người lùn Đoàn chế tạo sư vừa nhìn Tô Đạt đang nghiêm túc làm heo sữa con, lại nhìn bình luận của phát sóng trực tiếp nhiều như vậy, nghĩ liền biết chắc chắn chủ bá sẽ không thể nhìn thấy câu hỏi của mình.

Lập tức, hắn quyết định nhẫn tâm đánh thưởng trường kiếm mà hắn mới chế tác cho phòng phát sóng trực tiếp, chờ thanh trường kiếm này sau khi bị đánh thưởng đi, hệ thống liền cho chú giải.

Bội kiếm Công tử: Dài 1 mét 2, nặng 4.3 cân, vô cùng nhẹ nhưng kiên cố không thể phá vỡ. Chém sắt như chém bùn.

Quả nhiên, quyết định này thực sự có thể hấp dẫn sự chú ý của Tô Đạt đang nướnh heo sữa nhỏ, nhân cơ hội này Người lùn Đoàn chế tạo sư liền gửi một bình luận: “Chủ bá có thể ủ rượu không?”

Tô Đạt thấy đối phương đánh thưởng đồ vật là do muốn hỏi vấn đề này, liền suy nghĩ một chút, rồi nói với đối phương: “Có thể, thế nhưng hiện nay ta không có đủ điều kiện để ủ rượu, nếu ngài có thể chờ đợi, thì đợi một khoảng thời gian sau ta tìm được nơi ở ổn định thì sẽ ủ rượu cho ngài.”

Người lùn Đoàn chế tạo sư vẫn là không yên tâm, lại không hề cố kỵ hỏi lần nữa: “Nghe những người xem phòng phát sóng trực tiếp khác nói, chủ bá làm đồ ăn rất ngon, vậy so sánh nhưỡng rượu với tài nấu nướng thì cái nào cao hơn?”

Tô Đạt cười cười, trước khi hắn đã nghe người khác hỏi vấn đề này vô số lần. Khi đó sinh ý của hắn mới nổi lên, hấp dẫn được một đám khác hàng đặc thù, cho dù là thật sự làm khó dễ hay là giả vờ làm khó dễ, thì kỳ thật kĩ thuật nhưỡng rượu và tài nấu nướng của hắn là bằng nhau. Rượu ngon làm bạn với mỹ thực, chính là những thứ không thể thiếu trên bàn ăn của con người.

Khi vừa mới đến nơi này hắn còn chưa thể ăn no, vậy nên cũng không nghĩ đến chuyện đi ủ rượu uống, nhưng bây giờ việc này đã bị Người lùn Đoàn chế tạo sư nhắc tới, hắn liền thành thật trả lời: “Không thua kém với tài nấu nướng một phân nào.”

Người lùn Đoàn chế tạo sư lập tức liền cảm thấy hứng thú với đồ ăn do Tô Đạt làm ra “Có thể giao dịch đồ ăn do chủ bá làm không?”

Bởi vì đối phương đã đánh thưởng cho hắn một cây trường kiếm, Tô Đạt liền không mở miệng ra giá, mà lại đề nghị: “Đợi tới khi tôi làm xong heo sữa nhỏ, thì tôi sẽ chia ra ba phần đặt ở trong thương thành, ngoại trừ hai phần dùng mọi người cạnh tranh, thì một phần cuối ngài chỉ cần tùy tiện gia một cái giá thì tôi sẽ bán cho ngài.”

Tin tức này vừa ra, thì không chỉ là Người lùn Đoàn chế tạo sư mà cả những người xem khác trong phòng phát sóng trực tiếp đèu bắt đầu trở lên hưng phấn.

Heo sữa nhỏ đã chín mềm vẫn duy trì được màu sắc nồng hậu như cũ, cùng với đồ ăn bình thường phải nói là có khác biệt hoàn toàn.

Làm cho Người lùn Đoàn chế tạo sư bình thường chỉ bị hấp dẫn bởi rượu cũng không nhịn được mà trong lòng nổi lên sự hưng phấn kì lạ, giống như đang nếm được rượu vậy.

Mọi người ở đây ai cũng muốn được nhấm nháp mỹ vị, vậy nên cho dù Tô Đạt chỉ chuẩn bị ba phần, thì cũng đủ để cho bọn họ tranh giành đến đầu rơi máu chảy.

Làn da của heo sữa nhỏ bóng loáng, khi dùng dao cắt ra có thể thấy màu thịt ẩn ở bên trong, ba phần rất nhanh được chuẩn bị xong, sau đó được đặt vào trong thương thành.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN