Toàn Giới Giải Trí Đều Run Rẩy - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Toàn Giới Giải Trí Đều Run Rẩy


Chương 22


Lần quảng cáo này Tinh Trần Trung Quốc đã tìm một đạo diễn nỗi tiếng là Schlundt.

Schlundt khởi nghiệp bằng việc quay phim quảng cáo, từ phim nhỏ đến những bộ phim lớn hơn, nhiều lần được giải thường quốc tế, mấy năm trước đã chuyển hình qua phim điện ảnh, bởi vì có khứu giác thương mại nhạy cảm, doanh số phòng vé rất cao. Nhưng mà điện ảnh thương mại không được các nhà phê bình điện ảnh coi trọng, đến bây giờ vẫn chưa nhận được giải thưởng lớn nào ở lĩnh vực này. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến chuyện hắn chính là đạo diễn trong nước có giá trị nhất hiện nay.

Sau khi Schlundt chuyển mình sang làm quay phim điện ảnh, có không ít thương hiệu nổi tiếng muốn dùng một số tiền lớn mời hắn trở về quay quảng cáo, đều bị hắn cao quý lãnh diễm từ chối. Không ngờ lần này hắn lại bị Tinh Trần Trung Quốc đả động.

Ngay cả Bùi Thanh khi nhìn thấy đạo diễn là Schlundt đều kinh hãi, không ngửng tẩy não Nhiếp Thiên Thu: “Cái này còn không phải tình yêu sao!”

Nhiếp Thiên Thu lãnh khốc nói: “Không phải.”

Bùi Thanh: “…”

Vốn ngày hôm nay chỉ chụp ảnh tuyên truyền, Schlundt có thể không cần đến, nhưng mà là một đạo diễn có tiêu chuẩn cao, Schlundt đặc biệt dành ra chút thời gian đến đây tìm hiểu Nhiếp Thiên Thu một chút, thuận tiện bắt bẻ một vài điều.

Sau khi bị Schlundt xoi mói từ đầu đến chân một lần, rốt cục Nhiếp Thiên Thu cũng không nhịn được, nhân lúc nghỉ ngơi mà hỏi Bùi Thanh, “Anh có cảm thấy hình như Schlundt đang nhằm vào em không?”

Bùi Thanh nhỏ giọng nói: “Không phải hình như, theo anh quan sát, đúng là ghim cậu rồi.”

Nhiếp Thiên Thu rất không vui: “Tại sao vậy chứ? Trước kia em chưa từng đắc tội với ông ta mà.”

Bùi Thanh suy nghĩ một chút, suy đoán: “Anh nghĩ là, có khả năng là do cậu vừa lúc chính là loại hình minh tinh mà ông ta không thích chăng?”

Nhiếp Thiên Thu không thể hiểu nổi: “Là loại hình nào?”

Bùi Thanh: “Cậu nghĩ xem minh tinh ông ta thường xuyên hợp tác nhất là ai?”

Nhiếp Thiên Thu suy nghĩ hồi lâu, không nhớ ra được.

Bùi Thanh có chút cạn lời, hắn đành phải nói luôn: “Là Tạ Phượng Đường.”

Bùi Thanh: “Schlundt đã từng nhiều lần trả lời phỏng vẫn công khai, ông ta không thích thẩm mỹ hiện giờ của giới giải trí, những nam minh tinh đang “hot” bây giờ ngoại hình dều thanh thanh tú tú, nếu không phải GAY thì cũng chuẩn bị thành GAY, khuyết thiếu khí tức dương cương. Ông ta cho rằng đã là đàn ông thì nên man*, phải có cảm giác mạnh mẽ, nếu như biết chút công phu quyền cước thì càng tốt.”

(Man: tiếng anh, nghĩa là đàn ông)

Nhiếp Thiên Thu xoa cằm: “Nếu vậy thì em hẳn là nam minh t1nh hoàn mỹ trong lòng ông ta mới đúng chứ!”

Bùi Thanh vỗ vỗ vai cậu: “Anh cũng cảm thấy như vậy, nhất định là do bây giờ Schlundt vẫn còn chưa quen biết em.”

Hai người đang trò chuyện, bên cạnh liền truyền đến giọng nói xem thường của Schlundt: “Minh tinh hiện nay, một người hai người đều không thể chịu khổ, quay một bức ảnh thôi cũng phải nghỉ ngơi thật lâu…”

Nhiếp Thiên Thu nhìn Bùi Thanh nghiêm túc nói: “Chờ tí nữa em muốn ra nhà vệ sinh đánh cho ông ta một trận.”

Bùi Thanh kinh hãi: “Cậu bình tĩnh một chút, trước tiên đọc chú thanh tâm của cậu đã.”

Nhiếp Thiên Thu xoa xoa huyệt thái dương, quả nhiên nghe lời thấp giọng đọc, nếu như kề sát vào có thể phát hiện cậu đang không ngừng lặp đi lặp lại năm chữ: “Giết người là phạm pháp giết người là phạm pháp giết người là phạm pháp giết người là phạm pháp…”

Rất nhanh vòng quay chụp thứ hai đã bắt đầu, chụp được một nửa, bên phía cửa ra vào của studio truyền đến một trận hỗn loạn, sau đó Hạ Tinh Hàng vượt qua đám người chen chúc đi vào.

Hôm nay hắn mặc một bộ quần áo được thiết kế may đo thủ công, tóc tai cẩn thận chải chuốt, toàn bộ phong cách cá nhân biến đổi hoàn toàn, trông có vẻ chững chạc trưởng thành hẳn lên, so với bộ dáng ở thôn Liêm Khê như hai người khác nhau vậy.

Bởi vì hắn xuất hiện nên đoàn đội công tác có chút khựng lại, có người không biết thân phận của hắn, chỉ thấy bỗng nhiên có một người tướng mạo xuất sắc, khí độ phi phàm bước vào, lập tức bị thu hút sự chú ý.

Hạ Tinh Hàng vẫy vẫy tay, ra hiệu không cần bởi vì hắn mà ảnh hưởng đến tiến độ quay chụp.

Vì vậy nhân viên công tác lập tức điều chỉnh lại trạng thái, tiếp tục công việc của mình.

Nhiếp Thiên Thu tỏ vẻ không quan tâm đến sự xuất hiện của hắn, làm hết phận sự mà pose dáng.

Nhưng Bùi Thanh lại âm thầm hoảng sợ, không ngờ vị thiếu gia của Tinh Trần không chỉ trực tiếp chỉ định Nhiếp Thiên Thu làm người phát ngôn toàn cầu, ngay cả khi cậu chụp ảnh tuyên truyền cũng tự mình xuất hiện. Là một người đại diện kinh nghiệm phong phú, hắn lập tức nhận ra mùi vị khác thường trong này.

Dù sao Thiên Thu vẫn quá ngây thơ, cứ ngây ngốc mà cho rằng Hạ Tinh Hàng chỉ hâm mộ mình thôi.

Trong lòng Bùi Thanh âm thầm có chút hối hận, cảm thấy đại ngôn lần này nhận được quá nhẹ nhàng, về sau vị thiếu gia này nếu như đưa ra yêu cầu quá mức nào, muốn từ chối cũng rất phiền toái.

Tuy rằng bản thân vị thiếu gia này lớn lên cũng thật là mẹ nó quá đẹp.

Nhưng mà, làm người đại diện của nghệ sĩ có tiết tháo nhất giới giải trí, Bùi Thanh cũng kiên định với hướng đi của mình.

Hạ Tinh Hàng còn không biết chính mình đã bị Bùi Thanh não bổ ra một cốt truyện dài 50 tập, hắn chỉ đơn giản là muốn đến xem Nhiếp Thiên Thu chụp ảnh mà thôi.

Tinh Trần đã mời cho Nhiếp Thiên Thu chuyên gia tạo hình cùng nhiếp ảnh gia cao cấp nhất, trước màn ảnh, Nhiếp Thiên Thu giống như đang phát sáng vậy, đem tất cả ánh nhìn của mọi người chặt chẽ khóa trên người mình.

Hạ Tinh Hàng nghĩ thầm, dù là từ lý do cá nhân, hay từ là góc độ thương nghiệp mà nói, Nhiếp Thiên Thu vẫn sẽ là người phát ngôn tốt nhất của Tinh Trần.

Hắn nhìn một hồi rồi đi tới bên cạnh Schlundt chào hỏi: “Cháu chào chú.”

Schlundt gật gật đầu, lộ ra cười vui mừng: “Cuối cùng cháu cũng đồng ý đi làm, thế mà mẹ cháu đã có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi.”

Hạ Tinh Hàng cười cười, không muốn nói tiếp chuyện này, hỏi ngược lại: “Chú cảm thấy anh Thiên Thu thế nào?”

Vừa nói đến Nhiếp Thiên Thu, biểu tình của Schlundt lập tức có chút ghét bỏ: “Chú ăn ngay nói thật nhé, nếu như biết trước người phát ngôn của các cháu là cậu ta, chú sẽ không nhận quảng cáo này?”

Hạ Tinh Hàng vẫn tươi cười như cũ: “Thật sao?”

Bị hắn hỏi vậy, bộ dáng vốn có chút cao cao tại thượng của Schlundt lập tức héo xuống, ngữ khí cũng không chắc chắn như trước: “Đại…… Đại khái là vậy.”

Hạ Tinh Hàng cũng không vạch trần hắn, lại nói: “Chú không thích anh Thiên Thu sao?”

Schlundt hừ một chút, nhưng mà lần này cũng không dám nói quá trực tiếp: “Cậu ta cùng chú không chung đường, cháu cũng biết là nam chính của chú đều có thể đỡ, có thể đánh, trèo lên cao bò dưới đất cũng không thành vấn đề, còn Nhiếp Thiên Thu sao, cũng chỉ thích hợp quay mấy bộ phim thần tượng.”

Hạ Tinh Hàng đem ánh mắt lại chuyển về phía phía Nhiếp Thiên Thu, tiếp tục nói: “Như vậy, sau đó chú có thể khiêu chiến năng lực đạo diễn của mình một chút.’

Schlundt khó hiểu: “Có ý tứ gì?”

Mắt phượng của Hạ Tinh Hàng cong lên: “Cháu muốn nâng anh ấy thành nam chính bộ phim tiếp theo của chú.”

Schlundt kinh hãi: “Cháu không thể đối xử với chú như vậy!”

Hạ Tinh Hàng nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt vẫn như cũ mang theo ý cười: “Cháu có thể.”

Có thể là Schlundt đã bị tin tức bất ngờ này đập cho ngốc luôn tại chỗ, hắn dại ra một hồi lâu mới mở miệng, giọng nói vô cùng chân thành: “Đột nhiên chú cảm thấy, cháu vẫn nên đừng đi làm mới tốt.”

Hạ Tinh Hàng không để bụng, thậm chí độ cong khóe miệng cũng không thay đổi chút nào, nhàn nhạt nói: “Chú quá dễ thay đổi.”

Schlundt vẻ mặt uể oải: “Chủ yếu trước giờ chú vẫn chưa từng nghĩ tới, chuyện đầu tiên sau khi cháu đi làm, chính là làm chú.”

Hạ Tinh Hàng nhẹ nhàng bật cười: “Chú thật là hài hước, cháu có thời gian thì làm những cái khác tốt hơn nhiều, cần gì phải làm chú.”

Schlundt đen mặt: “Vậy cháu còn muốn nhét Nhiếp Thiên Thu vào phim của chú là sao?”

Hạ Tinh Hàng đương nhiên nói: “Cháu đã nói là muốn nâng anh ấy mà.”

Hắn cười đến ý vị thâm trường: “Hơn nữa, sau này nhất định chú sẽ biết ơn cháu.”

“Cháu điên rồi!” Schlundt đè thấp giọng, “Cháu đã xem qua phim của chú chưa mà mù quáng nhét người vào! Nam chính phim điện ảnh của chú đều là những con người rắn rỏi, cháu nhìn Nhiếp Thiên Thu xem, cháu thấy thích hợp sao?”

“Rất thích hợp! Không có người nào càng thích hợp hơn anh ấy.” Hạ Tinh Hàng nhìn Nhiếp Thiên Thu, trong ánh mắt mang theo vài phần rung động khiến người khác không thể hiểu nổi.

Vừa lúc Bùi Thanh đang âm thầm quan sát mọi hành động của Hạ Tinh Hàng, vừa thấy ánh mắt si mê (?) của hắn, âm thầm cảm thán: “Quả nhiên! Hầy!”

Schlundt cũng phát hiện ra thái độ không giống bình thường của Hạ Tinh Hàng, đột nhiên hiểu ra, không kìm được liền hỏi: “Không phải là cháu……”

Hạ Tinh Hàng nhàn nhạt nói: “Là cái gì?”

Schlundt châm chước nửa ngày, rốt cuộc vẫn nói ra: “Đang theo đuổi Nhiếp Thiên Thu đấy chứ?”

Hạ Tinh Hàng: “……”

Hạ Tinh Hàng bình tĩnh mà nói: “Không phải, cháu chỉ là fan của anh ấy thôi.”

Schlundt không nói chuyện, nhưng nhìn biểu tình trên mặt hắn rõ ràng là có ý “Cháu đang đùa chú hả”.

Hạ Tinh Hàng cũng không thèm để ý hắn tin hay không, cười tủm tỉm nói: “Đây không phải là chuyện mỗi fan đều làm sao?”

Schlundt: “…… Cháu nói fans não tàn sao.”

Hạ Tinh Hàng lười lại giải thích với hắn, tùy ý hắn dùng ánh mắt nghi ngờ không thôi nhìn qua nhìn lại giữa mình cùng Nhiếp Thiên Thu.

Một lát sau, Nhiếp Thiên Thu kết thúc buổi chụp hình, lại đây chào hỏi: “Hạ đại gia, thứ lỗi thứ lỗi.”

