Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam - Chương 7: Tin Tưởng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam


Chương 7: Tin Tưởng


Edit: Kidoisme
Chủ kênh hống hách đuổi theo hai người gần nửa trận cũng không thấy một cọng lông chim, hắn liền mang theo người đẩy căn cứ của Tiết Lan.

Năm người bọn họ đẩy một đường đến căn cứ, chủ kênh giống như tìm được một nơi phát tiết cơn giận, hắn điên cuồng xả súng vào ba thành viên đội cậu.

“Hai đứa kia định tấn công trộm thì tao cũng đẩy xem đứa nào phá nhanh hơn, đùa rùa đen! Cút ra đây xem bọn tao đào ổ mày lên!”
Giọng nói của chủ kênh cao vút theo tai nghe của Đoàn Văn Tranh truyền đến tai Tiết Lan một cách không rõ ràng nhưng cậu lại nghe từng chữ một.

Tiết Lan vội vàng cất súng chạy nhanh theo Đoàn Văn Tranh về thẳng căn cứ.

Hai người vòng qua đường tắt, đến nơi đã thấy ba người đồng đội bị bắn phải đứng né sau bức tường dày.

“Nào mấy đứa vô dụng!” Tên chủ kênh mở bản đồ ra ngó qua rồi tiếp tục trào phúng trên livestream: “Ai cũng biết chơi [Tận thế] dựa vào đầu óc với súng là chủ yếu, mày thắng được Diễn thần thì chứng minh được cái mẹ gì?”
Cuối cùng hắn ta cũng tìm về cho mình được tí tự trọng, không ngừng mỉa mai chửi rủa Tiết Lan: “Chơi chuyên nghiệp? Đcm bọn nó mà đi chơi chuyện nghiệp được thì tôi ăn bàn phím!! Nhưng mà vũ hội của em gái kia cũng đáng mong chờ phết!”
“Hay là cho họ một chút thời gian đi? Nếu em gái kiên trì nỗ lực cố gắng muốn chơi chuyên nghiệp đến năm tám mươi tuổi không phải anh em tụi mình lỗ vốn à?”
Hắn ta nói xong còn tự cười ha hả.

Đoàn Văn Tranh bình tĩnh lắp súng, mấy lời chủ kênh nói cũng không biết anh nghe nhiều hay ít.

Sắc mặt Tiết Lan căng chặt, cậu mở bản đồ ra ngó một lúc —
Chủ kênh còn định nói thêm vài câu nữa, Đoàn Văn Tranh nhanh chóng rút súng ra bắn bay mũ của hắn ta.

Hắn chửi ầm lên nhưng lượng máu của nhân vật giảm rất nhanh, nháy mắt chỉ còn lại một chút.

Khí thế kiêu ngạo lúc nãy bay hết, hắn ta vội vàng núp sau đồng đội hô tấn công.

Đồng đội của chủ kênh cũng bắt đầu đề phòng hắn, bọn họ cảm thấy cái tên mới đầu game đã chết ba lần còn không tự lượng sức đòi chỉ huy, cộng thêm việc hắn ta vừa đánh vừa chửi, thậm chí còn coi thường đối thủ, gọi đối thủ là đứa vô danh.

Tiết Lan đi theo Đoàn Văn Tranh đến căn cứ, mấy người phe cậu đã rút về nhà an toàn, vừa mua đồ vừa đợi cậu chữa trị.

“Các cậu đẩy qua bên trái, nhớ lưu lại tí máu cho bọn chúng chứ đừng giết vội.”
Ba gã đồng đội không biết lý do nhưng ngữ khí của Đoàn Văn Tranh lại không cho phép họ từ chối, giờ phút này trận đấu đã lệch qua phía bên kia, không thể kéo dài thời gian để thay đổi chiến thuật, ba người đành theo lời anh nói tấn công từ cánh trái qua.

Tiết Lan đi theo Đoàn Văn Tranh đến một bãi đất trống, cậu vừa quan sát quân địch vừa đánh chữ:
BabyCandy: Không phải muốn tranh kill của các cậu mà là bọn chúng tấn công gần đến nhà chúng ta rồi, nếu bây giờ bắn chết thì không hợp lý, chờ chúng ta đẩy được qua bên đó sẽ phải đối mặt với cả đội bạn mới hồi sinh.

Các đồng đội lúc này mới hiểu đầy đủ ý nghĩa câu nói của Đoàn Văn Tranh, đánh chữ phụ họa anh vài câu rồi bắt đầu tiến đến chỗ quân địch.

Ba người mạnh mẽ phá tan vòng vây, năm tên địch đứng đằng sau chỉ cần thò đầu ra một chút lập tức sẽ bị Đoàn Văn Tranh cho một viên đạn ghim vào đầu, mất nửa cây máu.

Tên chủ kênh vẫn mong muốn có thể đánh nhanh thắng nhanh khiến bọn họ mất mặt nhưng giờ phút này đồng đội của hắn sớm đã không còn nghe hắn chỉ huy, một bên thả khỏi một bên chạy về phía căn cứ.

Tiết Lan quan sát được quân địch đã rút lui, dùng kỹ năng phóng nước đẩy theo sau bọn chúng, thẳng đến khi tất cả đã chạy hết không thèm qua đầu lại.

Trận chiến đang nghiêng về một phía bỗng chốc lất kèo, quân địch tách lẻ năm người chạy trốn cho dễ nhưng chỉ khiến đội Tiết Lan truy sát nhanh chóng hơn, bị bắn đến mức đường lui cũng chẳng còn.

Chủ kênh tìm được một hòn đá làm tấm chắn, hắn nhìn về căn cứ cách không xa đang bị quân địch vây đánh, chửi đồng đội ầm ĩ: “Đừng qua bên đấy!”
“Đcm chạy cái đéo gì, y tá đến chỗ tôi mau lên!”
Nhưng giờ phút này nào có ai nghe hắn chỉ huy nữa, đồng đội phía chủ kênh chỉ ước có thể cầm súng bắn thủng đầu thằng ngu trước mặt.

Chủ kênh hùng hùng hổ hổ muốn tìm đường cho quân cứu viện nhưng hắn vừa ló đầu ra lập tức bị bắn tỉa đối phương nhả đạn vào đầu đến mức chỉ còn lại một tia máu, đành phải quay về tảng đá cũ.

“Y tá đâu?”
“Các người làm cái gì đấy? Tôi còn đang ở đây mà các người chạy hết rồi?”
Giọng nói của chủ kênh truyền qua MicTeam một cách đứt quãng, nhưng lúc này đồng đội của hắn đã không còn quan tâm, thậm chỉ có người trực tiếp mở Mic lên mắng:
“Đcm đéo biết nhìn thì câm mồm lại, vừa chơi đồ vừa đánh game mà còn muốn nhảy lên đầu chỉ huy người khác?”
Nháy mắt, quân địch không còn chống cự nữa, cãi nhau om sòm trong MicTeam.

Tiết Lan nghe thấy âm thanh của mấy người kia, thừa thắng xông lên quét ngang đến chỗ chủ kênh kia đang ẩn nấp.

Đoàn Văn Tranh cũng nghe thấy âm thanh qua livestream, anh đóng kênh lại, đánh chữ qua cho đồng đội.

Reset: Để người này cho tôi.

Mọi người nhìn thấy rồi thì sôi nổi kéo nhau qua căn cứ team địch.

Khóe miệng Tiết Lan khẽ nhếch lên, sau khi cẩn thận nghĩ lại cậu nhận ra rằng Đoàn Văn Tranh đang chơi chiến thuật tâm lý.

Rõ ràng anh có thể chỉ huy nghiền nát đội bạn bằng kỹ thuật nhưng cuối cùng anh lại đi con đường phá tan từng phòng tuyến của bọn họ, khiến cho tinh thần của bọn họ tan rã.

Cậu đứng trong một ngôi nhà quan sát chủ kênh đang rụt đầu vào tảng đá cãi nhau với đồng đội, trên kênh livestream của hắn người mắng chửi rất nhiều, vừa nghi ngờ vừa trào phúng, đành phải bán đồ đi mua chút máu cầm cự.

Rõ ràng cậu không nên nghĩ như vậy…!
Chẳng hiểu từ bao giờ, Tiết Lan cảm thấy…hơi sảng khoái.

Ánh mắt cậu ghim chặt vào nhân vật đang ngắm súng cách mình không xa.

Dưới cánh rừng xanh không hề yên ả, người đó vác một cây súng bắn tỉa trên vai, mái tóc dài che qua mặt, anh giống như đứa con được đất trời ưu ái đứng sừng sững giữa vạn vật.

Không cần câu nệ, không cần quan tâm, lại hệt như ánh sáng chạy xuống từ dải ngân hà.

Đoàn Văn Tranh, giống như một vị thần.

Trong một giây, Tiết Lan như nhìn thấy thông qua cánh rừng này, con đường trở thành tay súng bắn tỉa số một của anh.

Nhưng vẫn là câu nói đáng tiếc trong tay không có một khẩu súng, nếu có, cậu chắc chắn sẽ xông lên đằng trước, vì Đoàn Văn Tranh mở ra một con đường máu.

“Đứng đờ ra đấy làm gì?
Giọng nói của anh khiến Tiết Lan lấy lại tinh thần, cậu vội vàng di chuột tránh vào bên trong bức tường che chắn.

.

truyện kiếm hiệp hay
Cậu tưởng tên chủ kênh phát điên phát dại đang tính kế làm sao để bắt hắn ta, ai ngờ tên đó vẫn còn núp sau cục đá, sống chết không chịu ló đầu.

Đoàn Văn Tranh nhìn ai đó vì một câu nói của mình mà xù lông bật hết tất cả các kỹ năng của Y tá lên đỡ thì cảm thấy hơi tức cười, sung sướng nói: “Em qua đi.”
Sau đó anh đánh dấu một chấm trên bản đồ, là vị trí chính xác của tên chủ kênh.

Cuối trận là thời gian các đội giành giật nhau, bản thân là một người ở vị trí Y tá đang đối đầu trực tiếp với đột kích đội bạn, điều này đại biểu cho cái gì Tiết Lan cũng hiểu, cậu không chút suy nghĩ chạy đến hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Để cho quân địch đẩy các căn cứ nhỏ lẻ nhà mình, tên chủ kênh vẫn luôn tránh giao tranh trốn sau cục đá bơm máu chờ thời gian đồng đội hồi sinh.

Hắn mở bản đồ tính giờ, tuyệt đối không chấp nhận được việc mình thua cuộc.

Chủ kênh đỏ mắt nhìn ba tên địch đã đánh gần hết căn cứ nhỏ của hắn…!
Quy tắc chơi [Ánh sáng tận thế] nếu như đội mình còn người sống thì căn cứ sẽ có một lớp bảo vệ ngăn chặn quân địch, chỉ cần hắn còn sống thì đối phương sẽ không thể nào đánh đến nhà lớn trước khi đồng đội của hắn hồi sinh toàn bộ.

Đúng lúc này, tầm mắt của chủ kênh hướng đến bóng dáng một người đang chạy trên cỏ, rất nhanh xông thẳng về phía hắn.

Nhưng người kia—
“Ý gì? Một đứa Y tá cũng dám qua đây chịu chết?” Hắn vừa mở miệng đã cảm thấy cơn giận lên đến đỉnh đầu, liên tục phỉ nhổ: “À, đưa em gái nhỏ đến làm mồi, anh trai nuôi ấm áp ghê?”
Trong phòng livestream lập tức có bình luận đồng tình.

Một Y tá không có khả năng cầm súng nhảy qua nhảy lại trước mặt đột kích đội địch…không phải dâng tận mồm thì làm gì?
Chủ kênh vui vẻ nâng súng, nhưng hắn lại không hướng về phía Tiết Lan, mà ở một nơi mà các tay bắn tỉa có khả năng đứng phòng thủ nhất.

Không có một ai.

Trong lòng chủ kênh hơi nghi ngờ nhưng hắn không rút súng lại.

Khó khăn lắm mới gặp được một cơ hội báo thù, hắn nhìn chằm chằm vào nơi đó, chỉ cần có một cái đầu ló ra lập tức bắn chết.

Tiết Lan chạy qua cả cánh rừng đối mặt với từng viên đạn của quân địch, sau đó nhanh chóng trốn vào bên trong một chỗ che chắn.

Cậu đứng đó khá lâu nhưng vẫn không thấy Đoàn Văn Tranh nổ súng.

Tiết Lan hơi khó hiểu.

Chủ kênh thấy cả băng đạn của hắn không khiến cho Tiết Lan mất mảy may một giọt máu nào thì không khỏi đen mặt, hắn thò vào túi lấy ra quả bom, ném thẳng vào chỗ Tiết Lan đang núp.

Nhưng không ai ngờ được rằng, đằng sau đó không có hình bóng của Tiết Lan.

Mà lúc này cậu đang ở tảng đá cách đó không xa, nhìn chằm chằm về hướng ai đó còn không chịu nổ súng.

Đoàn Văn Tranh…bị rớt mạng hả?
Sao mạng mẽo như hạch mà còn muốn cậu đánh lạc hướng?
Trong MicTeam vẫn vang vọng tiếng nói vụn vặn của Đoàn Văn Tranh, Tiết Lan do dự vài giây sau đó quyết tâm đánh chữ hỏi anh.

BabyCandy:?
Đoàn Văn Tranh lười biếng cười với cậu: “Cái đầu đó cho em, tự đi lấy đi.”
Tiết Lan ngẩn ra.

BabyCandy: Em là y tá, không cần đầu người…!
Tiết Lan còn muốn nói thêm gì đó nhưng Đoàn Văn Tranh thuận tiện cắt ngang cậu: “Không phải muốn chơi chuyên nghiệp sao?”
Hô hấp của cậu hơi dừng lại, trong lòng lại có một cảm giác giao động mãnh liệt.

Đoàn Văn Tranh nhìn thấy cậu đi đằng sau nóng lòng muốn xông lên với địch, nhìn thấy cậu muốn chứng tỏ tài năng..thậm chí anh còn nhường đầu người cho cậu…!
Tuy rằng Tiết Lan có nói rằng mình muốn đi chơi chuyên nghiệp nhưng Đoàn Văn Tranh lại không biết cậu muốn chơi vị trí đột kích.

Vậy mà anh lại có thể tin tưởng một Y tá như mình hoàn toàn có thể đấu lại một tay đột kích có xếp hạng cao?
Tiết Lan rũ mắt xuống che giấu đi một ánh sáng đen tối vừa lóe lên.

Chủ kênh ở bên kia sau khi ném vài quả bom nhử trước sau vẫn không thấy bất kỳ một tiếng động nào.

Trong lòng hắn vẫn còn hơi nghi ngờ rồi lại cảm thấy đối phương chỉ là một Y tá máu giấy, hơn nữa lại không có đồng đội chi viện thế là lại yên tâm đứng bơm máu.

Hắn thu súng lại tránh một chút khỏi tảng đá, sau đó tiến đến gần nơi Tiết Lan đang phòng thủ.

Đúng lúc này có một quả bom tròn lăn đến dưới chân chủ kênh, tiếng rút chốt nã thẳng vào tai nghe của hắn…!
– -Kidoisme: Lan Lan nhà tui cũng ngầu lắm!.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN