Toàn Giới Giải Trí Đang Đợi Chúng Ta Ly Hôn
Chương 20
Ngày hôm sau, một tài khoản tiếp thị* có tên là “Quả cam giải trí” chưa ai biết đến đột nhiên đăng một tin tức lên Weibo:
“Vợ trước của Lục Lâm Thành Lương Yên từ chối phụng dưỡng mẹ ruột, là đánh mất tình thân hay suy đồi đạo đức, tại sao lại nhẫn tâm làm như vậy?’’
(Tài khoản thiếp thị- account marketing: Một kênh thông tin cụ thể trên nền tảng mạng Trung Quốc đại lục. Một số trong số họ chỉ tham gia vào quảng cáo thương mại nói chung , và cũng liên quan đến việc phát hành thông tin, tin tức. Hầu hết các thông tin này được xử lý hoặc bịa đặt. Thông tin không đúng sự thật, nó thu hút và chuyển hướng sự chú ý của cư dân mạng bằng cách triệu tập thủy quân, mua và bán tài khoản mạng, v.v.)
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những tin tức tình thân cha mẹ con cái đi kèm với tiền phụng dưỡng như thế này ở trong nghề báo giống như một bộ phim cẩu huyết đau xót dễ bị người khác chú ý nhất, mà nhân vật chính của câu chuyện lần này lại là một diễn viên có tiếng trong làng giải trí, quan trọng nhất vẫn là thân phận vợ trước của Lục Lâm Thành, mức độ chú ý lập tức bùng nổ.
Trong video đi kèm với tin tức, một người phụ nữ có tên Trần Tuyết Vân tự xưng là mẹ ruột của Lương Yên hướng về ống kính máy quay nước mắt đầm đìa tố cáo.
“Con gái ruột của tôi, tôi chịu bao cay đắng vất vả hạ sinh rồi nuôi nấng khôn lớn, tôi biết bởi vì cuộc hôn nhân đổ vỡ của của bố mẹ mình từ lúc nhỏ mà đến tận bây giờ nó vẫn không thể nào quên được, nhưng bố nó mỗi ngày đều say bí tỉ, bảo tôi phải làm sao bây giờ? Tôi biết tôi có lỗi với nó cho nên nhiều năm qua vẫn cố gắng hết sức bù đắp, còn tưởng rằng con người ta sẽ luôn nghĩ đến máu mủ tình thâm, một giọt máu đào hơn ao nước lã, công ơn nuôi dưỡng bằng trời còn đó, nhưng không thể ngờ được rằng nó lại nhẫn tâm như vậy, muốn bức tử mẹ ruột và em trai ruột của mình!’’
Căn cứ vào những gì Trần Tuyết Vân miêu tả trong đoạn video kia thì sau khi bản thân trở nên nổi tiếng, Lương Yên lại vong ân phụ nghĩa, mấy năm qua vẫn luôn thờ ơ lãnh đạm không quan tâm hỏi han gì đến người nhà, bây giờ trong nhà xảy ra chút chuyện, người mẹ cùng đường bí lối mới đến xin cô chút tiền sinh hoạt hàng ngày, rõ ràng Lương Yên có tiền lại vắt chày ra nước, một đồng cũng không chịu bỏ ra, thậm chí còn tuyên bố muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với chính mẹ ruột.
Mọi người xem tin tức, không thể ngờ được Lương Yên thường ngày khép kín thế nhưng lại là một người như vậy, ngay cả phí phụng dưỡng mẹ ruột của mình cũng không có, trên đời này tất cả mọi người đều đề cao đạo hiếu hơn hết thảy, phía dưới bài viết đều là những bình luận phẫn nộ.
[Trời ạ, làm một minh tinh kiếm được nhiều tiền như vậy nhưng ngay cả mẹ ruột của mình cũng không nuôi dưỡng, cô ta còn là người sao?]
[Chẳng trách Lục Lâm Thành lại muốn ly hôn cùng với cô ta, lòng dạ người phụ nữ này quá độc ác.]
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Tôi cũng lớn lên trong một gia đình đơn thân, dẫu biết cha mẹ ly hôn cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, nhưng sớm đã buông bỏ, tại sao Lương Yên lại làm ra những chuyện như thế này.]
[Chỉ có tôi tò mò gia đình cô ấy đã xảy ra chuyện gì thôi sao?]
[Cho dù Lương Yên không có tiền đi chẳng nữa nhưng cũng không đến mức ngay cả mẹ ruột của mình cũng không thể nuôi nổi chứ?]
[Đừng đùa vậy chứ, một minh tinh sao có thể không có tiền.]
[Dì à, dì thật đáng thương.]
[Cũng may Lục Lâm Thành đã sớm phủi sạch quan hệ với loại đàn bà này.]
…
“Lương Yên là một người con gái bất hiểu” nhanh chóng lên hot search.
Lương Yên chết lặng nhìn Trần Tuyết Vân khóc lóc sướt mướt trong video cả những bình luận nhục mạ và công kích cô bên dưới bài viết.
Weibo cũng như tin nhắn riêng tư của cô đã bị oanh tạc, dường như câu chuyện bất hiếu này còn ác liệt hơn cả việc gả cho Lục Lâm Thành, những lời lẽ nguyền rủa độc ác cứ ùn ùn kéo đến không ngừng.
A, đây chính là mẹ ruột của cô đấy.
Khương Mộc tức giận đến mức miệng liên tục mắng mấy câu thô tục, chống nạnh đi tới đi lui, sau đó lấy điện thoại ra: “Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho truyền thông làm sáng tỏ chuyện này ngay lập tức.’’
“Cái gì mà quả cam giải trí chứ, toàn bẻ cong sự thật chỉ nghe lý lẽ của một phía, không sợ chúng ta khởi kiện sao?’’
“Đợi một chút.’’ Lương Yên lên tiếng ngăn cản Khương Mộc.
Khương Mộc thở hổn hển nói: “Còn đợi cái gì nữa, chẳng lẽ cô còn cảm thấy không đành lòng ư? Lương Yên, không phải tất cả những người nuôi dưỡng cô đều xứng đáng được gọi bố mẹ đâu.’’
“Không phải.’’ Lương Yên nhìn Khương Mộc, “Chuyện đã làm ầm ĩ thành ra thế này, mọi người đang cho rằng vào trước là chủ*, nếu như lúc này tôi trực tiếp lên tiếng thanh minh làm sáng tỏ, khả năng lớn nhất là…’’ Cô thở dài một hơi, “Tôi đang cố gắng tẩy trắng.’’
(*Vào trước là chủ: Ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới.]
Một nữ diễn viên và mẹ ruột của mình đối chọi gay gắt với nhau trên truyền thông chỉ vì tiền, tình huống này thực sự rất khó coi.
Khương Mộc ngẩn ra: “Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?’’
Lương Yên nhìn điện thoại di động trong tay, trong “Nanh sói tụ hội” hôm nay fan hâm mộ đột nhiên yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có mấy người không nhịn được, nơm nớp lo sợ hỏi:
“Yên Yên, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?’’
“Yên Yên, người phụ nữ tên Trần Tuyết Vân kia là mẹ của chị thật sao?’’
“Có phải bà ta đang vu oan cho chị không, Yên Yên, chị có nỗi khổ khó nói đúng không?’’
“Đừng đau lòng, chúng em vẫn tin tưởng chị, Yên Yên.’’
Lương Yên lặng lẽ thoát Weibo, mở nhật ký điện thoại ra, nhìn vào dãy số xa lạ đột nhiên gọi đến ngày hôm qua, tự giễu cười một tiếng, ấn phím gọi đi.
Người ở đầu giây bên kia dường như vẫn đang chờ cô gọi đến, tiếng chuông điện thoại vừa vang lên đã bắt máy ngay lập tức.
Trần Tuyết Vân: “Lương Yên à.’’
Lương Yên: “Ừ.’’
Trần Tuyết Vân ở đầu dây bên kia thở dài: “Mẹ thực sự cùng đường rồi mới phải tìm đến con đòi tiền, cần gì phải để ta làm ầm ĩ thành như vậy, bây giờ con chuyển tám trăm vạn tệ cho mẹ, mẹ sẽ gọi điện cho những phóng viên kia để giải thích mọi chuyện.’’
“Mẹ biết con có tiền, tám trăm vạn đối với con mà nói không phải là việc khó khăn gì, mẹ sinh ra con, mặc dù không có công nuôi dưỡng, nhưng chẳng lẽ công sinh thành cũng không đáng giá tám trăm vạn sao?’’
“Lúc này em trai con vẫn đang còn ở trong cục cảnh sát, đối phương nói nếu như chúng ta không bồi thường tiền thì sẽ kiện nó.’’
Giọng điệu của Lương Yên vô cùng lạnh lùng: “Tôi không có tiền, cũng không thể tìm đâu ra một số tiền lớn như vậy để cho bà, tôi chỉ hy vọng bà đừng tiếp tục làm theo cách này nữa.’’
Cô ngập ngừng một lát, giọng nói đột nhiên trở nên nghẹn ngào: “Mẹ.’’
“Mẹ có thông tin liên lạc của những phóng viên giải trí đó, vậy thì hãy điện cho họ giải thích rõ ràng mọi chuyện đi, thực sự đừng ép con nữa, được không?’’
Trần Tuyết Vân còn tưởng rằng Lương Yên gọi điện lại cho bà là muốn ngoan ngoãn đưa tiền, không thể nào nghĩ đến cô lại nói ra những lời này, vì vậy bắt đầu gào thét trong điện thoại:
“Ha ha, đây chính là đứa con gái tốt mà tao đã mang nặng đẻ đau sao, mày có tin tao sẽ khiến mày thân bại danh liệt không, trên đời này làm gì có con gái nào không đưa tiền cho bố mẹ dùng cơ chứ!’’
“Hãy chờ xem rốt cuộc những người đó sẽ tin mày hay là tin tao, tao nói cho mày biết, chờ đến khi mày lại đây cầu xin tao một lần nữa thì không phải chỉ tám trăm vạn là có thể giải quyết được mọi chuyện đâu, mà là tám chục triệu đó!’’
“Tao muốn đời này mày không thể ngóc đầu lên được nữa!’’
Lương Yên trực tiếp cúp điện thoại.
Cô nhìn Khương Mộc nói: “Chúng ta lại đến cục cảnh sát một chuyến nữa đi.’’
……
Lương Yên bị mắng dữ dội nguyên một ngày nhưng vẫn một mực giữ im lặng, đột nhiên đăng một bài viết lên Weibo lúc 7 giờ tối.
“Lúc tôi còn rất nhỏ, ngày hôm đó người thực sự rất dịu dàng, người nói sau này chỉ cần rảnh rỗi thì sẽ đến thăm tôi, tôi mỉm cười chào tạm biệt với người, tôi vẫn luôn chờ và chờ, nhưng cuối cùng người lại không xuất hiện dẫu chỉ một lần.’’
Đồng thời phía dưới còn công bố một đoạn ghi âm.
– — Mày là do tao sinh ra, tám trăm vạn này mày không trả thì ai trả!
—— Tao nói cho mày biết, mày không những phải thay em trai mình trả nợ mà còn phải nuôi người mẹ này nữa, mỗi tháng chu cấp cho tao hai mươi vạn tiền phí sinh hoạt!
—— Đúng vậy, tao chưa từng nuôi mày khôn lớn nhưng không phải đến tận bây giờ mày vẫn sống rất tốt sao, sớm biết mày là một bạch nhãn lang như vậy lúc trước thà trực tiếp bán quách đi cho rồi, chẳng ai muốn nuôi một đứa con gái lỗ vốn cả!
—— Mày đúng là một đứa ngu ngốc! Tại sao lúc ly hôn với Lục Lâm Thành lại không đòi tiền bồi thường, mày để hắn ngủ chơi miễn phí như thế mà được à?
—— Trời ơi là trời, xuống đây mà xem con gái lại mặc kệ sự sống chết của mẹ ruột và em trai mình này, nó muốn trơ mắt nhìn em trai đi tù a!
——Hãy chờ xem rốt cuộc những người đó sẽ tin mày hay là tin tao, tao nói cho mày biết, chờ đến khi mày lại đây cầu xin tao một lần nữa thì không phải chỉ tám trăm vạn là có thể giải quyết được mọi chuyện đâu, mà là tám chục triệu đó!
Ngay sau đó, Weibo “Offical Weibo Lương Yên Fanclub toàn quốc” lại đăng tải một bài viết Weibo thật dài, phía trên là những giấy tờ chứng minh Lương Yên đã học ở trường thể thao nội trú trong khoảng thời gian từ bảy tuổi đến năm mười bảy tuổi, phía dưới chế độ học còn viết: “Nội trú*”, trên cột người giám hộ ghi rõ mất chữ: “Trẻ không có người giám hộ.’’
(Có ba chế độ học: Ngoại trú, bán trú và nội trú.)
Tiếp đó còn có mấy biên lai chuyển tiền, một tờ là hai năm trước Lương Yên chuyển khoản cho Trần Tuyết Vân bốn trăm vạn tệ, tất cả số còn lại đều là tiền sinh hoạt phí nợ nhiều năm mà Lương Yên đã trả cho trường thể thao sau khi cô lên đại học.
Một đám người lúc đầu còn hùng hổ lên tiếng công kích Lương Yên lập tức yên tĩnh lại.
Lương Yên nhìn bản ghi âm trên Weibo của mình.
Trần Tuyết Vân là một người ngu ngốc, bà ta không biết rằng trong phòng hòa giải của cục cảnh sát đều có camera theo dõi và thu âm lại toàn bộ sự việc xảy ra trong đó.
Một bên là Trần Tuyết Vân khóc lóc kể lể những chuyện không biết là sự thật hay bịa đặt trước ống kính, còn bên kia là bản ghi âm của Lương Yên cùng với các giấy tờ chứng minh xác thực không thể chối cãi, từng cái từng cái một tất cả đều là tiếng búa vang dội đánh vào sự thật.
Chiều hướng dư luận lập tức xoay ngược lại.
[Mẹ kiếp, lúc con gái còn nhỏ thì vứt bỏ không quan tâm, bây giờ trưởng thành rồi lại đến tìm cô ấy đòi tiền, người nào vậy? Mau ra mặt đi!]
[Tại sao trên đời này lại có thể có loại bố mẹ như thế chứ?]
[Nhìn vẻ ngoài của Lương Yên tôi còn tưởng rằng gia cảnh của cô ấy rất tốt.]
[Đứa bé không có người giám hộ, vậy chẳng phải là cô nhi sao!]
[Con mẹ nó tôi xem mà cũng muốn khóc.]
[Tôi biết trường thể thao kia, trước kia có rất nhiều bậc cha mẹ vứt con của mình ở đó rồi mặc kệ, chỗ đó chẳng khác nào một cô nhi viện cả.]
[Đã cho bốn trăm vạn rồi còn cảm thấy chưa đủ, tám trăm vạn, tám chục triệu, đây chính là hành động đe dọa vơ vét tài sản.]
[Chỉ có tôi chú ý đến việc Lương Yên không yêu cầu Lục Lâm Thành phí bồi thường thôi sao…Tôi còn tưởng rằng cô ấy sẽ thẳng tay lấy của Lục Lâm Thành một khoản kha khá chứ.]
[Lúc mới lên đại học cô ấy vừa học vừa làm còn có thể trả tiền học phí và sinh hoạt nhiều năm như vậy cho trường thể thao, thực sự không phải là chuyện dễ dàng.]
[Lương Yên, đừng bao giờ đưa tiền cho bọn họ.]
[Đau lòng cho Lương Yên quá.]
[Lương Yên, cố lên!]
[Tôi chỉ tò mò trước kia ở trường thể thao ấy Lương Yên đã luyện tập bộ môn gì? Với chiều cao và dáng vẻ ngoại hình của cô ấy, nếu không là thể dục nhịp điệu thì cũng là bơi lội các kiểu.]
…
WeChat của Lương Yên cũng sắp nổ tung rồi, rất nhiều đồng nghiệp bạn bè không quen thuộc đều nhắn tin đến an ủi cô.
Trong “Nanh sói tụ hội” cũng tràn ngập tiếng khóc lóc, các fan vô cùng đau lòng, bọn họ không thể ngờ được từ nhỏ Lương Yên đã phải chịu nhiều khổ cực như vậy.
Lương Yên vào trong group chat an ủi nói: “Không sao rồi, thật ra thì đồ ăn ở trong trường thể thao cũng rất ngon.’’
Cô lạc quan yêu đời như thế càng khiến người hâm mộ yêu mến hơn so với việc cố ý tỏ ra bán thảm để người khác thương hại.
“Yên Yên em yêu chị!”
“Hu hu, cuối cùng tôi cũng đã tìm thấy được thần tượng của mình.”
“Rất muốn xuyên về quá khứ ôm chị một cái.”
Lúc này, có một fan ở trong group bỗng nhiên hỏi: “Yên yên, trước kia chị được huấn luyện về hạng mục gì vậy?’’
“Yên Yên của chúng ta chân dài như vậy, nhất định là môn điền kinh rồi.’’
“Không, Yên Yên vừa cao lại vừa dẻo dai như vậy, chắc chắn là thể dụng nhịp điệu rồi.’’
“Là bơi lội mới đúng.’’
…
Lương Yên đọc những suy đoán kỳ quặc của người hâm mộ, suy nghĩ một chút, mở album ảnh trong điện thoại ra rồi chọn bức ảnh trong góc cuối cùng kia, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn gửi lên.
Cô bé trong bức ảnh ố vàng kia khoảng tám chín tuổi, trên người mặc một chiếc áo thun ngắn và quần đùi, mái tóc ngắn rũ xuống trước trán, hai gò má phúng phính đỏ bừng quê mùa tựa như căn bệnh cao nguyên đỏ* đang cố gắng nâng một quả tạ cũ kỹ đã bị bong lớp sơn bên ngoài.
(Cao nguyên đỏ đề cập đến những người đã sống ở cao nguyên trong một thời gian dài, và các mảng đỏ bong tróc hoặc vón cục xuất hiện trên khuôn mặt.)
Tư thế nâng tạ vô cùng chính xác đúng chuẩn.
Có một fan hâm mộ nào đó dùng tấm hình này đăng tải lên một bài viết trên Weibo.
“Mẹ kiếp, chẳng trách Lương Yên có thể chuyển gạch lợi hại như vậy ha ha ha ha ha.’’
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!