Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công - Quyển 2 - Chương 26: Chúng ta
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công


Quyển 2 - Chương 26: Chúng ta


Editor: Aminta.

Tháp phù thủy cấp ba, phòng của Sigourney.

Sau khi Ash yên tâm về tình hình ở phố Cự Thạch, thì càng nghiêm túc nghe Nance giải thích khế ước giữa cậu và Sigourney.

“Cụ thể là kiểu khế ước gì thì tạm thời bây giờ còn chưa rõ ràng lắm.” Nance nói, “Nhưng xét những biểu hiện của nó từ trước đến nay, ít nhất thì bây giờ đã biết khế ước rất chặt chẽ.”

“Ví dụ thế này đi…” Nance nói như rất là tùy ý, nhưng vào lúc còn chưa dứt câu, ông dùng ngón tay đâm vào mắt Ash thật nhanh… Lúc chạm đến mi mắt của Ash, đầu ngón tay mới đột nhiên dừng lại.

“Chậc.” Nance bất đắc dĩ nhìn Ash bị tấn công bất ngờ mà vẫn mở to mắt, sắc mặt như bình thường, ông đỡ trán nói, “Chẳng phải khi người bình thường gặp chuyện này thì đều sẽ chớp mắt theo phản xạ à?”

Ash nhìn chằm chằm đầu ngón tay gần trong gang tấc, chần chờ một chút rồi chậm rãi chớp mắt một cái.

“Bây giờ có chớp thì cũng chậm rồi!” Nance mệt mỏi rút tay lại: “Dù đây không phải là thân thể của cậu, nhưng cậu cũng nên sợ hãi một chút chứ.”

Ash mờ mịt: “Như vậy… Không đúng sao?” Cậu chỉ là không cảm nhận được nguy hiểm. Giống như tiềm thức biết trước rằng Nance sẽ dừng lại, cho nên thân thể vẫn giữ bình tĩnh.

Nance thất bại mà thở dài: “Thế này thì hoàn toàn không có cách nào nêu ví dụ được. Được rồi được rồi, ta sẽ nói thẳng.”

“Một khi con người cảm thấy nguy hiểm, thân thể sẽ phản ứng nhanh hơn suy nghĩ.”

“Giống như mới vừa rồi, nếu có người bất ngờ tấn công cậu, có lẽ đầu óc cậu còn chưa kịp phản ứng, thì thân thể đã bắt đầu chuyển động trước. Hoặc là né tránh, hoặc là ngăn đỡ theo bản năng.” Nance nói: “Hoặc là khi cậu bị ngã, cậu sẽ không ngã thẳng xuống đất đúng không? Trong lúc đầu óc của cậu trống rỗng, thì thân thể của cậu đã làm động tác bảo vệ bản thân khi bị ngã trước tiên.”

“Mối quan hệ giữa cậu và Sigourney cũng không khác mấy.” Nance cười rộ lên: “Hai người tức là một người, không phải tôi và anh, mà là “chúng ta”. Khi một trong hai người trong gặp nguy hiểm, một người khác sẽ tự động tiến vào trạng thái phản ứng vì an nguy của “chúng ta”.”

“Là tự động, cậu hiểu không?” Nance cười rất gian trá: “Chuyện này không liên quan đến ý chí của hai người.”

“Cậu gặp nguy hiểm ở phố Cự Thạch, khế ước bèn ném Sigourney có thể bảo vệ được “hai người” qua đó để giải vây, dẫn đến sự trao đổi thân thể của cả hai.” Nance nói: “Đương nhiên, tất cả đều là suy đoán và giải thích của ta. Nhưng mà cũng rất hợp lý, đúng không?”

Ash như có điều suy nghĩ mà nhẹ nhàng gật đầu, lặp lại lời Nance đã nói trước đó: “Có đủ thông tin, còn có đủ kiến thức, có thể vẽ ra nguyên một con báo từ một cái đốm…” Tuy Nance nói đó đều là suy đoán của ông, nhưng Ash lại cảm thấy cái suy đoán này tám chín phần là chân tướng.

“Đứa trẻ thông minh.” Nance mỉm cười nói, “Nếu như cậu có thể trở thành phù thủy chính thức, nếu như cậu muốn, ta có thể thu cậu làm học trò, dạy bảo cậu trở thành một nhà chiêm tinh ưu tú. Ash Erwin, ý cậu như thế nào?”

Ash giật mình, lập tức nghiêm túc gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng!”

“Còn rất là nhiều chuyện, chờ cậu tiến vào học viện phù thủy, chờ cậu thật sự bước vào thế giới phù thủy rồi thì nói sau.” Nance đưa tay vuốt tóc của cậu… Đạt được thành tựu xoa đầu Sigourney, vui ghê!

“Chắc cậu cũng rất sợ hãi ở phố Cự Thạch.” Ông dịu dàng nói, “Ta cũng không quấy rầy cậu nữa, nơi này là phòng của Sigourney, tuy bình thường cậu ta không thích người khác bước vào đây, nhưng ít nhiều gì cậu cũng khoác da của cậu ta, ta nghĩ cậu ta chắc chắn không ngại việc cậu nghỉ ngơi trên giường của cậu ta đâu. Ngủ một lát đi, không chừng chẳng mấy chốc hai người sẽ đổi lại thôi.”

Nói xong, ông quay người đi ra ngoài.

“Ngài Nance!” Ash cất tiếng gọi ông lại.

“Còn có chuyện gì à?” Nance quay đầu lại.

Ash ngượng ngùng xoa cái bụng bằng phẳng: “Xin hỏi có gì để ăn không? Bây giờ tôi đói quá.”

Lúc này Nance mới nhìn về phía cái hộp mà ông mang đến trước đó đã bị đặt sang một bên, ánh mắt ông mang vẻ hết cách: “Ầy, cái thằng Sigourney này, lại không dùng bữa nữa rồi.” Ông vừa nói, vừa đi đến, mở ra nắp hộp ra, ông nhìn thoáng qua và thở dài: “Quả nhiên!”

Ash cũng nhìn thấy thứ trong hộp, là chất lỏng màu đỏ sậm, cậu nhớ đến thân phận của Sigourney, không khó để đoán ra đó là máu. Nhưng mà bởi vì đã để quá lâu, màu sắc của máu đã không còn tươi mới, màu sậm cực kỳ.

Nhưng dù điểm số “màu sắc” trong các tiêu chí “Màu sắc hương thơm mùi vị” của loại máu này âm hoàn toàn, nhưng mùi thơm nhàn nhạt mà nó tỏa ra vẫn hấp cái bụng đang kêu gào của Ash. So ra thì kém mùi thơm bánh kem ngọt ngào trên người Nance, nhưng cũng là một mẩu bánh mì lúa mạch có thể nhét đầy bao tử.

Ash liếm liếm cánh môi, hàm răng hơi ngứa một chút.

Muốn ăn quá.

Nance còn đang đắm chìm trong sự buồn phiền “Trẻ con kén ăn không chịu dùng bữa”, ông vừa đậy hộp lại, dự định đổi một hộp tươi mới hơn, vừa nói xin lỗi với Ash: “Ash, xin cậu tạm thời nhịn một chút, Sigourney không thể nào ăn đồ ăn của con người như chúng ta.”

Ash nhìn ông một cách kỳ lạ, chỉ chỉ cái hộp trong tay ông: “Tôi không thể uống nó sao?”

Nance cứng đờ mà nghiêng đầu, cho là mình nghe lầm, ông giơ cái hộp lên một chút: “Cái này à?” Ông nói một cách kinh ngạc: “Cậu bảo cái này?”

Ash gật đầu.

“Đây là máu đấy.” Nance khó mà tin nổi mà nhắc nhở cậu: “Cậu còn không biết đây là máu gì mà còn muốn uống nó sao?”

“Đây là thức ăn của Sigourney.” Ash nói: “Bây giờ thân thể của Sigourney đang đói bụng.”

Cậu nhìn Nance đầy khó hiểu, giống như là đang nói, đói thì ăn đồ ăn, điều này có gì sai à?

Nance bị ánh mắt trong veo của cậu nhìn chăm chú, trong khoảnh khắc ấy ông thấy cái người làm quá như mình mới là kẻ không bình thường.

Ông lắc đầu, để bản thân mình tỉnh táo, lập trường vững chắc hơn một chút, rõ ràng là Ash không bình thường mới đúng chứ? Là một con người, cậu ta là chỉ người bình thường, người bình thường nào sẽ muốn uống máu tươi như không có chuyện gì?

Dù có khát máu vì bản năng của quỷ hút máu, nhưng cũng chỉ có thân thể là thèm máu, còn lý trí thì bài xích.

Hơn nữa nhìn vẻ mặt Ash, căn bản cậu cũng không giống như là bị bản năng của quỷ hút máu khống chế.

Nance thử thăm dò hỏi: “Nếu như đây là máu người thì sao?”

Ash chớp mắt mấy cái: “Thì cũng là đồ ăn của Sigourney mà? Nếu không ăn thì chẳng phải là lãng phí sao?”

Xem đi, quả nhiên là thằng nhóc này không bình thường!

Nance trợn mắt há mồm.

“Ngài Nance, có thể để tôi uống không?” Ash đè bụng, thành khẩn nói: “Thân thể này thật sự rất đói.”

Nance còn có thể nói gì nữa đây? Nance chỉ có thể mang vẻ mặt khó nói đưa cái hộp cho Ash.

Ash bưng hộp, giống như là đang uống sữa bò trước khi ngủ: “Ực ực ực”, không gắng gượng không buồn nôn, cũng không thấy sự hưng phấn khát máu, cứ uống sạch một cách bình thường.

Sau khi uống xong, cậu liếm cánh môi bị nhuộm đỏ, kinh ngạc nghiêng đầu: “Mùi của quả trăm hương?”

Còn bình luận sau bữa ăn nữa ư? Vẻ mặt của Nance phức tạp, trước đó ông cũng không nhận ra… Sigourney à, đối tượng khế ước của cậu khó giải quyết đấy. Lần này có lẽ cậu đá trúng tấm sắt rồi.

Đá trúng tấm sắt?

Sigourney đá trúng tấm sắt?

Chờ chút! Nance suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên nhận ra. Ầy, ông xoắn xuýt làm gì? Ash là đối tượng khế ước của Sigourney, cũng đâu phải là của ông. Sau này ông có thể chứng kiến Sigourney ăn quả đắng vì Ash, đó là một chuyện rất thú vị đúng không?

Đây là một chuyện vô cùng đáng vui!

Nance mừng rỡ, bắt đầu cười ha ha ha trong lòng.

Cầm lấy cái hộp, ném cho Ash một ánh mắt mong đợi “Thiếu niên, ta coi trọng cậu đó”, Nance nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.

Đúng là một ông lão cảm xúc hay thay đổi, hoàn toàn không đoán ra được ông ấy đang suy nghĩ gì. Ash đưa mắt nhìn Nance rời đi, sau đó nhìn về phía căn phòng lộn xộn… Sau khi ăn no thì cậu cực kỳ tỉnh táo, không ngủ được, nên làm gì đây?

Cậu bắt đầu bận rộn túi bụi trong phòng, cậu không chạm đến những giấy tờ sách vở nằm rải rác kia, bởi vì đôi khi nhà của thôn trưởng Vaughn cũng như thế, khi bọn họ muốn giúp đỡ dọn dẹp một chút, thôn trưởng đã nói: “Mọi người thấy lộn xộn, nhưng chú biết chắc quyển nào ở chỗ nào. Nếu như mọi người tốt bụng giúp chú dọn dẹp, thì chú mới không tìm được.”

Cậu nghĩ Sigourney chắc cũng giống vậy.

Cậu cũng không động đến mấy mẩu cây và khoáng thạch kia, có lẽ những thứ ấy chính là nguyên liệu luyện kim mà Elena đã từng đề cập, cậu không có kiến thức về phương diện này để biết thứ nào nào có thể đụng thứ nào không thể, tốt nhất là đừng nên gây rắc rối cho thân thể của Sigourney.

Sau cùng, cậu chỉ dọn từng món quần áo rối bời của Sigourney.

Có lẽ là có nhiều quần áo chồng chất trên sàn nhà nhất, cũng chiếm diện tích lớn nhất, thế là sau khi những bộ quần áo này được dọn xong, cả căn phòng cũng có cảm giác rực rỡ hẳn lên. Dù trên mặt đất còn có giấy tờ, mấy thứ linh tinh, nhưng cũng trông rất ngay ngắn.

Trước và sau khi dọn dẹp khác nhau rõ ràng.

Sau khi dọn xong, Ash cũng hiểu ra vì sao ban đầu khi cậu vừa đến đây thì thấy căn phòng này rộng rãi nhưng lại ngột ngạt.

…Bởi vì không có cửa sổ ở trong phòng.

Bốn phía đều là vách tường, tựa như là một căn phòng bí mật khép kín.

Bởi vì… Quỷ hút máu không thể đứng dưới nắng sao?

Ash đứng trong phòng, cúi đầu chọc chọc ngôi sao nhỏ màu bạc trên cánh tay trái.

Sigourney nhập vào thân thể của cậu rồi thì chắc là có thể đứng dưới nắng nhỉ?

Hi vọng ngày hôm nay ở phố Cự Thạch là một ngày nắng tươi sáng dài thật là dài.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN