Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người
Chương 58: phụng hoàng không muốn tốt nghiệp.
Mạn Đà La không hề gọi điện về thông báo cho nhà biết, đây là kết quả sau khi cô ta và Tập Xuyên bàn bạc xong: “Cho thêm chút thuốc trợ thúc, phải để nó nhận chủ trước khi về nhà!”
Chỉ cần Phụng Hoàng nhận hắn làm chủ nhân rồi thì chẳng khác nào gạo đã nấu thành cơm, sau khi về nhà dùng điều bất trắc nói mấy câu cho qua chuyện với cha già, cha cùng lắm chỉ trách tội Mạn Đà La không kiểm soát tốt thời gian phát huy hiệu lực của thuốc thử mà thôi.
Lại nói bản thân là người con có hiếu, Phụng Hoàng nhận hắn thì cũng giống như nhận cha, không khác nhau mấy.
Mạn Đà La lấy ở trong tay nải một cái hộp nho nhỏ ra nắm chặt trong tay, ầm thầm cười nhạo. Tập Xuyên tin tưởng mình quá mức, cho rằng cô ta không tạo ra uy hiếp gì, hắn đã quên cô ta là gì, quên cô có thể cho Phụng Hoàng dùng thuốc thử thì cũng có thể cho hắn dùng thuốc thử.
Mạn Đà La im lặng quan sát An Luật đang ngồi ở hàng ghế sau, xem ra tên Tiểu Hồ Ly của nhà Đồ Sơn này cũng dễ đối phó, chỉ cần Tập Xuyên dựa theo kế hoạch lái xe đến nơi đó thì cô ta có thể……
Phụng Hoàng càng lúc càng nóng, Phụng Hoàng của lúc này chẳng khác nào chảo dầu đang sôi sùng sục, như chiếc bàn ủi nóng hổi, An Luật rụt cái đuôi lại, lúc bị Phụng Hoàng làm bỏng đại não cũng lập tức suy nghĩ ra.
Không lẽ nào……. muốn Niết Bàn lần hai đấy chứ?
Không thể nào nha! Này là đang xảy ra chuyện gì? Giác quan thứ sáu của Phụng Hoàng mạnh như vậy, bản lĩnh tự bảo vệ mình có thể sẽ đợi cơ thể và tâm trí cậu ấy sau khi trưởng thành rồi mới tìm nơi an toàn yên tĩnh để tiến hành Niết Bàn.
Sắc mặt An Luật trắng bệch, trong đôi mắt chứa đầy vẻ đau lòng cùng kinh ngạc, cái đuôi của cậu bị nhiệt độ của Phụng Hoàng đốt tới, trong xe bao phủ mùi nồng nặc do lông tóc bị đốt cháy.
Mạn Đà La lên tiếng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
An Luật: “Dừng xe! Có lẽ cậu ấy muốn……”
Lời tới bên miệng rồi lại bị An Luật liều mạng nhịn lại.
Không, không đúng, không phải Đường Táp sớm đã nói rồi, Mạn Đà La và Tập Xuyên đều là thành viên của tổ chức Khoa Phụ sao? Vừa rồi, vừa rồi bản thân tại sao lại có thể để Phụng Hoàng lên xe bọn họ một cách không cảnh giác như vậy chứ?
Cũng may là bản thân có theo lên, chỉ là nếu Phụng Hoàng Niết Bàn ngay trên xe, cậu…… cậu có thể làm được chuyện gì?
Mạn Đà La……. Mạn Đà La còn đỡ, nếu là cổ độc thì cậu có thể chống chọi một hai, còn như Tập Xuyên…… Cậu nhất định đánh không lại Tập Xuyên.
Đúng rồi, còn có Đế Chiêu và Đường Táp nhưng Đường Táp chỉ là một cô gái nhân loại biết chút bản lĩnh mà thôi, mạng sống mỏng manh vô cùng không thể để cô ấy gặp nguy hiểm được, Đế Chiêu ít nhất còn có sức chống lại Tập Xuyên nhưng anh ấy bị thương rồi, ở đây lại là địa bàn của Bắc Sơn, nếu Tập Xuyên gọi cứu viện tới……
Không, có lẽ hắn sẽ không gọi cứu viện tới, nếu Thất Thất thật sự muốn Niết Bàn thì sau khi Tập Xuyên hiểu ra vì để độc chiếm nhất định sẽ không gọi cứu viện tới.
Còn mình có thể làm gì đây?
Mắt của An Luật rõ ràng bị suy nghĩ này làm cho đỏ lên, cậu cúi đầu nhìn Phụng Hoàng yếu ớt đau đớn, đôi tay bắt đầu run rẩy.
An Luật nghĩ: “Nếu có chuyện gì muốn mình làm…… mình có thể làm được, nhất định có thể làm được……. Cậu ấy tin tưởng bọn mình như vậy, mình không thể khiến cậu ấy thất vọng…….”
Phụng Lục từng nói, nơi an toàn nhất để Niết Bàn không phải là vùng hoang dã cũng không phải là chân trời góc bể. Địa bàn của thế giới bên trong sớm đã bị vuốt của sáu tập đoàn tài chính lớn phân chia sạch sẽ rồi, mà chân thân Phụng Hoàng trước khi Niết Bàn, quầng sáng lửa của Phụng Hoàng sẽ xông thẳng lên tới trời cao.
Dù cậu có trốn ở đâu cũng không thoát khỏi vận mệnh bị bọn chúng ép nhận chủ, nào có nơi nào tự do phù hợp để Niết Bàn, bắt đầu từ thời Phụng Tam, cậu chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người bạn bè.
Bạn bè — — So với việc Niết Bàn ở vùng núi hoang dã bị người có dã tâm lợi dụng ép cậu nhận chủ, không bằng bản thân chọn một người chủ, Niết Bàn tận hiến ở trước mặt người đó.
Kiểu bạn bè này không dễ tìm, bởi vì nếu là bạn bè lương thiện nhưng không có thựt lực, tới lúc cậu Niết Bàn thì sẽ đẩy người bạn đó đứng trước bờ vực nguy hiểm. Phụng Tứ từng muốn nhận Bạch Trạch có lòng lương thiện trí tuệ bao la làm chủ nhưng bị Bạch Trạch cười gượng từ chối: “A Tứ, tôi sẽ chết đấy.”
Ngọn lửa lúc Phụng Hoàng Niết Bàn sẽ thu hút những hung thú luôn ngấp nghé cậu ghé tới, nếu người chủ Phụng Hoàng chọn không đủ dũng mãnh nhất định sẽ có họa sát thân.
Phụng Hoàng có số khổ, cậu chỉ có thể cẩn thận từ trong giữa đám tập đoàn tài chính tìm một người có thể làm bạn bè, có tài năng mới làm bạn với cậu, mỗi lần Niết Bàn tìm tới cửa, cậu đều sẽ nói: “Lại gây phiền phức cho cậu rồi.”
Với cách này cũng như không có, bởi những người bạn đó, cho dù trước kia có tốt bao nhiêu thì khi đối mặt với sức mạnh tuyệt đối bọn chúng đều sẽ nổi lên lòng tham.
Từ thời Phụng Tam cho tới Phụng Ngũ cho dù là có quan hệ với Hải Long tốt nhất cũng không cho cậu tự do, mãi tới thời Phụng Lục……
Năm đó Phụng Lục yếu ớt lắm rồi, dự cảm được bản thân sắp đến kỳ Niết Bàn thay thế hệ, cậu đã chủ động tới tìm Đế Trạch.
“Không bằng hoàn thành một tâm nguyện của cô…….” Phụng Lục nói như vậy, “Nếu là cô, có lẽ Phụng Thất sẽ……. sống thoải mái hơn tôi.”
Trông Đế Trạch rất xoắn xuýt.
An Dao thì từ chối một cách thẳng thừng: “Chết tâm đi, Phụng Lục, tôi không đồng ý đâu!”
Phụng Lục thở dài một hơi, đứng lên: “Làm phiền rồi, vậy tôi……”
Tôi còn có thể đi tìm ai đây?
An Dao: “Cậu muốn đi đâu? Cậu cứ đợi ở đây, nhưng việc muốn nhận chủ thì thôi đừng nghĩ tới nữa.”
“Nhưng……” Phụng Lục kinh ngạc, “A Dao, lúc tôi Niết Bàn sẽ dẫn tới rất nhiều nguy hiểm, các người không muốn tôi nhận chủ, tôi có thể cho các người cái gì đây? Tôi chỉ mang tới tai hại cho các người thôi……”
“Tới thì tới, tôi đang giúp bạn bè giải quyết khó khăn mà.” An Dao nói, “Cậu kết bạn bè chẳng lẽ chỉ để trao đổi lợi ích thôi sao?”
Đế Trạch bên cạnh nói: “Làm thầy trò nhiều năm, tôi cũng nghĩ giống An Dao vậy, bụng dạ chúng tôi ngay thẳng quen rồi, trước giờ luôn dùng nhãn duyên để kết bạn, giúp đỡ không cầu báo đáp.”
Phụng Lục ở nhà mới của Đế Trạch và An Dao Niết Bàn trọng sinh.
An Dao ôm con trai, đứng xoay lưng ở trước nhà, chín cái đuôi giữ chặt cửa chính.
Hôm đó, quả nhiên có rất nhiều người thâm nhập vào nhưng khiến cậu được an ủi chính là Đế Trạch không hề sợ bị thương cũng không quay đầu lại mượn sức mạnh của Phụng Hoàng.
‘Bạn bè’ nằm ngoài dự liệu của Phụng Lục đã đổi được một Thất Thất tự do, cũng là Thất Thất ngốc nghếch nhất.
Chuyện Thất Thất có mặt như thế nào, An Luật đã nghe rất nhiều lần rồi, mỗi lần đều là mẹ và Cậu Ba đang cảm khái mà nghe được nhưng cậu trước giờ chưa từng nghe đương sự là Cậu Bảy nói bao giờ.
Cha của An Luật cũng là một con Hồ Ly nhiệt huyết, từng nói với cậu rằng: “Người mà ba phục nhất còn có Cậu Bảy con, lông ở sau lưng sắp bị đốt trọc cả rồi mà vẫn không quay đầu lại, phải biết lúc đó chỉ cần ông ấy quay đầu mở cửa ra, chỉ cần nhìn một cái thì có thể khiến Phụng Hoàng ngừng lại rồi. Tiểu Luật, tinh thần này loại tinh thần thế nào! Con nghĩ thử xem!”
An Luật: “Vì bạn không sợ chết?”
Cha của An Luật lắc cái đuôi nói: “Không phải! Đây là sức lực to lớn của gia tộc Đồ Sơn chúng ta!! Hiểu không!! Nếu lúc đó ông ấy quay đầu lại thì Thất Thất của bây giờ không phải là Thất Thất ngốc như vậy nữa, mà là người cha thứ hai của Tiểu Chiêu! Sớm muộn gì cũng bị thu phòng thôi!”
An Luật: “……”
Cha của An Luật: “Không nói đùa nữa, con trai, điều ba muốn nói ở đây là……. Cậu Bảy và Mợ Bảy con đã đi trước mở đường, con với Phụng Thất lại là bạn từ nhỏ tới lớn, con phải xem cậu ấy là bạn đối đãi thật lòng tuyệt đối không được lợi dụng cậu ấy.”
“Dạ, con biết rồi!”
An Luật nhớ lại những điều này, bàn tay nắm chặt lại, lẩm bẩm nói: “Con biết rồi.”
Phụng Thất là bạn của mình, mình mong cậu ấy mãi mãi là Phụng Thất chuyên trốn học bỏ học, ngủ quên trễ học, vô ưu vô lo có thể cùng chơi game thâu đêm với mình, không cần đối diện với thế giới tàn ác này, vĩnh viễn tự do tự tại.
Xe của Tập Xuyên, đã đi vào một con đường nhỏ.
Đế Chiêu đang bám theo thì phát hiện chiếc xe đang đi phía trước biến mất không thấy nữa. Nơi đây là rừng cây, sương mù giăng kín.
Đế Chiêu nhanh chóng phản ứng lại, nói: “Đường Táp, đây là mưu kế được lập từ trước của bọn chúng!!”
Đường Táp mở cửa xe ra, đảo mắt nhìn xung quanh.
Sương mù mênh mông, chỉ có thể nhìn rõ trong bán kính năm mét.
Đường Táp: “Là sương độc ảo cảnh.”
Đế Chiêu: “…… Không xong rồi, mau nín thở!”
Đường Táp: “Đừng sợ, cứ đi theo chỉ dẫn của tôi.”
Cô ngồi ngay ngắn ở ghế sau, khép hai mắt lại, mở ra Thần thức.
“Đi thẳng, bọn chúng đang ở phía trước.”
An Luật quay đầu, phát hiện Đế Chiêu không đuổi theo sau, lòng cậu giật thót, bình tĩnh nói: “Anh Tập Xuyên, đợi một chút đi, hình như không thấy Đế Chiêu rồi.”
Mạn Đà La nói: “Dừng xe đi, đến nơi rồi.”
Tập Xuyên rất phối hợp, dừng xe lại, còn làm tắt lửa chìa khóa xe.
Phụng Hoàng bưng chặt đầu, trên người xuất hiện hoa lửa.
“Đau…… quá……” Cậu cắn chặt môi nhưng vẫn không ngăn được cơn đau đớn.
Cửu Vĩ Hồ luống cuống tay chân, rơi nước mắt lách tách lách tách: “Thất Thất, tôi là An Luật nè, không sao đâu…… sẽ không có chuyện gì đâu……”
Mạn Đà La lấy ra một ống chích được bơm đầy thuốc thử từ trong hộp nhỏ, ngón tay búng một cái, mở cửa xe ra, chui vào trong: “Nào, Thất Thất, rất nhanh thôi thì không sao nữa.”
An Luật đẩy tay cô ta ra: “Cô cuốn xéo, đây là gì?! Không cho phép cô chạm vào cậu ấy!”
Mắt của Mạn Đà La tỏa ra màu tím, cô ta nhìn chăm chăm An Luật một lúc, chốc lát sau cô ta tự lẩm bẩm một mình: “Tôi lại quên mất…….”
Cậu là Cửu Vĩ hồ, mà Cửu Vĩ Hồ thì không bị mê hoặc bởi cổ độc.
“Nhưng….. không sao cả.” Mạn Đà La cắn rớt móng tay, bật cười ha ha, “An Luật, chạy mấy bước thôi thì đã biến thành phế vật rồi, không đủ sức uy hiếp.”
An Luật đẩy Mạn Đà La ra, vác Phụng Hoàng lên bỏ chạy.
Phụng Hoàng lúc này chẳng khác nào cái lò than đốt cháy, An Luật đau tới mức nước mắt nước mũi lẫn lộn, vừa chạy vừa mắng: “Mụ nội nó, Phụng Thất!! Ông đây từ nhỏ tới lớn chưa từng chịu tội như vậy bao giờ!!”
“Đế Chiêu!! Đế Chiêu anh chết ở đâu rồi!! Mạn Đà La muốn giết tôi!!” Lần này Hồ Ly vác theo Phụng Hoàng ngược lại không than mệt lấy một lần, nhấc chân chạy thẳng, nhưng có thể sớm đã ghi chép lại bước chạy của cậu rồi chỉ là hoàn toàn vô tác dụng.
Ở đây không bình thường.
Cậu chạy được vài bước, lại trở về vị trí ban đầu.
Mạn Đà La đang ở nơi nào đó đợi bọn họ, mà Tập Xuyên vẫn ôm tay lái như cũ, trên mặt treo nụ cười ngốc nghếch hèn hạ.
“Cô đang muốn……. muốn nhân lúc Thất Thất Niết Bàn lần hai khiến cậu ấy nhận chủ, đã, đã nói rõ rồi, Thất Thất…… Thất Thất cậu ấy chỉ bị sốt thôi.” An Luật vừa thở hổn hển vừa hỏi, “Cô không thể làm chuyện quá tuyệt tình, dẫu sao cũng là bạn học cùng trường……”
“An Luật.” Mạn Đà La nói, “Chuyện này từ đầu tới cuối chính là kế hoạch của tôi. Phụng Thất nhất định phải Niết Bàn. Trong rượu ngọt mà các người uống có thuốc dẫn do tôi thêm vào, không màu không vị, có tác dụng…… kích thích khiến Phụng Hoàng tiến hành Niết Bàn lần hai trước thời hạn.”
“Cô, cô làm sai rồi……” An Luật thả ra một viên đạn sương mù, “Phụng Hoàng nhận chủ, chỉ có lúc Niết Bàn lần thứ nhất…… mới, mới có tác dụng……”
“Cậu lừa ai chứ?” Mạn Đà La thong thả đốt một điếu thuốc, ngồi trên mui xe, hừ cười một tiếng, “Tôi vì ngày hôm nay mà mỗi ngày mỗi đêm đều xem sách, Phụng Hoàng Niết Bàn, nếu lần thứ nhất nhận chủ thì lần thứ hai chỉ khai trí lấy lại ký ức……. Nếu lần thứ nhất không nhận chủ, Niết Bàn lần thứ hai lấy lại tâm trí thì cũng đồng nghĩa với lần đầu tiên Niết Bàn thay đổi thế hệ, chỉ là phải chịu đau đớn một chút……”
Phụng Hoàng đang đau đớn khóc nức nở ở sau tai An Luật, nước mắt rơi trên vai An Luật, hầm hập nóng hổi.
An Luật nghiến răng, nói: “Cô cứ việc mơ mộng hảo huyền đi!”
Cửu Vĩ Hồ hóa thành nguyên hình, chín cái đuôi quấn chặt Phụng Hoàng, che chặt mắt của cậu.
Mạn Đà La phun ra một làn khói, cởi áo blouse xuống, lấy một cây súng nhỏ từ trong chiếc ủng cao dài ra.
“Ra cửa mang theo súng quả là một quyết định đúng đắn.” Mạn Đà La mở chốt an toàn.
An Luật sợ hãi nhưng cố giả vờ bình tĩnh, gân cổ mắng: “Mạn Đà La, đất đai nuôi dưỡng thân cỏ cô! Có mù mới để cô khai trí!”
Cửu Vĩ Hồ mắng người rất khắt khe.
Phụng Hoàng chính trong tiếng mắng chửi của An Luật, nhóm lên ngọn lửa Niết Bàn.
Cổ họng An Luật ngao một tiếng, cái đuôi vẫn che chặt hai mắt Phụng Hoàng như cũ.
Tinh thần Mạn Đà La nổi điên, giơ súng bắn loạn xạ: “Tránh ra! Cậu chỉ là đồ Hồ Ly lẳng lơ!!”
Phụng Hoàng đời thứ bảy, thời gian Niết Bàn, chỉ có bảy phút.
An Luật cắn răng, thầm nói: “Không phải chỉ là bảy phút thôi sao, ông đây chịu được!”
Nếu như không chịu được thì chính là vĩ than nướng Hồ Ly….. Mụ nội nó, dù là vĩ than nướng Hồ Ly, tôi cũng không buông đuôi ra!
Đường Táp và Đế Chiêu chuyển hết mấy vòng, Đường Táp nhảy xuống xe, nói: “Lạ thật, Thần thức nói với tôi, bọn họ đang ở chỗ này mà……”
Đế Chiêu buộc miệng nói ra: “Trừ phi là…… trận?”
Đường Táp run lên.
“Là sự kết hợp giữa ảo ảnh sương độc và trận đúng không? Nếu đã như vậy……” Lưỡi dao trong tay Đường Táp rạch đứt ngón tay, máu rơi xuống, cô nặn quyết, nói: “Tà ma ngoại đạo, kẻ không tuân trật tự không theo lẽ thường, nghe Thần lệnh của ta, trở về vị trí cũ — — Phá!”
Máu rơi xuống đất nở thành hoa, chỉ nghe một tiếng ‘ba’, trận pháp vỡ tung.
Đừng Táp cùng Đế Chiêu đứng trên mui xe, trên trán Đường Táp đổ đầy mồ hôi, khe khẽ thở hổn hển.
Mà trước mắt cô, An Luật đang liều mạng cắn chặt cái tay cầm súng của Mạn Đà La, chín cái đuôi bị ngọn lửa của Phụng Hoàng đốt trụi mà cậu vẫn không buông ra.
Đế Chiêu: “A Luật!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!