Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người
Chương 60: lần đầu diễn xuất của câu lạc bộ kịch.
Hôm nay, kẻ xui xẻo nhất đương nhiên thuộc về Tập Xuyên, sau khi lên đài phán quyết, hắn mới tỉnh lại từ trong ảo cảnh thuốc mê do bạn gái giăng.
Được, săn đuổi Phụng Hoàng chỉ là một giấc mộng là công dã tràng mà thôi, mà tình huống thực tế lại là hắn phải lên đài phán quyết, cách cái chết không xa nữa.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Sau khi Cổ Điêu bật nhảy ba bước thì nhìn thấy Đường Táp còn thấy cả gốc cây Mạn Đà La, phát ra tiếng chim kêu tựa như tiếng của con gà, “La La, làm sao vậy? Cô làm sao thế? Ủa? Tôi bị sao vậy, sao tôi cũng là nguyên hình?”
Đường Táp nhoẻn miệng cười: “Nói thật thì ta khá thích gia phong tốt đẹp của nhà các ngươi.”
Cổ Điêu không hiểu gì cả nhưng vẫn hỏi: “Gia phong tốt đẹp? Ví dụ như?”
Không phải là hắn tự bôi đen, nhà hắn mà có cái gọi là ‘gia phong tốt đẹp’ này sao?
Đường Táp nói: “Ví dụ như, mặc kệ là làm chuyện gì đều sẽ khoa trương giống như đang diễn kịch vậy.”
Cổ Điêu: “Cô…… đợi đã, đầu tôi hơi choáng, cô không phải là cô gái nhân loại đó sao? Hả?”
Hắn nói là choáng tuyệt đối không phải là cố ý giả vờ ngốc nghếch, mà hắn nghĩ không ra thật.
Đường Táp đứng thẳng đón gió, mái tóc đen phiêu bồng, vì để phối hợp với tính cách của Cổ Điêu, cô cũng vô cùng thành thật, giơ dao lên, nói: “Tự ta giới thiệu một chút, ta là người bảo vệ trật tự được Trời sinh Đất dưỡng, người sở hữu hư không, chủ nhân của Tứ Thánh Thú, một trong ba vị Thần Thượng Cổ, là Thần được Trời và Đất này giao cho nhiệm vụ sáng lập nên quy luật đạo lý đúng đắn giữa Người và Yêu, ta là…….”
Cổ Điêu: “…….. Thần Trật Tự!”
Đường Táp nhoẻn miệng cười: “Như vậy rất có cảm giác đúng không, Cổ Điêu Tập Xuyên, Mạn Đà La, hám lợi đen lòng mưu đồ thay đổi quy luật Niết Bàn của Phụng Hoàng, hòng sát hại tính mạng Phụng Hoàng, phá vỡ trật tự.”
Lúc này Cổ Điêu đang ở trong trạng thái hình chim, vì để quỳ cho dễ hắn chuyển sang trạng thái hình thú, quỳ phịch xuống: “Thượng Thần tha mạng, giữ lại mạng chim này!”
Đường Táp càng lúc càng cảm thấy thú vị, nói: “Vậy ngươi cứ quỳ ở đấy, thay Mạn Đà La trả lời những vấn đề của ta.”
Mạn Đà La nãy giờ vẫn chưa tỉnh, mà Đường Táp cũng muốn lần lượt thẩm vấn từng tên.
“Cổ Điêu tuân mệnh!” Không thể không nói, diễn xuất của Tập Xuyên rất đạt, nghiễm nhiên biến đài phán quyết của cô trở thành sân khấu lớn tấu nói tiểu phẩm.
“Cô ta là thành viên của tổ chức Khoa Phụ đúng không?”
“Là nhân viên nghiên cứu phát triển.” Cổ Điêu nói, “Ở buổi tụ họp của tổ chức vào năm ngoái, đó là lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, lúc đó cô ấy vừa mới lập công vì tổ chức, trong buổi tụ họp lão đại còn khen thưởng cô ấy nữa.”
“Nói về tổ chức Khoa Phụ của các ngươi.”
“Ồ!” Cổ Điêu nói, “Lão đại của chúng tôi xuất quỷ nhập thần, trước giờ chưa từng lộ mặt toàn là phát băng ghi hình để truyền đạt mệnh lệnh, sáu thành viên cấp cao trong tổ chức đều lấy cách này để tham gia tụ tập hoặc hội nghị.”
“Mệnh lệnh đều được truyền đạt bằng cách này sao?”
“Phải, hơn nữa mặc kệ là thời đại nào hình ảnh đều là hình đen trắng, họ đeo mặt nạ Thần Vu, ngài biết Thần Vu chứ? Là kiểu khuôn mặt quỷ mỉm cười đó, bọn tôi dựa vào mặt nạ để phân biệt họ.”
“Nói kỹ càng hơn xem.”
Cổ Điêu nói: “Đeo mặt nạ màu đỏ ngoác miệng cười to chính là Hịch Lục, đeo mặt nạ hung thần trợn mắt chính là Hịch Ngũ, mặt nạ có râu dài chính là Hịch Tứ, mặt nạ nửa khóc nửa cười thì là Hịch Tam, mặt nạ trông giống như bị đao kiếm đâm xuyên mà đau đớn kêu to chính là Hịch Nhị, mặt nạ vô diện không mắt không miệng chính Hịch Đầu. Mặt nạ của lão đại màu trắng, không có gì cả……”
“Mặt nạ Thần Vu……” Đường Táp nhíu mày, kí ức của cô vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, chỉ có một chút ấn tượng mơ hồ là người viễn cổ xa xưa đã từng dùng cách này để nói chuyện với bọn họ, hình như có một ít cải trang giống như thế này.
Cổ Điêu nói: “Tôi đã khai hết sự thật rồi, Thượng Thần! Tôi tiết lộ những điều này nhất định sống không được nữa……”
Đường Táp hỏi: “Tổ chức Khoa Phụ chuyên làm những gì?”
“Bọn tôi cũng không rõ, cha tôi từng điều tra một lần nhưng bị lão đại cảnh cáo rồi, đối với chúng tôi mà nói chỉ cần cung cấp thịt người thôi là được. Nhưng có lẽ họ còn có mục đích khác.”
“Ngươi cũng từng tham gia mua bán thịt người?”
Cổ Điêu nói: “Dạ, nhà chúng tôi trấn giữ con đường giao dịch ở không trung và đường bộ quanh khu vực hồ Bạch Hổ và Huyền Vũ.”
“Nói cách buôn bán thịt người của các ngươi cho ta nghe.”
“Là trận.” Cổ Điêu nói, “Chỉ cần mua một mảnh đất ở thế giới bên ngoài rồi xách những đưa trẻ đó tới địa điểm được chỉ định, do ba thành viên của tổ chức mở trận là có thể đưa trận nhãn vào thế giới bên trong, rất tiện lợi, bọn tôi còn phụ trách vận chuyển thịt người cho Phi Đại…….”
Tim Đường Táp đập tăng tốc, sắc mặt cô thay đổi, nói: “Không thể nào, một nửa Thần lực của Tứ Thánh Thứ đã hóa thành bốn trụ có thể trấn giữ bốn phương lục hải không rồi, không có cách nào truyền tải tất cả các trận…….”
“Bây giờ thì có thể rồi.” Cổ Điêu nhìn cái vuốt, nhỏ giọng nói, “Chỉ mới thực hiện được không lâu trước đó thôi, vạn năm trôi qua Thần lực của bốn trụ đã không như trước kia nữa, trận của bọn tôi đã được hoàn thành từ năm ngoái, nhưng những điều này là bí mật cho nên có rất ít người biết được, ông cụ nhà tôi tốn không ít sức lực mới thuyết phục được tổ chức Khoa Phụ, thiết lập một trận nhãn truyền tải ngay trong nhà, nhờ bắt đầu làm ăn bằng cách này……. một năm trở lại đây, tiền thu được khá hơn trước rất nhiều…….”
Đường Táp nhíu mày lẩm bẩm: “Sao có thể chứ……”
“Sáu thành viên trong Khoa Phụ và lão đại hình như cái gì cũng biết, hơn nữa mới năm nay lão đại có nói, cuối năm nay tổ chức sẽ thống nhất sáu tập đoàn tài chính, gia nhập ngay lúc này, tới lúc đó sẽ được giữ nguyên chức vụ giữ nguyên địa bàn…….”
Đường Táp chìm vào im lặng.
Tập Xuyên nói xong, hỏi Đường Táp: “Những điều tôi nói, Thượng Thần có hài lòng không?”
Đường Táp: “Nói về trận nhãn cho tôi.”
“Căn phòng bị khóa kín nằm ở Đông viện của nhà tôi, mùi hương nồng nhất của Mạn Đà La……. được bọn tôi dùng để che đậy mùi thịt.”
Đừng Táp: “Khách hàng chính của Phi Đại gồm những ai?”
“Hà La Ngư của quân viện, Sổ Tư của học viện chính pháp, còn mấy ngày trước mới xảy ra chuyện của viện tài chính thương mại……. thì không còn cung cấp hàng cho nữa.”
“Hà La Ngư.”
Một đầu mười thân, tiếng như chó sủa.
Hà La Ngư là cá nước lợ, hơn nữa nếu là nhận hàng của Bắc Sơn, vậy thì đã chứng minh…… con đường dưới biển mà Côn Bằng và Giao Nhân phát hiện được, chắc chắn thuộc quyền phụ trách quản lí của Hà La Ngư.
Biểu hiện của Cổ Điêu Tập Xuyên rất tốt, những gì có thể khai đều khai ra hết.
Đường Táp hỏi hắn vấn đề cuối cùng: “Ngươi biết Đường Na không?”
“Tôi biết!” Tập Xuyên nói, “Cô gái đó…… có độ tuổi ngang bằng cô, khi đó ngay tại tiệc đêm bọn tôi đã đưa lên cho lão đại xem, cô ấy là món ăn được xếp chót, sau khi ăn xong bọn tôi nghe theo chỉ thị của lão đại giữ lại cái đầu lâu…..”
Đường Táp nắm chặt dao: “Khi đó có những ai xuất hiện ở buổi tiệc?”
“Đại diện của từng nhà bọn tôi nhưng bọn tôi mặc cùng một loại áo choàng lớn giống nhau cũng đeo mặt nạ, nhưng tôi còn nhận ra được một vài người vì vóc dáng quá quen thuộc mà, bên Nam Sơn tới hai tên là hai thư ký của tài trưởng, Đồ Sơn nhất định phải tới rồi, dù họ có che mùi tốt cách mấy tôi cũng có thể ngửi được mùi của Cửu Vĩ Hồ……. Còn có đám học sinh của Phi Đại mấy người, đám người trẻ tuổi vì muốn tranh công, quá háu ăn……”
Cổ Điêu nói bằng giọng đầy khinh thường: “Cho bọn chúng cái đầu lâu, bọn chúng còn chê không đủ, một hai đòi mỗi học viện một cái, còn cắm huy hiệu lên trên đó.”
“Cũng có thể nói là, mỗi một học viện đều có kẻ tham dự vào?”
“Có thể vào yến hội đều là những sinh viên nòng cốt.” Tập Xuyên nói, “Nhưng bọn chúng đều dùng hình người, tôi nhìn không ra nguyên hình của chúng nhưng có thể đoán đại khái, hai thú một chim còn có một sinh viên tóc xanh mơn mởn yếu ớt, vừa nhìn đã biết là của học viện quan hệ rồi.”
Tập Xuyên dần dần khai ra hết những điều hắn biết.
Trong lòng Đường Táp đã có tính toán, cô khép mắt lại, thở dài một hơi.
Tập Xuyên: “Thượng Thần, tôi muốn lập công chuộc tội…….”
Hắn bla bla nói bản thân sẽ lập công chuộc tội thế nào, nào là khai ra con đường giao dịch, cải tà quy chính, ra thế giới bên ngoài làm viện thiện, xây dựng cô nhi viện.
“Giống như cô con gái thứ hai của nhà tập đoàn tài chính Đồ Sơn vậy, tôi cũng muốn làm việc thiện, xây một cô nhi viện xa hoa làm nhiều việc thiện……” Hắn đang nói bỗng im bặt không lên tiếng nữa, chỉ nghe ‘đông’ một tiếng, lúc này Cổ Điêu mới phát hiện, cơ thể không đầu của mình đã đổ ở trước mặt mình.
Cổ Điêu kinh hoảng thét không ra tiếng, đứt hơi ngay tức khắc.
Tâm tình Đường Táp nặng nề, ngồi xổm ở trên thớt ngậm cán dao hậm hực một lúc mới gọi Mạn Đà La tỉnh.
“Đến ngươi rồi.” Cô chỉ Cổ Điểu trên đất, nói, “Khai hết toàn bộ đi.”
Mạn Đà La sau khi tỉnh lại, chết không chịu nói.
“Tôi…… không thể nói đâu…… thầy ơi, thầy ấy là……. a!!” Mạn Đà La nghe được tiếng không chế không được của bản thân, nói ra hai chữ “thầy ơi”, cô ta đau đớn khép hoa lại.
“Thầy ơi! Thầy ơi! Em xin lỗi thầy!” Từng đóa hoa của cô ta khép lại, sau đó chặt đứt gốc rễ ngôn ngữ của bản thân.
Đường Táp khâm phục không thôi, trong nháy mắt kinh ngạc tới mức đánh mất ngôn ngữ.
Hành vi này của Mạn Đà La cũng tương đương với việc lên đài phán quyết rồi, ở dưới sức mạnh của Thần cắn lưỡi tự vẫn.
Đường Táp: “Ngươi……”
Thần ban cho vạn vật, ngoại trừ trí tuệ và tính người còn có một thứ quan trong nhất mà ngay cả Thần cũng không có cách nào khống chế được nó, đó chính là tình. Bản thân Thần sau khi tách ra khỏi chữ ‘tình’ xong thì dần dần quên đi phiền phức mà nó mang lại.
Tình có thể tạo nên kỳ tích, tình cảm dù có ra sao nhưng đến một cảnh giới nhất định nào đó thì sẽ biến thành sức mạnh bền vững hơn cả Thần lực.
Mạn Đà La khô héo từng chút một, Đường Táp đứng nguyên tại chỗ nghe thấy tiếng bản thân đang lặp đi lặp lại: “Đáng tiếc, đáng tiếc…….”
Phàm bất cứ việc gì cũng có một giới hạn, vượt qua giới hạn đó rồi thì không còn gì để nói nữa.
Hình như cô nhớ được chút gì đó, một vài đoạn kí ức mơ hồ vụt lướt qua.
Đã từng, hình như cô đã từng vì tình cảm làm ra một vài chuyện mà ôm lấy đau khổ, sau đó cô từ trong đau khổ tột cùng đã ngộ ra một đạo lí.
Tình sinh lí, lí trói buộc tình. Tình thâm thì có thể khống chế lí, không có ít gì đối với trật tự.
Cho nên, hình như cô đã tách chữ ‘tình’ khỏi bản thân, hình như là giấu ở một nơi nào đó……
Dao bay khỏi tay, đôi mắt Đường Táp trống rỗng, cô khống chế không được cảm giác phiền muộn trong lòng, ánh sáng của dao như dệt kim, lúc tỉnh táo lại Cổ Điêu và Mạn Đà La đã bị chặt nát rồi, trình độ băm vụn này thậm chí có thể rải ra nuôi gà được rồi.
Đường Táp thu dao lại, chấp tay cúi đầu.
“Thật có lỗi.” Cô thì thào, “Xin lỗi, là tôi không thể khống chế được cảm xúc ấu trĩ của thiếu nữ, thật xấu hổ với phẩm chất của Thần.”
Đường Táp thu đài phán quyết, đáp đất, vừa ngẩng đầu lên thì thấy ba tên nhóc lục hải không đang ngồi ở mui xe, động tác giống nhau, đang chống cằm nhìn cô.
“Về rồi đó sao?” Đây là Đế Chiêu.
“Cực khổ rồi.” Phụng Hoàng cười tủm tỉm.
“Táp Táp, giải thích.” Cửu Vĩ Hồ nói.
Đường Táp hỏi Đế Chiêu: “…… Anh đã nói bao nhiêu rồi?”
Đế Chiêu ôm ra một con Bạch Miêu ở trong lòng: “Không phải tôi muốn nói, mà là các tiền bối tới tìm em, sau đó bị Phụng Hoàng và Hồ Ly nhìn thấy……”
“Hai cậu ấy?” Đường Táp cười một cái, “Với chỉ số thông minh của hai cậu ấy, anh không nói thì hai cậu ấy có thể biết ư?”
Phụng Hoàng giơ tay lên, giơ Huyền Vũ bị thắt thành cái nơ trong tay, nói: “Aiya, tôi không ngốc mà, Táp Táp!”
Huyền Vũ: “Lão đại, cứu mạng! Cái đồ này chính là Phụng Hoàng! Không có sai lầm gì đấy chứ!!”
Đế Chiêu: “Phụng Hoàng…… Tôi xin lỗi, giấu không được.”
Trí thông minh của Phụng Hoàng, hình như trở lại rồi.
Cửu Vĩ Hồ lại nói: “Táp Táp, đích thân giải thích!”
Đường Táp chùi dao một cái, mắt sắc của Cửu Vĩ Hồ nhìn thấy lưỡi dao bị mẻ thiếu một lỗ, lập tức sửa lời, cái đuôi một trái một phải bịt kín lỗ ta, xua tay nói: “Khỏi đâu khỏi đâu, tôi không muốn biết nữa……”
Đế Chiêu: “Em xử lý bọn chúng xong cả rồi sao?”
Đường Táp lạnh nhạt nói: Ừ, xử lý xong cả rồi.”
Điện thoại của Tập Xuyên đặt ở trong xe lại vang lên.
Đế Chiêu nói: “Là như vầy, ba anh ta đã gọi hơn ba mươi cuộc điện thoại rồi…… Tôi cảm thấy, chúng ta nên nghĩ cách, tiếp theo nên làm thế nào.”
Phụng Hoàng tiếp lời: “Nếu Táp Táp không muốn thoát khỏi vai diễn thì thôi.”
Cửu Vĩ Hồ không biết nên nói tiếp gì cho phải, chỉ đành gật mạnh đầu.
Aiz, diễn kịch thật không dễ chút nào, Đường Táp thở dài.
“Tiếp theo, chính là lúc đến lượt thể hiện kỹ thuật diễn xuất rồi.” Đường Táp phân nhiệm vụ, “Tôi tuyên bố, buổi biểu diễn đầu tiên của câu lạc bộ kịch, bây giờ bắt đầu, kịch bản……”
Phụng Hoàng hắt hơi một cái, nói: “Lừa Điêu.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!