Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người - Chương 12: quỷ già háo sắc nhà cửu vĩ hồ.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
68


Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người


Chương 12: quỷ già háo sắc nhà cửu vĩ hồ.


Hồ ly tinh nữ thần quốc dân nhanh chóng ký đầy đủ tên cho Phụng Hoàng, nhân tiện còn in dấu son môi lên mặt Phụng Hoàng.
Phụng Hoàng chỉ còn thiếu nước treo thêm mấy cái bong bóng màu hồng xung quanh, trong lúc say mê còn không quên nhắc nhở một tiếng: “Chị, chị đừng bị con Rồng đó lừa! Gia đình nhà Rồng toàn những tên chân lợn chuyên lừa tiền gạt sắc thôi.”
Gần đây có một người theo đuổi An Tẩm, chính là diễn viên nam chính trong «Truy Đuổi Hung Thủ Ba Ngàn Năm», từ sau khi hai người cùng hợp tác bộ phim truyền hình dân quốc có IP lớn này, thì luôn bị sao tác tin đồn CP, mà cái tên Rồng không biết xấu hổ đó cũng thật sự bắt đầu theo đuổi vị trưởng nữ gia tộc Cửu Vĩ Hồ có xuất thân tốt, gia tài bạc triệu này.
Nghe thấy lời này, cậu bảy của An Luật, An – người bị lừa tiền lại lừa sắc còn bị lên khuôn – Dao, cười rộ lên, tiếng cười yếu ớt khiến miếng thanh cua trong tay Đường Táp xém chút rơi xuống.
An Dao một tay chống trán, một tay lười nhác khoác lên ghế mây, ngả người lên ghế, nụ cười trên mặt như có như không, thấp giọng nói: “Lời này của Thất Thất không giả, tự con chú ý một chút. Tìm một người ngoài giới, nhất thiết đừng mang những con Rồng đó về nhà, nhất là những con Rồng vừa không biết xấu hổ mà còn là cá chép hóa Rồng.”

Người đóng vai nam chính của «Truy Đuổi Hung Thủ Ba Ngàn Năm» không phải là trứng nở ra Rồng, anh ta là cá chép của sông Hoàng Hà, hai trăm năm trước cá vượt long môn, nên biến thành Rồng, tám mươi năm trước mới khai trí, đến trường kỹ thuật Hắc Tường học chuyên ngành sửa chữa ô tô, vì có thân hình tốt, ngoại hình thuộc dạng khí khái đứng đắn, được người ‘khai thác’ nhìn trúng từ đó xuất đạo, sau đó bắt đầu trên con đường bạo hồng, hợp tác với An Tẩm vừa mới tốt nghiệp nhận diễn kịch bản phim truyền hình dài tập «Truy Đuổi Hung Thủ Ba Ngàn Năm».
Độ hot của bộ phim này, tương đương với những bộ «Khát Vọng» và «Châu Cách Cách nào đó» của thế giới ngoài kia, tỉ suất rating luôn ổn định ở mức hơn chín mươi điểm trên thang điểm một trăm, phàm nhà nào có tivi thì không thể không xem.
Đương nhiên, cũng đưa độ hot của Long Hồ luyến lên cao.
An Tẩm cắm đầu ăn, sau đó hít hít mũi, ngẩng đầu nhìn Đường Táp.
“Đây là ai?”
An Luật và Thất Thất tranh nhau đáp: “Là…… của trường học bọn em.”
Hai cùng mở miệng cùng lúc, An Tẩm xoa tai, cảm thấy rất phiền: “Im miệng hết, Tiểu Chiêu nói đi.”
Đế Chiêu: “Đường Táp, sinh viên duy nhất đến từ nhân loại của trường bọn em.”
An Luật: “Là con gái của bạn làm ăn của cậu Ba.”
Phụng Hoàng nhấc tay của Đường Táp lên: “Để chị An Tẩm bắt tay một cái!”
Đường Táp xách vuốt Phụng ra, cười tít mắt chào hỏi An Tẩm.
An Tẩm: “Má ơi…… là người thật này, ha ha ha ha ha ha……”
Lúc hồ ly tinh cười lên, tiếng cười của hồ ly…… cực kỳ khó nghe, rất giống với tiếng chuông báo thức.

An Tẩm: “Ai để cô vào đây thế? Bạch Trạch sao? Ơi trời ơi a ha ha ha ha, ý nghĩ kỳ lạ quá, hiệu trưởng Bạch đúng là một thiên tài.”
Cậu Ba của An Luật: “Ha, lão đại, chú ý lịch sự.”

Cậu Bảy của cậu, cũng chính là người cha yêu quái của Đế Chiêu đang cười tươi như hoa: “Lão đại trong lúc này mới là chân thật nhất, giống chị hai ngốc vậy.”
Xem ra, con người thật của An Tẩm khi ở chốn riêng tư, có lẽ không giống với các nhân vật cô diễn trong giới giải trí.
An Tẩm dùng mông đẩy An Luật ra, ngồi cùng một chiếc ghế với Đường Táp, ôm lấy cô hỏi đông hỏi tây, hỏi tình hình thế giới bên ngoài.
“Chị hai cả chưa từng ra ngoài đó sao?”
“Tôi có bóng ma rồi.” An Tẩm nói, “Ba mươi năm trước khi tôi đương nổi, tổ kịch ra ngoài lấy cảnh, kết quả vừa đi ra thì bị một đám người ngoài thế giới các cô đưa lên báo, nói ngoại hình của tôi quá diêm dúa lòe loẹt, có hại đến phong hóa.”
“Nếu là ba mươi năm về trước……” Đường Táp đâm chọc một cách kín đáo, “Với hình dáng này của chị, ra ngoài đó xác thực không thích hợp lắm.”
Khi đó trong mặt đất cực kỳ bảo thủ, cô gái nào nếu dám khuynh quốc khuynh thành, mà đánh thêm son phấn lên, thì nhất định sẽ bị mắng không còn chỗ trốn.
An Tẩm vừa nói, vừa cướp thịt cua trong bát của Đường Táp ăn.
Đế Chiêu lột một con, cô cướp đi hơn phân nửa.
Đế Chiêu nở nụ cười bất lực: “Chị Tẩm……”
An Tẩm: “Tiểu Chiêu, em còn không bằng cậu nhỏ, vẫn nên nhanh tay nhanh chân một chút mới có lối thoát, xem mắt rồi chưa? Lại không thành phải không?”
Đế Chiêu càng không biết nói sao: “Chị gái thân mến, chị có thể đừng rạch vết thương của người ta ra không?”
“Lời chị nói không đúng sự thật sao?” An Tẩm chỉ An Luật, “An Luật chỉ dựa vào mấy phần sắc đẹp đó của nó, thì có tư cách làm quả trứng lười. Em nói em xem, không di truyền được nửa phần sắc đẹp nào của hồ ly, phong tình còn không bằng một phần vạn của cậu nhỏ, riết rồi trông mặt giống như Trương Tương vậy, không có tác dụng. Nếu em lại di truyền tính cách của mẹ em, vậy thì xong đời rồi……. Cả đời này em cứ ôm lấy sừng Rồng khóc trong đêm dài đi nhá.”
An Dao cầm tách trà lên, nho nhã phẩm trà, động tác giơ tay nhấc chân quả thực phong tình vạn chủng, ông chậm rì rì liếc nhìn Đế Chiêu một cái, nói: “Con bất tài hơn cha, nói đi con có cách gì không?”
Anh thở dài một hơi, trong tiếng thở dài có đến hai mươi phần bất lực.
Đường Táp lại nhìn sang Tiểu Bạch Long, đột nhiên cảm thấy Tiểu Bạch Long trông giống như các nữ chính yếu đuối ngây thơ vô số tội trong tiểu thuyết mary sue.
Chậc……
Đường Táp lắc đầu lấy làm tiếc.
Đế Chiêu muốn khóc mà không có nước mắt, bị một đám hồ ly tinh vây quanh bắt nạt anh không có khí chất hồ ly, Rồng cũng có thể bị chọc tức đến phát khóc.
Lúc quay đầu nhìn lại, nhìn thấy trong ánh mắt Đường Táp cũng vụt qua một tia ghét bỏ.
Đế Chiêu: “……”
Anh thật sự muốn khóc rồi!
May mà An Tẩm nhân từ, đổi sang hỏi các phu nhân trong nhà: “Các mợ đâu?”
“Ở dưới lầu câu cá.” An Dao dựa trên ghế mây trông giống như một quý phi, vừa trả lời vừa lột vỏ cua.
“Ông nội đâu?” An Tẩm lại hỏi.
“Đang ngủ ở trong phòng đấy.” An Dao nói, “Không thể duy trì được hình người nữa, ta thấy lông hồ ly của ông sắp trụi cả rồi……”
Đường Táp tò mò: “Là ông nội của An Luật sao?”
“Bảy trăm bảy.” Cậu Ba của cậu vạch một con số bảy, “Sắp rồi. Cửu Vĩ Hồ chúng ta, một khi duy trì không được hình người nữa, lúc đó thì sắp rồi.”
An Dao: “Bây giờ ông cụ không nhận ra ai nữa rồi, vừa rồi Đế Chiêu đi thăm ông, ông còn mơ gọi đấy, nhận Đế Chiêu thành tôi.”
Giọng điệu của An Dao có hơi ghét bỏ, giống như việc cha già nhìn cháu trai đầu gỗ không hiểu chút phong tình này thành ông, là một sự sỉ nhục đối với ông vậy.
Đường Táp tò mò đánh giá cha của Đế Chiêu, muốn nghiên cứu xem rốt cuộc ông giơ tay nhấc chân làm sao mà ra được vẻ phóng đãng.
Chẳng dè ánh mắt đánh giá của Đường Táp bị ông bắt được, An Dao không nhúc nhích, thấp giọng cười một tiếng, sóng mắt lay động, nói: “Cháu đang nhìn bác đó sao? Thật ngại quá, cô nương muộn một bước, tại hạ đã kết hôn rồi.”
Đế Chiêu nhìn Đường Táp bằng ánh mắt không tin nổi, phát hiện cô thật sự đang nhìn cha anh, thì càng bị đả kích.
Mình cực khổ lột cua cho cô, mà trong mắt cô chỉ có đám hồ ly này? Trong đó còn có cha mình?
Cả mình Rồng của Đế Chiêu không xong rồi, chỉ muốn tìm một hồ nước nào đó chui xuống dưới đó giải phóng cơn buồn bực.

Cậu Ba bắt đầu trêu chọc: “Cô gái nhỏ thích Cửu Vĩ Hồ chúng tôi sao?”
Đường Táp liều mạng cúi đầu.
Phụng Hoàng nhả một đoạn xương, nói: “Đừng nha, nếu bị bọn họ lừa về động hồ ly rồi, một khi đến mùa thay lông, cô không đeo khẩu trang thì không dám về nhà đâu.”
An Luật ấn đầu cậu ta xuống: “Biến mẹ đi!”
Phụng Hoàng: “Thật mà, trên sách «Nhật Ký Yêu Đương Với Hồ Ly» trong thư viện có nói đấy!”
An Dao lười biếng vươn vai, nói: “Tên Thừa Hoàng gia tộc chúng ta nuôi, tuần này không về sao?”
“Không về.” Cậu ba nói, “Thằng nhóc con đó, độc lập hiểu chuyện hơn đám nhóc nhà mình nhiều, không ỷ lại gia đình nhiều như vậy.”
An Dao nói: “Tuần trước Bạch Trạch mời tôi đến Phi Đại làm giảng viên.”
Đế Chiêu vừa uống được một ngụm trà nóng thiếu chút đã phun trở ra, may mà có Đường Táp ở đây, vì mặt mũi anh cố nhịn nuốt xuống.
An Dao nhìn con trai ruột tay chân vụng về của mình, càng thêm ghét bỏ, liếc mắt nhẹ một cái, nói: “Con nói xem ta có nên nhận không?”
Cậu ba: “Nhận đi. Của hồi môn anh nhiều như vậy, tiền sinh tiền lời sinh lời, nhàn rỗi ở nhà cũng không có gì làm, không bằng đồng ý lời mời của Bạch Trạch, đi dạy đám nhóc đó.”
An Luật hỏi: “Cậu Bảy, cậu dạy môn gì ạ?”
Trong mắt hồ ly của An Dao tản phát ra ý cười: “Môn bí quyết xã giao và giao du qua lại bình thường của người trưởng thành.”
An Tẩm nói đúng trọng tâm: “Nói trắng ra, chính là dạy đám nhóc đó yêu đương thế nào?”
An Dao thông thả búng tay một cái thật kêu: “Chính xác.”
Mắt Đế Chiêu trợn ngược sắp chạm ót.
“Sinh viên đại học thời buổi bây giờ, có rất nhiều đứa không biết làm thế nào để giải quyết tình cảm, hoặc là không muốn phí hoài thời gian, hoặc là nói vảy hộ tâm gì đó không có phản ứng, mắt cao hơn đầu…….” An Dao nói: “Theo tôi thấy, nỗi lo lắng của Bạch Trạch cũng đúng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, trông một ngàn đứa, muốn tìm ra một đôi yêu đương bình thường là rất khó.”
Đế Chiêu nghe ra rồi, đây chính là đang nói anh đây: “Ba, vậy cũng không cần ba……”
An Luật: “Được được được, cậu Bảy, cậu chuẩn bị nhanh nhanh, sớm bắt đầu dạy đi ạ!”
Đế Chiêu: “……Hừ.”
Các phụ nữ của nhà Cửu Vĩ Hồ lên rồi.
“Ái chà? Đây là?” Hồ ly tinh dẫn đầu hỏi.
“Là cô gái nhân loại được Bạch Trạch mời tới.” Cậu Ba nói, “Đang học cùng trường với tụi nhỏ, là bạn học chung lớp.”
“Cũng tốt.” Hồ ly tinh đứng đầu bắt tay với Đường Táp.
“Tôi là mẹ của An Luật.” Bà cứ thế tự giới thiệu.
Đế Chiêu nhỏ giọng giới thiệu với Đường Táp: “Đây là gia chủ hiện tại của gia tộc Cửu Vĩ Hồ, một trong những hội đồng trường Phi Đại, Thống đốc Ngân hàng Trung Ương trong thế giới chúng tôi.”
Đường Táp hiểu rõ trọng lượng của vị gia chủ này, vội vàng chào hỏi.
“Ba An Luật đâu ạ?” Đường Táp nhỏ giọng hỏi.
“Đi công tác rồi, ông ấy làm ở bộ nông nghiệp.” Đế Chiêu nói, “Cũng là một con Cửu Vĩ Hồ, nghiêm khắc hơn ba tôi nhiều.”
Tiểu Bạch Long không quên đâm chọc ba ruột mình một nhát.
Cửu Vĩ Hồ phía sau đeo một chiếc kính không tròng giống như ban chủ nhiệm, còn có phong cách giống giáo viên dạy ngữ văn, chìa tay nắm tay Đường Táp: “Tiểu Đường, tuần này trải qua thế nào?”
Bà vừa nói xong câu này, Đường Táp lập tức biết bà là ai rồi.
Chắc chắn là mợ ba An Luật! Hỏi một câu y hệt cậu ba đã hỏi!
Quả nhiên, vị này chính là phu nhân của An Tài Trưởng, mợ ba của An Luật.
Được chốc lát, lại có một người phụ nữ vận quân trang đi lên, chân dài eo thon, dáng vẻ hiên ngang.
“An Dao, em câu lên cho anh được một con cá chép gấm hai mươi cân đây!”
Đế Chiêu nhỏ giọng nói: “Mẹ tôi.”

Rồng và hồ ly là hai loài khác nhau.
Mẹ của Đế Chiêu, Bạch Long, ánh mắt đó, khí thế đó, có sự khác biệt trời sinh so với Cửu Vĩ Hồ, vị phu nhân Bạch Long này là quân đội cấp cao, cho dù trên tay nhấc một con cá chép gấm nặng hai mươi cân đang giãy đành đạch, khí thế bức người vẫn như cũ, đi như gió.
Đế Chiêu: “Mẹ, bạn học của con. Nhân loại đầu tiên năm nay đến trường tụi con học, Đường Táp.”
Mẹ Đế Chiêu đổi con cá sang tay trái, giống như lãnh đạo đang hỏi thăm cấp dưới, thân thiết bắt tay với Đường Táp: “Cực khổ rồi.”
Đường Táp: “…….” Cũng không biết có gì cực khổ, có lẽ đây là câu cửa miệng lãnh đạo quen nói mà thôi.
Cả gia đình ồn ào ầm ĩ đến buổi tối, mở ra một cái bàn tròn lớn để ăn cơm tối.
Sau bữa tối, An Tẩm bay đi quay quảng cáo, An Lâm sau khi đưa cho Đường Táp một cái máy ảnh, cũng vội vã rời khỏi đi làm nhiệm vụ.
Mẹ Đế Chiêu nhận được một cuộc điện thoại, ôm An Dao hôn một cái, vừa quệt miệng đã xoải bước vội về đơn vị tăng ca, hai vợ chồng cậu mợ ba cùng dắt tay tản bộ về nhà, còn hồ ly gia chủ của nhà tổ sau khi ăn cơm xong thì biến mất, có lẽ đã đến căn phòng nào đó làm việc rồi.
Khu vườn to như vậy, chỉ còn lại An Dao cùng chơi với một đám tiểu tướng.
“Đêm nay cứ ở trong nhà trải chăn đệm nằm đất.” An Dao nói, “Tiểu Đường cũng đừng đi, ở đây qua đêm, đánh bài xoa mạt chược.”
An Luật: “Lại đến khâu mà tôi thích nhất.”
Cậu nhanh chóng thu dọn bàn ăn, bày ra một bàn mạt chược.
Đường Táp: “Cháu không biết chơi.”
An Luật: “Hey da, vậy cô xem mấy bàn thôi thì biết chơi ngay.”
Nói xong, Phụng Hoàng, An Luật, và cha con Long Hồ bắt đầu sắp mạt chược.
“Tối nay cược cái gì đây?” An Dao chống cằm, kéo dài giọng nói, “Cược…… cởi quần áo đi.”
An Luật: “Lần này con nhất định muốn nhìn xem quần lót Đế Chiêu mặc có hoa văn gì?”
Đế Chiêu nhìn Đường Táp một cái, nghĩ muốn dùng viên mạt chược bịt kín mồm của An Luật lại.
Đường Táp: “Em đi phòng rửa mặt một chuyến.”
Đế Chiêu chỉ về một hướng: “Góc cuối hành lang phía Tây.”
Đường Táp đi theo hướng anh chỉ, xuôi theo hành lang tìm nhà vệ sinh.
Hành lang phía Tây rất yên tĩnh, tiếng xoa mạt chược ở sau lưng cũng nhỏ đi không ít.
Đường Táp từ phòng rửa tay đi ra, đẩy cửa ra, thì thấy một con hồ ly lông xám cuộn tròn bên cửa.
Râu bên miệng của con hồ ly này đều trắng cả, lông cũng thưa thớt.
Đường Táp ngồi xổm xuống, vuốt đầu của nó.
“Là ông nội Cửu Vĩ Hồ phải không.”
Lão Hồ Ly híp mắt, phơi phần bụng lên, cọ đầu vào tay cô.
Trên mặt Đường Táp lộ ra vẻ dịu dàng thật tâm hiếm thấy.
Lão Hồ Ly rầm rì một hồi, thoải mái ngáy khò khò mấy cái, nói bằng giọng nói khản đặc: “Rất thoải mái, cực thoải mái…… Đêm nay chúng ta ôm nhau ngủ đi, cô gái xinh đẹp!”
Tay của Đường Táp dừng lại, vẻ dịu dàng trên mặt vỡ ra từng mảnh.
Ha, ông là quỷ già háo sắc bảy trăm bảy mươi tuổi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN