Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người - Chương 54: tâm tư nhỏ của phụng cơ mưu.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người


Chương 54: tâm tư nhỏ của phụng cơ mưu.


Ăn xong Phụng Hoàng vác một túi lều bạt cao lớn, Tiểu Bạch Long xách hành lý đi theo chỉ dẫn của Gấu Đen xuống tới bãi đỗ xe.
Lúc bọn họ bước vào bãi đỗ xe thì trong sân đã có hơn mười chiếc xe hơi dừng ở đó xếp một hàng dài mở đèn sáng choang, mà người dẫn đầu chính là Tập Xuyên.
Tập đoàn tài chính Bắc Sơn khí thế tràn đầy, vì người đương gia hiện tại thích phong cách thổ phỉ cường hào, trên làm dưới theo cho nên ngày càng giống như băng nhóm trộm cướp, ngay cả xe trong bãi đỗ xe cũng đổi thành màu đen cùng một kiểu còn đồng thanh hô lớn: Chào thiếu gia!
Đèn trong xe sáng lên, thần thức của Đường Táp lập tức bắt được Mạn Đà La đang ngồi ở ghế phó lái.
Hình người của Mạn Đà La xác thực không tầm thường, mắt mày diêm dúa lòe loẹt đã bị phong cách cứng nhắc ép xuống trở thành kiểu cao ngạo lạnh nhạt, đầu tóc được chải kỹ lưỡng quấn lại buộc ở phía sau, trên mặt mảy may chẳng hiện chút ý cười nào, lúc ánh mắt quét tới nhìn vạn vật ở thế gian trông giống như đang nhìn con sâu cái kiến vậy.

An Luật mắt sắc giữa một đám lá xanh mặc âu phục đeo găng tay trắng nhìn thấy một đóa hoa hồng duy nhất Mạn Đà La này.
“Đó chính là học tỷ Mạn Đà La đúng không?” Cậu thấp giọng hỏi.
Phụng Hoàng Thất Thất nháy mắt ra hiệu: “Chúng ta làm sao thử cô ấy?”
Bọn họ không quên những đóa Mạn Đà La nở rộ ở gần lầu dạy học và những đóa hoa khác có mùi hương nồng nặc, tác dụng của những đóa hoa này rất rõ ràng chính là giúp che đi mùi thịt người và mùi máu tanh của nhà kho.
Đường Táp: “Nếu cô ấy là loài hoa thông minh giống như lời Cổ Điêu nói, có lẽ đã biết mọi người đã nhìn thấy đám hoa Mạn Đà La ở gần lầu dạy học rồi, cô ấy nhất định cũng giả vờ như không biết gì.”
Thất Thất hiểu ý của Đường Táp: “Bây giờ là lúc phô bày kỹ năng diễn xuất rồi!!”
Tập Xuyên gọi một đội ngũ đi cùng bọn họ tới hồ Bạch Hổ cắm trại, Phụng Hoàng tuy không biết dụng tâm ác độc của Cổ Điêu nhưng cũng tỏ ý phản đối mãnh liệt đối với chuyện này mà lý do phản đối của Phụng Hoàng chính là tôi đi chơi với bọn Táp Táp, mấy người mặt dầy mày dạn đi với một đám yêu quái xa lạ như vậy, chúng tôi còn chơi thế nào nữa?!
Tập Xuyên nhìn Phụng Hoàng, ánh mắt còn trần trụi hơn cả cha hắn khi nhìn Phụng Hoàng, rõ ràng chính là nhìn ‘thiếu nữ’ đương trong độ thanh xuân, hắn nói: “Thất Thất đừng ầm ĩ, hồ Bạch Hổ xa đường đêm lại khó đi, dẫn thêm nhiều người một chút cũng là bảo vệ an toàn cho cậu.”

“Tôi mặc kệ!!” Thất Thất sử dụng biện pháp một khóc hai nháo ba thắt cổ, “Ông đây vui vẻ tới đây chơi, dẫn theo một đám vô vị như bọn họ theo làm gì? Tôi tới hồ Bạch Hổ để nhìn bọn họ sao? Tạm biệt! Bọn tôi tự bay đi đây!”
Ý của Phụng Hoàng chính là muốn cởi quần áo biến thành nguyên hình.
Mọi người đều biết Phụng Hoàng và An Luật nếu lúc này muốn biến hình thật thì không phải chỉ cởi quần áo làm điều thừa thôi đâu.
Tiểu Bạch Long và An Luật vờ như khuyên ngăn, một trái một phải kéo giữ Thất Thất, qua loa nói: “Aiya, Thất Thất đừng nổi nóng, chỉ để Tập Xuyên và học tỷ đi cùng thôi được không?”
Phụng Hoàng giật cổ áo ngoài vừa rồi bị cởi xuống bả vai mặc trở lên, nói: “Tập Xuyên và học tỷ đi còn được, còn bọn họ thì thôi khỏi đi. Tự anh đi mà lái một chiếc xe, bọn tôi lái chiếc khác theo mấy người.”
Tập Xuyên nhìn về phía Mạn Đà La, Mạn Đà La gật gật đầu.
Tập Xuyên nói: “Cũng được, vậy tìm cho các cậu một lái xe nhé?”

“Không cần.” Phụng Hoàng nhanh chóng cản tên lái xe và mấy người ở bên cạnh lại, sau đó nhét Đường Táp và An Luật vào trong, gọi Đế Chiêu tới lái xe.
Tập Xuyên nhìn bọn họ lên xe xong thì vẫy tay gọi mấy tên thuộc hạ tới nói nhỏ mấy câu, sau đó cũng lên xe đi trước dẫn đường.
Đế Chiêu tìm tòi một lúc, sau khi quen rồi thì cũng bám theo sau.
Phụng Hoàng: “Chúng ta làm lập luận logic một chút đi.”
An Luật: “Cậu còn có gọi là logic sao?”
Phụng Hoàng mặc kệ cậu, trực tiếp nói với Đường Táp: “Tri kỷ, Mạn Đà La từng giúp tổ chức Khoa Phụ làm tay trong trong trường học, tạo nên một trận thuốc mê, vạch lãnh địa, cất giấu nhà kho, vậy xác suất cô ấy là thành viên của tổ chức Khoa Phụ là bao nhiêu?”
Đường Táp không chút lưu tình: “Trăm phần trăm.”
Phụng Hoàng lại nói: “Đã biết Mạn Đà La là thành viên của tổ chức Khoa Phụ rồi, vậy còn Tập Xuyên đang yêu đương với cô ấy, xác suất là thành viên của tổ chức Khoa Phụ là bao nhiêu?”
Mặt Đường Táp vẫn không có biểu cảm, mở miệng nói: “Trăm phần trăm.”
An Luật: “Không phải chứ? Cũng sẽ có kẻ không biết chuyện…….”
Phụng Hoàng triển khai logic thần kỳ: “Nếu Tập Xuyên không phải vậy Mạn Đà La chọn tập đoàn tài chính Bắc Sơn để làm gì? Không có lý nào như vậy, cho nên Tập Xuyên nhất định cũng nằm trong đó!”
“Học tỷ Mạn Đà La ở trong Phi Đại chúng ta rất có tên tuổi, địa điểm thực tập ở tập đoàn tài chính Bắc Sơn mà cô ấy chọn, chính là nơi nghiên cứu khoa học thực vật.” Tiểu Bạch Long bỗng mở miệng, “Nhưng trước khi đến đây, mẹ tôi đã từng mời cô ấy làm trọng tâm nghiên cứu chế tạo vũ khí hiện đại của tạp đoàn tài chính Hiên Viên chúng tôi, những sinh viên được mẹ tôi mời nhất định cũng sẽ bị những tập đoàn tài chính khác tranh giành, nhưng khi đó Mạn Đà La ở trong một đám tập đoàn tài chính lại chỉ chọn tập đoàn tài chính Bắc Sơn.”
An Luật mơ hồ, trong nhà làm bất cứ việc gì có ai tranh giành nhân tài với gia đình hay không, cậu lại không hề biết gì.
Phụng Hoàng Thất Thất nói: “Tập đoàn tài chính Bắc Sơn luôn là các loài chim làm đương gia, mấy năm nay dần dần đi xuống, mỗi năm cứ đến lúc xếp hạng thực lực tài lực thậm chí còn không bằng tập đoàn tài chính Hải Ngoại, chỉ có tập đoàn tài chính Hoa Nông là xếp dưới nó. Nếu Mạn Đà La là sinh viên bình thường thì nhất định sẽ không chọn tập đoàn tài chính Bắc Sơn. Bắc Sơn đã đưa điều kiện gì cho cô ấy?”
Đế Chiêu nghĩ ngợi, nói: “Hình như là cho cô ấy một cương vị thực tập của nghiên cứu viên.”
Đường Táp nói: “Vậy thì đúng rồi, có lẽ Bắc Sơn đã cho cô ấy quyền tự do nghiên cứu cực lớn. Hơn nữa nếu cô ấy có dã tâm có thực lực, nhất định sẽ chọn Bắc Sơn.”
An Luật hỏi: “Tại sao?”
Đường Táp nói: “Đại gia tộc không dễ hòa hợp cũng không dễ khống chế, đầu tiên thì có thể loại trừ lãnh đạo tập đoàn của hai gia tộc Đồ Sơn và Hiên Viên lấy huyết thống và gia tộc làm sợi dây liên kết. Còn bốn tập đoàn còn lại đều có nội bộ lục đục, tập đoàn phải dựa vào năng lực hoạt động của người chủ gia đình, trong những tập đoàn này chỉ cần khảo sát gia chủ đương thời thì có thể tiến hành tuyển chọn.”
Đường Táp móc ra một quyển sổ nhỏ cô thường mang theo bên người, lật ra nói tiếp: “Tập đoàn tài chính Nam Sơn người lãnh đạo và các thành viên trong tập đoàn chủ yếu đều là hung thú, dựa vào vũ lực của thành viên để phân chia đánh giá nghiêm ngặt, chuyện Hạ Khắc Thượng lật đổ lãnh đạo là không thể nào xảy ra, Mạn Đà La thân làm nhân tài có tri thức nếu ở trong một tập đoàn chuyên dùng vũ lực thế này sẽ không có cách nào tìm được điểm đột phá. Hơn nữa đương gia của tập đoàn tài chính Nam Sơn lại vô cùng khinh thường những con yêu học cao……”
An Luật: “Nếu là tôi, tôi cũng tuyệt đối không chọn tập đoàn tài chính Nam Sơn.”

“Tập đoàn tài chính Hải Ngoại có rất nhiều yêu quái hệ thủy, trong đó chiếm đa số là loài sinh vật biển và sinh vật ngoại lai.” Đường Táp nói, “Tập đoàn tài chính chọn áp dụng năm người lãnh đạo một nhóm nhỏ, không có người lãnh đạo tuyệt đối cũng không có gia chủ, điều này không hợp với dã tâm của cô ấy cũng không hợp với tập tính sinh hoạt trên bộ của cô ấy.”
“Không sai.” Phụng Hoàng Thất Thất gật đầu.
Đường Táp lại nói: “Tập đoàn tài chính Hoa Nông, nếu là để dưỡng lão thì ắt sẽ chọn. Lấy tiền lương hàng tháng, sống được ngày nào hay ngày đó. Cô ấy thông minh như vậy, đến tập đoàn tài chính Hoa Nông chính là lãng phí.”
Đế Chiêu: “Cho nên, chỉ có thể là Bắc Sơn?”
“Gia chủ đương nhiệm của tập đoàn tài chính Bắc Sơn là dựa vào vũ lực để leo lên, nhưng không có tài năng lãnh đạo, loại gia chủ như thế này thứ hắn thiếu chính là một quân sư.” Đường Táp nói, “Ngoài ra tôi trông ý của Đại Dã, bắt trước nhân loại là biến gia nghiệp thành một xí nghiệp cá nhân, cho nên rất có thể đã chỉ định Tập Xuyên chính là người thừa kế của hắn. Mạn Đà La ở tập đoàn tài chính Bắc Sơn, càng có cơ hội phát huy tài năng……”
“Nhưng nếu là như vậy, Đại Dã nhất định sẽ không đồng ý để cho cô ấy và Tập Xuyên kết hôn.” An Luật nói, “Một là cỏ cây còn một là con chim, cho dù có kỳ tích xuất hiện cũng không thể có thế hệ sau đâu.”
Đường Táp nói: “Nếu tôi là Đại Dã, bây giờ tôi có thể ủng hộ cô ấy và con trai yêu nhau nhất định là có lợi không hại, có chuyện gì thì cứ ỷ lại để cho Mạn Đà La đi làm. Nếu tôi đoán không sai thì đây là kế ăn cháo đá bát, một khi sự việc thành công thì sẽ ra tay trừ khử Mạn Đà La. Mà thứ tôi muốn chính là Mạn Đà La…….”
Đường Táp nhìn chiếc xe đang chạy phía trước, nói: “Vậy tôi nhất định phải phòng ngừa chu đáo.”
Đế Chiêu khẽ giọng: “Nói không chừng, bây giờ cô ấy đã bị cha con Cổ Điêu lợi dụng rồi.”
Phụng Hoàng Thất Thất nói: “Tôi cho rằng, kế hoạch của bọn học có lẽ có liên quan tới Táp Táp.”
An Luật: “Cậu đừng dọa Táp Táp sợ, lần này lúc ra cửa Táp Táp có mang theo một cây dao phây đấy!”
Trông Thất Thất giống như một trinh thám vậy, ngón tay xoa cằm, nặng nề nói: “Phải nghĩ cách bảo vệ Táp Táp, cô Mạn Đà La đó, nhất định không có ý tốt.”
Qua giờ Tý, thì tới được hồ Bạch Hổ.
Đêm nay không trăng, xung quanh đen kịt một mảnh, sau khi Đường Táp xuống xe nương theo hình dáng sắc nước mơ hồ mà đoán được diện tích của hồ Bạch Hổ.
Tập Xuyên đi qua hỏi: “Cần giúp dựng lều bạt không?”
An Luật khoác tay: “Không cần, chút thú vui này anh Tập Xuyên đừng tranh với bọn em.”
Sau khi bị từ chối, Tập Xuyên lấy từng món hành lý của bọn họ xuống xe, duỗi một tay ra ôm Mạn Đà La, đốt một điếu thuốc, ngồi ở trước mũi xe nhìn đám nhóc con này lăn xăn. Mạn Đà La cũng không nói chuyện, im lặng để hắn ôm chỉ có ánh mắt là luôn dõi theo bước của Thất Thất.
Đường Táp phát giác được, Thất Thất và An Luật chính là đang phá đám.
Đế Chiêu một mình cực khổ dựng được sáu phần, Thất Thất và An Luật vừa vào giúp đỡ thì lần nữa trở về số không.
Đường Táp nhìn không vào nữa, đuổi Thất Thất và An Luật ra, đích thân xoắn tay áo vào giúp đỡ.
Mượn cơ hội này, Tập Xuyên bèn trò chuyện với Thất Thất.
“Sao lại muốn tới hồ Bạch Hổ chơi? Ở đây đâu có rừng ngô đồng.”
“Phong cảnh không tệ.” Thất Thất nói, “Ngày ngày đối diện với hồ Huyền Vũ, phát chán rồi.”
“Trước gọi cậu đến, cậu không thèm đến.” Tập Xuyên gảy tàn thước, xoay đầu phả một ngụm khói về phía Mạn Đà La, nói: “Trên xe có rượu ngọt, đi lấy lại đây cho Thất Thất.”
Mắt của Mạn Đà La sáng lên, cô ta lấy ra một lốc rượu ngọt đã được đóng chai xong đưa cho Thất Thất, Thất Thất nhận lấy phát hiện ngón tay của cô ta hơi run rẩy, thầm nghĩ cô Mạn Đà La này chẳng lẽ không tự nguyện yêu đương với Tập Xuyên ư?
Thất Thất nói một tiếng cám ơn, lại phát hiện cô Mạn Đà La lúc này hình như rất hưng phấn.
Cậu ngậm rượu ngọt, cắn hạt trúc, ngồi xổm xuống cổ vũ cho Đế Chiêu và Đường Táp.

An Luật: “A……. Cái miệng bẹp bẹp của cậu khiến tôi thèm ăn rồi.”
Thất Thất chia một ít hạt trúc cho cậu.
An Luật cũng ngồi xổm xuống, hùa theo: “Tiểu Chiêu, cố lên! Biểu hiện ra khí khái đàn ông của anh đi, để Táp Táp thưởng thức!”
Tập Xuyên rít một hơi thuốc, bật cười hình như là bản tính đặc trưng của giống đực, bất kể là có liên quan tới hắn hay không nhưng hắn vẫn giống như đang khoe khoang cởi bỏ bộ âu phục lộ ra cơ bắp cuồn cuộn của hắn, hơi thở hooc môn cũng đột nhiên bắt đầu dày đặc.
Chậc, giống đực.
Lều trại cuối cùng cũng được dựng xong, cánh tay Tập Xuyên để trần, trên vai vắt áo ngoài của bộ âu phục, ra vẻ như một người lãnh đạo vỗ tay bộp bộp.
Thất Thất vui vẻ bay qua, ôm chặt Đường Táp: “Táp Táp đúng là đại cứu tinh của bọn tôi!”
Tập Xuyên: “Có thể nghỉ ngơi được chưa? Tôi đã cài đồng hồ báo thức, sáng sớm mai sẽ dẫn mọi người đi xem mặt trời mọc ở trên mặt hồ.”
Hắn nói xong, thì đi về phía lều trại.
Thất Thất cản hắn lại, hỏi: “Anh Tập Xuyên, lều trại của các anh đâu? Hay là, bọn anh định ngủ ở trong xe sao?”
Tập Xuyên ngớ người ra.
“…….. Tôi trông chiếc lều này khá to mà.” Tập Xuyên nói.
“Túi ngủ chỉ có bốn cái, bọn em tự mình đem theo đấy ạ.” Thất Thất gãi đầu, “Anh Tập Xuyên, như vậy đi bọn em có lấy theo hai cái võng, nếu hai người không muốn ngủ trong xe thì cứ lấy đi vào trong rừng tìm hai cái cây mắc võng chợp mắt một đêm. Ây ya, em cho rằng anh đều đã chuẩn bị đủ hết rồi…… Thế này thật là ngại quá đi mất.”
Tập Xuyên: “…….. Không sao, là anh không nghĩ đến chuyện này.”
Hắn quay đầu, nhẹ giọng hỏi Mạn Đà La: “Vậy hai chúng ta……. vào rừng ngủ?”
Mạn Đà La muốn lấy võng, nói: “Đi tìm cây.”
Đợi hai người họ đi rồi, Thất Thất vươn vai một cái, vỗ vỗ miệng, kêu vù vù hai tiếng, híp mắt cười to.
An Luật đang cắn hạt trúc, nói: “Cái đồ chim xấu xa, rõ ràng có mang theo lều dự phòng.”
“Cái gì — — Cậu đang nói cái gì?” Phụng Hoàng nói, “Trời quá tối, tôi nghe không thấy!”
An Luật nhả vỏ hạt trúc ra, ném cho Phụng Hoàng.
Thất Thất: “Hết cách rồi, tôi ghét bọn họ quá tục, vừa tục vừa nguy hiểm, nói không chừng là có ý đồ gì đó với Táp Táp, tôi mới không cho bọn họ có cơ hội ngủ cùng chúng ta, tốt nhất là nên cách xa ra một chút.”
Đường Táp vén lều lên, cầm một bộ bài tú lơ khơ, hỏi Cáo và Phụng: “Rút Vương Bát, chơi không? Nếu như thua thì phải trả lời câu hỏi có liên quan tới hồ Bạch Hổ.”
An Luật và Thất Thất đồng thanh đáp: “Chơi!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN