Trước khi bái sư, Trình Thức không ngừng lôi kéo Tạ Phượng Đường trịnh trọng nói: “Thầy Tạ này, cậu cần phải suy nghĩ kỹ càng, nếu như cậu bái sư thì lập tức sẽ có thêm mười sáu đại sư huynh phía trên đó!”
Tạ Phượng Đường nhìn nhìn mười mấy đại đệ tử phái Côn Luân, có đầy đủ các độ tuổi từ 8 đến hơn 60 tuổi kia, trong lòng khẽ chần chừ một chút. Nhưng mà cũng chỉ là một chút mà thôi, cuối cùng hắn dũng cảm nói, “Tôi đã nghĩ kỹ rồi, có được thì có mất, đời người mà, làm gì có chuyện nào hoàn mỹ được chứ.”
Hắn nghĩ thoáng, nhưng Trình Thức vẫn còn luẩn quẩn trong lòng. Nghe hắn nói vậy thì vẻ mặt như đưa đám, “Nhưng nếu như cậu bái sư, thì tôi sẽ lại thêm một người sư thúc nữa!”
Ánh mắt Tạ Phượng Đường sáng lên: “Đúng vậy, tôi cũng không tính là người có bối phận nhỏ nhất, không phải là còn một sư điệt là cậu sao!”
Trình Thức: “……” Mẹ nó! Hắn muốn khi sư diệt tổ!
Nhiếp Thiên Thu đứng một bên xem kịch vui không khỏi cảm khái, “Gia nhập môn phái đúng là có hại, không cẩn thận liền mọc thêm mấy chục vị trưởng bối nữa.”
Trình Thức cả giận nói: “Cậu tưởng tôi muốn gia nhập sao? Tôi là được sinh ra, căn bản không cho tôi cơ hội lựa chọn.”
Nhiếp Thiên Thu có lòng tốt mà gợi ý cho hắn: “Cậu có thể khi sư diệt tổ mà!”
Trình Thức hoảng sợ nhìn cậu: Đờ mờ! Tại sao cậu ta lại biết được suy nghĩ trong lòng hắn chứ!
Vì không muốn bại lộ mặt âm u trong nội tâm mình, Trình Thức lời lẽ chính đáng mà phản bác: “Tôi mà lại là dạng người như vậy sao?”
Nhiếp Thiên Thu thuận miệng nói: “Có thể mà.”
Trình Thức: “Tôi không phải tôi không có cậu đừng nói bừa.”
Nhiếp Thiên Thu: “Cậu hoảng đến nỗi nói không ngừng nghỉ luôn kìa.”
Trình Thức: “……” Hắn quyết định không cùng Nhiếp Thiên Thu nói chuyện nữa.
Tuy rằng phái Côn Luân nghèo khó, nhưng nghi thức bái sư vẫn rất trịnh trọng.
Hà Điếu Yên ngồi ở giữa đại sảnh, mười sáu đại đệ tử đứng ở hai bên, Trình Thức đứng ở ngoài cùng, Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Tinh Hàng làm khách mời nên cũng đứng ở một bên.
Tạ Phượng Đường đi vào từ cửa chính, đầu tiên là đọc bái thiếp, sau đó quỳ xuống khấu đầu ba lần.
Bái thứ nhất nhật nguyệt Bắc Đẩu, ngụ ý thiên trường địa cửu;
Bái thứ hai minh nguyệt Cửu Châu, ngụ ý thầy trò đồng tâm;
Bái thứ ba công đức Thiên Thu, ngụ ý mãi nhớ ơn thầy.
Sau đó hắn nhận lấy chung trà từ tay đại sư huynh Mạch Hạo Thiên, hướng Hà Điếu Yên kính trà.
Hà Điếu Yên uống xong, đứng dậy nhận lấy thanh kiếm Nhật Nguyệt, vũ khí trấn phái của phái Côn Luân, lấy chuôi kiếm gõ Tạ Phượng Đường ba cái:
Một gõ đầu, ngụ ý chăm học không biết mỏi mệt;
Hai gõ vai, ngụ ý dũng cảm dám đương đầu;
Ba gõ thân, ngụ ý tiến thối có chừng mực.
Đến tận đây, toàn bộ nghi thứ bái sư hoàn thành, Tạ Phượng Đường chính thức trở thành đại đệ tử thứ mười bảy của phái Côn Luân đời thứ mười chín.
Tạ Phượng Đường vừa bái xong sư, Trâu Bình đã gấp không chờ nổi mà vọt lại đây: “Tiểu sư đệ, huynh là thập lục sư huynh của đệ nha.”
Tạ Phượng Đường nhìn mái tóc hoa râm của Trâu Bình, thoáng chua xót: “Đệ biết.”
Trâu Bình: “Vậy đệ nhanh gọi một tiếng sư huynh xem nào.”
Từ khi Trâu Bình gia nhập phái Côn Luân đến nay vẫn là người đứng hàng nhỏ nhất trong thế hệ này, nhưng mà ông lại là người lớn tuổi nhất ở đây, trong lòng vẫn luôn muốn làm sư huynh của người khác. Ai ngờ, phái Côn Luân xuống dốc không phanh, Hà Điếu Yên vẫn luôn không nhận đồ đệ. Ông còn tưởng rằng cả đời này không còn hi vọng có thể làm sư huynh nữa, không ngờ bây giờ đã có sư đệ rồi, lại còn là đại minh tinh nổi tiếng. Trâu Bình đã sớm không thể kiềm chế được, quả thực còn mong chờ nghi thức bái sư hơn cả Tạ Phượng Đường.
Tạ Phượng Đường nhìn ánh mắt không thể kiềm nén được của Trâu Bình, giật giật môi: “Thập lục sư huynh.”
Trâu Bình say mê nhắm mắt lại: “Thật là dễ nghe.”
Tạ Phượng Đường: “……” Đến mức này sao! Biểu tình này, người không biết còn cho rằng ông muốn phi thăng luôn đấy!
Bên này Trâu Bình còn chưa đã nghiện, mười mấy vị sư huynh sư tỷ mới vừa ra lò khác cũng nhanh chóng vây lại đây, cùng nhau dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía hắn.
Tạ Phượng Đường mơ hồ có cảm giác như mình là một con cừu non, không cẩn thận liền ngã vào một bầy sói đói. Giờ khắc này, hắn đột nhiên hiểu được cảm giác của Trình Thức.
Ủy ủy khuất khuất mà gọi mười lăm vị sư huynh sư tỷ khác một lần, trong lòng vô cùng mất cân bằng, Tạ Phượng Đường quyết định không thể để một mình hắn bị tổn thương. Vì vậy, hắn đen ánh mắt quay về phía Trình Thức: “Tiểu sư điệt à…”
Trình Thức: “!!!”
Hà Điếu Yên cũng nhìn lại đây.
Trình Thức: Nhỏ yếu, đáng thương, lại bất lực.
Trình Thức nghẹn ngào hô: “Thập thất sư thúc.”
Tạ Phượng Đường cảm thấy tâm trạng của mình khá hơn nhiều.
Tuy rằng vừa mới bái sư, nhưng hành trình của Tạ Phượng Đường đã sớm được sắp xếp từ trước, cũng không thể ở phái Côn Luân lâu được. Hắn thương lượng với Hà Điếu Yên một chút, mỗi năm sẽ định ra một thời gian cố định về sư môn tu hành, ngày thường thì Hà Điếu Yên sẽ phái một đệ tử đi theo để chỉ đạo bài học cho hắn.
Hơn nữa bởi vì Tạ Phượng Đường có thân phận là người của công chúng, dễ dàng khiến cho người bên ngoài đến nhìn trộm cùng bàn tán nên sẽ không bố tin tức hắn gia nhập phái Côn Luân.
Sau khi Trình Thức nghe thế liền nhẹ nhàng thở ra một cái. Hắn chỉ sợ sau khi fans của Tạ Phượng Đường biết tin hắn bái sư sẽ tranh nhau đến đây muốn gia nhập. Hắn đã có đủ sư thúc rồi, không cần thêm đâu.
Sau khi thương lượng xong, Tạ Phượng Đường còn nói thêm: “Hành trình của con vội như vậy, dù đã bái sư cũng không thể ở chỗ này cống hiến cho sư môn được. Như vậy đi, con sẽ quyên góp xây dựng một võ quán cùng một thôn trang cho sư môn.”
Hà Điếu Yên vẫn giữ phong cách đạm bạc vốn có: “Không cần phải như vậy đâu.”
Tạ Phượng Đường: “Đây là một mảnh tâm ý của con, xin sư phụ đừng từ chối.”
Mạch Hạo Thiên cũng đầy vẻ chờ mong mà nhìn sư phụ. Phải biết rằng bên bàng chi Trình Kỳ kia đã sớm kinh doanh đến hô mưa gọi gió, còn có sơn trang của chính mình, vậy mà bên tông môn bọn họ lại càng ngày càng nghèo túng, còn thiếu chút nữa là bị người khác tưởng là kẻ lừa đảo. Hiện tại sinh ý đã tốt hơn, nếu như có thể có một võ quán chính thống, sư môn bọn họ sắp quật khởi đến nơi rồi.
Nhiếp Thiên Thu cũng cười khuyên nhủ: “Tiểu Phượng đã mở miệng rồi, lão Hà cũng đừng khách khí như vậy nữa, đây là tấm lòng hiếu thảo của đệ tử mà.”
Cậu sờ sờ cằm: “Hơn nữa, phái Côn Luân chính tông các ngài ngay cả một trường luyện võ chính quy cũng không có, nhìn giống như tổ chức bán hàng đa cấp vậy, người nào có chút thiên phú cũng không dám tùy tiện gia nhập đâu. Lão Hà à, nghĩ đến truyền nhân của ngài đi.”
Vừa nói đến truyền nhân, quả nhiên thần sắc Hà Điếu Yên có chút buông lỏng, nhưng vẫn còn chút do dự: “Xây dựng võ quán cùng thông trang, quá xa xỉ……”
Tạ Phượng Đường cười cười nói: “Làm gì xa xỉ đâu. Con đã xem giá đất ở bên này rồi, dù có mua thêm mười mẫu đất thì chưa chắc đã xài hết thù lao tham gia chương trình lần này của con đâu…”
Hắn vừa mới dứt lời, mười sáu sư huynh sư tỷ khác đồng thời quay sang nhìn. Trong ánh mắt Mạch Hạo Thiên còn chứa giọt nước: “Tiểu sư đệ, huynh, huynh, huynh có thể ôm đùi đệ không?”
Tạ Phượng Đường: “…… Đại sư huynh, huynh như vậy cũng có chút không tốt đâu?”
Còn nói lắp nữa, thực sự không có phong thái của người làm đại sư huynh.
Nhiếp Thiên Thu “Chậc chậc” lắc đầu: “Tôi đã nói ở võ lâm không có tiền đồ mà.”
Mười sáu vị đệ tử đồng thời gật đầu, lại cùng nhau quay sang nhìn Nhiếp Thiên Thu. Trâu Bình lên tiếng đầu tiên: “Người anh em Thiên Thu này, cậu có thể giới thiệu để chúng tôi cũng tiến vào giới giải trí không?”
Lục Đan Đề còn ôm quyền: “Cẩu phú quý, chớ quên nhau.”
Nhiếp Thiên Thu nhìn gương mặt của Trâu Bình giống như vỏ quýt bị phơi khô, vô tình mà đả kích: “Kỳ thật, muốn sống ở giới giải trí cũng không dễ dàng, đầu tiên……”
Cậu liếc nhìn các đệ tử một vòng, dừng một chút mới nói: “Phải đẹp.”
Các đệ tử: “……”
Nhiếp Thiên Thu nhìn một vòng, lại đem ánh mắt rơi xuống người Hà Điếu Yên, cười nói: “Nếu như lão Hà muốn vào giới giải trí, có thể thử một chút.”
Hà Điếu Yên đột nhiên trúng đạn: “……”
Mạch Hạo Thiên thế mà còn thật sự khuyên bảo sư phụ mình: “Sư phụ, nếu không, người suy xét một chút?”
Nếu như sư phụ cũng có thể biến thành đại minh tinh, phái Côn Luân cần gì phải lo lắng vì không có người nối nghiệp nữa?
Trình Thức lập tức nói: “Con phản đối.”
Mạch Hạo Thiên trợn trắng mắt: “Bối phận của cậu không cho cậu có quyền nói chuyện ở đây.”
Trình Thức: Lạnh lòng!
Hà Điếu Yên trừng mắt nhìn các đệ tử của mình một cái, xụ mặt nói: “Được rồi, đều một vừa hai phải, đừng làm cho người khác chế giễu.”
Lại chuyển sang Tạ Phượng Đường: “Một khi đã như vậy thì cứ làm theo ý con đi.”
Tạ Phượng Đường gật đầu cười nói: “Vâng.”
Mạch Hạo Thiên quả thực muốn xoay tròn nhảy lên: “Cuối cùng tông môn chúng ta đã có võ quán rồi!!!”
Hà Điếu Yên nhìn nhìn đồ đệ ngốc, lại xấu hổ nhìn về phía Nhiếp Thiên Thu: “Nếu như có thể quay ngược thời gian……”
Nhiếp Thiên Thu gật đầu: “Tôi hiểu mà.”
Tất cả đã xong xuôi, các đệ tử cũng từng người rời đi, chỉ còn lại Lục Mạo cọ tới cọ lui không chịu rời, một hồi lâu cọ đến cạnh Nhiếp Thiên Thu, ngẩng đầu ngọt ngào hô: “Anh Thiên Thu ơi~……”
Nhiếp Thiên Thu niết mặt nhóc con: “Còn có chuyện gì?”
Lục Mạo tùy ý để mặt mình bị niết thành những hình dáng khác nhau, ngoan ngoãn mà nháy mắt: “Trước kia anh có nói sẽ kéo em lên Vương giả, bây giờ còn tính hay không ạ?”
Hà Điếu Yên đang chuẩn bị trở về phòng: “!!!”
Hắn quay đầu lại ho nhẹ hai tiếng.
Lục Mạo chột dạ mà mếu máo, Nhiếp Thiên Thu vội nói: “Đương nhiên tính chứ.”
Trên mặt Lục Mạo lập tức vui vẻ, Hà Điếu Yên muốn nói mấy câu nhưng lại bị Nhiếp Thiên Thu phất tay ngăn lại.
Lục Mạo thấy tuy rằng trên mặt sư phụ kết sương, nhưng lại không nói gì liền vui vẻ về nhà.
Lục Mạo vừa đi, Hà Điếu Yên mở miệng hỏi: “Thiên Thu, cậu đồng ý Lục Mạo chuyện này, có phải là có chút không thỏa đáng?”
Nhiếp Thiên Thu mỉm cười thần bí với hắn: “Tuyệt đối thỏa đáng, ngài cứ yên tâm đi.”
Hà Điếu Yên khó hiểu: “Vốn dĩ Lục Mạo đã trầm mê trò chơi, cậu còn dẫn nó lên Vương giả, như vậy sau này sao nó chuyên tâm luyện võ được?”
Nhiếp Thiên Thu nhướng mày: “Tôi tìm người kéo nhóc đấy lên Vương giả, dựa vào trình độ của Lục Mạo, tự mình đánh khẳng định không thể đánh được cấp cao như vậy, nếu như sau này không có người kéo nhóc con, bảo đảm chơi ván nào bị mắng ván đấy. Hơn nữa khó khăn lắm mới lên được Vương giả, khẳng định sẽ luyến tiếc tụt hạng, vì duy trì thứ hạng Vương giả của mình, nhóc đó không thể đánh xếp hạng được, lại không muốn bị người khác mắng, chỉ có thể không chơi nữa thôi.”
Hà Điếu Yên vì giám sát đồ đệ nên mới tìm hiểu về trò chơi, tuy nhiên bản thân mình lại không thể hiểu nổi tâm lý của những người đam mê trò chơi như vậy. Nghe Nhiếp Thiên Thu nói liền có chút chần chờ: “Thật sao?”
Nhiếp Thiên Thu cười nói: “Thử một chút chẳng phải sẽ biết sao.”
Hà Điếu Yên ngẫm lại cũng đúng. Đồ đệ mình đã trầm mê đến mức này, coi ngựa chết là ngựa sống mà chữa đi.
Nhiếp Thiên Thu lại nói: “Nếu như Lục Mạo có thể từ bỏ trò chơi, dốc lòng tu luyện, vậy ngài cũng không cần phiền lòng vì không có truyền nhân nữa rồi.”
Lục Mạo có thiên phú, nếu như có thể siêng năng tu luyện, truyền thừa võ học tông môn cũng không phải là chuyện khó gì.
Hà Điếu Yên vẻ mặt nghiêm túc: “Như thế, phái Côn Luân lại thiếu cậu một ân tình.”
Nhiếp Thiên Thu gật đầu: “Cho nên mấy người nhớ phải ủng hộ phim ảnh tôi đóng nhé.”
…
Tuy rằng trước đó có nói đùa là sẽ tìm fans kéo Lục Mạo, nhưng sự thật là Nhiếp Thiên Thu cũng không có làm như vậy. Cậu lên mạng tìm bốn người chuyên luyện thuê, trong vòng một tuần kéo Lục Mạo lên hạng Vương giả. Mà sau khi thanh toán tiền xong, bốn người luyện thuê này nhanh chóng biến mất, còn kéo đen Lục Mạo.
Lúc sau quả nhiên Lục Mạo đúng như dự đoán của Nhiếp Thiên Thu, chính mình không dám đánh xếp hạng, đánh ghép cặp thì đánh ván nào bị mắng ván đấy. Thảm nhất chính là, nhóc con cũng không dám đánh cùng bạn học nữa. Bạn học cùng lớp của nhóc chỉ mới hạng vàng hoặc bạch kim, nhóc nháy mắt đã trở thành nam thần vương giả tiểu học, phong cảnh vô hạn. Chỉ vì phần phong cảnh này, nhóc con không dám đánh cùng bạn học nữa, nếu không lập tức sẽ bị lòi ra. Vì vậy, số lần nhóc chơi game càng ngày càng ít, học võ càng ngày càng nghiêm túc hơn.
Hà Điếu Yên rất là vui mừng, lại nhắn WeChat cảm ơn Nhiếp Thiên Thu.
Nửa ngày sau, Nhiếp Thiên Thu mới trả lời lại hắn, trực tiếp gửi cho hắn một đường link: Dùng hành động thể hiện, đăng ký thêm mấy tài khoản nhỏ bầu cho tôi đi.
Hà Điếu Yên mở ra nhìn, là giao diện Nhiếp Thiên Thu đang được đề cử giải nam chính phim truyền hình được yêu thích nhất tại buổi lễ trao giải Kim Miêu long trọng.
Hà Điếu Yên:……
Hà Điếu Yên: Được.
~ Hết chương 19~