Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công
Quyển 1 - Chương 10: Chiếc thuyền đen
Đã nửa tháng kể từ lần nói chuyện với thôn trưởng kia.
Ash cứ lo lắng thấp thỏm, nhưng trong lòng cũng có cảm xúc chờ mong, cậu cũng mâu thuẫn cả nửa tháng.
Lòng cậu biết rõ ma pháp thần ký đến từ thế giới bên ngoài, chắc chắn sẽ đánh vỡ sự yên lặng và bình an của thôn, nhưng cậu lại không thể khống chế lòng mình hướng về ma pháp.
Muốn đến gần tiếp xúc với ma pháp, rồi lại muốn ma pháp vĩnh viễn đừng xâm nhập vào thôn của bọn họ.
Cảm xúc mâu thuẫn, lại thêm dự cảm xấu liên tục chiếm giữ lòng cậu, khiến cậu thường xuyên cảm thấy nôn nóng.
Lúc này, cậu vẫn đi đến bãi đất cao, ngồi bên cạnh tháp đá, đưa tay sờ dấu ấn hình lá cây lạnh lẽo trên cánh tay, việc này khiến tâm tình của cậu trở nên bình tĩnh lại.
Quãng thời gian này cực kỳ yên tĩnh dễ chịu.
Tắm mình trong ánh nắng mờ nhạt khi vào thu, ngửi mùi chát của cỏ tươi mà gió thổi tới, dựa lưng vào tháp đá, từ từ nhắm hai mắt lại, dáng vẻ người thanh niên múa đơn dưới ánh trăng lần lượt hiện ra trong đầu, cao kều lại thon gầy, dung mạo thay đổi thất thường dưới ánh, quyến rũ một cách tự nhiên.
Khi thời gian dần trôi qua, bóng dáng kia không hề phai nhạt, trái lại càng ngày càng rõ ràng.
Ash nhớ lại càng nhiều chi tiết nhỏ bé hơn nữa.
Ví dụ như lỗ tai của thanh niên, nó được che giấu dưới mái tóc dài màu bạc, chỉ khi người kia xoay tròn khiến mái tóc bay lên, thì đôi tai sẽ lộ ra trong nháy mắt. Đôi tai đó khác với bọn họ, nó nhọn, rất mỏng, hình dáng kỳ lạ nhưng lại hết sức tinh xảo.
Ví như đôi mắt của thanh niên, dưới mí mắt có quầng thâm xanh đen giống như không ngủ đủ giấc, rất dễ thấy trên màu da tái nhợt.
Ví như răng của thanh niên, chỉ thỉnh thoảng khi người kia hơi hơi mở miệng, nhìn thoáng qua mới thấy hai cái răng nanh nhọn khác hẳn với người thường. Ở trong mắt Ash, chúng vẫn tinh xảo đáng yêu.
…
Sigourney ở nơi xa sẽ không biết rằng, cho dù anh không có nói cho thiếu niên biết tên, nhưng vẫn khiến thiếu niên ngày nhớ đêm mong. Chạm vào dấu ấn thì cảm thấy rất là an tâm.
Nhưng khoảng thời gian yên bình này bỗng nhiên bị tiếng sụp đổ ầm ầm của tháp đá phá vỡ.
Đó là vào một buổi sáng sớm.
Ash đi ra từ nhà gỗ, vừa mới bước ra cửa, thì cậu đã nhìn thấy tòa tháp đá cao bằng một người đổ sụp trong nháy mắt, hóa thành bụi, bị gió thổi bay đi ào ào.
Trong mắt của cậu, đây là một buổi sáng vô cùng bình thường. Khí trời rất tốt, không có mưa to gió dữ, không có sấm sét vang rèn, ngay cả ánh nắng cũng không nóng không lạnh. Xung quanh cũng không có những người khác hay là thú hoang.
Chỉ có mình cậu ở chỗ này. Nhưng cậu không hề làm gì cả.
Theo lời của người già trong thôn, tháp đá đã tồn tại từ đời tổ tiên của tổ tiên của tổ tiên trước đây… Từ khi có ghi chép đến nay, nó đã đứng sừng sững không sụp qua thời gian, giờ nó lại tan thành mây khói trong buổi sáng tinh mờ không chút uy hiếp thế này.
Tan biến một cách vô cùng đột ngột.
Ash khiếp sợ đứng tại chỗ, đầu óc cậu trống rỗng mấy chục giây.
Cậu nghi ngờ mình còn đang mơ chưa tỉnh, cậu dùng sức nhắm mắt rồi lại mở mắt, nhưng trước mắt cậu vẫn là một vùng trống rỗng.
Nơi vốn là tháp đá, chỉ còn lại một vùng đất trống trụi lủi không có cỏ mọc, chứng minh tháp đá đã từng tồn tại ở chỗ đó.
“Sao lại thế…” Ash thì thào, không tin mà đi đến chỗ vốn là tháp đá, thậm chí vươn tay ra chạm đến, nhưng chỉ nắm lấy đầy gió.
“… Thật sự không còn rồi.”
Cậu bị đả kích mà lui lại một bước, rồi cậu như chợt nhớ ra gì đó, cất bước chạy về trong thôn.
Tim của cậu đập rất nhanh, nhanh nhất từ trước đến nay, mãnh liệt giống như là muốn đập vỡ lồng ngực.
Cảm giác lo lắng đạt tới đỉnh điểm vào thời khắc này.
Cậu vọt vào nhà chú Derek.
“Tháp đá nát rồi!” Cậu hét lớn tiếng với chú Derek: “Tháp đá biến mất rồi!”
Tháp đá đã làm bạn với cậu giống như cha như mẹ mười sáu năm trời, đã biến mất mà không hề có một dấu hiệu nào.
Khi Ash nói câu này ra miệng, cuối cùng đầu óc của cậu cũng chấp nhận sự thật này, cổ họng của cậu tắc nghẹn, rốt cuộc cũng không nói ra được câu tiếp theo.
Không, đúng là có dấu hiệu.
Cảm giác lo lắng vào mấy ngày nay chẳng phải là một loại dấu hiệu sao?
Cảm xúc của Ash xao động, trong lúc hốt hoảng, cậu và chú Derek cùng đi tìm thôn trưởng, rồi lại cùng nhau đến bãi đất cao để xem xét.
Xác nhận: Quả thật tháp đá biến mất.
Chú Derek kinh ngạc: “Thật sự không thấy nữa rồi!”
“Đây là lời cảnh cáo sao?” Thôn trưởng Vaughn như có điều suy nghĩ: “Thực tế ra, tháp đá đã tồn tại rất lâu, nói là thần bảo vệ thôn chúng ta cũng không quá đáng… Cho nên, có chuyện gì đó sẽ xảy ra gần đây ư?”
Cho dù hai người bọn họ không có sự cảm ứng huyền diệu khó giải thích như Ash, nhưng cũng cảm nhận được mối nguy hiểm đang rục rịch nào đó từ việc tháp đá đột ngột biến mất.
Dưới ánh nắng sớm nhợt nhạt, trên bãi đất cao, người thiếu niên với hốc mắt đỏ hoe, mà hai người tưởng thành bên cạnh cậu thì đang giao tiếp với nhau bằng ánh mắt, vẻ mặt càng ngày càng thận trọng.
Lúc này, bọn họ hoặc là thấy khó chịu, hoặc là cảnh giác trong lòng, không ngờ rằng, biến cố đến nhanh chóng như thế, không cho bọn họ chút thời gian để buồn rầu và cảnh giác.
Ngay giữa trưa ngày hôm đó.
Ash đã xin nghỉ với thầy Nathan, ngơ ngác ngồi trên chỗ vốn là tháp đá, thứ đầu tiên cậu chú ý tới là…
Một cái bóng mờ màu đen to lớn đang nhanh chóng rút ngắn từ phương xa, chiếm giữ bầu trời.
Giống như là một đám mây đen vừa dày vừa nặng, trong chớp mắt nó đã bay đến trên không của thôn Dogo, che chắn trời xanh, cái bóng to lớn của nó đổ xuống, bao phủ cả thôn.
Khi Ash trông thấy nó, cậu lập tức đứng dậy, trong khoảng thời gian ngắn này, nó cũng đã đến gần như âm hồn.
Hoàn toàn không cần Ash chạy vào thôn để báo với mọi người.
Bởi vì tất cả mọi người trong thôn đều chú ý tới nó…
“Nhìn lên trời đi!”
“Trời ạ! Cái thuyền này lớn thật…”
“Thuyền, thuyền ở trên trời, trên trời…”
“Đây là thuyền hả?”
“Đây rốt cuộc là cái gì vậy?!”
“Đáng, đáng sợ quá…”
“Hức hức… Mẹ ơi, con sợ…”
…
Thứ trên trời có cảm giác tồn tại vô cùng mạnh mẽ, nó khiến sắc trời trong thôn đột nhiên tối tăm, khiến tất cả mọi người phát hiện nó trước tiên, cũng khiến mọi người khiếp sợ vì nó.
Bề ngoài của nó giống như một chiếc thuyền to lớn, có cột buồm cao cao, cánh buồm phồng lên, mái chèo nhấp nhô đều đặn như là có sóng. Bên ngoài đen kịt, tựa như hút hết tất cả ánh sáng xung quanh nó, có một loại cảm giác áp bách nặng nề.
Nhưng mà sao thuyền lại có thể bay trên trời chứ?
Không, phải nói là ngoại trừ những thứ mọc cánh ra, thì còn có thứ gì có thể bay trên trời được?
Cho nên… Cuối cùng nó là thứ gì?
“Ma pháp!”
Ash trên bãi đất cao, một số ít người biết chuyện trong thôn không hẹn mà cùng nói ra từ này.
“Bọn họ tới rồi!”
“Phù thủy đến rồi!”
“Ma pháp đến rồi!”
Một suy nghĩ làm người ta run sợ yên lặng xuất hiện dưới đáy lòng của bọn họ.
“Các vị thôn dân của thôn Dogo.” Một giọng nói không có chút dao động cảm xúc nào vang lên cùng lúc trong đầu mọi người: “Rất vui được gặp mọi người, chúng tôi là quân đội thứ ba dưới trướng ngài phù thủy áo xám Napton thuộc tháp phù thủy thứ chín của vương tọa Đỏ Thẫm.”
“Bây giờ xin chính thức tuyên bố, kể từ hôm nay, thôn Dogo sẽ gia nhập tháp phù thủy thứ chín chúng tôi, trở thành lãnh thổ thuộc sổ hữu của ngài Napton.”
“Từ ngày hôm nay, các vị chính là thuộc dân của ngài Napton.”
“Ngài Napton sẽ mang đến cuộc sống tiện lợi hơn và tốt đẹp hơn cho các vị.” Cái giọng nói khiến người ta hoàn toàn không có cách nào cảm thấy tốt đẹp nói tiếp, dù thôn dân đã che kín lỗ tai, giọng nói vẫn liên tục truyền vào trong đầu: “Chúng tôi sẽ nhanh chóng tiến hành đăng ký thân phận cho các vị, hi vọng các vị nghe theo sự sắp đặt, đừng chống cự vô nghĩa.”
Cái gì mà thôn Dogo sẽ trở thành lãnh thổ của ai đó?
Từ khi nào thì bọn họ trở thành thuộc dân của ai đó?
Nghe theo sự sắp đặt? Đừng chống cự?
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Vương tọa Đỏ Thẫm là cái gì? Tháp phù thủy lại là cái gì nữa? Toàn là những thứ mà bọn họ hoàn toàn chưa từng nghe, cũng như chiếc thuyền đen khó tin đột nhiên xông đến giống như tới từ một thời không khác này, khiến người ta vừa không thể tin nổi lại vừa mù mờ lúng túng.
“Bây giờ, mời các vị tập trung ở cửa thôn, xếp thành hàng ngũ theo trật tự để tiến hành đăng ký thân phận.”
“Nếu như người nào có ý đồ phản kháng, trốn tránh, bỏ chạy…”
“Ầm!”
Một tia sáng xẹt qua từ phía trên thuyền đen, trong nháy mắt đã giáng xuống một chỗ đất trống trong thôn, ánh lửa chói mắt phát nổ, tiếng nổ mạnh điếc tai nhức óc.
Sau khi ánh lửa tan đi, một cái hố sâu to cháy sém xuất hiện ở chỗ đó.
“Để làm quà gặp mặt lần đầu, chúng tôi chân thành tặng các vị một lời khuyên quan trọng nhất khi bước vào thời đại mới…”
“Đừng, nên, thử khiêu khích phù thủy.”
…
…
…
Từ lúc tiếng nổ mạnh vang lên, đến khi giọng nói trên chiếc thuyền đen chấm dứt, thôn Dogo chìm trong sự yên lặng khiến người ta sợ hãi.
Lặng ngắt như tờ.
Cho đến khi tiếng khóc rống của trẻ con vang lên đầu tiên, tựa như nó có thể lây truyền, thôn Dogo lập tức sôi trào, ầm ĩ vang trời.
Có thôn dân mờ mịt bối rối chạy trong thôn, có thôn dân kéo người nhà về tới trong nhà, khóa chặt cửa nhà, run rẩy ôm nhau ở trong nhà, còn có người vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ, không thể tin được sự thật, không thể nào chấp nhận tình hình bây giờ.
“Các người có một buổi chiều để chấp nhận đăng ký.” Cái giọng nói kia không đếm xỉa đến tình hình hỗn loạn trước mắt, tự nhiên nói tiếp: “Chúng tôi sẽ quay lại đây vào ban đêm. Nếu như đến lúc đó có cá lọt lưới, toàn bộ thôn của các người sẽ giống như vừa rồi, nổ tung cái “đùng”. Rõ chưa?”
Thôn trưởng Vaughn đứng ngoài nhà, vẻ mặt của ông nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn về phía chiếc thuyền đen.
Với trí tưởng tượng nghèo túng của bọn họ, thì hoàn toàn không thể miêu tả một chút nào sự đáng sợ của chiếc thuyền đen, bởi vậy họ đã chuẩn bị đủ thứ từ lâu, nhưng khi đối diện với chiếc thuyền đen này thì lại buồn cười như lấy trứng chọi đá.
Ma pháp quả thật giống như thiên tai, khi nó cuốn tới, bọn họ không thể tránh né được, ngay cả việc lấy trứng chọi đá cũng chẳng làm được.
“Thôn trưởng, chúng ta nên làm gì đây?”
Mấy chàng trai trong đội đi săn nhanh chóng phản ứng, tới tập hợp bên cạnh Vaughn.
Thỏa hiệp hay không? Chạy trốn hay không? Chiến đấu hay không?
Nếu như trước mặt họ là cơn bão đang gào thét, nếu như trước mặt họ là dòng lũ cuộn trào mãnh liệt, thì bọn họ có thể lựa chọn ư? Bất kể là quay người chạy trốn, hay là dũng cảm đối mặt, thì kết quả cuối cùng chỉ có bị nuốt chửng mà thôi.
Bây giờ thứ nằm trước mặt bọn họ là ma pháp giống như thiên tai, thỏa hiệp là lối thoát duy nhất.
“Triệu tập mọi người, tập hợp ở cửa thôn.” Thôn trưởng Vaughn hít sâu một hơi, giọng điệu nặng nề nhưng vẫn bình tĩnh: “Bảo mọi người giữ tỉnh táo, chí ít, tạm thời những người này không có ý định khiến chúng ta bị thương.” Nếu không thì vụ nổ uy hiếp vừa rồi sẽ không chỉ giáng xuống vùng đất trống.
… Nếu giáng xuống đám người, rõ ràng sức uy hiếp sẽ lớn hơn một chút.
Đôi mắt xanh thẳm của thôn trưởng Vaughn trở nên trầm lắng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!