Toàn Chức Yêu Sư - Chương 31: Mua nhà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Toàn Chức Yêu Sư


Chương 31: Mua nhà


Sau khi hoàn thành xong khảo nghiệm, nhóm người Thiên Chí đi theo Hàn Văn Thanh quay lại đại điện ban đầu khi bọn hắn vừa đến báo danh. Bước vào đại điện, Hàn Văn Thanh ra hiệu cho bốn người Thiên Chí ngồi xuống, cầm chén trà đã nguội lạnh trên bàn lên uống một ngụm, nói:

– Có thể cho ta biết lí do các ngươi muốn tòng quân được không?

Thiên Chí vừa định lên tiếng thì Hàn Văn Thanh đã chặn lời:

– Không cần nói dối, với độ tuổi của các ngươi nếu không có lí do đặc biệt chắc sẽ không ai tòng quân. Ngươi không nói ta cũng có thể tự điều tra nhưng ta muốn nghe chính ngươi nói.

Thiên Chí trầm ngâm một lúc, không nói lời nào. Hoàng Nguyên Bách bên cạnh lên tiếng:

– Đại ca, huynh cứ nói hết đi, đại nhân nói không sai, nếu ông ấy thực sự muốn điều tra thì chuyện đó cũng không cách nào dấu được.

Thiên Chí thở dài, đem hết đầu đuôi chuyện hắn giết Lý Nguyên cho Hàn Văn Thanh nghe. Sau khi nghe hết mọi chuyện, Hàn Văn Thanh gõ ngón tay xuống mặt bàn, trầm giọng nói:

– Hừ, đám Tứ Điện này càng ngày càng quá đáng.

Rồi quay sang nhóm người Thiên Chí nói:

– Các ngươi yên tâm, bây giờ các ngươi đã là binh lính của ta, chuyện này ta nhất định sẽ quản, hơn nữa các ngươi cũng không sai.

Ba người Thiên Chí lập tức đứng dậy, nói:

– Đa tạ đại nhân.

Hàn Văn Thanh phất tay, ngồi xuống lấy ra một cuộn giấy rồi viết lên đó vài chữ, sau đó gọi một tên lính vào, nói:

– Ngươi mau chóng đem cái này qua phân điện của Chiến Sĩ Điện đưa cho điện chủ, cứ nói là ta gửi.

Tên lính nhận lấy bức thư, nhanh chóng quay người rời khỏi đại điện. Hàn Văn Thanh đặt bút xuống, lấy từ trong hư không ra ba tấm lệnh bài ném cho nhóm người Thiên Chí, nói:

– Các ngươi yên tâm, sau khi nhận được thư của ta thì Chấp Pháp giả sẽ không đến làm phiền các ngươi nữa. Còn ba tấm lệnh bài kia các ngươi giữ lấy, ba ngày sau quay lại đây, ta sẽ đưa các ngươi tới quân doanh.

Ba người Thiên Chí cầm ba tấm lệnh bài cất đi, chắp tay cáo biệt Hàn Văn Thanh rồi quay lưng rời khỏi đại điện. Đột nhiên, Thiên Chí quay đầu lại, hỏi:

– Đại nhân, có thể cho ta biết tên ngài được không?

Hàn Văn Thanh:

– Ta họ Hàn, tên Văn Thanh, các ngươi gọi ta là Hàn đại nhân là được.

Thiên Chí gật đầu, nói:

– Đa tạ Hàn đại nhân.

Rồi quay lưng rời khỏi đại điện. Nhìn theo bóng lưng nhóm người Thiên Chí, Hàn Văn Thanh lẩm bẩm:

– Ba hạt mầm thật tốt. Trường Văn, nếu như ngươi nhìn thấy ba đứa trẻ này liệu có thể lấy lại được tinh thần không?

Rời khỏi tòa nhà, ba người Thiên Chí tìm một tửu điếm. Sau khi gọi vài món ăn, Thiên Chí nói:

– Bây giờ chúng ta đã hoàn thành chuyện tòng quân, hai đệ nói xem bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?

Vũ Kim Tiên nghe Thiên Chí nói, nhún vai ra vẻ không có ý kiến rồi bắt đầu đánh chén chỗ đồ ăn vừa được mang ra. Hoàng Nguyên Bách ở bên cạnh nói:

– Đại ca, ta nghĩ chúng ta nên tìm mua một căn nhà giá rẻ một chút trong thành sau đó đón đại tẩu cùng Tử Vân, Tử Vũ tới Địa Liệt thành.

Thiên Chí ngớ người, hỏi:

– Đại tẩu, đại tẩu nào?

Vũ Kim Tiên đang nhai ngồm ngoàm bên cạnh đột nhiên chen vào:

– Đại ca, huynh giả vờ gì chứ, đại tẩu là đại tẩu ở Thái Bình thôn chứ còn ai nữa.

Thiên Chí nói:

– Các đệ nói vớ vẩn gì vậy, ta và Vũ Nhu tỷ đâu có chuyện gì, hơn nữa bọn ta còn nhỏ…

Vũ Kim Tiên nuốt ực miếng thịt gà trong miệng, cắt lời Thiên Chí:

– Đại ca huynh lừa được ai chứ, đệ vừa nhìn là biết tỷ ấy có tình cảm với huynh và huynh cũng như vậy. Hơn nữa, còn nhỏ thì sao chứ, từ từ sẽ lớn thôi, bồi dưỡng tình cảm từ bây giờ không phải tốt hơn sao?

Hoàng Nguyên Bách ở bên cạnh cũng nói:

– Tên mập nói đúng đó đại ca. Ngoài ra, đệ thấy còn hai lý do nên đưa họ tới Địa Liệt thành. Thứ nhất, điều kiện tu luyện ở đây tốt hơn Thái Bình thôn nhiều, đối với Tử Vân, Tử Vũ rất có lợi. Thứ hai, bây giờ không chỉ có ba người chúng ta mà còn có Liên nhi cô nương ở đây, chúng ta tòng quân thì có thể ở trong quân doanh nhưng dù sao vẫn phải thu xếp cho cô ấy nên đệ nghĩ đưa tỷ muội đại tẩu tới đây để họ sống chung với nhau cũng là một cách hay.

Thiên Chí gật đầu, nói:

– Đệ nói có lý, vậy ăn xong chúng ta đi tìm nhà.

Sau khi dùng bữa xong, ba người Thiên Chí gọi một tên tiểu nhị tới, hỏi:

– Ngươi có biết quanh đây có chỗ nào bán nhà trong tầm giá năm mươi kim tệ đổ xuống không?

Tên tiểu nhị vội vàng nói:

– Khách quan, ngài hỏi đúng người rồi, không dám nói dối ngài, ở trong thành này ta là người tinh tường nhất về mấy chuyện này…

Vũ Kim Tiên ngắt lời tên tiểu nhị:

– Được rồi, không cần nhiều lời, chỉ cần ngươi dẫn bọn ta tới chỗ bán nhà thì sẽ không thiếu phần của người.

Sau đó hắn ném cho tên tiểu nhị một kim tệ. Nhìn thấy kim tệ, hai mắt tên tiểu nhị tỏa sáng, nói:

– Được, được, các vị đợi chút để ta nói với chủ quán một tiếng rồi đưa các ngài đến đó.

Tên tiểu nhị dẫn đám người Thiên Chí tới một tòa nhà trang hoàng đẹp đẽ cách nơi bọn hắn báo danh tòng quân không xa, nói:

– Đây là nơi giao dịch nhà đất của Địa Liệt thành, các ngài chỉ cần vào đó sẽ có người giúp các ngài tìm nhà theo ý thích.

Thiên Chí gật đầu, để tên tiểu nhị rời đi rồi dẫn đầu bước vào tòa nhà. Ngay khi đẩy cửa bước vào đã có một cô gái trẻ tuổi, khuôn mặt ưa nhìn ăn mặc theo kiểu tiếp tân bước tới, nói:

– Các vị, xin hỏi các vị cần gì?

Thiên Chí nói:

– Bon ta muốn tìm một căn nhà.

Cô gái tiếp tân dẫn nhóm người Thiên Chí tới một căn phòng, sau đó đưa cho mỗi người một cuốn sổ và một cái chuông đồng, nói:

– Tất cả những ngôi nhà đang được rao bán trong Địa Liệt thành đều nằm trong này, các vị cứ từ từ chọn, chọn xong thì rung chuông gọi ta.

Nhóm người Thiên Chí chọn lựa một hồi lâu cuối cùng cũng tìm được một căn nhà nhỏ không xa nơi này với giá bốn mươi kim tệ. Hắn rung chuông gọi cô gái tiếp tân, nói:

– Bọn ta muốn căn nhà này.

Cô gái nói:

– Được. Xin hỏi các vị có lệnh bài chứng minh thân phận của Địa Liệt thành không?

Thiên Chí ngớ người, hắn hoàn toàn không biết lệnh bài thân phận là gì. Đột nhiên, hắn nhớ ra tấm lệnh bài mà Hàn Văn Thanh đưa cho hắn. Thiên Chí lấy tấm lệnh bài ra đưa cho cô gái, nói:

– Cái này được không?

Cô gái tiếp tân nhận lấy tấm lệnh bài, nhìn qua một cái rồi vội cung kính nói:

– Được, đương nhiên là được, các vị quân gia xin chờ một chút, ta lập tức đi làm giấy tờ cho ngài.

Nhìn thấy cô gái cung kính rời đi, Thiên Chí cảm thấy vô cùng bất ngờ, nói:

– Sao cô ấy lại như vậy?

Hoàng Nguyên Bách bật cười, giải thích:

– Đại ca, huynh có nhớ đệ từng nói khai quốc hoàng đế của Ngụy quốc xuất thân là binh lính không? Chính vì như vậy, vị thế của binh lính ở Ngụy quốc rất cao nên cô gái đó mới cung kính với chúng ta như vậy.

Một lát sau, cô gái mang theo giấy tờ quay lại. Thiên Chí nhanh chóng kí tên và thanh toán tiền, sau đó nhận chìa khóa ngôi nhà. Nhóm người Thiên Chí vừa rời khỏi nơi giao dịch thì đột nhiên một nhóm người mang theo một chiếc rương đi qua trước mặt. Khi nhóm người đó vừa bước qua, đột nhiên Bạch Linh hét lên trong đầu Thiên Chí:

– Bám theo nhóm người đó, NHANH LÊN.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN