Pineapple Live thì đương nhiên không cần phải nói, giá trị trong giới đầu tư đã tăng gấp đôi, fans của Nhiếp Thiên Thu thường xuyên tụ tập dưới weibo chính thức kêu gọi trả thêm phí tuyên truyền cho cậu.
Nghe nói lần phát sóng này đã sáng tạo ra ba kỷ lục mới: Số người online nhiều nhất, nhiệt độ nóng nhất cùng số lượng quà tặng nhiều nhất.
Theo thống kêu, sau lần phát sóng đêm hôm đó, số quà tặng Nhiếp Thiên Thu được tặng tổng cộng đã hơn một trăm triệu.
Lúc sau, Nhiếp Thiên Thu tuyên bố trên Weibo rằng sẽ quyên tặng toàn bộ số tiền nhận được vào đêm hôm đó, dùng để cứu trợ những người tàn tật đó.
Sau khi cậu đăng weibo, Pineapple Live cũng theo sau tỏ vẻ cũng sẽ quyên tặng một nửa số tiền thu được từ quà tặng đêm đó.
Mà Tinh Trần Trung Quốc, bởi vì ngay từ khi bắt đầu sự kiện ăn xin này đã kiên định đứng về phía Nhiếp Thiên Thu, sau khi danh tiếng cùng nhân khí của cậu bùng nổ, các nhãn hiệu của công ty cũng nhận được nhiệt độ chưa từng có.
Weibo chính thức của Tinh Trần cũng đã đăng Weibo:
@ Tinh Trần Trung Quốc: Cảm ơn ngài @ Nhiếp Thiên Thu đã mang đến chân tướng cho chúng ta, tin tưởng Tinh Trần, tin tưởng cậu.
Phong cách của các bình luận dưới weibo chính thức hoàn toàn được thay đổi, tất cả đều là lời khen dành cho Nhiếp Thiên Thu cùng Tinh Trần.
Mọi người sôi nổi tỏ vẻ, Tinh Trần Trung Quốc không hổ là gừng già trong ngành hàng xa xỉ này, ánh mắt vô cùng chuẩn xác. Vào lúc này, hành động có mắt không tròng lúc trước của Châu báu Tinh Trần cũng không tránh được việc bị dân mạng kéo ra cười nhạo quất xác một phen.
Cổ phiếu của Tinh Trần Trung Quốc tăng cao liên tục ba ngày, đứng đầu trong các công ty cùng ngành.
Biểu hiện trong sự kiện lần này của Đả Câu võng đã khiến cho người khác cảm thấy ngoài ý muốn, mọi người đều không biết vì sao mà một trang web chuyên về giáo dục bỗng nhiên lại share một phát sóng trực tiếp của Pineapple Live, hơn nữa thời gian còn chuẩn xác như vậy. Nhưng dù là thế nào, bởi vì sự kiện lần này trợ giúp một phen, trang web đã thu được một lượng lớn người theo dõi, nghe nói kế hoạch đưa ra thị trường đã bị kéo dài rất lâu cũng đang được cân nhắc thực hiện.
Trừ bỏ ba công ty này, phố chợ đêm ở Dương Xuyên cũng trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm. Dù chỉ lướt qua nhưng dân mạng ở Dương Xuyên nhanh chóng nhận ra “Bang chủ Cái Bang” hôm đó ở phòng phát sóng kia chính là ông chủ cửa hàng lẩu cay nhỏ có tên là “Lẩu cay Cái Bang” ở phố chợ đêm.
Có fans lập tức nhớ lại trong cửa hàng này có hình ảnh chụp chung của Hạ Thù cùng Nhiếp Thiên Thu, sau đó thân phận của mấy vị “fans” từng xuất hiện trên weibo của Nhiếp Thiên Thu cũng bị dân mạng đào ra, hóa ra đều là những bang chúng Cái Bang đang trên đường gây dựng sự nghiệp.
Mọi chuyện sau đó cứ phát triển một cách tự nhiên, trên dưới Cái Bang gian khổ gây dựng sự nghiệp, tự lực cánh sinh
Sau đó mọi chuyện cứ phát triển theo tự nhiên, chuyện xưa về trên dướiCái Bang gian khổ gây dựng sự nghiệp, tự lực cánh sinh đã lan truyền khắp mạng, dân mạng tự phát kéo đến phố chợ đêm tiêu phí, kéo theo sự phát triển kinh tế của cả một con phố. Còn có người truyền tin, dự án phát triển của thành phố Dương Xuyên đã được duyệt, đang chuẩn bị chi ngân sách nâng đỡ gây dựng sự nghiệp của cả con phố.
Mọi người sôi nổi khen ngợi đây mới chính là bộ dáng của Cái Bang thời kỳ xã hội chủ nghĩa, không thể chỉ tham ăn lười làm, dựa vào người khác bố thí được, phải không ngừng vươn lên, hướng tới cuộc sống khá giả. Đúng là bang phái của hai anh hùng lớn là Tiêu Phong cùng Hồng Thất Công.
Hạ thù nhìn thảo luận của mọi người trên mạng, cả người:?????? Tiêu Phong?? Hồng Thất Công??
Ngay cả Bành Nhung Nhung cũng chạy tới hỏi hắn: “Hóa ra tiền bối của Cái Bang chúng ta thực sự có Tiêu Phong cùng Hồng Thất Công sao?”
Hạ Thù hận sắt không thành thép: “Ai bảo em chỉ lo theo đuổi thần tượng, sinh nhật của Nhiếp Thiên Thu vào ngày tháng năm nào em cũng có thể đọc làu làu, vậy mà còn không rõ về lịch sử bang mình sao!”
Bành Nhung Nhung nghiêng đầu: “Em mặc kệ, khách hàng muốn nghe chuyện xưa của Tiêu Phong cùng Hồng Thất Công, dù có bịa thì cũng phải bịa cho bọn họ nghe!”
Hạ Thù: “Âm mưu của em đã bị vạch trần rồi.”
Bành Nhung Nhung cười đắc ý: “Em đã sớm treo một tấm biển ở trên sạp hàng: Chuyện xưa chỉ là hư cấu, có sự tương đồng, không liên quan đến cửa tiệm.”
Hạ Thù: “……”
Bành Nhung Nhung lại nói: “Anh nhớ rõ đừng vạch trần em là được. Em đã tung tin ra bên ngoài, nói anh chính là đồ tôn đời thứ hai mươi tám của Hồng Thất Công.”
Hạ Thù đỡ trán: “Vì bán hàng mỹ nghệ mà em không từ thủ đoạn nào luôn.”
Bành Nhung Nhung cười “Ha hả”: “Không chỉ có một mình em, hiện nay hầu hết sản nghiệp ở phố này đều lưu truyền hai ba chuyện không thể nói của anh cùng Tiêu Phong và Hồng Thất Công đó…”
Hạ Thù mặt không biểu tình: “Mấy người nha, đúng là vô cùng lớn mật.”
Bành Nhung Nhung cho hắn một cái biểu tình ‘anh cứ yên tâm’: “Anh cho rằng khách hàng tin thật sao. Người ta là chuyên môn tới ủng hộ Cái Bang gây dựng sự nghiệp, kể chuyện xưa chỉ vì muốn làm không khí thêm sinh động thôi.”
Hạ Thù nhìn phố chợ đêm càng thêm náo nhiệt hơn xưa rất nhiều: “Huynh đệ trong bang sẽ có cuộc sống ngày càng tốt hơn.”
Bành Nhung Nhung bày vẻ mặt hoa si: “Đương nhiên là tốt rồi, có thần tượng của em khai quang, hiện tại phố chợ đêm đã được đề cử trên mạng là một trong những địa điểm nhất định phải ghé qua khi đến du lịch ở Dương Xuyên đấy. Quán nhỏ của em chính là cửa hàng mỹ nghệ được Nhiếp Thiên Thu đề cử……”
Hạ Thù: “Từ từ, Nhiếp Thiên Thu đề cử khi nào?”
Bành Nhung Nhung liếc mắt nhìn hắn: “Trên tay em có một xấp ảnh do chính tay Thu Thu ký, lại có ảnh chụp cùng ở trên weibo của anh ấy, bốn bỏ năm lên, chính là đề cử.”
Hạ Thù: “……”
Bành Nhung Nhung nói: “Cửa hàng nhỏ của anh cũng như vậy mà, không phải có rất nhiều người còn muốn đến tìm anh bái sư sao?”
Nói đến chuyện này, Hạ Thù rất là vui mừng: “Đúng là anh đã tìm được một đứa có tư chất không tồi.”
Nói xong lại có chút do dự: “Nhưng mà tuổi có chút nhỏ.”
Bành Nhung Nhung không hiểu: “Tuổi còn nhỏ không phải càng tốt sao? Luyện võ đương nhiên phải luyện từ nhỏ mới tốt được mà.”
Hạ Thù vô cùng phiền não: “Đó là trước kia, hiện tại thời đại đã khác rồi.”
Bành Nhung Nhung: “A?”
Hạ Thù oán hận nói: “Hiện tại có Vương giả vinh quang.” Lục Mạo chính là một vết xe đổ sống sờ sờ.
…
Ngay lúc bên ngoài ồn ào cãi cọ, Nhiếp Thiên Thu lại thảnh thảnh thơi thơi mà tự cho bản thân một kỳ nghỉ. Vốn dĩ công ty quản lý muốn thừa dịp cậu đang nổi như vậy mà nhận thêm mấy sự kiện thương mại, Nhiếp Thiên Thu liền trả lại một câu: “Quá mệt mỏi, nếu không ngài tuyết tàng tôi đi.”
Ông chủ sợ đến mức hỏi lại xem kỳ nghỉ có đủ hay không, nếu như không đủ lại cho thêm.
Bùi Thanh: Xong rồi, trước kia chỉ là bắt nạt mình, hiện tại ngay cả ông chủ cũng dám bắt nạt, quá bành trướng, quá… Thích.
Nhiếp Thiên Thu cầm kỳ nghỉ cùng Hạ Tinh Hàng đến bệnh viện thăm Phó Hội. Phó Hội đã tỉnh, Hạ Thù cùng các đệ tử trong Cái Bang thay phiên nhau đến chăm sóc hắn, hôm nay vừa đúng lúc đến phiên Hạ Thù.
Nhiếp Thiên Thu nhìn dáng vẻ bưng trà rót nước của Hạ Thù, “Chậc chậc” lắc đầu nói: “Tôi đã nói truyền nhân này của ngài không được mà, còn chưa già mà đã đến phiên ngài chăm sóc cho cậu ta.”
Phó Hội: “……”
Hạ Thù vốn dĩ không nghĩ tới chuyện này, thấy cậu nói như vậy, tức giận đến mức đặt luôn cốc nước trên tay xuống: “Có đạo lý! Tôi không chăm sóc nữa.”
Sau đó trừng mắt nhìn Phó Hội một cái: “Cậu tự cấp tự túc đi.”
“Vâng.” Phó Hội không có dị nghị, quả thực tự mình duỗi tay cầm lấy cốc nước.
Nhiếp Thiên Thu lại thong thả ung dung nói: “Nhưng mà hiện tại cậu ta cũng không phải truyền nhân của ngài, chăm sóc một chút cũng không sao cả.”
Hạ Thù: “…… Con người cậu dù làm thế nào cũng có cái để nói đúng không?”
Hạ Tinh Hàng nhìn bộ dáng yên lặng cúi đầu ăn cháo không dám nhiều lời của Phó Hội, không khỏi hỏi: “Cuối cùng vì sao Phó Hội lại đồng ý gia nhập Thanh Long Bang?”
Hắn vừa hỏi câu này liền tháy thần sắc của Hạ Thù trở nên nghiêm túc lại, nhìn về phía Phó Hôi hỏi, “Cậu nói thật cho tôi, có phải cậu thiếu tiền hay không?”
Động tác của Phó Hội trên ngừng lại, một lát sau mới gật gật đầu.
Hạ Thù vốn còn muốn đánh một cái vào đầu hắn, nhưng mà nghĩ đến chuyện hắn còn có thương tích, cuối cùng vẫn đập vào bàn, “Cậu thiếu tiền thì không biết nói với tôi sao? Ở trong mắt cậu, tôi nghèo đến thế hả?”
Phó Hội im lặng một chút, chậm rãi gật gật đầu.
Hạ Thù: “……”
Nhiếp Thiên Thu điên cuồng “Ha ha ha ha ha”.
Hạ Thù rống giận: “Câm miệng.”
Nhiếp Thiên Thu đương nhiên không sợ hắn, cười càng lớn hơn, ngay cả Hạ Tinh Hàng cũng không nhịn được mà bật cười theo.
Hạ Thù bi thương phát hiện, ở chỗ này, cũng chỉ có Phó Hội mới có thể nghe hắn nói.
Nhiếp Thiên Thu cười đủ rồi mới dừng lại, hỏi Phó Hội: “Cậu thiếu tiền đến mức nào mà mới có thể đồng ý gia nhập vào Thanh Long Bang?”
Phó Hội cúi đầu, âm thanh vững vàng nói: “Nhà xưởng ở quê xảy ra chuyện, mấy thôn dân làm việc trong nhà xưởng ba tôi đều bị thương, rất nghiêm trọng, lợi nhuận của nhà xưởng cũng không tốt, không bồi thường được bao nhiêu tiền….”
Ba người khác đều im lặng, thật lâu sau, Hạ Thù thở dài một tiếng: “Cậu cũng thật khờ.”
Phó Hội nói: “Con biết người nhất định sẽ giúp con, nhưng mà mấy huynh đệ trong bang cũng không dư giả gì, con biết hầu hết tiền tiết kiệm được của sư phụ đều bị Hà sư bá cầm đi khởi nghiệp…”
“Vừa lúc Thanh Long Bang đang muốn tuyển thêm người, bọn họ có kế hoạch tẩy trắng, tính toán tiến quân vào giải trí, muốn thu nhận một ít cao thủ ở trên TV giúp bọn họ đánh ra tên tuổi, còn đưa cho con một cái giá không tồi, cho nên…”
Phó Hội cúi đầu càng thấp: “Ngay từ đầu đã nói con chỉ cần bảo vệ minh tinh bọn họ muốn nâng đỡ, đồng thời xuất chiến trong chương trình là được rồi, nhưng mà sau đó bọn họ thấy thân thủ con không tồi nên đã cho con tham dự càng nhiều chuyện hơn, con mới biết được…”
Hắn không nói câu tiếp theo, nhựng mọi người đều hiểu được.
Một lát sau, Hạ Thù hỏi: “Bây giờ tình hình nhà cậu thế nào rồi?”
Nói đến đây sắc mặt của Phó Hội càng trầm, hắn lắc lắc đầu: “Không quá tốt, người bị thương quá nghiêm trọng, hiện tại còn đang ở trong bệnh viện, tiền thuốc men sau này còn chưa biết làm sao…”
Hạ Thù nói: “Chuyện sau đó cậu không cần lo nữa, cứ để tôi xử lý.”
Phó Hội vội nói: “Không, không được, hiện tại con đã không còn là đệ tử Cái Bang nữa……”
Hạ Thù lập tức lộ vẻ khó chịu: “Chẳng lẽ cậu không tính toán trở về?”
Phó Hội đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe kinh ngạc: “Con còn có thể về Cái Bang sao?”
Hạ Thù tức giận mà nóii: “Bằng không cậu còn muốn đi nơi nào?”
Hốc mắt của Phó Hội đỏ lên, trong lúc nhất thời lại là nói không ra lời, chỉ ấp úng nói: “Con không biết……”
Hạ Tinh Hàng nhịn không được cảm khái: “Anh thật sự là ngốc mà, thiếu tiền mà thôi, dù anh Hạ Thù không có tiền, anh nói một tiếng, em cũng có thể giúp một chút……”
Hạ Thù: “……”
Phó Hội ngượng ngùng mà nói: “Nếu như vay tiền cậu, tôi sợ cậu sẽ nhân cơ hội bắt tôi dạy cậu võ công.,.”
Hạ Tinh Hàng: “……”
Phó Hội tiếp tục nói: “Hơn nữa tôi cũng không trả nổi.”
Hạ Tinh Hàng thiếu chút nữa đã đấm nguc mình, nhưng mà cuối cùng chỉ trợn trắng mắt, nói: “Được rồi, còn thiếu bao nhiêu tiền thì cứ để cho em ra, không cần anh dạy võ công, cũng không cần anh trả.”
Phó Hội nói: “Như vậy không được, vô công bất thụ lộc.”
Hạ Tinh Hàng quay đầu nhìn Nhiếp Thiên Thu, nói: “Hiện tại anh đã biết tại sao võ lâm chính phái lại sống không tốt bằng hắc đạo chưa?.”
Nhiếp Thiên Thu nhịn không được bật cười, hỏi Hạ Thù: “Bởi vì ngài đem toàn bộ tiền đưa cho sư huynh ngài nên mới nghèo như vậy sao?”
Hạ Thù tỏ vẻ kháng nghị: “Tôi cũng không tính nghèo, có nhà có cửa hàng, như thế nào cũng coi như một ông chủ nhỏ, thuộc về loại khá giả.”
Nhiếp Thiên Thu lạnh nhạt nói: “A, vậy thì ngài bù lại số tiền mà Phó Hội còn thiếu đi.”
Hạ Thù nghe vậy lập tức chịu thua: “Nghe ý này của cậu là có biện pháp nào sao?”
Nhiếp Thiên Thu cũng không treo bọn họ, nói thẳng: “Không phải Đả Câu võng chuẩn bị đưa ra thị trường góp vốn sao? Nếu như sư huynh của ngài không có ý kiến, tôi có thể đầu tư nhập cổ, nói như vậy, ngài có thể lấy một phần tiền hoa hồng được chia.”
Hạ Thù vừa nghe như vậy cũng cảm thấy đây là một ý kiến không tồi, liền nói: “Chờ tôi tìm sư huynh thương lượng một chút rồi sẽ trả lời lại cho cậu.”
Nhiếp Thiên Thu cũng không nóng nảy, nhưng Hạ Tinh Hàng nghe vậy liền động tâm: “Thầy, nếu như anh muốn nhập cổ vào Đả Câu võng, không bằng để cho em mua cho anh đi.”
Nhiếp Thiên Thu liếc mắt nhìn hắn: “Nhà cậu thật sự là tiền tiêu không hết mà!”
Hạ Tinh Hàng khiêm tốn mà cười cười: “Cũng nhờ có thầy nên cổ phiếu Tinh Trần tăng lên không ít, số tiền tăng thêm kia đại khái cũng đủ để mua hai cái Đả Câu võng.”
Hạ Thù: “…… Hai người nói chuyện phiếm có thể tránh xa tôi ra không? Thực chói tai!”
Một lát sau, một nữ bác sĩ tiến vào kiểm tra phòng, đồng thời còn mang theo một thiếu niên vào cùng.
Nữ bác sĩ kia dáng người thon dài, tướng mạo vô cùng diễm lệ, một thân áo blouse trắng cũng không thể che dấu được sự diễm lệ bắn r4 bốn phía của cô, trên lỗ tai còn có một cái khuyên tai thủy tinh nhỏ.
Thiếu niên đi phía sau cô chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt trắng nõn như ngọc, bộ dáng chưa hoàn toàn nảy nở, hai mắt lại cực kỳ trong suốt, lộ ra trí tuệ siêu việt không giống người bình thường. Dáng người thiếu niên có chút mảnh khảnh, trên người mặc một bộ quần áo vải không hợp tuổi, vai lưng thẳng tắp đi phía sau bác sĩ bước vào phòng.
Hạ Thù lập tức đứng lên, gật đầu với nữ bác sĩ, hô: “Phi Yên.”
Lại hướng về phía thiếu niên đi sau hành lễ một cái, nói: “Thích đại sư, đã lâu không gặp, sao ngài lại tới đây?”
Thiếu niên chắp tay trước nguc, trả lại một lễ, nói: “Các vị, lâu ngày không gặp.”
Hạ Tinh Hàng cũng vội đứng dậy hướng hai người vấn an, lại hướng về phía Nhiếp Thiên thu vẫn đang không hiểu gì cả giới thiệu: “Vị này chính là Đường Phi Yên, là con gái của môn chủ Đường Môn, hiện tại đang làm ở bệnh viện. Vị này là cao tăng xuất thân Thiếu Lâm, là đệ tử nhập môn của phương trượng Tuệ Ấn thiền sư, Thích Nhạc đại sư.”
Nhiếp Thiên Thu nhìn nữ bác sĩ diễm lệ trước mặt cùng vị đại sư không biết đã tốt nghiệp hay chưa: “…………”
Nhưng mà cậu nhanh chóng tỉnh lại, vô cùng chuyên nghiệp mà lộ ra một nụ cười tươi: “Xin chào hai vị.”
Đường Phi Yên gật gật đầu với cậu: “Đại minh tinh nha, chờ khi nào cậu ra ngoài thì nhớ bịt kín mặt, đừng khiến cho người khác ồn ào, ảnh hưởng đến công việc chữa bệnh của chúng tôi.”
Nhiếp Thiên Thu nhún nhún vai: “Tôi sẽ tận lực, nhưng có đôi khi dù mang mấy đồ vật để che dấu cũng không thể ngăn được hào quang của tôi.”
Đường Phi Yên không tỏ ý kiến, trực tiếp xoay người sang chỗ khác kéo Hạ Thù đến một bên: “Nhường một chút, đừng ngăn cản tôi xem bệnh.”
Mặt Hạ Thù biến đen: “Cái tính tình chó chết này của cô thật không thay đổi được.”
Đường Phi Yên lạnh lùng nói: “Bác sĩ không cần tình tình tốt.”
Nhiếp Thiên Thu: “Oa, cô thật ngầu nha.”
Hạ Tinh Hàng nhỏ giọng nói: “Chị ta chính là người có tính tình kém nhất trong số đệ tử Đường Môn thế hệ này. Năm trước có một người nhà bệnh nhân đến gây chuyện, bị chị ta đá một cước trực tiếp đập vào cửa nằm liệt luôn.”
Nhiếp Thiên Thu hít một ngụm khí lạnh, khẩn trương hỏi: “Vậy cuối cùng bệnh viện phải bồi thường bao nhiêu tiền?”
Hạ Tinh Hàng: “Không bồi tiền, Đường Môn có tiền có thế lực, mời luật sư tốt nhất, ngược lại khiến người nhà gây chuyện kia bị kiện đến khóc.”
Nhiếp Thiên Thu giơ ngón tay cái lên: “Tấm gương cho những bác sĩ khác.”
Đường Phi Yên kiểm tra cho Phó Hội, Thích Nhạc liền lại đây hành lễ với Nhiếp Thiên Thu: “Ngài Nhiếp, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Nhiếp Thiên Thu lễ phép đáp lễ: “Xin chào đại sư.”
Thích Nhạc hướng Nhiếp Thiên Thu gật gật đầu: “Không dám nhận, bần tăng đã hoàn tục……”
Nhiếp Thiên Thu: “……”
Thích Nhạc cũng nhanh chóng để ý đến mình nhỡ miệng, ngượng ngùng mà cười một chút: “Nói nhầm, vẫn luôn không sửa được. Tôi đã hoàn tục, hiện tại đang theo học ở trường đại học Yến Tây, vừa mới năm ba.”
Nhiếp Thiên Thu trêu ghẹo nói: “Hóa ra hòa thượng bây giờ cũng cần phải xem bằng cấp nha!”
Thích Nhạc thật sự nghiêm túc gật đầu trả lời: “Đúng vậy, hiện tại yêu cầu nhập môn của đệ tử Thiếu Lâm thấp nhất cũng phải có bằng thạc sĩ, năm đó tôi được đặc cách nhận vào.”
Nhiếp Thiên Thu chảy mồ hôi: “Tôi vốn dĩ cảm thấy bằng cấp của mình đã không tệ lắm, không ngờ còn không phù hợp với yêu cầu làm hòa thượng.”
Thích Nhạc chắp tay trước nguc, nói: “Nhiếp thí chủ có đại trí tuệ đại từ bi, nếu có tâm quy y ngã phật, cũng có thể được đặc cách nhận vào.”
Nhiếp Thiên Thu lúc này mới vừa lòng gật gật đầu: “Quả nhiên, Phật Tổ cũng luyến tiếc cự tuyệt tôi.”
Hạ Tinh Hàng vội vàng nói: “Không được, thầy Nhiếp không xuất gia.”
Thích Nhạc cũng không chấp nhất giống như Hạ Thù, con người hắn chú trọng vào duyên số, thấy Nhiếp Thiên thu không đồng ý thì cũng không nói thêm gì nữa, lại đi xem Hạ Thù, nói: “Lần này tôi đến đây là vì chuyện của Cái Bang Quảng Thành.”
Hóa ra Thích Nhạc xem tin tức thấy tình trạng thê thảm của những người tàn tật đó, trong lòng vô cùng đồng cảm, muốn vì họ mà làm một chút chuyện.
Hạ Thù nghe xong ý đồ của hắn, tràn đầy cảm xúc, nói: “Ngài cũng nghĩ giống tôi, tôn chỉ của Cái Bang luôn luôn là đỡ nhược tế bần, những người này tuy rằng không phải là đệ tử Cái Bang, nhưng cũng bị bắt thành ăn xin, làm sao có thể cứu họ ra rồi mặc kệ được.”
Thích Nhạc vui mừng nói: “Như thế rất tốt, lúc tôi xuất gia có theo sư phụ giảng kinh làm pháp sự, để dành được một ít, có thể lấy ra trợ giúp những người này.”
Hạ Thù vội nói: “Vậy không được, tôi nhớ là số tiền này là ngài chuẩn bị để đến Ấn Độ tiến tu, nếu như lấy ra thì học phí sau này của ngài làm sao giờ?”
Thích Nhạc thở dài: “Chúng sinh toàn khổ, tiền tài cũng chỉ là vật ngoài thân, không cần để ở trong lòng.”
Nhiếp Thiên Thu nhìn hai ông cụ non cộng lại cũng chưa chắc đến 40 tuổi nói chuyện cảm thấy vô cùng mới lạ, xem đến ngon lành.
Hạ Tinh Hàng thấy bộ dáng vô cùng hứng thú của Nhiếp Thiên Thu, chuông cảnh báo trong lòng không ngừng vang lên, làm bộ lơ đáng mà chạm chạm Nhiếp Thiên Thu, nói: “Thầy ơi, Thiếu Lâm Tự không tốt.”
“A?” Nhiếp Thiên Thu không biết tại sao hắn lại đột nhiên nói chuyện này, tò mò hỏi, “Không tốt thế nào?”
Hạ Tinh Hàng nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Không thể ăn thịt, không thể uống rượu, hơn nữa, cần cạo trọc.”
Nhiếp Thiên Thu vừa nghe đến cần cạo trọc, lập tức tỏ vẻ đồng ý: “Đúng là thật sự không tốt.”
Hạ Tinh Hàng nhẹ nhàng thở ra.
Lại thấy Nhiếp Thiên Thu vuốt mái tóc của mình, lẩm bẩm: “Tóc vô cùng quan trọng nha, tôi còn có đại ngôn dầu gội.”
~ Hết chương 31~