Toàn Phương Vị Huyễn Tưởng
Chương 66: Lông vũ xuất hiện trong ảo giác
“Gia gia!”
Đi tới quầy bar, Noah đứng trước mặt Makarov đang ngồi xếp bằng, nhìn Makarov.
“Ngài tìm ta có việc gì?”
“Noah.” Makarov uống một ngụm rượu, ngà ngà say nói.
“Ngươi bây giờ có việc gì sao?”
“Ta đang định đi ra ngoài công tác.” Noah gãi gãi đôi má.
“Nhưng, nếu gia gia muốn ta làm gì, vậy thì để một, hai ngày sau cũng không sao.”
“Làm việc sao?” Makarov nhẹ gật đầu.
“Vậy thì tốt, ta có một ủy thác, hi vọng ngươi có thể hoàn thành.”
“Ủy thác?” Noah ngẩn ra.
“Ủy thác gì mà cần gia gia tự mình đi tìm người để hoàn thành a?”
Cho dù là những ủy thác cực khó ở tầng hai của Fairy Tail, chỉ có các Ma Đạo Sĩ cấp độ S mới có thể tiếp nhận, Makarov cũng chỉ dán ủy thác
lên bảng ủy thác mà thôi. Ai muốn tiếp nhận những nhiệm vụ đó thì chỉ
việc lấy ủy thác xuống, để Makarov xem qua là được.
Ngay cả ủy thác do Bình Nghị Viện chỉ định, Makarov cũng trực tiếp dán
lên bảng ủy thác, sau đó mới đề nghị Noah đi làm. Khác với bây giờ, đơn
ủy thác chưa thấy, Makarov lại tìm người để hoàn thành.
“Nha, ủy thác này không cần đơn ủy thác.” Nhìn ra nghi hoặc trong lòng Noah, Makarov giải thích.
“Bởi vì, đây là ủy thác do chính ta tuyên bố, coi như là Fairy Tail tự phát!”
“Gia gia tuyên bố ủy thác?” Noah ngạc nhiên.
Makarov uống sạch chén rượu trong tay, thần sắc trở nên chăm chú.
“Kỳ thực, ta hi vọng ngươi có thể đi Thánh Địa của công hội Fairy Tail chúng ta —— —— đảo Tenrou một chuyến!
“Đảo Tenrou?” Noah nhíu mày.
Noah gia nhập Fairy Tail đã lâu rồi, đương nhiên đã nghe nói hòn đảo rất đặc biệt với Fairy Tail này.
Như Makarov nói, đảo Tenrou là Thánh Địa của công hội Fairy Tail, là hòn đảo mà chỉ những người có dấu ấn công hội Fairy Tail mới có thể tiến
vào.
Nghe nói, trong truyền thuyết, đã từng có yêu tinh sinh hoạt trên đảo
Tenrou. Đảo Tenrou cũng có biệt danh là Đảo Yêu Tinh. Ngoại vi và đại
địa của hòn đảo ẩn chứa ma lực cực kỳ mạnh mẽ. Vì vậy, rất khó bị ngoại
giới phát hiện.
Mà đảo Tenrou, cũng là nơi an nghỉ của Đệ nhất hội trưởng của Fairy Tail
Một địa phương đặc thù như vậy, mặc dù chỉ có người của Fairy Tail mới
có thể tiến vào, nhưng là Thánh Địa, lại là nơi an nghỉ của Đệ nhất hội
trưởng của Fairy Tail, lúc bình thường, làm sao Makarov có thể để người
tùy tiện tiến vào trong đó?
Chính vì vậy, mặc dù người của Fairy Tail đều biết công hội có một Thánh Địa rất đặc thù, nhưng chân chính đến đảo Tenrou, trong Fairy Tail, chỉ sợ, chỉ có Makarov và Gildarts rồi.
“Thế nào?” Noah cảm thấy ủy thác này không đơn giản.
“Đã xảy ra chuyện gì trên đảo Tenrou sao?”
“Chính vì không biết nên ta mới cần người đi đảo Tenrou.” Makarov cũng nhíu mày.
“Đảo Tenrou là một địa phương rất đặc thù. Mặc dù là một hòn đảo, ngoại
vi và đại địa lại ẩn chứa ma lực cực kỳ mạnh mẽ, khiến đảo Tenrou rất
khó bị ngoại giới phát hiện. Nhưng chính vì vậy, nếu bên trong xảy ra
vấn đề, cũng không phải là một sự tình kỳ quái.”
“Ta nhận được mấy cái tình báo từ bên ngoài, nói có người vô tình phát
hiện một hòn đảo rất đặc biệt khi đang ra biển đánh cá. Căn cứ miêu tả,
đó rất có thể là Thánh Địa của công hội chúng ta, đảo Tenrou!” Makarov
nghiêm túc.
“Cho nên, ta hoài nghi, ma lực trên đảo Tenrou bị rối loạn, khiến đảo Tenrou xuất hiện trong tầm mắt của người ngoài!”
“Ma lực rối loạn…” Noah lẩm bẩm, một lúc sau mới gật đầu.
“Gia gia hi vọng ta có thể khôi phục sự lưu động của ma lực trên đảo Tenrou sao?”
“Cũng chưa chắc là ma lực rối loạn, rất có thể là vấn đề khác. Ta hi
vọng ngươi đi đảo Tenrou, nếu có thể giải quyết thì tốt, nếu không thể
giải quyết thì hãy tìm nguyên nhân, mang tình báo về!” Makarov nhìn
Noah.
“Đây là ủy thác do công hội chúng ta tự phát, thù lao do công hội trả, không có vấn đề chứ?”
“Gia gia, ngươi nói gì vậy?” Noah cười khổ.
“Nếu là vấn đề nội bộ của công hội, vậy thì không cần thù lao. Ngày mai ta sẽ xuất phát, đi đảo Tenrou một chuyến!”
“Như vậy a…” Makarov cũng không khách sáo, mỉm cười.
“Ta hiểu, vậy thì ngươi phải cẩn thận.”
Noah nhún vai, bắt đầu suy xét về sự tình đi đảo Tenrou ngày mai.
Thấy Noah trầm tư, Makarov cũng rời khỏi, chỉ để Noah đứng một mình ở quầy bar, lâm vào suy tư.
Thật lâu sau, Noah khẽ nói.
“Đảo Tenrou…sao?…”
“—— ——!” Cùng lúc đó, trái tim Noah nhảy dựng, đầu như bị cái gì đập
trúng, trở nên trống rỗng, tiêu cự trong con ngươi cũng dần mất đi.
Sau đó, Noah cảm thấy, ý thức của mình, dần dần bay xa.
…
Trong mơ mơ hồ hồ, Noah thấy một bức tranh.
Trước mắt là biển cả mênh mông.
Trên biển có một hòn đảo.
Đó là một hòn đảo có ngoại hình rất kỳ lạ.
Trên đảo, một thân cây có tán cây lớn khoảng hai phần ba đảo đứng ở
chính giữa, giống như hai hòn đảo một lớn một nhỏ chồng lên nhau. Nhìn
từ bên ngoài, rất dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến thế ngoại đào
viên.
Dưới tán cây to lớn là một khu rừng rộng lớn.
Trong rừng có rất nhiều sinh vật kỳ lạ.
Có sinh vật có ngoại hình như lợn, nhưng hình thể còn cao lớn hơn tòa nhà.
Có sinh vật có ngoại hình như khủng long, lại đi đường bằng hai chân.
Có sinh vật có ngoại hình như tinh tinh, lại có đầu lưỡi dài như rắn.
Có sinh vật có ngoại hình như chim, nhưng lại không có cánh, di chuyển bằng cách bò.
Đủ loại sinh vật kỳ lạ hội tụ trên một hòn đảo kỳ lạ, khiến hòn đảo như một thiên đường trong mộng, làm lòng người sục sôi.
Sau đó, hình ảnh trước mắt Noah lại biến đổi, biến thành một địa phương khác.
Đó là một địa phương trên đảo.
Noah không biết đây là đâu, nhưng hắn thấy được.
Có một cái mộ.
Trên mộ, có một khối bia.
Mà ở giữa bia, một đồ vật như ngọn lửa màu vàng đang lơ lửng.
Một chiếc lông vũ.
Chính xác mà nói, là một chiếc lông vũ tàn tạ, đã mất đi ánh sáng.
Một chiếc lông vũ tầm thường như vậy, nhưng lại khiến cảm xúc của Noah chấn động, chấn động kịch liệt nhất trong bảy năm.
Chỉ vì, đồ vật đồng dạng, Noah đã từng thấy, mà còn không chỉ một lần!
Ở trong giấc mơ màu trắng mà Noah thường xuyên mơ!
…
“—— ——!”
Noah bừng tỉnh, tiêu cự trong con ngươi rất nhanh hội tụ, đầu cũng khôi
phục trạng thái vận chuyển, nhưng trái tim vẫn đập rất kịch liệt.
“Ha…ha…ha…”
Giống như vừa gặp ác mộng, đầu Noah đầy mồ hôi. Hắn thở dốc, ôm đầu, ánh mắt lo âu.
“Vừa rồi…là cái gì?…”
Thể nghiệm thình lình xảy ra, khiến Noah ngẩn ngơ tại chỗ, thật lâu không thể hoàn hồn.
“Ảo giác…sao?…”
Ngoài miệng nói vậy, nhưng trực giác nói cho Noah, hình ảnh mình vừa thấy không phải là ảo giác!
Thật lâu sau, Noah bình phục hô hấp, ngẩng đầu, nhìn qua cửa sổ, nhìn về phương xa.
“Đảo Tenrou…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!