Toàn Chức Yêu Sư - Chương 23: Hắc Điếm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Toàn Chức Yêu Sư


Chương 23: Hắc Điếm


Sáng hôm sau, Thiên Chí vừa tỉnh giấc thì đã thấy Triệu Vũ Nhu mang vào một bữa sáng vô cùng thịnh soạn. Đặt bữa sáng xuống cạnh giường, cô nói với hắn:

– Đệ mau đi sửa soạn rồi vào ăn sáng đi.

Thiên Chí gật đầu, vừa mới rời giường thì Hoàng Nguyên Bách từ bên ngoài đi vào, nói với hắn:

– Thiên Chí đại ca huynh mau sửa soạn đi, chúng ta cần lên đường tới Địa Liệt thành càng nhanh càng tốt.

Thiên Chí:

– Được rồi, đệ đợi ta sửa soạn một chút rồi chúng ta lên đường.

Triệu Vũ Nhu ngồi bên cạnh lên tiếng hỏi:

– Các đệ muốn đến Địa Liệt thành sao, để làm gì vậy?

Thiên Chí kể lại câu chuyện hôm qua cho Triệu Vũ Nhu, nhưng ngay khi hắn dứt lời thì lập tức hối hận về việc đã kể cho cô nghe. Lúc này, trên khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Vũ Nhu đầy vẻ tự trách, cô nói với giọng rưng rưng như sắp khóc:

– Cũng là tại ta…tại ta không tốt nên mới khiến đệ gặp rắc rối như vậy. Ta đúng là vô dụng, đã không làm được gì cho đệ lại còn hại đệ…

Thiên Chí ngay lập tức ngắt lời cô:

– Ta không cho tỷ nói như vậy. Bao năm nay tỷ chăm sóc ta như thế nào trong lòng ta rõ ràng, từ lâu ta đã sớm coi tỷ như người thân của ta. Đối với ta, việc bảo vệ người thân là thiên kinh địa nghĩa, tỷ không cần tự trách làm gì cả.

– Nhưng…nhưng đệ mới bảy tuổi, vẫn chỉ là một đứa trẻ mà trong quân ngũ lại nguy hiểm như vậy, ta…ta thật sự không an tâm. Cha ta cũng từng là binh lính, ta đã mất cha, ta không muốn mất thêm đệ nữa.

Thiên Chí tiến tới, ôm chầm lấy cô, nói:

– Tỷ không cần lo, ta biết cách tự chăm sóc mình. Ta hứa với tỷ, sau năm năm ta nhất định sẽ bình an quay về trước mặt tỷ.

Triệu Vũ Nhu không kiềm chế được nữa, bật khóc tại chỗ, vừa khóc vừa nói với hắn:

– Đệ…đệ nhất định phải giữ lời, không được bỏ rơi ta giống như cha ta.

Vất vả mất nửa giờ Thiên Chí mới dỗ được Triệu Vũ Nhu bình tĩnh lại. Sửa soạn một lúc, Thiên Chí bước ra khỏi nhà, nói với Hoàng Nguyên Bách và Vũ Kim Tiên:

– Hai đệ đợi ta một lát, ta chạy qua nhà gặp gia gia ta một chút rồi chúng ta lên đường.

Đúng lúc này, Triệu Vũ Nhu sực nhớ ra điều gì đó, nói:

– Thiên Chí đệ không cần về đâu, Hỏa gia gia không còn ở đây nữa.

Thiên Chí giật mình, gấp gáp hỏi:

– Gia gia không ở đây vậy ông ấy đi đâu rồi, rốt cuộc có chuyện gì tỷ mau nói ta biết?

Triệu Vũ Nhu vội vàng chạy vào nhà, một lát sau cô quay ra cầm theo một cái túi nhỏ, nói với Thiên Chí:

– Nửa tháng trước, Hỏa gia gia tới gặp ta, nói ông ấy có việc cần phải đi xa một chuyến, bảo ta đợi đệ quay về rồi đưa túi này cho đệ.

Thiên Chí nhận lấy cái túi từ tay Triệu Vũ Nhu, mở ra thì thấy bên trong có một bức thư, một cây búa làm bằng đá và một quyển sách. Bỏ cây búa và quyển sách qua một bên, Thiên Chí mở bức thư ra đọc. Nội dung bức thư đại khái cũng giống như những gì Triệu Vũ Nhu nói với hắn, ngoài ra cũng chỉ có những câu dặn dò hắn phải tự bảo trọng, giữ gìn sức khỏe của Hỏa Thiết khiến hắn vô cùng xúc động. Cất bức thư lại vào trong túi, hắn đưa lại cho Triệu Vũ Nhu, nói:

– Vũ Nhu tỷ, tỷ giúp đệ giữ gìn cẩn thận thứ này, đợi đệ trở về.

Triệu Vũ Nhu gật nhẹ đầu, ôm chặt túi đồ vào lòng như đang ôm một thứ bảo vật vô cùng quý giá. Thiên Chí thấy vậy cũng cảm thấy an lòng, nói:

– Thôi, thời gian không còn nhiều, đệ phải lên đường ngay, Vũ Nhu tỷ nhớ bảo trọng.

Dứt lời, hắn quay lưng bước nhanh tới chỗ Vũ Kim Tiên và Hoàng Nguyên Bách đang đợi. Nhìn thấy ba bóng lưng đang mờ dần, Triệu Vũ Nhu không kìm được nước mắt. Cô nói thầm trong lòng:

– Thiên Chí, đệ nhất định phải bình an trở về, ta nhất định sẽ đợi đệ, nhất định.

Ba người Thiên Chí di chuyển liên tục không ngừng nghỉ tới khi mặt trời gần xuống núi, Vũ Kim Tiên rốt cuộc không chịu nổi, ngồi sụp xuống, ôm lấy hai chân rên lên:

– Ta chịu hết nổi rồi, hai chân ta sắp rụng ra khỏi người rồi, nếu đi tiếp thì hai người chờ nhặt xác ta đi.

Thiên Chí và Hoàng Nguyên Bách cũng ngừng lại. Nhìn thấy tên béo ăn vạ, Hoàng Nguyên Bách không nhịn nổi phì cười, nói:

– Tên mập, sớm đã nói với ngươi nên giảm cân đi mà ngươi không nghe ta, giờ thấy tác hại rồi chứ.

Vũ Kim Tiên hét ầm lên:

– Tên mỏ quạ đen nhà ngươi, ngươi dám xóc xỉa ta sao, có tin ta đánh cho ngươi răng rơi đầy đất không hả?

Hoàng Nguyên Bách vừa cười vừa nói:

– Chỉ cần ngươi còn đứng được thì cứ việc tới, ta sẵn sàng tiếp bất cứ lúc nào.

Thiên Chí nhìn thấy hai tên nhóc náo loạn cũng không nhịn được bật cười, nói:

– Đừng nháo nữa, Kim Tiên đệ cố gắng thêm một chút, chúng ta tìm xem có quán trọ nào không, nếu không thì đành phải ngủ ngoài trời một bữa vậy.

Nghe Thiên Chí nói vậy, Vũ Kim Tiên bật dậy, nói:

– Được, vì Thiên Chí đại ca, đệ cố thêm một chút vậy.

Hoàng Nguyên Bách đột nhiên xen vào:

– Chứ không phải ngươi sợ ngủ ngoài trời sẽ bị yêu thú cắn mông hả?

Vũ Kim Tiên hét ầm lên:

– Mồm quạ đen, ngươi còn dám nói, nếu không phải do tên xui xẻo nhà ngươi thì lấy nhân phẩm của lão tử làm sao có thể bị yêu thú tập kích chứ.

Thiên Chí lắc đầu cười, nói:

– Đi thôi, đi thôi, nếu không ta sợ hai đệ sẽ động thủ thật mất.

Đi tới lúc mặt trời xuống núi, cuối cùng ba người Thiên Chí cũng tìm thấy một quán trọ nhỏ, trước cửa có dựng một tấm bảng ghi ba chữ “Hắc Hoa Điếm”. Vũ Kim Tiên nhìn thấy quán trọ, mừng rỡ reo lên:

– May quá, cuối cùng cũng tìm được, vậy là không phải ngủ ngoài trời rồi.

Dứt lời, hắn liền kéo tay Thiên Chí và Hoàng Nguyên Bách vào quán trọ. Vừa vào cửa, Vũ Kim Tiên đã cất giọng kêu to:

– Chủ quán, cho bọn ta ba phòng, dọn mấy món ngon nhất lên.

Vũ Kim Tiên vừa dứt lời thì một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi có chút tư sắc, ăn mặc bạo lộ để hở cả một khoảng trắng trước ngực từ trong nhà bước ra. Nhìn thấy ba người Thiên Chí, người phụ nữ uốn éo thân mình bước tới, nói:

– Được a, được a, ba tiểu đệ đệ ngồi đợi một lát, tỷ tỷ ta lập tức cho người chuẩn bị a.

Nghe giọng õng ẹo nói của người phụ nữ khiến ba người Thiên Chí phát run cả người. Thiên Chí vội vàng nói:

– Được, được, phiền bà chủ nhanh một chút, bọn ta cần nghỉ ngơi sớm để mai còn lên đường.

Chỉ một lát sau, một bàn tiệc thịnh soạn đã được dọn lên trước mặt ba người Thiên Chí. Nhìn thấy đống thức ăn trước mặt, Vũ Kim Tiên không thể nhịn được, nhào vào cắn xé. Thiên Chí lắc đầu, cầm một miếng thịt lên định bỏ vào miệng. Đúng lúc này, âm thanh của Bạch Linh vang lên:

– Tiểu tử, không muốn chết thì đừng có ăn chỗ đồ ăn này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN