Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công - Quyển 2 - Chương 22: Tư cách đoạt tháp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công


Quyển 2 - Chương 22: Tư cách đoạt tháp


Editor: Aminta.

“Ash?” Elena dừng bước lại, quay đầu nhìn cậu: “Sao vậy?”

Ash lắc đầu, cơn bỏng của dấu ấn đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, cảm giác đau vừa rồi giống như là ảo giác của cậu vậy, bây giờ nó đã không sao.

Chắc là không có việc gì đâu… A!

Mu bàn tay phải của cậu lại xảy ra vấn đề, nó bỗng dưng nóng lên, như bị ngọn lửa đốt thoáng qua!

Nhưng chỗ đó đâu có dấu ấn lá cây?! Ash giật mình nâng tay phải lên, cậu chợt phát hiện thế mà có một dấu ấn xuất hiện trên mu bàn tay: Là hình cái tháp nhỏ, trông cực kỳ quen.

Elena cũng nhìn thấy sự thay đổi rõ ràng trên mu bàn tay của cậu, cô kêu lên thành tiếng: “Tháp phù thủy của phố Cự Thạch! Dấu ấn đoạt tháp? Tại sao chứ?!”

Ash lập tức nhớ ra, sở dĩ cậu cảm thấy trông quen mắt, là bởi vì lúc cậu vừa đến phố Cự Thạch thì đã thấy tòa tháp này. Đương nhiên là lớn hơn vô số lần so với dấu ấn trên này, tòa tháp thật đứng sừng sững giữa phố Cự Thạch, cổ xưa và đồ sộ.

Ở Ilov, mỗi một thành thị đều có một tòa tháp phù thủy, tháp phù thủy này sẽ bảo vệ tất cả vùng lãnh địa và thuộc dân trong phạm vi của nó. Đó là điều mà cậu đã biết từ khi ở bình nguyên Đoạn Hà.

Hôm qua là lần đầu tiên cậu nhìn thấy tháp phù thủy, cậu đứng cách nó cũng không xa, bởi vì vị trí của điểm truyền tống cực kỳ gần tháp phù thủy.

Nhưng mà cậu chỉ kịp ngửa đầu nhìn thoáng qua, tiếp theo thì cậu đã bị cóng đến mức hắt xì ba cái liên tục, sau đó cậu bị Elena túm lấy chạy như bay đến tiệm trang bị để mua trường bào.

Tiếp đó Elena chọn một con hẻm nhỏ vắng để tìm điểm dừng chân, dần dần hai người đi đến vùng biên giới thành phố, càng đi càng xa. Cậu chỉ có thể nhìn từ xa xa, trông thấy một tòa tháp đá hùng vĩ cao vút tận mây, lúc ấy cậu đã có ấn tượng sâu sắc với nó.

Ash cúi đầu nhìn mu bàn tay, cậu xác định đây là phiên bản thu nhỏ của tháp phù thủy phố Cự Thạch, nhưng “Dấu ấn đoạt tháp” mà Elena nói là có ý gì?

Hình như gần đây cứ không ngừng bị đánh dấu. Orz

(Orz: Trông giống một người đang quỳ bằng tay và chân, thể hiện sự bất lực, thất vọng,…)

Cậu nhìn Elena bằng ánh mắt khó hiểu, nhưng thứ đầu tiên cậu nghe thấy lại là giọng của ông chủ quán trọ sau lưng.

“Ồ, để lão xem.” Ông lão với tinh thần quắc thước đi đến, không hề xa cách mà nâng tay phải của Ash lên, chỉ nhìn thoáng qua thì ông đã kết luận, “Không sai, đây chính là dấu ấn đoạt tháp. Lão nhớ khi lão còn bé, phố Cự Thạch đã từng có một lần đoạt tháp, lúc ấy những ngài phù thủy có tư cách đoạt tháp đều có dấu ấn như thế trên tay.”

Nói xong, ông dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn lướt qua khuôn mặt và ngực của Ash: “Nhưng mà không đúng… Cậu thiếu… Khụ, ngài phù thủy, ngài là phù thủy áo bào đen à?”

Ash lắc đầu, vẫn mờ mịt: “Vì sao ông lại hỏi vậy?”

“Bởi vì tháp phù thủy của phố Cự Thạch thuộc tháp phù thủy cấp ba, chỉ có phù thủy có sức mạnh đạt đến ngưỡng áo bào đen thì mới có tư cách tham dự cuộc chiến đoạt tháp, mới có thể có dấu ấn này.” Elena đã lấy lại tinh thần từ trong sự khiếp sợ, nhưng giọng điệu giải thích của cô vẫn kích động, tràn đầy khó tin.

“Có thể giải thích cụ thể một chút được không?” Ash-ở quê mới lên-Erwin khiêm tốn xin chỉ dạy.

“Dù sao bây giờ cũng không tiện ra ngoài nữa.” Elena cười xin lỗi với chủ quán trọ: “Ngại quá, chúng tôi muốn thuê tiếp căn phòng lúc trước vài ngày nữa. Cứ tránh cuộc chiến đoạt tháp này trước đã.”

Ông lão nhìn gương mặt trẻ măng của Ash một chút, giống như là xem của lạ, nhưng ông vẫn giữ bình tĩnh, cực kỳ thấu hiểu mà vẫy tay với Elena: “Đi lên lầu đi. Trong mấy ngày này, cậu thiếu niên này cũng đừng đi xuống. Cần gì thì lão sẽ giúp mang lên lầu cho hai người.”

“Cảm ơn ông!” Cứ thế Elena kéo Ash trở về lầu bốn của quán trọ.

Ash chẳng hiểu gì nhưng vẫn theo sát Elena tiến vào phòng của cô.

“Đến đây, ngồi xuống đi.” Elena ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ, nhìn Ash từ đầu đến chân bằng ánh mắt nhìn sinh vật thần kỳ: “Trước tiên tôi sẽ kể cho cậu biết về cuộc chiến đoạt tháp ở Ilov chúng tôi nhé.”

Ash ngồi xuống ngay ngắn, nghe kể bằng thái độ nghiêm túc.

Đầu tiên phải nói đến kiến thức nửa vời của Ash về tháp phù thủy…

Thế giới phù thủy có tất cả 13 vương tọa, mỗi vị vương tọa đều có vùng lãnh thổ mênh mông, tức là giống như một vương quốc. Tháp phù thủy của vương tọa là tòa tháp phù thủy bảo vệ toàn bộ vương quốc, được gọi là tháp phù thủy cấp một.

(Vương tọa trong truyện này có thể hiểu như một quốc gia, vị vương tọa có thể hiểu như người đứng đầu quốc gia)

Mà trong mỗi vương quốc lại có mấy tỉnh. Tháp phù thủy có thể bảo vệ các tỉnh tức là tháp phù thủy cấp hai. Bình thường là do phù thủy áo bào trắng hoặc phù thủy áo bào xám làm chủ nhân của tháp… Tuy nhiên, số lượng phù thủy áo bào trắng ít hơn rất nhiều so với nhu cầu của tất cả các tỉnh, bởi vậy phần lớn chủ nhân của tháp phù thủy cấp hai đều là phù thủy áo bào xám.

Trong các tỉnh lại chia ra thành các thành phố lớn, tương ứng với các thành phố là tháp phù thủy cấp ba, do phù thủy áo bào đen quản lý.

Trong các thành phố lớn lại có vài thành trấn, thôn xóm nhỏ hơn… Dựa theo quy mô lớn nhỏ mà còn có các tháp phù thủy cấp bốn, năm, sáu, bảy, các tháp phù thủy theo thứ tự đòi hỏi chủ nhân của nó phải có thực lực là phù thủy cấp cao, phù thủy cấp trung, phù thủy cấp thấp và phù thủy tập sự.

“Lúc nãy tôi đã nói tháp phù thủy của phố Cự Thạch là tháp phù thủy cấp ba.” Elena nói: “Chỉ có phù thủy áo bào đen mới có tư cách trở thành chủ nhân của nó.”

Tiếp theo nhất định phải nói đến cuộc chiến đoạt tháp trong thế giới phù thủy.

Chủ nhân của mỗi tháp phù thủy ở thành thị cũng không phải là không thể thay đổi.

Thế giới phù thủy tôn thờ kẻ mạnh, người tài. Bởi vậy cứ cách một khoảng thời gian thì sẽ tiến hành “Cuộc chiến đoạt tháp”. Trước tiên thì sẽ chọn ra người đứng đầu trong những người khiêu chiến, sau đó người đứng đầu này sẽ đi khiêu chiến chủ nhân tháp phù thủy đương nhiệm, nếu như có thể chiến thắng người ấy, vậy thì có thể thay thế đối phương, trở thành chủ nhân mới của tháp phù thủy.

“Dù cho là tháp phù thủy của vương tọa thì cũng có thể khiêu chiến!” Elena nói cực kỳ hăng hái, ý chí chiến đấu đầy ắp.

Ash cũng bị cảm xúc của cô làm cho rung động, cậu dùng sức gật đầu.

“Có chí khí!” Elena tự hào giơ một ngón tay chỉ chỉ phía trên: “Chủ nhân của tháp phù thủy của chúng tôi cũng tham gia cuộc chiến đoạt tháp vào mấy năm trước và đánh bại chủ nhân cũ, trở thành chủ nhân mới của tháp đó.”

“Còn Trăng Đỏ thì sao?” Ash tò mò hỏi.

“Ngài ấy là chủ lực đó.” Elena kiêu hãnh mà ưỡn ngực hơn nữa, kết quả cái cúc áo ở ngực bung ra đầy xấu hổ: “…” Cô giật giật khóe môi, nói tiếp như không có việc gì: “Lúc diễn ra cuộc chiến đoạt tháp, cho phép phù thủy dẫn theo một người hầu, lúc đó ngài ấy dùng thân phận của người hầu để tham gia cuộc chiến. Vừa ra trận thì ngài ấy đã quét sạch hết tất cả đối thủ, dù là người khiêu chiến hay chủ nhân cũ của tháp phù thủy thì cũng bị ngài ấy đánh tới mức không nói được tiếng nào!”

Sau đó Elena lại có dấu hiệu kể những lời thổi phồng đầy tự hào như tối hôm qua, đúng là Ash rất muốn nghe tiếp, nhưng bây giờ cậu cần phải hiểu rõ dấu ấn trên mu bàn tay… Vì sao Elena cùng chủ trọ lại nhất trí đồng ý để cậu tránh né mấy ngày vì nó.

Thế là cậu yên lặng vươn tay ra, quơ qua quơ lại trước mặt Elena: “Vậy… Còn cái này?”

Elena đờ người một chút, cô lắc lư tóc đuôi ngựa buộc cao, đột ngột dời đề tài: “Đúng rồi, đang nói đến cuộc chiến đoạt tháp, cái vấn đề của người khiêu chiến…”

Nói chung, khi sắp đến lúc cuộc chiến đoạt tháp diễn ra ở một thành thị, Hiệp hội phù thủy sẽ ra thông báo trước, các phù thủy muốn khiêu chiến thì sẽ xin Hiệp hội phù thủy. Hiệp hội phù thủy sẽ sàng chọn, chỉ tuyển ra một người đấu với chủ nhân của tháp phù thủy.

Nhưng tháp phù thủy của phố Cự Thạch thì khác.

Vị trí địa lý của phố Cự Thạch hoang vắng, không thuộc vùng lãnh địa của một vương tọa nào. Nhưng bởi vì nó đã từng có tài nguyên ma thú phong phú, Hiệp hội phù thủy sẽ không thể nào bỏ qua nơi này, bởi vậy tháp phù thủy được xây dựng, nhưng tháp phù thủy này lại không thuộc sự quản lý của bất kỳ thế lực nào, cứ cách mỗi năm mươi năm sẽ tiến hành cuộc chiến đoạt tháp một lần, tất cả phù thủy của các thế lực đều có thể tham gia.

Phù thủy của thế lực nào giành được chiến thắng cuối cùng, thì tháp phù thủy sẽ tạm thời thuộc về thế lực đó, thế lực này cũng sẽ quyết định việc phân chia quyền lợi của phố Cự Thạch.

“Trước kia, vì tranh đoạt quyền sở hữu phố Cự Thạch, cuộc chiến đoạt tháp lần nào cũng cực kỳ kịch liệt. Nhưng mà sau này khi ma thú càng ngày càng thưa thớt, các phù thủy cũng chướng mắt nơi này. Tòa tháp phù thủy ở đây đã không có chủ nhân từ lâu.” Elena nói: “Nhưng bây giờ có nguồn tài nguyên bình nguyên Đoạn Hà của cậu, nơi này sẽ trở nên quan trọng lần nữa. E là cuộc chiến đoạt tháp đã từng kịch liệt sẽ hồi sinh ở thành phố này.”

“Dấu ấn trên tay cậu có nghĩa là cậu có tư cách đoạt tháp lần này.” Elena đỡ trán, cực kỳ khó hiểu: “Nhưng vì sao cậu lại có chứ? Khi cuộc chiến đoạt tháp chiến bắt đầu, tháp phù thủy của phố Cự Thạch sẽ cảm ứng tất cả phù thủy trong phạm vi của nó, chỉ có phù thủy áo bào đen mới có thể bị tháp phù thủy đánh dấu được.”

“Cảm ứng?”

“Huy chương.” Elena lấy huy chương thân phận của mình ra, đưa cho Ash nhìn: “Huy chương của chúng tôi đều đã từng đăng ký ở Hiệp hội phù thủy. Tháp phù thủy có thể cảm ứng được huy chương mà mỗi người đeo, từ đó đánh giá thực lực của mọi người, người được chọn sẽ bị đánh dấu. Nếu như có phù thủy áo bào đen không muốn tham dự cuộc chiến đoạt tháp, nhưng lại nằm trong phạm vi bị đánh dấu thì có thể tạm thời gỡ huy chương xuống, cất trong trang bị không gian, tránh bị đánh dấu.”

Ash mờ mịt, cậu vừa mới đến, làm sao có huy chương được?

“Tôi cũng không nghĩ ra!” Elena xoắn xuýt mà nắm tóc: “Đáng lẽ trước khi cuộc chiến đoạt tháp bắt đầu, chúng ta nhanh chóng rời đi thì sẽ không lo bị ảnh hưởng. Nhưng bây giờ trên tay cậu có dấu ấn, vừa đi ra ngoài thì sẽ bị những người khiêu chiến khác chú ý. Trước khi bắt đầu khiêu chiến, những phù thủy áo bào đen khác nhất định sẽ âm thầm kiểm tra thực lực của đối thủ, nếu như cậu thật sự là phù thủy áo bào đen thì không sao, họ dò xét đơn giản như tiện tay đánh một cái thôi. Nhưng cậu thậm chí còn không phải là phù thủy tập sự, tôi cũng chỉ là phù thủy cấp thấp, dò xét đơn giản của phù thủy áo bào đen đối với chúng ta là chết đó.”

“Không thể che tay lại được hả?” Ash vụng về nghĩ cách: “Mang bao tay ấy?”

“Làm sao được chứ? Từ xưa đến nay phù thủy không ỷ vào con mắt để cảm nhận.”Sắc mặt của Elena trở nên nghiêm túc: “Ash, cậu cũng phải nhớ kỹ, trong thế giới phù thủy, thứ không đáng tin nhất là thứ mà con mắt nhìn thấy.”

Ash ghi nhớ trong lòng, nghiêm túc gật đầu.

Thấy Ash tiếp thu, sắc mặt mới trở nên tốt đẹp một chút của Elena lại sụp đổ lần nữa, cô than thở: “Tôi vẫn không nghĩ ra, vì sao cậu lại có tư cách đoạt tháp? Là tháp phù thủy già rồi mờ mắt nên nhìn sai? Nhưng mà từ trước đến giờ tháp phù thủy chưa từng sai lớn đến như vậy!”

Ash nghiêng đầu, trong phút chốc cậu nhớ ra trước khi dấu ấn hình tháp xuất hiện, thì dấu ấn lá cây đột nhiên có cảm giác nóng bỏng.

… Có phải là bởi vì dấu ấn lá cây kia nên cậu mới có thể lấy được tư cách đoạt tháp hay không?

Hoặc là bởi vì… Trăng Đỏ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN