Toàn Chức Vú Em Vị Diện Trực Tiếp - Chương 91
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
68


Toàn Chức Vú Em Vị Diện Trực Tiếp


Chương 91


Việc bên chỗ Tô Bảo Nhi khiến mọi người chú ý, Bạch Giang Sầu xoa xoa huyệt thái dương nói với Tô Đạt: “Cái tên này mà lơ là một chút sẽ gây chuyện làm phiền người khác.”

Thang Lâm nhìn thoáng qua Thang Lâm nói: “Không sao, chúng ta tiếp tục thôi.”

Nhận được ánh mắt Tô Đạt, Thang Lâm theo bản năng đứng lên, đi lại chỗ Tô Bảo Nhi vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì cả.

“Anh Thang Lâm?”

Thang Lâm gật đầu, ngồi giữa hai người nói: “Em đồng ý chuyển tiếp quyền điều khiển cho anh đi.”

“Dạ, dạ.” Tô Bảo Nhi tìm phần cài đặt rồi bấm chuyển tiếp quyền, ngay lập tức trên máy truyền tin của Thang Lâm xuất hiện nhân vật của Tô Bảo Nhi.

Nhân vật mặc đồ nho nhỏ, múp múp đáng yêu, vẻ mặt của nó lúc này cũng ngơ ngơ ngác ngác không khác gì chủ nhân mình đứng giữa đám thi thể của đồng đội. Mấy đồng đội chết đi chỉ có một phút để nói mấy lời sau cuối trước khi bị khóa mic, giờ họ chỉ có thể nhìn chứ không thể góp ý hay mắng chửi gì nữa rồi.

Thang Lâm biết mấy người đó vẫn còn trong trận quan sát vì quy định của trò chơi này. Đây là trò chơi nổi tiếng nhất mấy năm gần đây, có thể đánh nhau 1vs1, cũng có thể lập đội đánh nhau trên sân đấu, Ninh Kính chọn chơi chính là loại chơi cùng đồng đội khác.

Hình thức tổ đội có mấy cái quy định mọi người đều biết là người chết rồi không thể hồi sinh, càng không thể tự tiện offline. Nếu offline sẽ bị trừ bớt điểm tín dụng trong trò chơi, khi điểm tín dụng thấp đến một mức độ nào đó thì một số tính năng sẽ bị khóa.

Nên trừ trường hợp bất khả kháng họ thà treo máy còn hơn là đăng xuất, vì điểm tín dụng rất khó lấy được.

Ninh Kính ngồi bên cạnh nhìn vài lần, lúc mới chơi ngón tay Thang Lâm còn hơi cứng vì lạ lẫm, dần dần trở nên trơn tru, kĩ năng tăng lên rất nhanh. Giống như một cao thủ game online đã lâu không chơi, giờ cần thời gian để làm quen trước khi bắt đầu vào cuộc.

Nghĩ đến loại khả năng đó, Ninh Kính hứng thú ngồi thẳng người dậy xem Thang Lâm điều khiển nhân vật vừa ném bom vừa chạy.

Vì nhân vật Tô Bảo Nhi chọn thiên về loại hình phụ trợ, lực công kích khá yếu, tốc độ so với những nhân vật khác thì cao hơn, tất nhiên không thể đối đầu trực tiếp bằng không chỉ trúng một chiêu của đối phương là toi mạng.

Trước kia Thang Lâm từng chơi trò chơi này rồi mà hồi ấy cậu chọn nhận vật ngẫu nhiên.

Ban đầu điều khiển nhân vật phụ trợ có hơi khó khăn, sau đó bản thân tự tìm ra niềm vui chính là đặt bản thân vào tình huống khó khăn thế này sẽ làm thế nào để đạt kết quả tốt nhất.

Rất nhanh đã có kẻ địch chắn trước mặt, Thang Lâm vội vàng né tránh chiêu của người ta, nhân lúc né tránh cậu cũng tiện tay phóng ra mấy chiêu tấn công của mình. Nhân vật nhỏ né không hết, dính một chiêu mất một phần ba cây máu.

Bởi vì sau lưng cũng có kẻ địch ném một đao tới, người đó cũng là nhân vật loại phụ trợ nên tính sát thương không cao lắm, Thang Lâm vẫn còn một phần ba cây máu.

Cậu không vội dùng thuốc hồi máu mà tiếp tục truy đuổi kẻ địch, sau đó may mắn né được một chiêu của đối thủ trong đường tơ kẽ tóc.

Ninh Kính hít sâu một hơi: “Nè, trên bản đồ không hề thấy dấu hiệu kẻ đó xuất hiện sao à cậu biết kẻ đó xông đến từ hướng nào? Lại còn né được chiêu hiểm nữa chứ?” Không phải là mèo mù vớ được cá rán đó chứ, phải có may mắn cỡ nào mới né được chiêu đó trời.

Thang Lâm không nói gì, ngón tay liên tục di chuyển, tạo cho người xem cảm giác mấy ngón tay xinh đẹp thon dài kia đã lướt trên phím đàn dương cầm một cách có tiết tấu.

“Sao cậu chưa dùng thuốc hồi máu?” Ninh Kính sờ cằm, mắt nhìn chằm chằm nhân vật nhỏ kia.

Nhân vật nho nhỏ vẫn vui vẻ nhảy nhót như thường, không thèm hồi máu, cứ nhảy hết bên này đến bên kia chẳng biết muốn làm gì. Bản đồ hiện lên hai điểm đỏ trước sau vọt đến, nhân vật nhỏ nhảy lên cao, né mấy chiêu khủng bố, còn hai người ra chiêu bên đối thủ đều bị mấy chiêu này liên lụy.

Sau khi né được một chiêu thì nhân vật nhỏ lại chậm một chút, vừa đánh vừa nhảy mà giết được hai người một trước một sau.

Mắt Ninh Kính sáng ngời: “Thì ra là vậy! Cậu lợi dụng góc chết của bản đồ dụ dỗ hai tên kia lại gần tấn công sau đó làm ngư ông đắc lợi đúng chứ?”

Thang Lâm cười không nói, lấy ra thuốc hồi máu dùng cho nhân vật nhỏ đáng yêu.

Trận đấu về sau rất dễ dàng, dù là cùng nhau xông lên hay tấn công cá nhân thì đối thủ đều bị nhân vật nhỏ xử đẹp. Trận chiến kết thúc thắng lợi, Thang Lâm mở khung chat nhắn mấy dòng cho kẻ từng đuổi theo mắng chửi Tô Bảo Nhi.”

Bé con nhà họ Tô: “Thấy đám rác rưởi mấy người trước sau cũng đi đời nhà ma, tôi đành tiễn mấy người một đoạn đường, miễn cho đối phương kiếm được điểm kìm hãm sự chiến thắng của tôi, mất thời gian.”

Ninh Kính sờ cằm suy tư, cậu thấy mấy lời này cũng gồm cả cậu trong đó nữa. Thang Lâm vỗ vỗ tay liếc mặt nhìn Ninh Kính, vẻ mặt còn khó ở hơn ban đầu.

Tô Đạt và Bạch Giang Sầu cũng nói chuyện xong rồi giờ họ nhìn màn hình lớn trước mặt xem món đồ người phụ trách đấu giá giới thiệu.

Hội đấu giá đôi khi sẽ xuất hiện Đá Năng Lượng hoặc là mấy loại máy móc, vũ khí gì đó. Bạch Giang Sầu và Ninh Kính đều tham gia đấu giá mấy món mình cần, Bạch Giang Sầu quay sang hỏi Tô Đạt: “Cậu cần tìm cái gì?”

“Xem chút đã.” Tô Đạt cười cười, tiếp tục chờ đợi.

Đến khi người phụ trách đấu giá lấy ra mấy cái vòng tay không gian, ba cái có kích thước lớn nhỏ khác nhau. Tô Đạt không nói hai lời mua hết toàn bộ, hơn nữa dùng giá cao nhất khiến nhiều người ngậm ngùi dừng tay.

Người chủ trì gõ ba tiếng thông báo món đồ thuộc về Tô Đạt. Chưa đến mười lăm phút sau đã có người đến gõ cửa trao đồ, nhận tiền.

Bạch Giang Sầu thấy Tô Đạt quẹt thẻ, anh ta sờ vũ khí mới mua của mình nói: “Cậu có tiền thật đó.”

Tô Đạt gật đầu không nói thêm gì.

Bạch Giang Sầu lại ngỏ ý: “Chúng ta đến sân thi đấu một chút đi, tốn nhiều tiền như vậy không đến đó kiếm lại một ít sao được. Mà mấy cậu chưa có Thẻ Dũng sĩ đúng không? Vậy phải đến sân thi đấu cấp F trước mới được.”

“Không cần, đến sân cấp D được rồi.” Tô Đạt đưa ba cái vòng tay cho Cái Bao Tuấn để ông tự phân chia, ông đưa cái lớn nhất cho Tô Bảo Nhi, cái bé nhất thì giữ cho mình.

Bạch Giang Sầu: “…”

Ninh Kính tò mò nhìn về phía Thang Lâm: “Cậu trai này không tham gia sao? Cậu sắp thành niên rồi, vẫn nên tìm cơ hội rèn luyện, tích lũy kinh nghiệm chiến đấu thêm đi.”

Thang Lâm đeo vòng tay không gian lên tay, hừ nhẹ một tiếng: “Không cần anh lo lắng, đến sân thi đấu cấp D đi.”

Nghe xong lời này Ninh Kính hít một hơi, cậu muốn cùng tên này so đấu một phen, nghe đối phương nói vậy giống như mình thất bại rồi. Chẳng lẽ mưu kế của mình bị nhìn thấu sao?

“Không thể nào đâu, cả lão đại hiểu rõ mình nhất còn không nhận ra mà.” Ninh Kính rối rắm cả buổi vẫn không thể hiểu được.

Chẳng đợi Ninh Kính suy nghĩ xong thì mọi người đã đến sân thi đấu cấp D, Bạch Giang Sầu dẫn theo Tô Đạt đi quẹt thẻ, anh ta nói: “Bọn tôi là một đội, cứ trừ điểm trong thẻ của tôi, cám ơn.”

Tô Đạt nhìn anh ta một cái, không có từ chối. Tô Đạt quẹt thẻ thân phận của mình, một lúc sau đã nhận được thông tin dự thi, thời gian sắp đến, họ không có thời gian đến phòng chờ mà phải trực tiếp đến sân đấu.

Kế đến là Thang Lâm, cậu không chờ Ninh Kính lấy thẻ ra đã quẹt rồi, cậu nói với người sau lưng: “Thiếu tá Ninh có muốn đấu với tôi một trận không?”

Ninh Kính nghe được thì da gà da vịt nổi hết cả lên, không ngờ được đối phương cũng là một dũng sĩ.

Về việc ghép đôi kiểu này chỉ cần hai bên đồng ý, dù là cấp bậc gì cũng được. Dù thắng hay thua cũng không được nâng hay hạ xếp hạng, đây xem như là cơ hội luyện tập tích lũy kinh nghiệm.

“Được thôi, đây là cậu chủ động mở miệng, đừng mắng anh đây ỷ lớn hiếp nhỏ đấy nhé.” Kẻ sớm có tư tưởng ỷ lớn hiếp nhỏ cười cười, lấy thẻ dũng sĩ cấp A của mình ra cùng Thang Lâm quét, nói: “Điểm giao dịch cứ trừ của tôi.”

Thang Lâm không thèm để ý ai bị trừ điểm, trận này bằng mọi giá cậu phải trị cái tên ngáo này. Miệng mồm liến thoắng như bôi mỡ, không chỉ thích bu theo chú Tô mà còn ăn hiếp một đứa bé chưa hiểu chuyện như Tô Bảo Nhi nữa.

Cái Bao Tuấn gãi đầu, dắt tay Tô Bảo Nhi nói: “Vậy tôi cùng thiếu gia Bảo Nhi đấu với nhau à?”

Bạch Giang Sầu hết sức kinh ngạc, Tô Đạt là người năng lượng có thẻ dũng sĩ cấp D là đúng, Thang Lâm kia tuy chưa trưởng thành nhưng được Tô Đạt dốc lòng dạy dỗ có thẻ cấp D cũng còn hiểu được.

Còn hai người này, một là đứa bé, một là trung niên nhìn rất hòa nhã không giống người sẽ đi đánh nhau. Thế mà họ đều có thẻ dũng sĩ cấp D!

Trong lòng anh ta dậy sóng nhưng trên mặt vẫn bình thường cười nói: “Nếu hai người không ngại thì chờ thuộc hạ của tôi đến cùng nhau đấu đi, bọn họ cũng là dũng sĩ cấp D.”

“Vậy cũng được, tôi và thiếu gia sẽ ngồi chờ một lát.” Cái Bao Tuấn cười nói tiếp, dẫn Tô Bảo Nhi tìm phòng nghỉ chân, tiện thể quan sát trận đấu của Tô Đạt và Bạch Giang Sầu.

Bạch Giang Sầu ở sân thi đấu dũng sĩ lăn lộn nhiều năm, tiếng tăm cũng ổn, đã từng khiêu chiến lên dũng sĩ cấp S nhưng đối thủ quá mạnh mẽ nên anh đành dừng chân tại cấp A. Sau này mãi không thăng cấp là do không có thời gian là một, nguyên nhân thứ hai Bạch Giang Sầu không có nói nên không ai biết anh ta đang nghĩ cái gì.

Bởi vậy lúc hai người bước lên đài thi đấu, khán giả điên cuồng la hét xung quanh, chủ yếu là gọi tên Bạch Giang Sầu đặt để thi đấu. Giờ phút này anh ta cũng không lấy kính xuống, Tô Đạt nghĩ hẳn là nó có tác dụng trong trận đấu.

Người dẫn chương trình ở trên cao giới thiệu: “Người đầu tiên bước lên sàn đấu là dũng sĩ Bạch Bình của chúng ta! Anh ta từng có chuỗi chiến thắng liên tiếp trước khi ngừng chân tại cấp A! Đúng là một nhân vật hiếm có!!!”

Mọi người nghe vậy càng cuồng nhiệt tung hô, tiền đặt cược càng ngày càng cao mà tiền đặt cược cho “Tô Thị” không hề nhúc nhích.

Người dẫn chương trình lại tiếp tục: “Và đây là người quý vị hẳn đều nhớ rõ, hắn ta chỉ dùng ba ngày để từ dũng sĩ cấp F thành cấp D! Bây giờ đối mặt với Bạch Bình, hắn có thể tiếp tục thắng không đây?!!”

Có vài người xem nhớ Tô Đạt, lúc chiến đấu đúng là tốt không có chỗ nào chê. Tiền đặt cược cho Tô Thị dần tăng lên, được một phần ba so với Bạch Bình thì dừng lại.

Bạch Giang Sầu dường như không chú ý điều này, chắp tay chào Tô Đạt: “Không ngờ cậu có lai lịch như vậy, rất tốt. Nói trước cho cậu biết hôm nay tôi dùng vũ khí Laser cấp 7 mua ở hội đấu giá, cậu nhớ cẩn thận đó.”

Tô Đạt gật đầu, vòng bảo hộ quanh đài đấu được nâng lên, so với lần trước thì chắc chắn, cứng rắn hơn nhiều, chắc là dựa vào sức mạnh vũ khí mà dũng sĩ sử dụng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN