Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam - Chương 15: Trên Con Tàu Vận Chuyển
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam


Chương 15: Trên Con Tàu Vận Chuyển


Edit: Kidoisme.
(Chú ý: Tất cả mọi người đều coi Lan Lan là con gái, nên mình sẽ để là cô ấy trong lúc họ nói chuyện nha, khổ thân Lan Lan, nói mãi mà chả bố nào thèm nghe.)
“Không ngăn bọn họ lại à?”
Bên ngoài phòng huấn luyện, một người mặc đồng phục của LGW quay sang hỏi người bên cạnh.
Người đó đứng sâu trong bóng tối, cũng mặc đồng phục của đội, tầm mắt hắn nhìn thẳng vào tay đột kích đang được mọi người vây quanh, bỗng nhiên thấp giọng nói: “Đợi chút đã.”
….
Ở thời kỳ tận thế, người nào sống lâu nhất người đó làm chúa tể.
Bản đồ [Tàu vận chuyển trên biển], tên thế nào nghĩa thế đấy, là một con tàu vận chuyển lớn bị bỏ lại trên biển.
Khi rơi xuống, mọi người sẽ bị ném tại các nơi khác nhau ở đáy tàu, sau khi thời gian chém tang thi thủy quái kết thúc, thân tàu sẽ dần dần chìm xuống nước, những người sống sót còn lại buộc phải tìm đường vào trong khoang tàu.
Cuối cùng còn phải ra sát boong tàu, dựa theo thời gian quy định tìm được thuyền cứu sinh bơi vào bờ mới coi như là hoàn thành nhiệm vụ sinh tồn.
Để chơi được bản đồ này, người chơi cần tính toán được thời gian nước vào tàu, vừa phải tiêu diệt địch, đã thế còn phải canh chừng mấy con quái vật biển gớm giếc chẳng biết từ đâu chui ra.
Tiết Lan nhảy xuống một chỗ không tồi, sau khi đáp cậu nhanh chóng giải quyết hết mấy tên lâu la gần đó, rồi chạy nhanh đến trung tâm con tàu tìm đồ.
Tầng cuối cùng trên tàu có chín cửa ra vào, tầng trung tâm có ba, và tầng cao nhất chỉ có một lối ra duy nhất.
Tiết Lan không dám bắn bừa, cậu tập trung tránh hỏa lực của quân địch, thật cẩn thận vừa đi vừa lấy điểm tích lũy, một đường chạy đến tầng trung tâm.
Mọi người đánh quái dưới tầng một, chỉ những người không chơi đứng một bên mới nhìn thấy ID của Tiết Lan đang chạy trốn.
Top 7.
Không ngờ cậu có thể kiên trì sống lâu đến thế…Tuy rằng thái độ coi thường đối với streamer này đã giảm xuống không ít, nhưng suy cho cùng cậu cũng chỉ là người đứng thứ 7.
Mà người thắng chế độ sinh tồn, là top 1.

Trong mắt bọn họ, Tiết Lan chống đỡ được là vì cậu trốn kỹ, tuy rằng cậu đã bò lên được tận tầng cao nhất, nhưng điểm tích lũy của sáu người còn lại bỏ xa Tiết Lan nửa con phố.
Đối mặt với số điểm tích lũy kém như vậy, cộng thêm sáu người dẫn đầu đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, tất cả mọi người đều cảm thấy Tiết Lan thua trận là điều không thể nghi ngờ —
“Tiết Lan này…em còn tưởng cô ấy thế nào mà đột nhiên đổi tính vì [Tận thế] nên mới đến, thậm chí còn nghĩ cô ấy là cao thủ đột kích…ai ngờ cũng chỉ đến thế mà thôi…”
Thân ảnh Ôn Diễn vẫn chìm trong bóng tối, mặt kính pha lê phản chiếu tàn ảnh, ánh mắt hắn ghim chặt trên màn hình trận chiến.
“Cậu không phát hiện súng của những người khác chỉ cần ba viên là có thể bắn vỡ đầu, còn súng của cô ấy phải dùng ít nhất năm viên mới có thể làm được điều đó à?”
Người kia không hiểu ý Ôn Diễn, hỏi lại: “Thì làm sao?” Ba viên so với năm viên chẳng phải càng chứng minh được thực lực của Tiết Lan kém hơn hả?
“Là súng.”
“Súng?”
“Ừ.” Ôn Diễn gật đầu: “Súng của cô ấy không có linh kiện, chip, đầu vào và nguồn năng lượng đều không ở mức cần đạt.”
“Cái gì?!”
Người kia nghe vậy liền cứng họng, một lần nữa nhìn Tiết Lan, lúc này mới công nhận quả thực tài khoản của cậu có vấn đề.
“Nhưng…kể cả là như vậy thì điểm tích lũy của Tiết Lan cũng không đủ vượt qua được sáu người còn lại.”
“Cậu quên rồi sao?”
Ánh mắt Ôn Diễn rơi xuống người Tiết Lan, người ta thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, đối mặt với tình hình có thể thua bất cứ lúc nào và một ván cược lớn đến thế, ánh mắt của cậu ngược lại càng ngày càng bình tĩnh.
“[Tận thế] coi trọng điểm tích lũy, nhưng xin lỗi, đây là game sinh tồn.”
Đồng đội một lần nữa bị nói cho cứng họng, nhìn Tiết Lan gãi gãi đầu: “Mà sao anh để ý lắm thế, đội mình có thiếu đột kích đâu?”
Ôn Diễn vẫn nhìn chằm chằm Tiết Lan, đồng đội bên cạnh cảm thấy hắn sẽ không trả lời nhưng đột nhiên Ôn Diễn lại lên tiếng: “Trên đời này không có sự tuyệt đối, sao cậu chắc chắn….đội mình sẽ không thiếu đột kích?”
Đồng đội ngạc nhiên.
“Thiếu? Thiếu ai? Mình còn Mạnh Kỳ mà? Hơn nữa, thành phần nguy hiểm như vậy, anh chắc chắn để cô ấy vào câu lạc bộ? Không sợ nửa đêm cô ấy vào trộm phòng anh…”

Cậu ta còn chưa nói xong, Ôn Diễn đã lạnh lùng lườm cho cháy mặt.
Vội vàng chân chó nịnh nọt: “Diễn ca, em biết Tôn Hạo Sơn giải nghệ đối với anh mà nói là một đả kích lớn, nhưng mà chắc chắn sau này chúng ta sẽ mãi ở cùng nhau, em còn, Mạnh Kỳ còn, thêm anh nữa, LGW sẽ mãi là LGW như xưa.”
Ôn Diễn không nói gì.
“Thằng nhãi Đoàn Văn Tranh này sao chưa đến?” Cậu ta dường như đã quen một Ôn Diễn ít nói như vậy, tìm kiếm Đoàn Văn Tranh trong đám người: “Thằng lỏi đó từ bé đã không đáng tin như thế rồi, nhưng mà nói thật cậu ta ngầu lắm, em không ngờ người mà anh muốn chiêu nạp lại là cậu ta….”
Ánh mắt Ôn Diễn sáng lên: “Bắt đầu rồi.”
Đồng đội theo tầm mắt hắn nhìn Tiết Lan—
Bản đồ chỉ còn lại mười mấy người sống sót, có một đám đang bắn nhau loạn xạ, mà Tiết Lan…đang ôm súng núp một bên nhìn đống người tranh chấp.
Đồng đội của Ôn Diễn nhíu mày, không đồng tình lắm với cách làm của cậu, đang định nói gì đó thì thấy Tiết Lan giơ súng lên: “Cô ấy…”
“Bốn người này máu còn dưới 40%.

nói cách khác, trong trường hợp bách phát bách trúng, cô ấy có thể chỉ cần hai viên là tiêu diệt toàn bộ quân địch.”
“Nhưng nếu bốn người cùng tấn công Tiết Lan thì phải làm sao?”
Ôn Diễn không trả lời, ánh mắt cố định trên người Tiết Lan.
Cậu luôn núp ở một nơi tối tăm, đối với bản đồ nắm trong lòng bàn tay, Tiết Lan biết rõ cậu chỉ cần mượn tiếng động của quái vật biển và tang thi để tránh kinh động đối thủ.
Mà giờ phút này, Tiết Lan cảm thấy thời cơ đã đến, nhanh chóng chạy khỏi nơi ẩn nấp kê thẳng vào đầu quân địch!
Đối phương ngã xuống.
Ánh mắt Tiết Lan bình tĩnh, lại một lần nữa núp vào bức tường che chắn.
Nhất thời trong phòng huấn luyện có người đập bàn phím, thấp giọng chửi tục, xung quanh cậu toàn là tiếng hô to gọi nhỏ.

Vừa nãy bọn họ không chú ý đến cách bắn của Tiết Lan, nhưng giờ phút này bọn họ không hẹn mà cùng đem ánh mắt chuyển lên người cậu.
Thao tác khó như vậy…có phải Tiết Lan ta ăn may không?
Tiếng súng của hai người thành công khiến cho ba đối thủ còn lại nâng cao cảnh giác, thay vì chiến đấu tiếp, cả ba quyết định núp về điểm che chắn của mình hồi máu.
Rất nhanh nhẹn.
Tiết Lan cất súng, không tiếp tục bắn nhau với bọn họ, xoay người đến một hướng đang giao tranh khác.
Sau đó cậu dùng một chiến thuật tương tự, bắn nát đầu người bên cạnh, lần này Tiết Lan không chạy nữa, dừng lại bắn hết đám người còn sót.
Suốt cả quá trình, sắc mặt cậu đều bình tĩnh như lúc ban đầu, giống như cậu không phải tham gia một trận thi đấu quan trọng mà chỉ đang trải qua một lần luyện tập.
Ôn Diễn đứng trong bóng tối, ánh mắt hắn dần trở nên nặng nề.
Giữa trận đấu, Tiết Lan đã đánh bại gần hết đối thủ mà cậu gặp phải, cuối cùng trong sảnh thi đấu chỉ còn lại ba người, tính cả Tiết Lan.
Giờ phút này trong đại sảnh, tất cả những người đứng xem đều vây quanh Tiết Lan, bọn họ nín thở quan sát hướng đi của cậu, cũng như muốn hóng hớt xem trận đấu sinh tồn này còn có thể phát sinh những tình huống đi ngược lẽ thường nào hay không.
Sống được đến thời điểm này, hai gã tuyển thủ còn lại chắc chắn không phải là hạng tầm thường.
Ánh mắt Tiết Lan trở nên cẩn thận, ba người di chuyển bắt bài hướng đi của nhau, cuối cùng cậu gặp được một tay súng bắn tỉa.
Cũng may Tiết Lan ở thế chủ động, bắn vài viên đã giải quyết được đối thủ, nhưng đồng thời máu của cậu cũng gần hết.
Sau khi giải quyết xong cậu ta, Tiết Lan nhảy vào trong khoang thuyền chất đống các thùng sơn, tìm một chỗ làm tấm chắn mới ngồi xuống yên tâm bơm máu.
Cậu xoay màn hình liên tục, không dám thả lỏng cảnh giác dù chỉ một giây.
Ban đầu, ba người hệt như một chiếc kiềng ba chân, sau đó đối thủ đầu tiên đạt trạng thái không như mong muốn nên mới để lộ vị trí cho Tiết Lan, dẫn đến thua cuộc.

Người còn lại chỉ cần nằm im một chỗ đoán được vị trí của hai người, ngư ông đắc lợi.
Tuyệt đối không được mất tập trung.
Bơm mãi, bơm mãi máu của Tiết Lan miễn cưỡng mới nhảy lên con số 32%.

Đây là một mức máu cực kỳ nguy hiểm, nói cách khác, đối phương chỉ cần một viên vào đầu là có thể hạ gục cậu.

Tiết Lan nhớ rõ, người còn lại…cũng là một tay đột kích.
Nhưng, cậu nhìn quanh tất cả những nơi có thể trốn một lượt, vẫn không nhận ra đối phương đang núp nơi nàu.
Nếu là như thế…chỉ còn một khả năng cuối cùng.
“Cái tên Đặng Duệ Thu này…nghe nói Lôi Đình chiến đội vẫn luôn chiêu mộ cậu ta, bỏ ra không ít tiền, đáng tiệc cậu ta chẳng để ý, nhất định muốn đến đây huấn luyện.” Ôn Diễn nhìn đồng đội chỉ người đột kích khác lẩm bẩm: “…Nhưng em thấy chúng ta cũng không nên chê mèo lắm lông, tên Đoàn Văn Tranh kia cũng chả khác mẹ gì.”
“Không giống nhau.”
Ôn Diễn bất ngờ trả lời khiến người kia ngẩn ra, nhưng cậu ta chưa kịp nói gì đã thấy quần chúng ăn dưa đột nhiên hò lớn-hai người vội vàng đưa mắt quay lại trận đấu, nhìn Tiết Lan bị một đám người vây quanh.
Chỉ thấy cậu chạy đến một cái ván của rồi ném đạn khói chắn trước, ngay sau đó chạy thẳng lên, hai tay đột kích giao tranh trực diện!
Đối phương nã vào làn đạn khói một phát súng, chỉ cần một viên nhưng cũng có thể thông qua sương mù bắn trúng Tiết Lan, nháy mắt máu của cậu tụt chỉ còn lại một chút—
0,4%.
Máu như vậy, chỉ cần một viên đạn lạc cũng có khả năng giết chết cậu.

Những người vừa hi vọng Tiết Lan bị loại khỏi trại huấn luyện đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh.

Bọn họ đã quên, ban nãy mình vừa cười nhạo tay đột kích bình tĩnh kia.
Cũng may sau đó, Tiết Lan đã chạy kịp vào giữa hai thùng hàng.
Tay đột kích tên Đặng Duệ Thu thừa thắng xông lên từ nơi che chắn, muốn áp đảo cậu, hắn ta biết chắc chắn Tiết Lan sẽ trốn ở một nơi nào đó hồi máu, chỉ cần tìm được nơi cậu núp, trận đấu này sẽ kết thúc.
Mà khi hắn chạy được đến thùng hàng Tiết Lan đang nấp, còn chưa thấy gì đã nghe thấy một tiếng súng từ đó bay đến—
– —
Kidoisme: Khả năng mai không có chương nha vì t7 tui học môn của 1 giảng viên khó tính lắm luôn nên oánh chết tui cũng phải chuẩn bị bài…
10h25 về mà hôm nào cô cũng nói bon mồm đến 11h:v tui ngồi mà tui sốt ruột giùm luôn á????????.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN