Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công
Quyển 1 - Chương 17: Rời thôn
Câu nói của Ash rõ ràng đã khiến bốn người trong phòng, bao gồm cả Elena kinh sợ.
Bầu không khí trong phòng bỗng nhiên im lặng một cách kỳ lạ.
Chú Derek vẫn là người phản ứng lại đầu tiên, hoặc là nói, trải qua mấy ngày nay, nhất là khi chú và Ash cùng đi ra ngoài thôn, chú đã bén nhạy nhận ra một ít suy nghĩ của Ash. Như thái độ đồng ý một hơi “Tôi đi với cô” hôm nay của Ash, chú cũng đã lờ mờ có chút manh mối về nó, suy nghĩ “Quả là thế” thoáng qua trong lòng chú.
“Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kị!”
Chú nói một cách quả quyết, sau đó nhanh chóng đi đến bên cạnh Ash, dùng một tay xoa đầu Ash, định xoa cho thằng nhóc này chóng mặt như lúc trước.
“Cháu vừa mới đến, biết gì mà đáp!” Chú vừa quở trách Ash, vừa cười xin lỗi với Elena ở bên cạnh: “Cô đừng nghe lời nó nói đáp bậy, trẻ con có biết gì đâu.”
“Không có… Ưm! Chú Derek, chú để cháu nói xong đã.” Ash kiên quyết thoát khỏi tay của chú Derek: “Cháu muốn đi ra ngoài… Không, cháu phải đi ra ngoài!”
Cậu nắm chặt cánh tay của chú Derek, cổ tay trông có vẻ nhỏ yếu thế mà lại cố định chắc chắn cánh tay khỏe khoắn của chú Derek, nhúng nhích một chút cũng không được.
“Cháu nhất định phải ra ngoài.” Cậu hơi ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt kiên định nhìn chú Derek: “Chỉ khi ra bên ngoài thì mới có thể học ma pháp đúng không?”
Ánh mắt của cậu thuần khiết và mạnh mẽ, nhìn thẳng vào mắt chú Derek, khiến chú Derek kinh ngạc không nói nên lời trong một cái chớp mắt.
“Không sai.” Người nói chính là Elena, cô đi đến bên cạnh Ash, đánh giá vẻ mặt của Ash đầy hứng thú: “Nếu muốn học ma pháp thật sự, muốn trở thành phù thủy mạnh mẽ, thì chỉ có nước ra ngoài bình nguyên Đoạn Hà mới được.”
“Ý của cô là sao?” Chú Vaughn hỏi: “Chẳng phải lúc nãy cô đã nói là sẽ dạy chúng tôi sử dụng ma pháp sao?”
“Đương nhiên là sẽ dạy.” Elena mỉm cười: “Nhưng thôn trưởng à, ông thông minh như thế, chắc sẽ không tin rằng chúng tôi sẽ dạy hết không chừa lại gì cho các người đúng không? Dù là ở Ilov của chúng tôi, các kiến thức được truyền đạt cũng chia thành các hệ nhánh, quy củ giữa thầy và trò cũng rất nghiêm ngặt.”
Chú Vaughn: “…” Thật ra vừa rồi ông cũng nghi ngờ như thế.
“Có gì mà do dự vậy?” Elena phóng khoáng vung tay lên: “Để cậu thiếu niên này đi theo tôi, tôi sẽ thỏa mãn hết những điều kiện vừa rồi của các người. Chuyện lời như thế thì cần gì suy nghĩ nữa?”
“Điều kiện gì vậy?” Lúc này Ash mới chần chờ mở miệng hỏi điều này.
Mấy người lớn: “…” Quả nhiên nhiên thằng nhóc này chẳng biết gì đã đồng ý với người khác rồi!
Elena nhún vai, không ngại lặp lại một lần nữa cho Ash.
“… Ký kết khế ước rồi, tất cả mọi người trong thôn các người sẽ là người tự do mang vòng tay. Trên toàn bộ bình nguyên Đoạn Hà chỉ có một cái khế ước này thôi, có động lòng không?” Cô xích lại gần Ash, nhìn chằm chằm Ash không chớp mắt.
Bị một gương mặt rực rỡ rung động lòng người áp sát, nhưng Ash lại giống như là không thấy sự hấp dẫn của đối phương, cậu nghiêm túc đáp: “Có.”
Đúng là rất động lòng, cho nên cậu nhìn về phía chú Derek và chú Vaughn một cách tha thiết: “Cứ như vậy đi, thôn trưởng, chú Derek.”
“Tôi có thể đi cùng Ash không?” Từ lúc bị Ash nắm lấy tay lúc nãy, chú Derek vẫn luôn im lặng. Cho đến lúc này, chú mới hỏi một câu không đầu không đuôi như thế.
Elena quả quyết từ chối: “Không được. Chỉ mình cậu ta thôi.”
“Có nguy hiểm lắm không?” Giọng của chú Derek trầm thấp.
“Ai mà biết được.” Elena cho là chú Derek đang hỏi cô, cố ý trả lời mập mờ, dùng ánh mắt giống như cười mà không phải cười nhìn Ash chăm chú, giống như muốn nhìn thấy dáng vẻ bối rối sợ hãi của Ash: “Tôi cũng không dám chắc chuyện này.”
Ai ngờ chú Derek căn bản không nhìn cô, ánh mắt của chú luôn dừng trên mặt Ash.
Ash không chút do dự mà lắc đầu: “Không nguy hiểm đâu.”
“…” Chú Derek thở ra một hơi thật dài, im lặng thật lâu, chú đảo con mắt màu đen tuyền, nhìn về phía chú Vaughn: “Đồng ý đi.”
Chú Vaughn: “Derek…” Chẳng phải cái tên nhà anh thương Ash nhất sao?
“Thằng nhóc này quyết tâm rồi.” Chú Derek cười một cách đành chịu: “Anh có tin nếu không có quý cô này, thì sớm muộn gì thằng nhóc này cũng to gan tìm cơ hội chuồn đi hay không? Hơn nữa…” Ánh mắt của chú dừng trên cánh tay bị Ash cầm cố của mình, từ lúc nào mà thiếu niên bé bỏng mà chú có thể dùng một tay là có thể giơ lên đã có thể ngăn chặn chú như thế?
Chú nâng mắt lên một chút, ánh mắt dừng trên khuôn mặt nghiêm túc và kiên định của Ash… Từ lúc nào mà thằng nhóc này đã cao đến như vậy? Trước kia khi chú nhìn Ash thì vẫn phải cúi đầu, bây giờ chỉ cần rũ mắt là có thể thấy rõ khuôn mặt dần dần rút đi vẻ ngây ngô này rồi.
Để một mình Ash đến vùng đất xa lạ, đầy xấu xa, tất nhiên là chú lo lắng, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không yên lòng. Trái lại, chú muốn tin Ash một lần từ đáy lòng. Mà sđủ loại biểu hiện của Ash cũng đáng được lòng tin của chú.
“Đi đi.” Trong giọng nói của chú đã không còn do dự không chắc chắn: “Bọn chú sẽ chờ cháu trở về.”
“Derek…” Chú Vaughn thở dài. Trong mắt ông, chuyện này không thể nghi ngờ chính là lựa chọn tốt nhất, bởi vậy ông không nói nên lời phủ định nào nữa.
Elena dùng ánh mắt kỳ lạ đánh giá bọn họ qua lại, đúng là một đám người quái lạ, còn tưởng rằng sẽ có một cuộc tranh cãi mâu thuẫn, cuối cùng lại quyết định một cách đơn giản thế sao? Nên nói là lý trí tỉnh táo, hay là máu lạnh vô tình đây? Hình như hai cái đó đều không đúng hết… Người phản đối quyết định này nhiều nhất vốn phải là người bị phớt lờ chứ.
Mà thôi… Được rồi.
Dù sao cũng là người mà “Trăng Đỏ” vừa ý, bất ngờ một chút cũng rất bình thường.
Elena cười lên, mặc xác quá trình như thế nào, có thể dẫn người đi một cách thuận lợi như thế này là đủ rồi.
“Tốt lắm, chúng ta ký khế ước đi.” Cô vui vẻ đề nghị.
***
Trong vương tọa Rực Rỡ, tháp phù thủy thứ ba. Cũng thường được các phù thủy gọi là “Công viên trò chơi Trời Sao”.
Là chủ nhân của Công viên trò chơi Trời Sao, cứ mỗi tháng, Nance luôn có vài ngày không thể không giam mình ở trong phòng sách, xử lý đủ loại giấy tờ tài liệu phiền phức.
Hôm nay vừa lúc cũng là một ngày như vậy.
Nance nằm liệt ở trên bàn sách kiểu không còn luyến tiếc gì cuộc sống này nữa, ông cực kỳ ước ao ghen tị với Sigourney lúc này chắc chắn đang ngủ ngon lành… A a, rõ ràng là nguyên liệu ma pháp của ông! Sao lúc chủ nhân đang bận rộn, mà tên kia vẫn có thể ngủ một cách thoải mái nhàn nhã như thế!
Thật quá đáng! Cái tên quỷ hút máu kia!
Nếu có cậu ta giúp, thì có thể giải quyết đống giấy tờ thật dày này chỉ trong một ngày!
Ông không hề suy nghĩ vì ai mà ông mới bỏ kiếp sống ẩn dật và đi ra ngoài thế giới, chiếm lấy tháp phù thủy thứ ba!
Vất vả quá…
Không muốn làm nữa…
Muốn trở về ngôi nhà trên đỉnh núi, tiếp tục cuộc sống dưỡng già thoải mái của mình quá…
“Cộc cộc cộc.”
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Ngài Nance, tôi là Evan, tôi muốn bẩm báo một việc liên quan tới em gái Elena của tôi.”
Elena?
Cái cô gái cứng đầu cứ đòi làm học trò của Sigourney à?
Rõ ràng là có thiên phú ma pháp siêu cao, sao cứ một lòng một dạ muốn làm một cô gái ưa bạo lực vậy?
A a, hình như sắp có chuyện hay xảy ra rồi.
Nance lập tức ngồi thẳng lưng, sửa sang dáng vẻ của mình, tao nhã mở miệng: “Vào đi.”
Khóa tự động trên cửa mở ra, cửa từ từ rộng mở.
Một thanh niên cao lớn cường tráng đi đến, mặt mày anh ta sắc bén, có mái tóc ngắn màu đỏ sậm, làn da màu nâu khỏe mạnh, khí chất chín chắn như núi, mỗi bước đi đều vững vàng.
“Chào ngài Nance.” Anh ta cẩn thận làm lễ, sau đó mới ngẩng đầu lên, bên trên khuôn mặt chững chạc mang theo chút lo lắng hiếm thấy: “Elena lấy khế ước chúng ta chuẩn bị cho thôn Dogo và biến mất rồi. Tôi đang nghĩ có phải con bé đã đi một mình tới thôn Dogo trước rồi không.”
Nance cười tủm tỉm: “Chắc chắn là vậy rồi.”
Nghe thấy lời khẳng định của Nance, trái tim Evan co lại, dạ dày trở nên nặng nề, giống như là có ai ném một khối sắt vào đó. Anh ta cay đắng cúi thấp đầu: “Thưa ngài Nance, hi vọng ngài có thể tha thứ cho sai lầm của Elena.”
“Đương nhiên.” Nance khoan dung mà nói: “Đó cũng không phải là sai lầm lớn gì. Cô ấy chỉ vội vàng, muốn hoàn thành nhiệm vụ sớm mà thôi.”
“Không, cũng không phải là tha thứ cho chuyện đó.” Evan nói một cách khó khăn, “Ý tôi là, nếu như Elena tới thôn Dogo và làm sai gì ở đấy, hi vọng ngài có thể châm chước… Đương nhiên, tôi sẽ xuất phát ngay lập tức, tốt nhất là có thể ngăn con bé lại trước khi nó phạm sai lầm gì!”
“Ồ?” Nance nâng cằm lên một cách đoan trang: “Vì sao cậu lại chắc chắn rằng cô ấy sẽ mắc sai lầm vậy? Cậu nghĩ cô ấy muốn làm gì?”
Evan nhìn Nance… Ấy, có phải là ảo giác không? Sao anh ta lại cảm thấy lúc này con mắt của ngài Nance đang sáng lấp lánh vậy?
Nhất định là mình nhìn nhầm!
Anh ta hoảng hốt dời mắt, mở miệng nói: “Elena vẫn luôn muốn Sigourney trở thành thầy của nó, nhưng đã bị từ chối nhiều lần.” Nói từ chối là để xuôi tai thôi, toàn là bị phớt lờ như không khí mới đúng chứ?
Anh ta vội ho một tiếng: “Vào khoảng thời gian trước, tôi nghe con bé nói, nó đã nghĩ ra một cách hay, mềm không được thì làm cứng, cầu xin không được thì uy hiếp… Sau đó thì nó nghe Fell nói rằng gần đây Sigourney đánh dấu một thiếu niên ở thôn Dogo, còn rất vừa ý cậu ta…”
“Chuyện Sigourney vừa ý một người nào đó quá lạ, giống như mặt trời mọc ở hướng Tây vậy. Ngay cả tôi cũng có thể đoán được tầm quan trọng không cần nói thì cũng biết của thiếu niên ấy với Sigourney.” Anh ta sờ sờ vùng dạ dày đau buốt, cảm thấy đầu cũng bắt đầu đau rồi: “Sợ là Elena sẽ bắt thiếu niên kia để ép Sigourney nhận nó làm học trò.”
Hóa ra là cái tên Fell chỉ sợ thế giới không loạn kia, thế mà lại tiết lộ tin tức này cho Elena.
Lại còn thêm mắm thêm muối nữa.
… Chuyện này thật là thú vị!
Nance ngồi nghiêm chỉnh hơn, dùng đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm Evan, giọng nói của ông vẫn nghiêm trang: “Điều này chứng minh rằng cô ấy còn tấm lòng bất khuất, kiên định cố chấp đúng không? Ta sẽ không quở trách cô ấy vì chuyện này… Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cô ấy sẽ không lỗ mãng gây rối làm phiền người khác.”
Evan khóc không ra nước mắt, vấn đề nằm ngay đây đó!
Em gái của anh ta nhất định sẽ khiến người khác cảm thấy bị quấy nhiễu được chưa! Nếu mà bảo Elena lễ phép mời người ta về, còn không bằng cầu nguyện cô đừng dùng cách bắt cóc thô bạo.
Chắc là nghe thấy lời khẩn cầu tha thiết của anh trai, nên lần này Elena thật sự không có thô lỗ trói Ash lại rồi mang đi, cô dùng cách khác để bắt cóc Ash…
Theo suy nghĩ của Nance, trừ bỏ chuyện Rachel ra, Ash đã từng giúp Sigourney và ông một việc lớn, dù không có chuyện khế ước giữa Sigourney và Ash, ông cũng định nhúng tay giúp thôn Dogo vào lúc Hiệp hội phù thủy “chia bánh kem”.
Càng khỏi nói bây giờ Ash và Sigourney có liên kết khế ước.
Nếu không nói tới cái thái độ của Sigourney, thì Nance là một người cực kỳ bao che khuyết điểm, yêu ai là yêu cả đường đi.
Tất cả điều khoản trong khế ước mà Elena lấy đều là do Nance quyết định, không hề bất ngờ chút nào, điều kiện rất có lợi cho thôn Dogo.
Chỉ có một điều là khác với lời nói của Elena.
Trong khế ước không có điều khoản “Mang thiếu niên bị Trăng Đỏ đánh dấu đi”.
Rất rõ ràng, điều khoản này là do Elena tự tăng thêm, dùng để lừa gạt thiếu niên Ash.
…Đương nhiên, xét thấy người trong cuộc rất tình nguyện bị bắt cóc, chuyện cầu người được người này, có lẽ cũng coi như là tất cả mọi người đều vui vẻ nhỉ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!