Hạ Tinh Hàng cười cười trò chuyện với cậu một hồi, xác định đãi ngộ cậu nhận được hôm nay đều rất tốt, không bị ủy khất gì mới nói thêm: “Đúng rồi, thầy Nhiếp, em mới trò chuyện với đạo diễn Schlundt một chút, bộ phim điện ảnh tiếp theo của chú ấy đang chuẩn bị quay, muốn mời anh làm nam chính.”

Schlundt ở bên cạnh mặt đều nghẹn đỏ, nhưng cuối cùng vẫn không nói là bất kỳ câu từ chối nào.

Ngược lại là Nhiếp Thiên Thu ra vẻ tiếc nuối mà cười một chút, nói: “Thật sao? Vậy quá đáng tiếc, thời gian này tôi lại kín lịch trình rồi.”

Schlundt:!!!

Hắn thế mà lại bị từ chối!

Tuy rằng hắn cũng không muốn Nhiêp Thiên Thu làm nam chính trong phim điện ảnh của mình, nhưng Nhiếp Thiên Thu từ chối lại khiến cho hắn cảm thấy khó chịu!

Hạ Tinh Hàng thế mà lại còn nói giúp cho Nhiếp Thiên Thu: “Như vậy sao, lần này đành thôi vậy, chờ khi nào anh có thời gian thì lại nói, đạo diễn Schlundt nhất định sẽ chờ anh.”

Schlundt:!!!

Cháu nghĩ chú là ai hả!!

Hắn nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, rốt cuộc vẫn kiên cường mà nhịn xuống, lộ ra một nụ cười không tính là chân thành lắm: “Đúng vậy, nếu như cậu muốn đóng phim điện ảnh, tôi nhất định sẽ hoan nghênh.”

Nhiếp Thiên Thu nhìn khuôn mặt tươi cười cứng đờ của ông ta, nhịn không được liền muốn khi dễ ông, cậu nói: “Vậy ngài gửi kịch bản cho người đại diện của tôi đi, anh ấy sẽ xem xét.”

Từ khi Schlundt quay phim điện ảnh đến nay, đây là lần đầu tiên gặp được diễn viên khi nghe đến cơ hội tham gia phim của mình mà còn để cho người đại diện chọn lọc trước.

Tôn nghiêm đạo diễn của hắn lúc này hoàn toàn… Không tồn tại.

Nhiếp Thiên Thu nhìn bộ dáng chịu ủy khuất mà không dám nói của Schlundt, trong lòng sảng khoái vô cùng, thong thả ung dung nói: “Vậy tôi đi tẩy trang trước đây.”

“Chờ một chút.” Hạ Tinh Hàng lại gọi cậu lại.

Nhiếp Thiên Thu quay đầu lại: “Còn có chuyện gì?”

Hạ Tinh Hàng bình tĩnh nhìn cậu, khóe miệng hơi cong lên, “Nhân cơ hội này, lại chụp một bộ cổ trang đi, đạo diễn Schlundt cũng có nghiên cứu ở phương diện này, có thể thuận tiện chỉ đạo một chút.”

Schlundt: Sao cháu mình càng ngày càng quá đáng như vậy chứ!

Hắn tự hỏi liệu mình có cần tôn nghiêm mà cự tuyệt hay không, liền nghe thấy Nhiếp Thiên Thu giành mở miệng trước: “Cậu muốn mệt chết tôi sao?”

Schlundt: “……”

Bùi Thanh: “……”

Nhiếp Thiên Thu đầy mặt không tình nguyện: “Buổi chiều nay tôi còn có rất nhiều hành trình, chỉ có chút thời gian nghỉ ngơi như vậy, cậu còn muốn tôi tăng ca làm việc sao…”

Hạ Tinh Hàng đang muốn nói vậy thì quên đi, liền nghe Nhiếp Thiên Thu nói tiếp: “Nếu như cậu nhất định muốn tôi tăng ca cũng không phải không được……”

Hạ Tinh Hàng: “Hử?”

Nhiếp Thiên Thu: “Thêm tiền đi.”

Schlundt: “……”

Hạ Tinh Hàng đúng là điên rồi mới muốn nâng người này!

Nhưng mà hắn không nghĩ tới chính là, Hạ Tinh Hàng thế mà lại thật sự đồng ý: “Có thể, cá nhân em sẽ trả cho anh.”

Nhiếp Thiên Thu hài lòng: “Để tôi nhắn tài khoản cho cậu.”

Cậu nghĩ nghĩ, còn quay đầu nhìn Bùi Thanh: “Đây là khoản tiền phi nghĩa ngoài ý muốn nhận được, anh sẽ không thu phần trăm đúng không!”

Bùi Thanh nhìn nhìn Nhiếp Thiên Thu, lại nhìn nhìn Hạ Tinh Hàng, hắn còn có thể nói gì chứ, đương nhiên là bỏ qua thôi.

Schlundt đường đường là một đạo diễn lớn nổi tiếng, lúc này bơ vơ không nơi nương tựa, chỉ có thể bị không trâu bắt chó đi cày.

Đoàn đội nhiêp ảnh Tinh Trần Trung Quốc không hổ là đoàn đội cao cấp nhất, trang phục cùng trang bị đều thực đầy đủ, nhanh chóng chuẩn bị mấy bộ quần áo cổ trang thủ công tinh tế, khuynh hướng cảm xúc cao cấp lại đây, còn có rất nhiều loại phụ kiện đi kèm như ngọc quan, ngọc bội, quạt xếp cầm tay, trường kiếm…

Dưới sự chỉ đạo của Schlundt, cuối cùng cũng chọn ra ba bộ đồ cổ trang: Một bộ áo chòng màu tím dệt bằng gấm, kết hợp với một cây sáo dài; một bộ áo lụa vàng nhạt, đi kèm là một cái quạt xếp bằng ngọc; một bộ áo vải màu xanh lá với một thanh trường kiếm ở eo.

Schlundt vốn vô cùng có thành kiền với Nhiếp Thiên Thu, nhưng sau khi Nhiếp Thiên Thu thay bộ áo choàng màu tím đầu tiên bước ra ngoài, hai mắt hắn lập tức sáng lên.

Sáng như đào hoa, rực rỡ huy hoàng.

Schlundt lập tức quên mất tôn nghiêm cùng kiên trì của một đạo diễn nổi tiếng, tự mình lên sân khấu chỉ đạo, thậm chí còn bởi vì nhiếp ảnh gia không có oàn toàn đạt được yêu cầu của hắn mà mắng người đến máu chó đầy đầu.

Lúc sau Nhiếp Thiên Thu lại thay đổi hai bộ trang phục khác, Schlundt đã hoàn toàn không nhớ rõ kháng cự cùng oán giận ban đầu của mình, chỉ thiếu nước tự mình khiêng camera ra trận.

Đặc biệt là đến khi đổi sang bộ áo vải màu xanh lá, rõ ràng chỉ là một bộ quần áo vô cùng tự nhiên mộc mạc, nhưng mặc ở trên người Nhiếp Thiên Thu lại có một cảm giác tiêu sái, phóng túng, ngọc bội đeo bên hông, trường kiếm trong tay đều góp phần nổi bật lên khí phách hiển hách của thiếu niên, ngoái đầu nhìn lại đó chính là một khúc trường ca hoành tráng.

Nhiếp Thiên Thu lại không có cảm nhận được kích động của mọi người, chỉ cảm thấy cổ trang thật sự gò bó, ăn mặc đều phiền phức, thật vất vả mới chụp xong liền lập tức chạy đi đổi quần áo.

Cậu tiến vào phòng thay đồ, đang c0i thắt lưng, Hạ Tinh Hàng cũng tiến vào theo.

Nhiếp Thiên Thu nhìn hắn một cái: “Làm gì vậy, còn nhìn lén sao!”

Hạ Tinh Hàng cười một chút: “Cần thiết sao? Trên người anh làm gì còn chỗ nào mà em không thấy qua chứ?”

Nhiếp Thiên Thu: “…… Cậu đang triệu hoán chân tôi sao?”

Hạ Tinh Hàng nhớ tới cái chân ấm áp nặng tựa ngàn cân hắn không thể chịu đựng kia, không dám tiếp tục khua môi múa mép, nghiêm túc nói: “Em chỉ cảm thấy anh mặc cổ trang rất đẹp mắt, muốn nhìn thêm chút nữa.”

Trước mắt là khuôn mặt sạch sẽ của thanh niên, bộ quần áo cổ trang màu xanh càng thêm phong lưu phóng khoáng, rõ ràng đã ngây người ở giới giải trí nhiều năm nhưng trong ánh mắt vẫn trong suốt như cũ, đều có một chút khí thế không sợ trời không sợ đất.

Hạ Tinh Hàng nghĩ: Nhất định là bởi vì anh ấy thật sự không sợ trời không sợ đất, dù sao thì trong giới giải trí này cũng không có ai có thể đánh thắng anh ấy được.

Nhiếp Thiên Thu nhìn vẻ mặt si mê của hắn, có chút hạn hán lời: “Chuyện này có gì dâu, cậu chính là kim chủ mà, có thể không cho cậu xem sao?”

Cậu vẫy tay: “Lại đây, cho cậu chụp một bức ảnh đấy.”

Hạ Tinh Hàng tung ta tung tăng qua đấy, lấy di động ra, chụp một tấm ảnh tự sướng.

Trong ảnh chụp, Nhiếp Thiên Thu đội một mái tóc dài, giống như trích tiên, Hạ Tinh Hàng một thân tây trang, ánh mắt ôn nhu. Phong cách hai người hoàn toàn khác biệt, nhưng lại hài hòa ngoài ý muốn.

Bên phía Studio kia, Schlundt vừa lật xem các bức ảnh cổ trang mà Nhiếp Thiên Thu chụp vừa tấm tắc kinh ngạc, không ngừng cảm thán: “Quá đáng tiếc, nếu như cậu ta có chút võ công thì quá tốt rồi……”

……

Buổi chiều Nhiếp Thiên Thu còn có một cuộc phỏng vấn, vốn dĩ chụp xong bên này là sẽ trực tiếp qua kia, nhưng Hạ Tinh Hàng tự mình lại đây xem cậu chụp ảnh, lại còn an bài cơm trưa cho cậu ở tòa nhà trọc trời Tinh Trần, Nhiếp Thiên Thu cũng không thể thật sự rút ch1m vô tình như vậy, đành nói với Bùi Thanh một tiếng, ở lại Tinh Trần ăn cơm trưa rồi đi.

Bùi Thanh có an bài khác, không thể cùng đi, Nhiếp Thiên Thu đành đi theo Hạ Tinh Hàng đi nhờ thang máy chuyên dụng đến nhà ăn tư nhân của tòa nhà Tinh Trần.

Lúc này Nhiếp Thiên Thu mới đánh giá kỹ Hạ Tinh Hàng một phen, tấm tắc nói: “Quả nhiên là người đẹp vì lụa, một thân trang phục này của cậu, rất giống tinh anh xí nghiệp.”

Hạ Tinh Hàng dừng một chút: “Vậy trước đây em giống cái gì?”

Nhiếp Thiên Thu nghĩ dù sao người ta cũng là kim chủ của mình, vẫn nên cho chút mặt mũi, cậu bày ra vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Mỹ nam tử đi.”

Hạ Tinh Hàng cân nhắc giống như có chút không đúng: “Nghe tưởng như là ca ngợi, nhưng hình như lại không phải.”

Nhiếp Thiên Thu chớp chớp mắt: “Cậu cảm thấy cậu đẹp trai sao?”

Hạ Tinh Hàng khiêm tốn nói: “Còn có thể đi.”

Nhiếp Thiên Thu cho hắn một động tác cố lên: “Vậy đúng rồi, tin tưởng chính mình!”

Hạ Tinh Hàng vẫn cảm thấy cậu nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng mấy năm nay Nhiếp Thiên Thu diễn cũng không phải là diễn không, biểu tình chân thành mười phân vẹn mười.

Hạ Tinh Hàng không tìm được sơ hở, đành phải lựa chọn tin tưởng.

Nhiếp Thiên Thu nhân cơ hội thay đổi đề tài: “Lại nói tiếp, vì sao đạo diễn Schlundt lại sợ cậu như vậy?”

Hạ Tinh Hàng cười cười: “Anh đã nhìn ra?”

Nhiếp Thiên Thu: “Nhìn không ra thì cũng cảm nhận ra, trước khi cậu tới ông ta còn đang diss tôi đấy.”

Hạ Tinh Hàng tỏ vẻ khiển trách: “Chú ấy quá không hiểu chuyện.”

Nhiếp Thiên Thu: “……”

Hạ Tinh Hàng lại nói: “Kỳ thực chú ấy không phải là sợ em, mà là sợ mẹ em mới đúng.”

Nhiếp Thiên Thu tò mò mà nhìn hắn.

Hạ Tinh Hàng giải thích: “Chú ấy là sư đệ của mẹ em.”

Nhiếp Thiên Thu trầm mặc một chút: “Sư đệ trong phim điện ảnh sao?”

Hạ Tinh Hàng: “Sư đệ trong môn phái.”

Nhiếp Thiên Thu:??

Hạ Tinh Hàng cười nói: “Trước kia mẹ em cũng là người trong võ lâm, sau khi kết hôn với ba em thì chuyển qua Mỹ, chú ấy là sư đệ của bà, nhưng mà võ công của chú ấy không tốt, hơn nữa võ lâm suy thoái, chú ấy sống cũng không phải quá tốt. Sau đó mẹ em về nước liền nâng đỡ chú ấy làm đạo diễn, hơn nữa tính tình mẹ em cũng không tốt, chú ấy vẫn luôn rất sợ mẹ em, mà mẹ lại chiều em, cho nên…”

Nhiếp Thiên Thu bừng tỉnh đại ngộ: “Cho nên cậu liền khi dễ ông ấy.”

Hạ Tinh Hàng cười khẽ: “Từ nhỏ khi dễ đã quen, thuận tay mà thôi.”

Nhiếp Thiên Thu nhớ tới một chuyện khác: “Nói như vậy, cậu biết nhiều môn phái trong võ lâm như vậy, cũng là bởi vì mẹ cậu sao?”

Hạ Tinh Hàng gật đầu, chần chờ một chút, ý cười trong mắt rút đi, hiện lên một chút âm u: “Gần đây em có suy nghĩ một chút, các phái võ lâm không chịu dạy em võ công, liệu có liên quan gì đến mẹ em hay không?”

Nhiếp Thiên Thu không có hứng thú gì đến chuyện gia đình hắn, chỉ nói: “Nghĩ ra kết quả sao?”

Hạ Tinh Hàng lắc đầu, nói: “Nhưng vì để ngừa vạn nhất, chuyện em muốn theo anh học võ, cũng không thể để bà ấy biết được.”

Nhiếp Thiên Thu chần chờ một chút: “Tôi nhớ là hình như chưa nói là sẽ dạy cậu võ công mà?”

Cậu “Oa” một tiếng: “Tôi biết mà, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, lúc trước cậu đã thề son sắt mà bảo đảm chỉ là fans yêu thích nên đánh call thôi!”

Hạ Tinh Hàng đè lại bờ vai của cậu: “Chỉ là đánh call, em bảo đảm chỉ là đánh call.”

Nhưng mà lòng tin của Nhiếp Thiên Thu đối hắn đã giảm xuống: “Tôi không tin.”

Hạ Tinh Hàng giải thích nói: “Không phải anh nói là chờ khi nào anh đi ngang ở giới giải trí sẽ suy xét đến chuyện thu đồ đệ sao? Cho nên em liền đặt là một mục tiêu nhỏ, trợ giúp anh một tay, để anh sớm trở thành cua bá vương trong giới giải trí.”

Nhiếp Thiên Thu nhìn hắn, thật lâu sau mới nghiêm túc nói: “Cậu đường cong cứu quốc cứu…… Không sai biệt lắm vòng quanh trái đất một vòng đi.”

Trong mắt cậu tràn ngập lo lắng cùng đồng tình: “Vậy cậu càng phải nỗ lực hơn chút, đùng có giống như Trâu Bình, chờ đến khi về hưu rồi mới bắt đầu học võ…”

Hạ Tinh Hàng nhìn cậu, một đôi mắt phượng lấp lánh tỏa sáng: “Em tin vào anh.”

Một tháng tiếp theo, Nhiếp Thiên Thu bận rộn không ngừng, nếu như không phải là đang làm việc thì cũng là trên đường đến nơi làm, thời gian ngủ mỗi ngày đã bị nén lại chỉ còn bốn giờ đồng hồ.

Cứ như vậy, Hạ Tinh Hàng còn thường thường quấy rầy cậu ở trên wechat, lúc thì muốn đầu tư phim điện ảnh cho cậu, lúc lại muốn ra đĩa nhạc, thậm chí còn muốn mời cậu tham dự vào mấy chương trình giải trí đang nổi đình nổi đám gần đây.

Cuối cùng Nhiếp Thiên Thu không thể không trịnh trọng nhắn cho hắn: Phiền não bây giờ của tôi chính là công việc quá nhiều, hy vọng cậu không cần tăng thêm gánh nặng cho tôi.

Hạ kim chủ: Em chỉ hi vọng thây Nhiếp sớm ngày chinh phục biển sao trời mênh mông.

Nhiếp Thiên Thu: Dưới sự trợ giúp của cậu, có khả năng tôi sẽ mệt chết ở biển sao trời mênh mông.

Hạ Tinh Hàng tỏ vẻ khóc thút thít, những kim chủ khác đều là minh tinh cầu tiền cầu đầu tư, còn hắn thì ngược lại, ba ba đem tiền đến trước mặt người muốn nâng, vậy mà còn bị người ta ghét bỏ là gánh nặng.

Khó chịu, tâm mệt.

Sau khi làm việc liên tục suốt hai tuần, Nhiếp Thiên Thu thật vất vả mới có cơ hội nghỉ ngơi một hồi lại nhận được tin nhắc của Bùi Thanh, nói rằng công ty bất động sản nào đó mới khai trương mở bán nhà, hy vọng có thể mời cậu đến cắt băng khánh thành.

Vốn dĩ lấy giá trị con người cùng địa vị của Nhiếp Thiên Thu giờ này loại hoạt động kiểu này Bùi Thanh sẽ không nhận cho cậu, nhưng mà công ty bất động sản này lại tương đối đặc thù, đây chính là công ty đầu tiên sau khi Nhiếp Thiên Thu xuất đạo mời cậu làm đại ngôn, dù sao vẫn có chút tình cảm.

Nhiếp Thiên Thu cũng không nghĩ gì mà đồng ý luôn, chỉ là hoạt động này mời khá bất ngờ, lại là lâm thời nhét vào lịch trình của câu, Bùi Thanh cũng không kịp an bài xe bảo mẫu cho cậu, Nhiếp Thiên Thu cũng không sao cả, trực tiếp tự mình lái xe đi qua.

Cậu lái xe theo hướng dẫn đến địa phương tổ chức sự kiện, nhưng lại bởi vì không quen thuộc địa hình nên đã dừng ở bãi đỗ xe tòa nhà khác, Nhiếp Thiên Thu đi ra bãi đỗ xe mới phát hiện tình huống có chút không đúng, không có mấy cái đánh dấu như nhân viên đối phương nhắc đến.

Nhiếp Thiên Thu: Không sao, cao thủ không cần ký hiệu chỉ dẫn.

Cậu bình tĩnh mà gọi điện cho người phụ trách tiếp đón, định tự mình đến nơi tổ chức cắt băng khánh thành luôn.

Cậu mở di động ra, theo hướng dẫn mà đi xuyên qua khoảng trống giữa tòa nhà, mắt thấy cách địa điểm cần tới càng ngày càng gần, đột nhiên ven đường xuất hiện một thằng bé chạy vụt qua, lộ ra khuôn mặt bẩn thỉu nhem nhuốc, khụt khịt nói: “Cầu xin anh, anh giúp em với.”

Ánh mắt Nhiếp Thiên Thu chuyển từ thằng bé đến ven đường, thấy bên cạnh có một người tàn tật quần áo tả tơi đang nằm đó. Người nọ có mái tóc hoa râm, khoảng chừng 5-60 tuổi, bộ dáng vô cùng thảm thiết, hai cánh tay ông ta từ đoạn khuỷu tay trở xuống đã đứt, đùi phải từ đầu gối trở xuống cũng không còn, tứ chi thế mà chỉ còn mỗi chân trái là lành lặn, đang không ngừng r3n rỉ.

Thằng bé thấy Nhiếp Thiên Thu không nói lời nào, đột nhiên bắt đầu trực tiếp quỳ xuống: “Cầu xin anh giúp bọn em đi, em cùng ông nội đã hai ngày không ăn gì, ông nội em đã lớn tuổi, không thể chịu được, cầu xin anh, cầu xin anh”

Tốc độ dập đầu của thằng bé kia cực nhanh, nhìn dáng vẻ vô cùng thuần thục.

Nhiếp Thiên Thu thấy thành bé như sắp đập vỡ trán của mình, duỗi tay chắn một chút, để cho thằng bé kia đập trán vào tay mình.

Thằng bé kia thấy cuối cùng cậu cũng có phản ứng lại, nó ngẩng đầu, cặp mắt vừa to lại có thần, tràn ngập mong đợi: “Người tốt, người tốt cả đời bình an!”

Khóe miệng Nhiếp Thiên Thu giật một chút, ngồi xổm xuống dưới, nhìn thẳng vào thằng bé kia, nói: “Giúp em cũng được thôi, nhưng em phải trả lời anh một vấn đề.

Thằng bé mở to mắt: “Vấn đê gì ạ?”

Nhiếp Thiên Thu nhìn quanh bốn phía, vị trí tòa nhà này cũng không tính là trung tâm, lại mới mở, lúc này bốn bề vắng lặng, ngay cả đất ở trong bồn hoa cũng là mới đưa đến, cậu nói: “Ông nội em không tay không chân, thật là đáng thương, cho nên anh muốn biết……”

Nhiếp Thiên Thu nhìn thẳng vào mắt đứa nhỏ: “Các em đến từ chỗ nào?”

Thằng bé kia sửng sốt một chút, nhất thời chỉ biết trợn tròn mắt không nói được lời nào.

Nhiếp Thiên Thu lại nói: “Ông nội em hành động đều không tiện như vậy, không đến những nơi náo nhiệt ăn xin, chạy đến nơi hẻo lãnh như vậy, là đã nhìn trúng đối tượng nào để ăn xin sao?”

Thằng bé kia không dám nhìn thẳng, thút tha thút thít nức nở khóc ròng: “Em, em, em không hiểu anh đang nói gì.”

“Vậy quên đi.” Nhiếp Thiên Thu vỗ vỗ tay, đứng dậy muốn rời đi, không ngờ thằng bé kia thấy cậu thờ ơ lại lập tức nhào tới, ôm lấy đùi cậu.

Thằng bé kia vốn dĩ ở gần trong gang tấc, động tác nhào đến lại vô cùng nhanh, Nhiếp Thiên Thu còn chưa kịp chuẩn bị gì thì trên đùi đã có thêm một món trang sức.

Nhiếp Thiên Thu kinh hãi: “Uy, em động đến người anh thì được nhưng đừng động đến quần anh, tí nữa anh còn phải lên sân khấu.”

Cậu nói xong liền muốn kéo thằng bé ra, không ngờ sức lực của nó khỏe vô cùng, bám chặt vào đùi cậu như đỉa đói, không chuyển động chút nào.

Nhiếp Thiên Thu nhăn mày lại, cảm giác được có điều không bình thường. Trẻ con bình thường sẽ không có sức lực lớn đến như vậy, rõ ràng là thằng bé này có võ công mà.

Nhiếp Thiên Thu một lòng nghĩ tạo hình của mình không thể loạn, quần không thể nhăn, cũng mặc kệ thằng bé kia có địa vị gì, trực tiếp vận khí trong tay, ấn vào vai nó.

Thằng bé kia chỉ cảm thấy vai mình truyền đến một trận tê dại, không chờ nó phản ứng lại, cơ thể đã tự động buông cái đùi trước mặt ra.

Nhiếp Thiên Thu sợ nó lại muốn bám vào tiếp, liền thuận thế đẩy, đem thằng bé đầy xa hơn 1 mét.

“Oa ——” thằng bé kia chạm mông xuống đất, bắt đầu bật khóc “Anh vì sao không, không giúp em, vì sao anh không giúp em?”

Nhiếp Thiên Thu thấy quần của mình vẫn không thể tránh nổi mà xuất hiện một ít nếp nhăn chỉ cảm thấy vô cùng đâu lòng, ma âm không ngừng vang lên bên tai khiến cậu vô cùng bực bội. Cậu lạnh lùng liêc nhìn thằng bé kia một cái: “Câm miệng.”

Tiếng khóc của thằng bé còn lớn hơn nữa.

Nhiếp Thiên Thu mắt trợn trắng: “Người hai ngày không ăn cơm không có sức lực giống em đâu.”

Cậu khoanh tay trước nguc: “Là ai làm sai em tới, muốn làm gì?”

Thằng bé kia thấy Nhiếp Thiên Thu hoàn toàn không bị mắc lừa, liền thút tha thút thít nức nở mà ngừng khóc, từng bước một đi trở về phía người tàn tật kia, chôn mặt vào nguc người đó, rầu rĩ mà nói: “Anh là người xấu.”

Nhiếp Thiên Thu: “……”

Cậu còn muốn tiếp tục truy hỏi thì nhận đượcn điện thoại của nhân viên tiếp đón, đối phương quỷ khóc sói gào, sợ Nhiếp Thiên Thu đi lạc, lại bởi vì sắp bắt đầu nghi thức cắt băng khánh thành nên hoảng sợ không ngừng.

Nhiếp Thiên Thu bị giọng của cô chấn động đến ù cả tai, thiếu chút nữa không nhịn được mà hỏi xem liệu cô đã từng luyện Sư tử hống chưa, vì bảo vệ màng nhĩ của mình, Nhiếp Thiên Thu chỉ có thể trấn an cô rằng mình đã sắp đến nơi rồi..

Thật vất vả mới cúp được điện thoại, Nhiếp Thiên Thu cảm thấy lỗ tai mình còn không ngừng vang lên tiếng ù ù, cậu nhìn qua hai ông cháu đang giả chết bên kia, cũng lười tiếp tục so đo với họ, móc ra mấy trăm đồng để trước mặt hai người: “Hai người ở đây chờ tôi một chút, tôi xong việc sẽ đến tìm hai người.”

Nhưng mà cậu cũng đoán được hai người này sẽ không thật sự chờ mình, nghĩ nghĩ, cậu lấy điện thoại ra âm thầm chụp một bức, nói: “Mặc kệ ai sai hai người tới, cầm tiền liền đi thôi, thu thập lại cho tốt rồi tìm cái gì mà ăn.”

Chờ sau khi cậu tham gia cắt băng xong, quả nhiên hai ông cháu kia đã không thấy bóng dáng. Dưới dự hộ tống của nhân viên an ninh, Nhiếp Thiên Thu đến chỗ vừa nãy đậu xe, vừa lên mới lên đường thì Bùi Thanh gọi điện thoại đến.

Nhiếp Thiên Thu cũng không muốn nhận, nhưng điện thoại bám riết không tha, cậu đành đỗ xe vào ven đường, ấn nghe điện.

“Thiên Thu!!!” Âm thanh Bùi Thanh lao ra khỏi di động, không ngừng vang vọng trong xe, “Anh mới không ở cùng cậu một lúc, sao đã có chuyện rồi?”

Nhiếp Thiên Thu không hiểu: “Lại làm sao vậy?”

Bùi Thanh: “Cậu lại lại lại lại lên hot search.”

“Lại lại lại lại ~” Nhiếp Thiên Thu phun tào, “Anh đang hát rap hả!”

Bùi Thanh tức muốn hộc máu: “Cậu còn có tâm tình pha trò sao!”

Nhiếp Thiên Thu: “…… Chờ em một phút, em lên weibo xem đã.”

Nhiếp Thiên Thu cúp máy mở Weibo ra, quả nhiên chính mình lại lên trang đầu của hot search, từ khóa: Nhiếp Thiên Thu ăn mày

Nhiếp Thiên Thu:…… Hai ông cháu kia quả nhiên có chuẩn bị mà đến.

Chẳng qua, cậu cho rằng bọn họ tới ăn vạ, không ngờ là họ tới đưa hot search.

Nhiếp Thiên Thu mở hot search ra nhìn, đoạn đầu đều là mấy tài khoản marketingđằng bài, cách thức đều không khác nhau lắm, hiển nhiên là do tay một người xử lý.

Trong hot search còn có một cái video, Nhiếp Thiên Thu nhìn một chút, chính là video hai ông cháu kia ăn vạ, nhưng mà ngắt đầu bỏ đuôi, biến thành thằng bé ăn xin quỳ rạp trước người cậu cầu xin giúp đỡ, cậu lại không chút do dự đẩy đứa nhỏ kia ra, vô cùng lãnh khốc vô tình.

Vừa thấy bình luận, quả nhiên nghiêng về một phía, phê bình Nhiếp Thiên Thu vô nhân tính, không hề có lòng trắc ẩn, khi dễ tàn tật ăn xin vân vân.

Bởi vì hiện tại Nhiếp Thiên Thu buộc chặt với Tinh Trần Trung Quốc, còn có không ít người chạy đến trang weibo chình thức của Tinh Trần Trung Quốc viết bình luận, kêu gào bảo bọn họ nhanh chóng đổi người phát ngôn.

Vú em được trời chọn đã yên lặng một thời gian xông ra chiến trường đầu tiên, tích cực share bài:

@ hôm nay Nhiếp nương nương lui vòng sao: Một chút đều không ngoài ý muốn, Nhiếp nương nương chính là loại người tốt mã dẻ cùi như vậy, dù cầm trên tay tài nguyên tốt như thế cũng không thể nào che dấu nội tâm xấu xí của hắn. Lần này Tinh Trần Trung Quốc coi như tự đạp chiêu bài của mình //@ Bà cố nội giới giải trí: Mới vừa cầm đại ngôn toàn cầu của Tinh Trần Trung Quốc, gà nướng đang hồng Nhiếp Thiên Thu chiều nay tham dự sự kiện cắt băng khánh thành của công ty bất động sản nào đó, kết quả bị người qua đường chụp được cảnh trên đường động tay động chân với người tàn tật, hoàn toàn trái ngược với hình tượng tốt đẹp thường ngày ……[ video ]

Đại vú em vừa share bài, aniti cùng fans nghe tin lập tức hành động, chẳng qua phong cách lần này có chút khác biệt so với quá khứ:

【 Bái vú em, thỉnh sữa cổ phiếu của tôi một chút, nếu như trúng xin hậu ta ba bộ áo nguc 】

【 Hôm nay vú em sữa độc Thu Thu sao? Thu Thu hôm nay cũng ổn 】

【Vú em lại sữa độc, cho nên Nhiếp Thiên Thu là vô tội? 】

【 Cảm tạ vú em trước sau như một duy trì Thu Thu, chờ sau khi chân tướng được công bố trả lại sự trong sạch cho Thu, nhất định tới lễ tạ thần -3-】

【 Thái Văn Cơ trong fans, mỹ thiếu nữ bay múa giữa chiến trường ~ rất sinh động Q~】

……

@ Hôm nay Nhiếp nương nương lui vòng sao: Thu Quỳ đều điên rồi sao? Sữa sữa sữa, sữa mấy người xuyên tận tâm Trái Đất!

……

Nhiếp Thiên Thu đóng Weibo gọi điện cho Bùi Thanh: “Em cảm thấy hot search trên Weibo hình như không định buông tha em.”

Bùi Thanh tức giận: “Cậu có dám đánh cược không, trên giang hồ sớm đã có truyền thuyết, lập trình viên weibo đều cầu xin cậu buông tha cho bọn họ đấy.”

Nhiếp Thiên Thu thở dài: “Xem ra em cùng bọn họ đã định đời này bắt buộc phải tra tấn lẫn nhau.”

Bùi Thanh vô cùng đau đớn: “Lần này lại là sao lại thế? Ngay đến cả ăn xin mà cậu cũng muốn khi dễ sao?”

Nhiếp Thiên Thu bắt được trọng điểm: “Đến cả?”

Bùi Thanh: “Bình thường em khi dễ anh còn chưa tính, loại tật xấu này đừng dùng đến trên người người khác nha.”

Nhiếp Thiên Thu theo bản năng muốn phản bác hắn, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, phát hiện hắn nói cư nhiên là sự thật, liền cam chịu, đem chuyện gặp được hai ông cháu ăn xin kia kể lại một lần, đương nhiên, chưa nói đến chuyện hình như đứa bé kia còn biết võ công.

Bùi Thanh thở dài một tiếng: “Xem ra là có người cố ý bôi đen cậu, trong giới giải trí này có ai thù cậu đến mức này vậy?”

Nhiếp Thiên Thu suy nghĩ một chút: “Vậy quá nhiều, hiện nay em chống đỡ toàn giới giải trí mà.”

Bùi Thanh nghe xong liền muốn về hưu: “Đã đến lúc này mà cậu còn muốn đe dọa anh sao.”

Nhiếp Thiên Thu: “Hiện tại trừ bỏ đe dọa anh thì em cũng không còn gì để nói mà.”

Bùi Thanh: “……”

Bùi Thanh: “Hiện tại có hai biện pháp, một cái là tìm được video hoàn chỉnh, hai là tìm ra được hai người ăn xin kia.”

Hắn lại là than một tiếng: “Anh liên hệ kia mấy tài khoản marketing hỏi thăm tình huống một chút, ngẫm lại biện pháp, hai ngày nay cậu điệu thấp một chút, hiện nay mọi người đều muốn bắt được bím tóc cậu đấy.”

Nhiếp Thiên Thu “Ừm” một tiếng: “Vậy trước tiên anh đăng một bài giải thích đi, đối phương có chuẩn bị mà đến, sao có thể để cho anh dễ dàng tìm được chân tướng như vậy, chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết.”

Bùi Thanh: “Cũng được.”

Bùi Thanh làm việc rất có hiệu suất, không bao lâu sau weibo chính thức của phòng làm việc của Nhiếp Thiên Thu đăng bài giải thích, tóm tắt những chuyện đã xảy ra, cũng phân tích kỹ thuật với video được đăng trên mạng, chứng minh video đó đã bị cắt nối biên tập, kêu gọi người quay lại đưa ra video hoàn chỉnh, Nhiếp Thiên Thu nguyện ý tiếp nhận đánh giá của công chúng.

Lời lẽ giải thích đoan chính, đơn giản trực tiếp, không ít dân mạng cũng phát hiện video đã bị cắt nối biên tập, hướng gió ban đầu bốn phía đều khiển trách đã có chút hoãn lại, có người quay đầu tỏ vẻ tin tưởng Nhiếp Thiên Thu, cũng cảng có nhiều người cảm thấy điều này quá khác thường, trước tiên xếp hàng ngồi chờ chân tường.

Lúc sau Nhiếp Thiên Thu cũng đã đăng Weibo:

@ Nhiếp Thiên Thu: Trước kia, tôi thường xuyên thấy ở cửa xe tàu điện ngầm, trung tâm thành phố hoặc những nơi có nhiều người qua lại có không ít ăn xin, tôi vẫn luôn rất tò mò, bọn họ đến đây kiểu gì vậy? Cho nên hôm nay gặp được ông lão là người tàn tật này tôi cũng đồng dạng khó hiểu như vậy, nhưng mà thực đáng tiếc, bọn họ không trả lời vấn đề của tôi mà đã đi rồi. Mặc kệ thế nào, hy vọng chút tâm ý này khiến cho bọn họ có thể sống tốt hơn chút [ ảnh chụp ]

Ảnh chụp cuối cùng của Nhiếp Thiên Thu là bức ảnh cậu tự chụp hai ông cháu ăn xin kia, thằng bé ghé vào bên người ông lão, bên cạnh là mấy tờ 100 đồng màu đỏ bắt mắt.

Sau khi Nhiếp Thiên Thu đăng Weibo, lập tức đưa tới lượng share khổng lồ, trừ bỏ nhóm Thu Quỳ vô điều kiện duy trì cùng tín nhiệm, không ít người cũng sinh ra đồng dạng nghi vấn:

【 À, tui cũng thường xuyên nhìn thấy ăn xin như vậy, vẫn luôn rất kỳ quái, tay chân bọn họ thoạt nhìn không giống như trời sinh đã không có, nếu như vậy, gặp phải chuyện gì mới có thể tứ chi đều không còn vậy? 】

【 Tui cũng từng nhìn thấy, không chỉ là không có chân tay, còn có một số người không có mắt nữa, hoặc cả khuôn mặt dều bị bỏng, đặc biệt đáng sợ, tui cũng không dám nhìn thẳng bọn họ 】

【 Trước kia tui có nghe nói qua, đây là những người bị Cái Bang khống chế, có một số “Cái Bang” sẽ đi bắt một ít người khỏe mạnh bình thường, sau đó chặt đứt tay chân, hoặc là làm câm làm mù, đem bọn họ để đến những nơi đông người kiếm tiền, thật là táng tận lương tâm 】

【Thật đáng sợ, hai người này không phải là ăn xin bị “Cái Bang” khống chế đấy chứ? 】

【 Loại chuyện này đã sớm không phải là tin mới, các người lần đầu nghe nói đến “Cái Bang” sao? Thật sự là cực kỳ tàn ác, cũng không biết là hai người này có phải hay không. 】

【 Ba câu hỏi triết học: Bọn họ là ai? Bọn họ từ đâu tới đây? Bọn họ đã đi nơi nào? 】

……

Nhiếp Thiên Thu lên tiếng ngoài ý muốn khiến cho mọi người bắt đầu tò mò về “Cái Bang”, trong khoảng thời gian ngắn, sự chú ý của mọi người lập tức bị chuyển dời đến những người ăn xin muôn hình muôn vẻ ở những nơi đầu đường xó chợ, liệu bọn họ có phải là khất cái thật hay không, hay là có tập đoàn lợi ích ở sau lưng khống chế? Mọi người tràn ngập quan tâm đến vấn đề này.

Đương nhiên cũng có không ít người cảm thấy Nhiếp Thiên Thu không có lòng đồng tình, đối mặt với người già trẻ nhỏ đáng thương như vậy, phản ứng đầu tiên lại là nghi ngờ động cơ của người ta mà không phải giúp đỡ bọn họ, đúng là tốn công kiếm nhiều tiền như vậy. Còn có người đứng ở góc độ xảo quyệt mà đưa ra kết luận, cảm thấy Nhiếp Thiên Thu như vậy vô cùng máu lạnh, video được tung ra kia chính là chân tướng.

Nhưng mà quan điểm như vậy cũng bị không ít người phản bác, bởi vì trong ảnh Nhiếp Thiên Thu rõ ràng đã đưa không ít tiền mặt cho họ.

Nhóm anti-fan từ sau khi Nhiếp Thiên Thu cầm được đại ngôn của Tinh Trần Trung Quốc vẫn luôn nghẹn một hơi, lần này khó khăn lắm mới có được một cái video ra tới, sôi nổi share bài, cũng bám riết không tha mà đến weibo chính thức của Tinh Trần Trung Quốc chửi rủa, yêu cầu Tinh Trần Trung Quốc đổi một người phát ngôn mới, bằng không sẽ chống lại Tinh Trần Trung Quốc linh tinh.

Sau khi Nhiếp Thiên Thu đăng Weibo liền không rảnh lướt bình luận, bởi vì Hạ Tinh Hàng đã bắt đầu quấy rầu cậu ở trên wechat.

Hạ Tinh Hàng: Thầy ơi, video kia là chuyện thế nào vậy?

Nhiếp Thiên Thu: Cậu thấy được?

Hạ Tinh Hàng: Ừm, weibo chính thức đã bị mắng mấy ngàn lượt, người bên bộ phận thị trường đến tìm em.

Nhiếp Thiên Thu: Vậy cậu có phản ứng gì không?

Hạ Tinh Hàng: Đương nhiên phản ứng chứ!

Hạ Tinh Hàng: Người bên bộ phận thị trường quá không hiểu chuyện, chút chuyện này mà còn cần đến hỏi em sao? Không quản tốt những người này khiến cho thầy chê cười rồi.

Nhiếp Thiên Thu nghĩ kim chủ biết điều như vậy, chính mình cũng nên lễ thượng vãng lai, miễn cho hắn lại nghĩ cậu không làm người, vì vậy liền đơn giản kẻ lại chuyện này cho hắn.

Hạ Tinh Hàng: Một tháng!

Hạ Tinh Hàng: Suốt một tháng!!

Nhiếp Thiên Thu:?

Hạ Tinh Hàng: Đây là ngày mà thầy nói nhiều nhất trong suốt một tháng quá đó!

Nhiếp Thiên Thu:…… Cậu có thể yêu quý hình tượng kim chủ bá đạo của mình một chút được không?

Hạ Tinh Hàng: À, quá kích động.

Hạ Tinh Hàng: Em tin tưởng con người của thầy, mặc kệ thế nào, em đều sẽ duy trì anh, làm người đàn ông sau lưng anh.

Nhiếp Thiên Thu: Vậy tôi cảm ơn cậu.

Nửa giờ sau, weibo chính thức của Tinh Trần Trung Quốc đăng bài mới:

@ Tinh Trần Trung Quốc: Vô điều kiện tin tưởng ngài @ Nhiếp Thiên Thu.

~ Hết chương 22~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN