Toàn Giới Giải Trí Đều Run Rẩy - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Toàn Giới Giải Trí Đều Run Rẩy


Chương 8


Căn cứ vào yêu cầu của Hà Điếu Yên, nhóm khách mời cần phải dậy sớm để luyện công, mà tổ chương trình thì càng phải dậy sớm hơn rồi xuất hiện trước cửa phòng của nhóm khách mời.

Nhiếp Thiên Thu mở cửa phòng, chỉ thấy mấy cái ống kính đen ngòm đối diện với mặt mình. Cậu như bị chấn động, theo phản xạ mà đóng sầm cửa lại.

Hạ Tinh Hàng còn đang ngủ say bị tiếng đóng cửa đánh thức, mơ mơ hồ hồ một lúc mới nhớ ra mình đang ở đâu. Hai mắt hắn mông lung nhìn Nhiếp Thiên Thu, hỏi: “Làm sao vậy?”

Sắc mặt Nhiếp Thiên Thu đông lại: “Tiên sư nó, tôi còn chưa chuẩn bị tạo hình.”

Hạ Tinh Hàng vẫn còn mơ hồ: “?”

Nhiếp Thiên Thu nhìn hắn, vỗ tay: “Cậu đi mở cửa đi.”

Hạ Tinh Hàng: “?”

Hạ Tinh Hàng: “Cái gì?”

Nhiếp Thiên Thu tỉnh táo nói: “Cậu dẫn bọn họ ra ngoài, chờ tôi chuẩn bị xong sẽ ra.”

Hạ Tinh Hàng phục hồi tinh thần lại: “Bên ngoài là người của tổ chương trình?”

Nhiếp Thiên Thu gật đầu.

Hạ Tinh Hàng: “Có quan hệ gì sao? Anh cũng không phải nữ minh tinh, còn sợ xấu đẹp cái gì chứ.”

Nhiếp Thiên Thu chân thành nói: “Thần tượng không thể có gỉ mắt.”

Hạ Tinh Hàng: “…”

Nhiếp Thiên Thu: “Kiểu tóc cũng không thể xẹp xuống.”

Hạ Tinh Hàng: “…”

Hắn có chút hạn hán lời: “Khán giả sẽ không cần tìm một người hoàn mỹ như vậy.”

Nhiếp Thiên Thu thâm thúy nhìn hắn một cái: “Nhưng tôi là người hoàn mỹ nha.”

Hạ Tinh Hàng: “… Có, có thật không?”

Hắn cảm thấy Nhiếp Thiên Thu có chút hiểu nhầm với hình ảnh của mình trong mắt công chúng.

Nhiếp Thiên Thu đá đá vào chăn hắn: “Nhanh lên, cậu không phải minh tinh, sẽ không cho cậu nhiều phân cảnh đâu.”

Hạ Tinh Hàng rất muốn nói hắn cũng không thèm để ý đến hình ảnh của mình trước ống kính là dạng gì.

Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng hắn vẫn là nhận mệnh mà đứng lên. Kết quả vừa nhìn thấy Nhiếp Thiên Thu, không khỏi bật thốt lên: “Anh như vậy vẫn rất dễ nhìn mà.”

Nhiếp Thiên Thu: “Cái này còn cần cậu nói sao.”

Hạ Tinh Hàng: “…”

Người của tổ chương trình thấy Nhiếp Thiên Thu mở cửa phòng ra liền lập tức lui về đóng cửa lại thì không khỏi cảm thán với ống kính một chút: “Xem ra tính cảnh giác của Thiên Thu rất mạnh nha!”

Họ đợi một hồi, cuối cùng cửa phòng cũng có động tĩnh. Thợ quay phim lập tức nghiêm túc hướng ống kính thẳng vào cửa chờ đợi.

Cửa phòng đúng như mong muốn mà mở ra, thế nhưng khuôn mặt thò ra ngoài lại không phải là của Nhiếp Thiên Thu.

Nhân viên công tác: “?!”

Dung mạo của Hạ Tinh Hàng cực kỳ xuất sắc, tuy rằng trên người vẫn mặc quần áo ngủ nhưng lại không tổn hại đến khi chất trên người hắn một chút nào. Hắn phong độ nhẹ nhàng mà lách ra bên ngoài, cười nói: “Anh Thiên Thu còn đang thay quần áo, mọi người chờ một lúc.”

Hai mắt nhân viên công tác tỏa sáng: “Cậu cũng là đệ tử phái Côn Luân sao?”

Hạ Tinh Hàng mỉm cười lắc đầu: “Tôi là bạn của phái Côn Luân.”

Nhân viên công tác: “Tại sao cậu lại đi từ phòng của Nhiếp Thiên Thu ra?”

Hạ Tinh Hàng ăn ngay nói thật: “Tôi và anh Thiên Thu ngủ một phòng.”

Nhân viên công tác ý vị thâm trường liếc mắt nhìn hắn.

Hạ Tinh Hàng không quên trên người mình có trọng trách, nhiệt tình nói: “Tôi dẫn mọi người tham quan thôn Liêm Khê vào buổi sáng nhé.”

Nhân viên công tác không bị sắc đẹp làm cho mê hoặc, lập trường kiên định: “Chờ tí nữa rồi tham quan, bây giờ chúng tôi muốn chờ Thiên Thu.”

Người lăn lộn trong vòng giải trí rất khó chơi, nụ cười trên mặt Hạ Tinh Hàng không thay đổi “Giờ vẫn còn sớm, mọi người đã ăn sáng chưa?”

Nhân viên công tác: “Ăn rồi.”

Hạ Tinh Hàng: “Vậy không bằng xuống dưới tầng uống chén trà giải mỡ đi.”

Sắc mặt nhân viên công tác không đổi: “Giải mỡ cái gì chứ, sáng sớm ăn cháo bí đao cùng bánh màn thầu, một chút váng dầu cũng không có. Chờ quay xong cảnh Thiên Thu rời giường, chúng tôi còn muốn đi mua thêm mấy cái bánh bao thịt ăn cho đỡ thèm đây.”

Mục tiêu của vị nhân viên công tác này quá rõ ràng, Hạ Tinh Hàng tự nhận bản thân mình không phải là đối thủ của cậu ta.

Nhân viên công tác kia liền chỉ huy thợ quay phim đem ống kính nhắm ngay cửa phòng, hô: “Thiên Thu, mau chạy ra đây đi, còn chần chừ nữa là cậu muộn giờ luyện công đấy.”

Hạ Tinh Hàng còn đang suy tính xem có nên dùng biện pháp cứng rắn hơn hay không, liền nghe thấy tiếng của Nhiếp Thiên Thu từ phía sau lưng truyền đến: “Ở chỗ này đây.”

Mọi người sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nhiếp Thiên Thu cười tủm tỉm đứng ở phía sau. Cậu đã rửa mặt xong xuôi, ăn mặc chỉnh tề, biểu hiện là một thần tượng phát sáng chói mắt..

Nhân viên công tác như giống như gặp quỷ. Cậu ta nhìn Nhiếp Thiên Thu, rồi lại nhìn cánh cửa vẫn đang đóng kia, hoảng sợ: “Cậu ra từ lúc nào đấy?”

Nhiếp Thiên Thu hỏi lại: “Anh không thấy sao?”

Nhân viên công tác lắc đầu.

Nhiếp Thiên Thu nhìn hắn bằng ánh mắt trìu mền: “Làm chương trình mà sơ ý như vậy là không được nha.”

Cả người nhân viên công tác đều mơ hồ, cậu ta nhìn những người khác, thấy mọi người cũng đều lắc đầu. Cậu ta không không tin mà mở cửa phòng, kiên cường nói “Chúng ta cùng nhìn xem phòng của Thiên Thu như thế nào đi!”

Nhiếp Thiên Thu thờ ơ nhún nhún vai.

Cửa phòng mở ra, bố cục của căn phòng là loại bình thường nhất, bốn góc phòng vuông vức, chỉ có một cái cửa sổ, không còn chỗ nào khác có thể ra ngoài. Gian phòng cũng đã được thu dọn gọn gàng, ngay cả chăn cũng được gấp kỹ.

Nhân viên công tác hoảng hốt, cười khan: “Xem ra mắt tôi thật sự bị viễn thị, tôi quá sơ ý rồi.”

Nhiếp Thiên Thu mỉm cười, Hạ Tinh Hàng thì lại ý vị thâm trường liếc mắt nhìn cậu một cái. Ánh này nhìn của hắn vừa hay bị nhân viên công tác nhìn thấy, nhưng mà hiển nhiên đã hiểu nhầm ý tứ trong đó.

Nhân viên công tác hô to một tiếng: “Ai nha, mau chụp căn phòng này đi. Đây chính là phòng ngủ chung của Thiên Thu cùng anh đẹp trai này đấy.”

Thợ chụp ảnh quả nhiên lĩnh hội ý tứ của hắn, nhanh chóng lia camera ra cách hướng quanh phòng.

Hạ Tinh Hàng: “…?”

Trong suy nghĩ của hắn, căn phòng rách nát này làm gì có chỗ tốt nào để quay đâu, sẽ không bởi vì Nhiếp Thiên Thu ngủ ở đây một đêm mà trở nên xa hoa lộng lẫy hơn.

Nhiếp Thiên Thu lại chửi thầm: Mịa nó, tính sai rồi!

Vì suy trì hình tượng idol gọn gàng sạch sẽ trong mắt công chúng, cậu vừa tiện tay dọn dẹp hết đống chăn đệm ở dưới đất luôn rồi.

Lúc này trong phòng, nhìn qua chỉ có một cái giường trong góc kia để ngủ thôi.

Làm một idol đang “hot’ đã từng xào qua vô số CP, trong nháy mắt Nhiếp Thiên Thu đã hiểu được hàm nghĩa sau sự hưng phấn kia của nhân viên công tác.

Nhìn ánh mắt hưng phấn khó kìm nén được của tổ chương trình, Nhiếp Thiên Thu đã có kinh nghiệm đầy mình sâu sắc nhìn Hạ Tinh Hàng một cái, tràn ngập đồng tình vỗ vỗ vai hắn.

Hạ Tinh Hàng: “…?”

Tuy rằng phái Côn Luân chính thống đã sa sút, nhưng yêu cầu của Hà Điếu Yên với võ học còn nghiêm khắc hơn bàng chi Trình Kỳ nhiều. Nhóm khách mời vốn cho rằng bọn họ chỉ cần học mấy bộ kỹ năng giống như lần trước, làm bộ trước ống kính cho khán giả xem là được, ai ngờ năm giờ sáng đã bị gọi dậy tập hợp ở quảng trường, sau khi đến còn được thông báo là cần phải đeo một khối chì lên chân rồi chạy bộ.

Nhóm khách mời: “???”

Nguyễn Vũ Hinh là người đầu tiên không muốn: “Đeo đồ vật nặng như vậy thì làm sao mà chạy được chứ?”

Lúc này trời vẫn tối, không gian mờ mịt bao phủ đầy sương mù màu trắng, Hà Điếu Yên một thân thon dài đứng lẫn trong làn sương trắng, bộ dáng có mấy phần giống như cao thủ ẩn dật. Hắn lạnh nhạt lên tiếng, “Học võ chính là như vậy, nếu như không làm được, về đi.”

Sắc mặt Nguyễn Vũ Hinh lập tức cững lại. Đạo diễn cũng thử ước lượng khối chì này, đúng là đồ thật, một khối khoảng hai, ba cân, để cho những minh tinh quen sống trong nhung lụa này đeo theo cái này mà chạy bộ đúng là có vấn đề. Hắn liền đi tìm Hà Điếu Yên thương lượng xem có thể đổi thành thứ khác hay không, ví dụ như là đồ giả làm bằng bọt biển. Nhóm khách mời chỉ cần làm dáng một chút là được rồi, dù sao khán giả cũng sẽ không phát hiện ra.

Hà Điếu Yên lại thẳng thừng từ chối: “Nếu như các người chỉ muốn làm dáng thì đến chỗ của Trình Kỳ quay là được rồi, hà tất gì cần đến Côn Luân chính tông này quay hình chứ?”

Đạo diễn lập tức bị nghẹn không trả lời được, lại nhìn các đệ tử của Hà Điếu Yên ở trên quảng trường, quả nhiên bọn họ đã tự giác đeo khối chì lên rồi. Hắn không thể làm gì khác đành quay lại khuyên nhủ Nguyễn Vũ Hinh.

Nguyễn Vũ Hinh là một nữ minh tinh có hậu trường, lúc này tính tình thật sự hoàn toàn bộc lộ ra ngoài, sống chết không nghe, “Đồ vật nặng như vậy đeo nên chân, nhỡ đâu khiến da tôi bị mài xước thì làm thế nào bây giờ?”

“Cái phái cái rách nát này, vừa nát vừa nghèo, chỗ ở lại kém như vậy, sĩ diện cho ai xem, thật sự coi mình rất ghê gớm sao…”

Nguyễn Vũ Hinh càng nói càng khó nghe, sắc mặt những người ở tổ chương trình hơi thay đổi, nhưng mà bọn họ cũng hết cách rồi, chỗ tốt của người có hậu trường chính là, những hình ảnh không tốt này, hậu kỳ đều sẽ bị cắt hết.

Những khách mời khách hai mặt nhìn nhau, bọn họ không ủng hộ cách làm của Nguyễn Vũ Hinh, thế nhưng nhìn khối lượng khối chì này khiến cho bọn họ cũng không có dũng khí dám đứng ra.

Tình huống bây giờ nhất thời giằng co không xong, lúc này Nhiếp Thiên Thu nở nụ cười, không chút để ý nói: “Không phải đeo một khối chì sao, có gì to tát đâu, tranh cãi cứ như là muốn cướp trứng gà vậy.”

Cậu vừa nói vừa ngồi xuống bắt đầu đeo khối chì lên chân. Tổ chương trình thấy vị minh tinh hot nhất chương trình này nguyện ý phối hợp, nhất thời vô cùng cảm kích, có người đi lên muốn giúp cậu buộc lại thì đã thấy động tác của Nhiếp Thiên Thu vô cùng thành thạo, hai, ba cái liền buộc kỹ, căn bản không cần bọn họ giúp đỡ.

Nhiếp Thiên Thu buộc xong khối chì, còn vỗ hai lần, đứng lên khẽ mỉm cười: “Tiền thù lao đã cầm rồi, ít nhất cũng phải bỏ ra chút công sức cho xứng chứ.”

Ý tứ của cậu rất rõ ràng, quả nhiên Nguyễn Vũ Hinh lập tức ngậm miệng.

Những khách mời khác thấy tiểu bạch kiểm nổi danh trong giới giải trí cũng đã chủ động đeo khối chì, làm gì còn mặt mũi từ chối, tất cả ngồi xuống bắt đầu buộc khối chì vào chân. Nhưng mà động tác của bọn họ không thành thục như Nhiếp Thiên Thu, cuối cùng vẫn phải nhờ nhân viên công tác giúp đỡ mới có thể hoàn thành.

Hạ Tinh Hàng không biết từ đâu xông ra, nói: “Tôi cũng cùng chạy với mọi người.”

Gương mặt lạnh lùng của Hà Điếu Yên lúc bị Nguyễn Vũ Hinh nhục mạ vẫn bình tĩnh không gợn sóng bỗng thay đổi, nói: “Cậu cũng không phải là đệ tử phái Côn Luân.”

Hạ Tinh Hàng không phục mà chỉ vào mấy vị minh tinh: “Bọn họ cũng không phải.”

Hà Điếu Yên nhất thời yên lặng.

Hạ Tinh Hàng hơi nheo mắt lại: “Sao em có cảm giác như anh đang cố ý nhằm vào em?”

Hà Điếu Yên: “Bọn họ chỉ là quay chương trình, cũng không chính thức học võ.”

Hạ Tinh Hàng: “Vậy em cũng không chính thức học, coi như là rèn luyện một chút cùng mọi người là được.”

Hà Điếu Yên nhìn hắn, thần sắc thay đổi.

Đúng lúc đó Nhiếp Thiên Thu tiến tới, nói với Hạ Tinh Hàng: “Cậu cũng muốn tham gia sao? Vậy chúng ta cùng chạy đi.”

Hà Điếu Yên vẫn do dự: “Tôi đã nói rất nhiều lần, cậu không thích hợp học võ, đừng lãng phí thời gian nữa.”

Nhiếp Thiên Thu hì hì nở nụ cười: “Không phải Hà chưởng môn đã nói chút thời gian này cũng không học được cái gì sao, chỉ là rèn luyện hạ th4n thể mà thôi, không cần phải nghiêm túc như vậy chứ.”

Tuy rằng Hạ Tinh Hàng bị Hà Điếu Yên nói làm cho có chút mất mát, nhưng vẫn vùng vẫy một hồi rồi nói theo: “Đúng vậy.”

Cuối cùng Hà Điếu Yên không còn lý do gì để từ chối nữa, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu: “Chỉ lần này thôi, lần sau không được viện cớ này nữa.”

~ Hết chương 8 ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN