Toàn Giới Giải Trí Đều Run Rẩy - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
62


Toàn Giới Giải Trí Đều Run Rẩy


Chương 5


Mọi người cuối cùng cũng bình tĩnh lại từ trong rối loạn, nhóm khách mời bao quanh Nhiếp Thiên Thu, khen ngợi cậu không ngừng.

Tạ Phượng Đường vỗ vỗ vai cậu, hỏi: “Tiểu Thu, thầy dạy võ của cậu mời ở đâu vậy, có thể giới thiệu cho tớ không?”

Nhiếp Thiên Thu chảy mồ hôi: “Chỉ sợ là không thể.”

Trên mặt Tạ Phượng Đường lộ vẻ tiếc nuối.

Bên kia một người thôn dân vọt tới, nằm bên người con trâu kia, gào khóc hô to: “Đại Ngưu —— Đại Ngưu —— mày mau tỉnh lại đi—— “

Tiếng gào khóc rất có lực xuyên thấu lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Mạch Hạo Thiên nhanh chóng chạy tới, giọng nói mang theo vẻ chất vấn: “Hùng Vĩ, trâu nhà anh xảy ra chuyện gì vậy? Nếu không phải vừa lúc có sư phụ tôi, còn không phải sẽ gây chết người sao?”

Thôn dân tên là Hùng Vĩ khóc lóc giải thích một phen. Hóa ra hắn dẫn theo trâu nhà hắn đến bờ sông ăn cỏ, không biết làm sao đột nhiên chọc phải tổ ong, kết quả bị đàn ong tấn công. Hắn vừa nói vừa ôm lấy con trâu khóc, “Nhà chúng tôi chỉ có con trâu này cày ruộng thôi, bây giờ có phải chết rồi hay không?”

Hà Điếu Yên đứng bên cạnh sắc mặt cứng lại: “Tình thế khẩn cấp, ra tay nặng… Chết rồi.”

Hùng Vĩ nghe vậy, lập tức khóc càng thêm lớn tiếng: “Đại Ngưu ơi —— không có mày, tao làm sao bây giờ —— “

Mạch Hạo Thiên có chút cạn lời với người này, nói thẳng luôn: “Kỹ năng diễn xuất của anh cũng quá lố đi, lúc nãy cũng không có cách nào khác mà.”

Hùng Vĩ trừng hắn một chút: “Cậu thì hiểu cái đinh gì, bang phái các cậu chỉ biết võ thuật không làm trồng trọt, đương nhiên không hiểu con trâu này quan trọng đến nường nào…” Hắn vừa nói vừa gào lên: “Tôi thực sự là xui xẻo, năm nay bí đao đã bán ế, thu hoạch mấy vạn cân bí đao đều bán không được, nếu không đã sớm mua thêm một con trâu nữa, những ngày tháng sau này sao tôi có thể qua được đây…”

Hà Điếu Yên thở dài: “Tôi sẽ bồi thường con trâu này.”

Mạch Hạo Thiên nghe vậy vội la lên: “Sư phụ!!”

Hà Điếu Yên xua tay ra hiệu hắn im lặng.

Lúc này Hùng Vĩ mới đứng lên, hơi ngượng ngùng xoa xoa tay: “Hà chưởng môn, cái này sao được…”

Hà Điếu Yên vung vung tay: “Không có chuyện gì.”

Điều kiện đã bàn xong xuôi, còn lại chính là công tác khắc phục hậu quả.

Phân đoạn ngày hôm nay của tổ chương trình cũng quay xong, lại còn nhiều thêm không ít cảnh quay đặc sắc, đạo diễn hài lòng, tuyên bố hôm nay kết thúc quay chụp, nhóm khách mời có thể tự mình an bài thời gian còn lại.

Thợ quay phim cất camera đi, lúc này Mạnh Bạch mới đi đến bên cạnh Hà Điếu Yên nói: “Hà chưởng môn, rõ ràng thôn dân kia ăn vạ ngài, ngài chính là cứu người, làm sao lại còn phải bồi thường trâu cho anh ta chứ?”

Sắc mặt Hà Điếu Yên hơi trầm xuống: “Cậu ta cũng không phải cố ý.”

Mạnh Bạch “Sách” một tiếng: “Vậy cũng không đến lượt ngài bồi thường con trâu này đâu.”

Đoạn Dĩnh Kha cũng có bất bình thay cho Hà Điếu Yên: “Đúng vậy, chính mình gây họa thì tự mình chịu, sao có thể khiến cho người làm việc tốt bồi thường tiền chứ, đây không phải là ăn vạ sao?”

“Cái này cũng là không có cách nào.” Một cái thanh âm xa lạ đột nhiên truyền đến từ bên cạnh, mọi người quay đầu nhìn lại. Hóa ra là vị đệ tử thứ mười sau của Hà Điếu Yên, Trâu Bình đã về hưu từ hai năm trước.

Mặc dù tóc Trâu Bình đã điểm bạc nhưng tinh thần lại rất phấn chấn: “Các cô cậu là người ngoài nên không biết, thôn Liêm Khê này vẫn luôn dựa vào bán bí đao để suy trì kế sinh nhai, thế nhưng năm nay bí đao trong thôn bán ế, mấy triệu cân bí đao đều trữ ở nhà không bán được, mọi người cũng không dễ dàng gì. Trong nhà Hùng Vĩ này trên có người già dưới có trẻ con, chưởng môn cũng không muốn nhìn gia đình hắn khổ sở.”

Mấy người bên ngoài nghe vậy hai mặt nhìn nhau. Giá trị bản thân của mấy người bọn họ tùy tùy tiện tiện cũng đều là dùng mấy ngàn vạn để tính toán, bình thường ăn một bữa sườn bò khả năng còn quý hơn con trâu này, loại phiền não chỉ vì một con trâu này cách bọn họ quá xa vời. Tạ Phượng Đường nói: “Nếu không thì để tôi bồi thường con trâu này đi.”

“Không cần.” Hà Điếu Yên vung vung tay, “Tôi có thể tự mình giải quyết.”

Xung quanh thôn Liêm Khế không có cái khách sạn nào, đồng thời để tiện cho nhóm khách mời tham gia chương trình học võ, mấy vị minh tinh đều được sắp xếp ở tại nhà của các đệ tử phái Côn Luân, trong đó Nhiếp Thiên Thu may mắn nhất, được phân đến nhà của Hà Điếu Yên.

Tạ Phượng Đường một lòng hướng đến võ thuật, vẻ mặt đầy ước ao: “Tôi cũng muốn được ở cùng chưởng môn.”

Mạch Hạo Thiên tiếc nuối nói cho hắn biết: “Sư phụ tôi đã hoàn toàn bị Nhiếp Thiên Thu mê hoặc, những người khác tạm thời đều không có cơ hội.”

Tạ Phượng Đường: “…” Sao câu nói này lại GAY như vậy chứ.

Mạch Hạo Thiên tiếp tục moi gốc gác của sư phụ mình: “Sư phụ tôi hi vọng lâu ngày sinh tình, có thể khiến cho Nhiếp Thiên Thu thay đổi tâm ý.”

Tạ Phượng Đường: “…” Hắn thật sự không thể cứu được cách nói chuyện của vị đại đệ tử này rồi.

Các đồ đệ dẫn từng vị khách mời ở tạm về nhà mình, Hà Điếu Yên cũng mang theo Mạch Hạo Thiên cùng Nhiếp Thiên Thu về nhà.

Trên đường đi, thân ảnh Hà Điếu Yên lúc khống chế trâu vốn cực kỳ nhẹ nhàng bây giờ nhìn qua vô cùng trầm trọng, Nhiếp Thiên Thu phảng phất như có thể nhìn thấy bóng tối đang đè lên lưng hắn.

Nhiếp Thiên Thu cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Hà chưởng môn, có phải ngài có tâm sự gì không?”

Hà Điếu Yên dừng một chút, nửa ngày sau mới thở dài một tiếng: “Không có chuyện gì.”

Ý tứ này chính là: Tôi có việc, nhưng tôi không muốn nói cho bạn đây mà.

Nhiếp Thiên Thu thấy hắn không muốn nói, cũng đành nhún nhún vai, không truy hỏi nữa.

Nhà của Hà Điếu Yên là một căn nhà được xây hai tầng, vẻ ngoài mộc mạc, bên trong cũng mộc mạc như vậy, trước nhà còn quây một cái sân nhỏ, phong cách giống như những căn nhà khác ở thôn Kiêm Khê, vô cùng bình thường không có gì đặc biệt.

Nhiếp Thiên Thu được sắp xếp ở một căn phòng cho khách ở tầng hai, nằm ngay góc cầu thang.

Chờ Nhiếp Thiên Thu vào phòng, Hà Điếu Yên mới dẫn đại đệ tử ra ngoài sân, hỏi: “Hạo Thiên, lượng tiêu thụ trên mạng tháng này thế nào?”

Mạch Hạo Thiên gãi đầu một cái: “Vẫn là như cũ.”

Hà Điếu Yên ngửa mặt nhìn lên bầu trời, bóng lưng thâm thúy, tràn đầy tính triết lý: “Đủ mua một con trâu không?”

Mạch Hạo Thiên đau lòng nói: “Tổng hợp lại một chút, hẳn là có thể.”

Hà Điếu Yên giơ giơ tay lên: “Vậy trước tiên mua một con trâu đi.”

Mạch Hạo Thiên có chút không cam lòng mà đáp: “Con biết rồi.”

Hà Điếu Yên thở dài một hơi, tiện tay lấy ra một cái ghế gập bằng trúc rồi ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra, mở Wechat.

Mạch Hạo Thiên thấy sư phụ click vào nhóm chat “Hội không chốn nương thân giúp đỡ nhau”, biết tâm tình của hắn lại không tốt, thuận tiện nói: “Sư phụ, con đi pha trà cho người.”

Hắn vào trong nhà, đang lấy cốc châm trà thì thấy Nhiếp Thiên Thu rón rén đi tới, thấp giọng hỏi: “Phái Côn Luân các cậu còn có cửa hàng trực tuyến sao?”

Mạch Hạo Thiên gật gật đầu: “Phái Côn Luân chúng tôi vẫn luôn buốn bán một ít đặc sản địa phương, mấy năm qua thương mại điện tử phát triển nhanh chóng, buôn bán trực tiếp khó khăn hơn. Bây giờ một số khách hàng lớn đã đóng cửa, chúng tôi cũng chịu ảnh hưởng rất lớn. Hết cách rồi, hai năm trước cũng mở một cửa hàng trực tuyến, nhưng chúng tôi không hiểu làm ăn buôn bán trên sàn thương mại điện tử, lượng tiêu thụ cũng không phải quá tốt.”

Ánh mắt Nhiếp Thiên Thu mang theo vẻ đồng tình: “Cái này không phải là không quá tốt đâu, ngay cả mua một con trâu cũng cần phải đắn đo như thế.”

“Cậu nghe được?” Mạch Hạo Thiên ngượng ngùng, “Phái Côn Luân vốn có phân chia rõ ràng, một mạch đảm nhiệm mấy chuyện làm ăn buôn bán, mạch của sư phụ tôi thì chủ yếu đảm đương truyền thừa võ học, cho nên về phương diện làm kinh doanh cũng không quá tinh thông.”

Nhiếp Thiên Thu nháy mắt mấy cái: “Mấy người Trình Kỳ vốn phụ trách mạch làm ăn buôn bán đúng không?”

Mạch Hạo Thiên kinh ngạc hỏi lại: “Làm sao cậu biết?”

Nhiếp Thiên Thu: “…” Cái này rất khó đoán sao?

Tông môn phái Côn Luân bây giờ suy sụp như vậy, hiển nhiên là một mạch chủ trì buôn bán không ở, trái lại bàng chi phát triển như vậy, ngày tháng trải qua cũng rất thoải mái. Mọi người vốn không hiểu rõ lý do vì sao lại có chuyện này, thế nhưng Mạch Hạo Nhiên nói đến phân công trong môn phái, trong nháy mắt Nhiếp Thiên Thu liền hiểu rõ.

Mạch Hạo Thiên oán hận: “Vốn là hai mạch của phái Côn Luân cần phải đồng tâm hiệp lực phát triển phái huy hoàng thịnh vượng, nhưng mà Trình Kỳ lại cảm thấy hiện tại võ học đã không còn tiền đồ gì nữa, phát triển vũ khí nóng mới là phương hướng chính xác. Ông ta muốn để cho sư phụ tôi từ bỏ truyền thừa võ học, đem trọng điểm của phái Côn Luân phát triển đến phương diện làm ăn. Cuối cùng hai mạch tan rã trong không vui, mới tạo thành cục diện như bây giờ.”

Tông môn Côn Luôn tuy rằng vẫn luôn buôn bán một ít đặc sản địa phương, nhưng bọn họ vốn không am hiểu chuyện làm ăn, lại gặp phải thời thế thay đổi, kết cục như này là có thể tưởng tượng được.

Nhiếp Thiên Thu vỗ vỗ vai hắn: “Các người cũng thật là không may mắn lắm.”

Mạch Hạo Thiên nắm tay phải thành nắm đấm: “Tôi đã đăng ký một lớp học về thương mại điện tử, nhất định sẽ kinh doanh tốt cửa hàng trực tuyến của chúng tôi.”

Nhiếp Thiên Thu nở nụ cười: “Cố lên.”

Cậu suy nghĩ một chút, lại nói: “Cậu gửi link của cửa hàng trực tuyến đó cho tôi đi.”

Mạch Hạo Thiên cho rằng cậu muốn giúp đỡ một chút, không nói hai lời liền gửi link cửa hàng cho cậu.

Nhiếp Thiên Thu mở ra nhìn, lập tức phun tào: “Cái này là tự các cậu làm?”

Chỉ thấy trên trang chủ của cửa hàng có một bức ảnh lớn, rõ ràng là chân dung của chưởng môn phái Côn Luân, Hà Điếu Yên.

Trên bức hình, hắn mặc một bộ quần áo nông dân, đầu đội một cái nón rộng vành đang đứng trước một cây táo to, hai tay giơ về phía trước nâng một quả táo được photoshop một cách vô cùng lộ liễu, dưới bức ảnh đã được chỉnh sửa là một hàng chữ vàng: Táo đỏ chính tông phái Côn Luân, nếu phát hiện hàng giả một hoàn mười.

Nụ cười cứng ngắc trên mặt Hà Điếu Yên, tạo hình quê mùa, còn có quả táo đỏ có dấu vết PS rõ ràng, phối với màu chữ vàng chói mắt, quả thực khiến cho Nhiếp Thiên Thu không biết bắt đầu phun tào từ chỗ nào.

Mạch Hạo Thiên “Khà khà” nở nụ cười: “Nhìn có phải rất chân thực không, tôi học được từ những cửa hàng khác đấy.”

Nhiếp Thiên Thu không kìm được: “Những người mẫu ở cửa hàng kia đều là nông dân già mà? Bộ dáng kia của sư phụ cậu vừa không đủ già, lại không đủ nông dân, nhìn liền biết chưa làm ruộng bao giờ, một chút sức thuyết phục cũng không có.

“A?” Mạch Hạo Thiên sửng sốt một chút, “Tôi còn tưởng rằng để cho sư phụ tự mình chụp ảnh đã rất có thành ý rồi chứ, còn phải tốn một thời gian dài mới thuyết phục được đấy.”

Nhiếp Thiên Thu vứt cho hắn một ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc: “Còn không bằng cậu bảo sư phụ cậu đi bán sắc, thật sự là phung phí của trời.”

Rõ ràng một mỹ nam tử, lại bị tạo hình hai lúa này hủy diệt.

Mạch Hạo Thiên ủ rũ: “Vậy những chính sách tuyên truyền trước đó của tôi đều sai sao?”

Nhiếp Thiên Thu an ủi hắn: “Hiện tại thay đổi vẫn còn kịp.”

Mạch Hạo Thiên hít sâu một hơi, rất nhanh liền bùng lên ý chí chiến đấu: “Tôi nhất định sẽ thành công.”

Nhiếp Thiên Thu: “…”

Không phải tự dưng người ta nói sống không tim không phổi sẽ tương đối nhẹ nhàng hơn.

@ Nhiếp Thiên Thu: Ngày đầu tiên đến phái Côn Luân chính tông, võ công còn chưa luyện được, trước tiên đã yêu thích đặc sản của bọn họ. 😉 Dù sao cũng đã đến tuổi dù uống bia cũng muốn thả mấy hạt cẩu kỷ, một 9x nhưng linh hồn trung niên đề cử phương pháp dưỡng sinh: [ Share ]

~ Hết chương 5 ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN