Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công - Chương 205: Thức tỉnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
45


Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công


Chương 205: Thức tỉnh


Jain và Quentin muốn trốn con người trong thôn.

Nhưng mà…

“Đây là cái gì?”

Kén sáng bao bọc Sigourney và Ash thật sự quá nổi bật, còn ngang nhiên chặn trước cửa nhà người ta nữa, đương nhiên nó bị chú ý ngay lập tức.

Thôn dân lấy lại tự do vừa ngờ ngợ vừa kinh ngạc đi ra khỏi nhà gỗ, họ còn chưa kịp suy nghĩ đã có chuyện gì xảy ra, vì sao họ còn chưa bị mang về nhốt ở đảo rồng thì đã bị kén sáng hấp dẫn.

Chỉ chốc lát sau, căn nhà gỗ của trưởng lão bị đám người bao vây.

Quỷ hút máu và tinh linh ánh trăng ẩn núp trên nóc nhà: “…”

“Đây là cái gì?” Các thôn dân nghi ngờ hỏi.

“Trò hề của đám sinh vật ma pháp à?”

“Ngày Huy Hoàng đã qua mà vẫn để chúng ta lại đây. Chúng muốn dùng cái kén này làm gì với chúng ta?”

“Chắc chắn chúng đang âm thầm quan sát chúng ta. Chúng muốn xem trò vui gì đây?”

Có một người thanh niên cười khẩy và nói: “Mặc kệ thứ này là gì, cứ đập ra nhìn là biết ngay!”

Người đó nói xong thì quyết đoán đi tìm vũ khí trong thôn, muốn bổ cái kén sáng ra.

Jain và Quentin đang âm thầm quan sát: “…”

Sao có thể để họ ra tay được!

Ai biết khi kén sáng bị bổ, người bên trong sẽ ra sao?

Họ mới bảo vệ kén sáng khỏi tay kẻ khác, chẳng lẽ giờ phải trơ mắt nhìn kén sáng bị người cùng phe đánh nát?

Hai người nghiêng đầu nhìn thoáng qua thú nhân và xương khô bị trói, vừa rồi họ nhanh chóng xách hai tên này lên nóc nhà để tránh hai tên này bị tra khảo làm lộ họ.

Nhưng bây giờ xem ra họ phải tự lộ diện rồi.

Khi người thanh niên nện búa xuống, Quentin chợt xuất hiện bên cạnh người thanh niên, ngăn lại động tác của người đó: “Dừng tay lại.” Gã khựng một chút rồi miễn cưỡng giải thích, “Sigourney ở bên trong đó.”

Jain cũng xuất hiện, nói với các thôn dân nhìn hắn một cách bất thiện: “Bọn ta là… ừm, bạn của Sigourney.”

Quentin nghe thế thì tràn đầy cảm xúc phức tạp trong lòng, không ngờ họ cũng có ngày chủ động tự xưng như thế.

Nhưng thái độ của người thanh niên vẫn rất cảnh giác và thù địch: “Sigourney là ai? Bọn ta không biết!”

Jain và Quentin: “…”

Quentin không thể tin nổi: “Chính tên kia nói hắn là người của các ngươi! Các ngươi là liên minh Tự Do đúng không?!”

Người thanh niên lạnh lùng nói: “Chắc ngươi bị lừa rồi.”

Một cô gái bên cạnh cười một tiếng: “Mặt nhìn ngu thật.”

Quentin: “…”

Con người thật sự, thật sự, thật sự rất đáng ghét!

Nếu không phải nể mặt Sigourney…

Không, không đúng.

Họ không hề nhận ra Sigourney, cho nên thật ra hai bên chẳng liên quan gì nhau à?

Vậy gã có thể đánh họ không?

“Quentin.” Jain gọi gã lại.

Hắn nhìn người thanh niên và cô gái, những người này… là cố ý muốn chọc giận Quentin.

Bởi vì bị giam cầm, không thể tự quyết định sống chết của mình. Thế là họ muốn chọc giận quỷ hút máu ngạo mạn để đối phương bị kích thích và kết liễu họ…

Hắn đã từng gặp suy nghĩ cực đoan tiêu cực này ở một vài tinh linh bị con người nuôi dưỡng tại Ilov Bạc.

Hắn im lặng một lát, sau đó hắn nhìn một ông lão được gọi là trưởng lão trong đám người: “Không biết ông còn nhớ nơi này đã từng có một con người, nam, dung mạo… xinh đẹp không ai sánh bằng hay không?”

Khóe miệng Quentin giật giật, vậy mà cũng nói được đấy Jain.

Khi Jain nói ra, không chỉ trưởng lão, mà sắc mặt của đa số những người xung quanh đều hơi dao động một chút giống như là nghĩ tới điều gì đó.

Jain nhìn sang Quentin: “Vẽ mặt Sigourney cho họ đi.”

Quentin: “Không biết vẽ.”

“Ngươi biết.” Jain mang vẻ mặt lạnh lùng nói một cách quả quyết, “Ta đã nhìn thấy ngươi vẽ cho đám phù thủy nhỏ.”

Quentin: “…”

Quentin đen mặt, vẽ một bức tranh cho đám người liên minh Tự Do, trên đó là một quỷ hút máu sắc mặt hung ác nhưng không che nổi dung mạo xinh đẹp.

Gã tiện tay vẽ trên mặt cát, dù không có màu sắc nhưng người trong tranh vẫn có thể khiến người ta chấn động.

Khi cả bức tranh xuất hiện trước mắt mọi người, sắc mặt của tất cả mọi người đều nói lên một điều rằng họ nhận ra anh!

“Đây là Sigourney mà các ngươi nói?” Có người chần chờ hỏi.

“Là hắn.” Quentin tức giận nói. Thì ra cái tên Sigourney là giả à?

“Cậu ta còn sống?” Trưởng lão run rẩy hỏi.

May mà vẽ trên cát nên không có màu, đường nét không quá rõ ràng, bởi vậy tạm thời không ai nhìn ra đặc điểm của quỷ hút máu và tinh linh trong đó.

Bởi vậy tất cả mọi người đều nhận định đó là con người mà họ quen biết.

Đương nhiên, cả hai hoàn toàn là cùng một người.

Quentin mất kiên nhẫn chỉ vào kén sáng: “Lúc nãy ta nói rồi, chẳng phải đang ở trong đó sao?”

Gã bực bội nhìn đám người vẫn nghi ngờ đề phòng hai người, làm như họ sẽ làm hại đám người này vậy. Rõ ràng ở Ilov Bạc, là con người đã làm vô số chuyện độc ác với họ thì có!

Sắc mặt gã trở nên tối tăm: “Nghe đây! Ta không phải là quỷ hút máu ở thế giới của các ngươi. Ta cũng không muốn làm cái gì với các ngươi. Hiện giờ chỗ này bị ngăn cách với bên ngoài, người bên ngoài không vào được, đương nhiên các ngươi cũng không ra được. Trong khoảng thời gian tạm thời an toàn này, bọn ta sẽ cố gắng kể đầu đuôi mọi chuyện cho các ngươi. Thế nên ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc được không? Nể mặt tên lừa đảo Sigourney, ta cũng không muốn làm hại các ngươi.”

Nói xong gã sửng sốt, ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc? Không muốn làm hại con người? Đây là lời gã nói ư?

Nhưng mà lời nói của gã hết sức hữu dụng, có lẽ còn do bức tranh vẽ Sigourney vừa rồi của gã, sau khi trưởng lão phái một người lén đến ranh giới Thánh Địa để thăm dò tình hình, vì đủ mọi suy tính, cuối cùng họ cũng chịu nghe Jain và Quentin nói chuyện.

Sau đó cánh cửa thế giới mới mở ra trước mặt họ.

Nối tiếp câu hỏi “Cái gì? Sigourney còn sống à?” là…

Cái gì? Sigourney đến thế giới khác?

Cái gì? Sigourney biến thành tinh linh rồi lại biến đổi thành quỷ hút máu?

Cái gì? Sigourney đã tìm được một người bạn trai loài người?

Cái gì? Sigourney là mấu chốt cứu vớt thế giới?

Kể chuyện trong đêm có vẻ rất thú vị.

Dù rất căm thù và có thành kiến đối với sinh vật ma pháp, đám người liên minh Tự Do cũng rất khó nghi ngờ những chuyện này là do Jain và Quentin bịa ra.

Quá mức chân thực mà lại có thể giải thích rõ mọi chuyện. Vầng trăng bạc trên bầu trời đêm còn đang lơ lửng trên đó kìa.

Họ nghĩ kỹ thì thấy đối phương cũng không cần cố ý bịa chuyện với họ làm gì đúng không?

Có ích lợi gì chứ?

Bên ngoài Thánh Địa, những sinh vật ma pháp phát hiện không thể phá vỡ vách tường vô hình tức đến nổ phổi, nếu nói họ đang diễn kịch thì hơi vô lý.

Cho nên Sigourney thật sự còn sống.

Trong một thế giới khác, con người thật sự thống trị sinh vật ma pháp ư?

Truyền thuyết con người từng sánh ngang sinh vật ma pháp mà họ lưu truyền qua nhiều đời cũng là thật?

Trưởng lão nước mắt tuôn đầy mặt, thế giới sắp hợp lại, phải chăng con người ở Ilov Đỏ sẽ thật sự được cứu?

Jain và Quentin nhìn đôi mắt dần tràn đầy ánh lệ của những người này, ngay cả người thanh niên và cô gái có thái độ cực đoan lạnh lùng cũng đỏ mắt, hai người ngẩng đầu nhìn hai vầng trăng và cũng tự hỏi trong lòng, phải chăng sinh vật ma pháp trên Ilov Bạc cũng được yên bình và tự so sau khi thế giới hợp lại?

Sau đêm nay, quan hệ giữa quỷ hút máu, tinh linh và con người đã tốt hơn nhiều. Ít nhất đã không còn sự thù hận đối địch sắc bén nữa.

Nhưng con người trong thôn vẫn có khúc mắc với sinh vật ma pháp, rất khó gần gũi với hai người.

Mà hai người cũng cảm thấy rất không được tự nhiên khi có thể ở chung hòa bình với con người.

Thế là cả hai bên ăn nhịp với nhau, trong mấy ngày bị nhốt trong Thánh Địa, mọi người nước giếng không phạm nước sông, dùng thức ăn trong rừng và trong biển, cuộc sống cũng không tệ lắm.

Chỉ là khoảng thời gian này sẽ tiếp tục tới khi nào đây?

Những người lén lút tới ranh giới Thánh Địa tìm hiểu tin tức nói họ đã thấy rồng ra tay với vách tường, đáng tiếc vách tường vẫn không hề dao động.

Mặc dù khi vách tường bị phá vỡ, có lẽ họ sẽ bị mang về nhốt ở đảo rồng, nhưng tất cả mọi người liên minh Tự Do đều là đang mong đợi vách tường vỡ vụn.

Bởi vì rất có khả năng khi ấy Sigourney sẽ xuất hiện trở lại, tức cơ hội xoay chuyển tình hình sẽ xuất hiện.

Thay vì bị nhốt trong một góc nhỏ và chờ đợi trong sự chết lặng, mỗi ngày mỗi đêm nơm nớp lo sợ vách tường còn chịu được bao lâu, họ thà rằng bắt lấy một cơ hội sống, cố gắng đánh cược một lần, dù sau đó có thất bại và bị nhốt lần nữa thì họ cũng sẽ không hối hận.

Dường như có thể nghe thấy tiếng lòng của đám người liên minh Tự Do, Sigourney và Ash cũng không để mọi người đợi quá lâu.

Bảy ngày bảy đêm sau.

Đó cũng là một đêm khuya.

Bầu trời đêm vẫn trong trẻo như cũ, ngàn dặm không mây, chỉ có ngôi sao và mặt trăng lấp lánh.

Ở Ilov Đỏ, vầng trăng bạc càng ngày càng đậm, càng ngày càng chân thực giống như mặt trăng trong nước đang dần dần nổi lên.

Cuối cùng vào đêm nay, trăng bạc và trăng đỏ cùng tỏa sáng không ai kém ai ở trên trời.

Chính vào lúc ấy, kén ánh sáng lại hóa thành những đốm sáng tản ra giữa không trung, mặt đất và khắp nơi.

Sigourney và Ash xuất hiện tại chỗ.

Anh ôm Ash, mới ngước mắt đã đối diện với những cặp mắt nhìn chăm chú họ ở xung quanh.

Sigourney: “…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN