Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người
Chương 71: bữa khuya là món tứ xuyên ai có thể cưỡng lại?
Hống yếu hơn so với trong tưởng tượng của cô, cái gọi là yếu ý chỉ là miệng.
Nhưng điều kiện thể chất của nó thuộc loại hung thú bình thường không thể bì được, nghe Đế Chiêu nói, Hống là người giữ kỷ lục cao nhất trong kỳ kiểm tra thể chất ở tất cả các hạng mục của quân viện.
Vì vậy trước khi Đường Táp mở đài phán quyết, Đế Chiêu từng hỏi cô: “Cần dẫn theo tôi đi không?”
Đường Táp: “Tôi mang theo dao là đủ rồi.”
Hống dùng chiến thuật thể lực hòng muốn dùng cách ‘trốn Thần’ khiến Đường Táp mệt lã, sau đó thừa cơ bỏ chạy.
Nhìn Hống đang nhay nhót tránh dao trên thớt, Đường Táp nói lời thành tâm: “Ngươi khá là manh đấy.”
Đường Táp ngồi xuống, xoay dao nói: “Chạy đi, mặc sức mà chạy, trong hư không chỉ cần là ta muốn thì ta có thể dừng thời gian trôi, cho ngươi chạy tới già cũng không nhìn thấy được mặt trời ngày mai đâu.”
Nghe phải lời này, Hống do dự trong chốc lát nhưng vẫn ngoan cố kéo rộng khoảng cách với cô sau đó mới nói: “Đều nói Thần Trật Tự là vị Thần sáng suốt lý lẽ nhất mà tôi chỉ bị phụ……. bị tổ chức lợi dụng, chỉ là một tòng phạm, tôi không trực tiếp tham gia giết và ăn thịt người. Tuy tôi luôn mượn kỳ thực tập để giúp tổ chức khởi động trận ở khu Nam Sơn nhưng vì trận đến nay vẫn chưa có hiệu quả, cho nên từ trên góc nhìn của pháp luật tính chất phạm tội của tôi không đến mức tệ hại lắm.”
Đường Táp cười lạnh một tiếng: “Pháp luật? Các ngươi đội lốt da người lợi dụng pháp luật xong còn muốn lấy danh nghĩa của pháp luật để thoát tội cho các ngươi? Ai cho ngươi dũng khí này để ngươi khi đối mặt với ta, dám nói ra hai chữ này?”
Hống tiếp tục lui về sau mấy bước, nuốt nước bọt, nói một cách cẩn thận: “Nhưng, cho dù ngài không cho là đúng thì trên pháp luật tội danh của tôi cũng chẳng lấy làm nghiêm trọng. Kẻ hành động là bọn họ, tôi chỉ là một người giám sát, người giám sát tuy đáng ghét nhưng nắm cán dao không phải là tôi, những hành vi phạm tội đó trông thì là do người giám sát xuống tay, trên thực tế người giám sát cũng nghe theo chỉ thị của cấp trên làm thôi. Với vị trí hiện tại của tôi, tôi không thể không làm. Cô cho rằng tôi muốn làm hại Đường Na lắm sao? Tôi chỉ nghe theo phân phó của…….”
Lúc nó đang bíp bíp, Đường Táp khép mắt cúi đầu, trên mặt không hề có chút biểu cảm nào.
Tóc đen rơi xuống bỗng bị gió thổi lên, Hống nhìn thấy hai tay cô biến đổi kết ấn, trong lòng nó căng thẳng biết là cô đang nặn quyết.
Đường Táp từ từ đứng dậy đi về phía Hống.
Hống vừa muốn dời chân kéo rộng khoảng cách bỗng cảm thấy bản thân từ kẻ có tay có chân lại nguyên hình biến về hình người, vừa biến về hình người nó hình như là thấy xấu hổ hoảng hốt nhặt quần áo lên che kín cơ thể.
“Thượng Thần, Thượng Thần tôi sai rồi, cô muốn tôi làm gì cũng được…..”
Bản năng của nó bắt được cơn thịnh nộ đến từ Thần.
Đường Táp không lên tiếng.
Cô giơ tay lên, bất kể Hống gắng sức chạy thế nào đều giẫm chân tại chỗ.
Hống hoảng hốt sợ hãi, ra sức bình tĩnh xoay đầu xin tha.
Đường Táp nắm chặt đấm tay.
“Ta chưa từng gặp Đường Na.” Cô nói, “Nhưng ta từng xem ảnh của cô ấy, Weibo của cô ấy, vòng bạn bè của cô ấy, cô ấy có một người cha rất yêu thương cô ấy, cô ấy có khát vọng đối với tương lai, cô ấy gọi ta là chị bởi vì ta giống như những gì cha cô ấy nói, không gì là không biết.
“Cô ấy chỉ mới mười sáu tuổi.”
Hống phịch một tiếng, quỳ xuống.
“Tôi biết sai rồi!!” Câu này Hống gần như là gào ra, trong mắt cũng có nước mắt, nó tự tát mình một cái thật mạnh, “Thượng Thần, tôi chọn, tôi chọn! Tôi chết chưa hết tội, cô muốn biết gì tôi đều nói, cô muốn mắng tôi đánh tôi thế nào cũng được, tôi chỉ xin cô cho tôi chết nhẹ nhàng một chút.”
Đường Táp mỉm cười.
Cô giơ chân lên, đá Hống văng xa mấy mét.
Hống bò dậy, cổ họng tràn đầy mùi tanh.
Nó lắc lắc đầu, nhìn thiếu nữ tóc đen đang từ từ đi tới.
Trong tay cô có nhiều thêm một cây dao lưỡi hẹp, hàn quang vụt sáng.
“Ngươi đã dùng gương mặt người này quyến rũ cô ấy…… Ngươi lợi dụng sự ngây thơ và lương thiện của cô ấy, ngươi đã lừa cô ấy.”
Ánh mắt Đường Táp lạnh lẽo, đâm thẳng dao vào bụng dưới của Hống.
“Yên tâm, không cần phải sợ, chết không nổi đâu.”
Đường Táp giẫm chân lên đầu Hống, nói: “Xưa kia các ngươi từng hứa với ta, sau khi trời đất bước vào kỷ nguyên loài người, bọn ngươi cũng muốn da người muốn lòng người, các ngươi yêu say đắm sự chân thành lương thiện của con người, được, ta cho các ngươi, cho các ngươi!”
“Ta cho các ngươi rồi, các ngươi lại dùng nó như vậy?!”
Trán của Hống dán chặt trên thớt, nước mắt chảy thành hàng.
“Tôi…… sai rồi.”
“Cô ấy chết thế nào?”
Hống bắt đầu nức nở: “…….”
“Cô ấy chết thế nào!”
Đường Táp đá thêm một cái, Hống phun ra một ngụm máu, ho khan nói: “Họ……. xé vụn cô ấy.”
“Ngươi cứ thế ở bên cạnh mà nhìn?”
Máu men theo khóe miệng của Hống nhỏ xuống.
“Tôi……. ở bên cạnh nhìn cô ấy.” Hống khép mắt lại, nói: “Cô ấy nhìn tôi, cô ấy cho rằng tôi sẽ cứu cô ấy, ánh mắt cuối cùng đó……. cô ấy nhìn về phía tôi, từ cầu cứu biến thành tuyệt vọng…… tôi cứ nhìn như thế, ngồi ngay bàn bên cạnh cười với cô ấy.”
Đường Táp túm nó lên, lại đâm thêm một nhát.
“Nghe rõ đây.” Đường Táp nói bên tai nó: “Đây chính là hình phạt đối với tất cả những tội mà Trì Tường hình người phạm phải, bộ da này của ngươi đã lừa cô ấy, vậy thì ta sẽ giải quyết bộ da này trước. Còn như tâm địa dã thú của ngươi, đừng gấp, từ từ tới.”
Cô vỗ mặt Hống, thả tay ra chùi máu trên tay lên trán Hống.
“Không có tội? Không giết người? Không lừa gạt?” Cô rạch một nhát hỏi một câu, “Tội không nặng? Lấy công chuộc tội? Chỉ là giám sát?”
Hống ngã lên thớt, bắt đầu run rẩy.
Hình người của nó đã bị lột bỏ, sau khi trở về với tính thú, Đường Táp nói: “Có lẽ ngươi đã biết kết cục của ngươi rồi nhỉ? Ngươi thông minh như vậy mà. Từ đặt kế hoạch cho tới chấp hành, lên tới tập đoàn tài chính Nam Sơn xuống tới đám hoa cỏ trong trường học, ngươi rung chuyển trời đất mọi việc đều suôn sẻ, nói gì buộc lòng phải làm, nói gì không hề tự nguyện, nói gì đôi tay đó chưa hề nhuộm máu……”
Hống nhỏ giọng khóc nức nở.
“Học trưởng phong vân một thời, nắm mọi quyền ở trong tay.” Đường Táp lạnh lùng nói, “Rất khó chấp nhận đúng không?”
Cô lấy một sợi dây thừng ra, lắc ở trước mặt Hống, hỏi: “Biết đây là gì không? Đây là gân của kẻ theo đuổi bắt chước ngươi đấy.”
“Vương Chính……” Hống gần như là nhận ra ngay lập tức.
Sợi gân đó trói chặt Hống.
Đường Táp đổi công cụ, cô lấy một cây kiêm nhọn dài mảnh, nói: “Bây giờ, ngươi có thể khai chuyện của tổ chức rồi.”
Hống nói rất nhiều.
Quá trình rất đau khổ, nó nhả ra cũng rất đau khổ.
“Thành viên của tổ chức Khoa Phụ tiếp xúc với tôi sớm nhất chính là cô Lộc Thục, mục đích xưa nay của tổ chức không phải là ăn thịt người mà là bày trận, mục đích là muốn phá hủy bốn trụ chuyển hết Thần lực của bốn trụ cho Nữ Oa Đại Đế, khiến Nữ Oa Đại Đế thức tỉnh. Nhưng trận pháp cần xương người cho nên tổ chức bèn lôi kéo các tập đoàn tài chính muốn ăn thịt người, đôi bên cùng có lợi……”
“Nhưng các tập đoàn tài chính không hề biết đủ, nhất là tập đoàn tài chính Nam Sơn, bọn chúng hy vọng chúng tôi có thể cho chúng càng nhiều thịt người hơn, tốt nhất là còn sống phải xinh đẹp trẻ tuổi…… Chúng làm không được vì cửa ngõ đều nằm tronng tay của phụ thân Phục Hy, mà tập đoàn tài chính Nam Sơn lại vì ngăn chặn nhân hóa cho nên xác suất xảy ra sai xót khi ra thế giới bên ngoài lừa con người vô cùng cao, có kđã ẻ vừa đặt chân tới thế giới bên ngoài lập tức bị cảnh sát bắt ngay.”
“Sau này bọn chúng tìm tới bọn tôi, là chúng chủ động liên hệ với bọn tôi…… Chúng để bọn tôi làm mồi nhử.”
Đường Táp hỏi: “Ngươi xác định là Phục Hy?”
“Có lẽ là vậy.” Hống nói, “Có rất nhiều chuyện ông còn nhớ rất rõ.”
“Ngươi từng gặp ông ấy rồi ư?”
“Không có. Phụ thân nói ông và mẫu thân ở bên nhau nhưng vì không muốn bọn tôi đi quấy rầy sự thanh tĩnh của mẫu thân cho nên không hề nói địa điểm cụ thể cho bọn tôi biết. Nhưng đó nhất định là phụ thân Phục Hy, ông tinh thông trận pháp, những trận đó chỉ có bản thân Phục Hy mới nghĩ ra được, chỉ có Thần mới có thể tạo ra trận, tôi biết nhất định là thế.”
“Mệnh lệnh của ngươi thường được truyền xuống bằng cách nào?”
“Cái khác đều truyền đạt cho cô Lộc Thục hoặc phó hiệu trưởng, có liên quan tới trận pháp thì truyền xuống cho thầy Đằng Xà.”
Đường Táp: “Phó hiệu trưởng…… Hải Trãi, ông ấy cũng tham gia?”
Hống vội vàng nói: “Nhưng phó hiệu trưởng không hề tham gia vào hoạt động thịt người, ông chỉ quan tâm tới việc làm Nữ Oa Đại Đế sống lại, ông dẫn theo bọn thực tập sinh bọn tôi đi khu Nam Sơn cũng là vì giám sát công trình trận pháp, ông từng nói, chúng ta làm những chuyện này không thể có kết quả tốt, nhưng hình như ông rất có chấp niệm đối với việc hồi sinh Nữ Oa Đại Đế cho nên mặc kệ ông nói là làm chuyện này không có kết quả tốt nhưng ông làm còn hăng say hơn cả bọn tôi……”
Đường Táp hít sâu một hơi.
Hải Trãi? Nó có quan hệ gì với Nữ Oa Đại Đế chứ? Hơn nữa Hải Trãi xưa giờ luôn công chính nghiêm minh, sao có thể tham gia vào chuyện này?
Đường Táp trở về rồi.
Đầu tiên cô đi tắm một cái, sau đó mới tới phòng bếp thu dọn Hống.
Phương pháp cắt rời Hống có rất nhiều dạng, Đế Chiêu đi vào quan tâm hỏi: “Thời gian lần này sao lại lâu như vậy?”
Đường Táp: “Ờ, sức khỏe của nó rất tốt, chống đỡ rất lâu.”
Đế Chiêu nhìn một cái, bỗng hiểu ra câu chuyện khủng bố đằng sau câu nói này của Đường Táp, liền vội vàng lui ra ngoài.
Phụng Hoàng líu lo cười anh: “Trông cái bộ dạng nhát gan của cậu kìa.”
Cách ăn Hống thì có rất nhiều.
Chỗ thịt nhiều thì thái hạt lựu làm món Phật nhảy Hống, đủ loại ớt được trải một lớp dày ở bên trên, món Tứ Xuyên vô cùng dễ ăn với cơm. Cái đuôi cắt khúc, đem kho.
Những bộ phận còn lại, Đường Táp gọi quần chúng tới, làm xiên que.
Đế Chiêu hỏi: “Nhúng lẩu sao?”
Phụng Hoàng nói: “Đần, thịt xiên cay đấy.”
Đường Táp lấy tàu hủ ky đậu gân ra bỏ hết vào trong nồi Ma Lạt Nãng đã được nấu xong.
“Ăn ăn ăn.” Đường Táp nói, “Đêm nay muộn thế rồi không còn sức làm trà hoa nữa, đổi ngày khác uống.”
Ba con lục không quân cụng ly với Đường Táp.
Đường Táp vừa ăn vừa nói tiến triển: “Bản vẽ trận pháp là do Đằng Xà phục trách, bày trận pháp cụ thể là do phó hiệu trưởng Hải Trãi phụ trách. Tình hình trước mắt chính là, mục đích của tổ chức là muốn thức tỉnh Nữ Oa nhưng mục đích này phải bỏ ra cái giá thịt người cực lớn, cho nên những tập đoàn như Bắc Sơn Nam Sơn mới lợi dụng tổ chức đạt được mục đích của bản thân, mỗi tập đoàn tài chính đều có mục đích riêng của mình.”
Đế Chiêu hỏi: “Bước tiếp theo định làm gì?”
“Bước tiếp theo phải tìm Hải Trãi nói chuyện.” Đường Táp nói, “Trong nhiều cái tên như vậy chỉ có ông ấy là khiến tôi kinh ngạc nhất. Ngoài ra so với chuyện này, Hống nói tập đoàn tài chính Nam Sơn sẽ ăn thịt người trong cuộc thi chiến cầu lần này, vì cuộc thi chiến cầu tài trưởng của Nam Sơn nhất định sẽ tới, với loại hội họp lớn như vậy sau đó bọn chúng nhất định sẽ cuồng hoan, cuồng hoan thì sẽ cần khối lượng thịt người lớn mà con đường vận chuyển thịt người của tập đoàn tài chính Nam Sơn là đường biển.”
“Chính là manh mối mà Côn Bằng cung cấp?”
“Có lẽ là nó, chúng ta phải nghĩ cách trông giữ cửa ngõ này bắt ngay tại trận khiến tập đoàn tài chính Nam Sơn cũng bị hủy diệt giống như tập đoàn tài chính Bắc Sơn vậy.”
Đế Chiêu suy nghĩ rất lâu, bỗng hỏi: “Bọn chúng muốn ăn người, mục tiêu có khi nào là cô không?”
Cửu Vĩ Hồ và Phụng Hoàng ngẩn người: “Ai dám đặt chú ý lên người cô ấy?”
Đế Chiêu nói: “Chúng không biết Đường Táp là ai, cho nên rất có thể muốn xuống tay với Táp Táp…….”
Đường Táp cười một cái.
“Nói tới việc này, tôi luôn có một thắc mắc.” Đường Táp nói, “Nếu Phục Hy sống lại thật thì không lý nào ông ấy không biết tôi có thể cũng đã thức tỉnh rồi, nhưng dù là tổ chức Khoa Phụ hay là tập đoàn tài chính Nam Sơn, hình như không có ai đặt suy nghĩ Thần Trật Tự sẽ thức tỉnh vào trong đầu cả.”
Phụng Hoàng nói: “Cho nên, Táp Táp cô nghi ngờ Boss đứng sau tổ chức không phải là Phục Hy?”
Đường Táp cắn một xâu thịt Hống, khắp miệng dính đầy dầu ớt.
“Ừm, nhưng nếu không phải là Phục Hy thì ai có thể muội khống như vậy, nhất định muốn hồi sinh Nữ Oa chứ?”
Cửu Vĩ Hồ vừa hít hà vừa nói: “Đúng ha, giết người hồi sinh Nữ Oa Đại Đế, không phải là muốn để cho Nữ Oa Đại Đế tát một bạt tai bay đầu nó đấy chứ?”
Đường Táp: “Cho nên, rốt cuộc là tại sao chứ?”
Phụng Hoàng gắp nửa bên chân Hống đưa tới: “Ăn! Đừng quên ăn, ăn rồi bổ não nghĩ tiếp!”
Cửu Vĩ Hồ gắp một miếng thịt Ma Lạt Nãng thái hạt lựu suy nghĩ sâu xa: “Cậu nói xem…… Tôi ăn học sinh xuất sắc nhất của quân viện rồi, có khi nào ở trên trận khai mạc của cuộc thi chiến cầu đánh đâu thắng đó, bách chiến bách thắng không?”
Phụng Hoàng và Đế Chiêu hợp sức phá tan mộng tưởng của cậu: “Cậu vẫn nên nằm mơ có khi thực tế hơn một chút!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!