Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người - Chương 83: thần và rồng là không có tương lai!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người


Chương 83: thần và rồng là không có tương lai!


Tinh thần Đường Táp lúc này không được tốt lắm, cô cảm thấy bản thân và ý thức của bản thân đang dần dần tách rời nhau.
Dù đôi mắt vẫn nhìn Đế Chiêu đang vùi nửa người vào trong đất nhưng trên thực tế cô không hề nghe được con Tiểu Bạch Long đó đang nói gì.
Dường như trải qua thời gian rất dài, cô thấy Đế Chiêu cắn theo áo sơ mi và quần, trông vẻ mặt của anh đương rất hoảng loạn, sau khi khoác áo sơ mi lên, đôi tay bưng lấy mặt cô gấp gáp gọi tên cô.
Đường Táp nghĩ: “Anh ấy thật trắng…….”
Theo Đế Chiêu thấy sau khi Đường Táp nói ba lần đầu đau, rồi hôn mê trong một đoạn thời gian, sau khi tỉnh lại thì vẫn luôn nhìn anh không dời mắt cũng không buồn nói chuyện.

Trong lòng Tiểu Bạch Long phát hoảng, ánh mắt đó của cô nói trống rỗng cũng không phải là trống rỗng, nói xa lạ cũng không xa lạ, dường như cái gì cũng có lại như cái gì cũng không có, anh vừa nhìn đến đôi mắt đó tay chân lập tức mềm nhũn.
Anh bưng lấy mặt của Đường Táp, gọi tên cô hy vọng có thể khiến cô tỉnh táo lại nhưng chẳng ăn thua gì.
Thế là, Tiểu Bạch Long gọi tên A Thù.
Ý thức của người không tỉnh, Thần thức thì sao?
Sau khi Đế Chiêu gọi tên A Thù xong, hình như đã mở cái hợp bị đóng kín rất lâu, Đường Táp từ trong cơn ngẩn Thần dần dần tỉnh Thần lại, mà Tiểu Bạch Long thì bắt đầu ngẩn ngơ.
Trong cơn mơ màng, anh nghe thấy Đường Táp nói: “……. Thật sự là ngươi.”
Đế Chiêu là một con Rồng.
Ý của anh là, anh lúc này là một con Rồng, một con Rồng đang bay trên trời xanh, chỉ cảm thấy có phần không giống với trước kia, trước kia cơ thể nhẹ nhàng nhưng hiện tại thì có hơi nặng…… ừm…… là vì dài hơn rồi?
Đợi đã, anh vốn đã dài như vậy, vừa rồi anh đang so với ai thế?
Anh thấy phía dưới có một hồ nước, hình trăng non, trên mặt hồ yên lặng có một bóng hình đang đứng. Nhìn thấy bóng hình xinh đẹp đó, trong lòng Đế Chiêu lay động, bay vèo xuống dưới, mảnh vảy rẽ theo dòng nước, đầu Rồng lúc lặn lúc nổi bơi tới bên cạnh cô.

Anh muốn mở miệng gọi tên cô nhưng lại do dự giữa hai chữ mơ hồ đó, lúc mở miệng lại một chữ cũng không nhớ ra được.
Bóng hình đó nhúc nhích, A Thù xoay người qua.
Rồng sững sờ một lúc, anh biết A Thù chính là có dáng vẻ này nhưng tại sao khi cô xoay đầu qua, anh lại cảm thấy xa lạ như thế?
Trên đầu Thần Trật Tự mọc ra một đôi sừng Hươu, khóe mắt cô hơi rũ, môi luôn nhếch lên cao.
Cô nghiêng đầu, nói: “Ngươi không phải nói, muốn tặng vương miện quả thu đỏ rực cho ta sao?”

Lúc này Đế Chiêu mới nhớ ra, bản thân tới trên Nam Sơn đi bện cho cô một cái vương miện.
Đầu lưỡi Đế Chiêu vươn ra, một cái vương miện hoa quả được bện cực kỳ đẹp được nhả từ trong miệng ra, màu đỏ của quả nhỏ nhắn trơn nhẵn đáng yêu, bị nước bọt của anh làm ướt bóng láng tuyệt đẹp.
Thần Trật Tự khom lưng xuống, mái tóc dài rũ xuống.
Hình như Rồng cảm thấy xấu hổ, nhẹ nhàng cắn vương miện hoa đội lên sừng Hươu của cô.
Thần Trật Tự sờ sừng Rồng của Rồng, Rồng thở phù ra một hơi, nóng vô cùng.
Anh chui vào vòng ôm của cô, áo váy của cô được làm bằng nước, xúc cảm băng lạnh lại ấm áp xoa dịu sự xấu hổ của anh.
“Nếu tôi là một con người thì tốt rồi……” Rồng nói.
“Không có quy tắc như vậy.” A Thù nói, “Nhưng, kỷ nguyên của người sắp đến rồi, chúng ta cuối cùng cũng đã thương lượng xong nền trật tự mới, trật tự thuộc về con người, họ có thể sinh sôi nẩy nở chúng ta giao Thần cốt cùng huyết mạch cho họ……. và chúng ta không giống thế, họ có tất cả sức lực để sinh sôi nẩy nở.”
“Còn chúng ta thì sao?” Rồng hỏi, “Cô vĩnh viễn sẽ bị ràng buộc bởi quy tắc của Thần sao?”
“Hỏi rất hay.” A Thù bật cười, tay vuốt ve sừng Rồng, “Ta thì sao cũng được, chỉ có Phục Hy bọn họ có một cách, bọn họ muốn rải Thần mạch ra hóa thành ngàn vạn con người, thời đại sinh sôi nẩy nở sẽ vĩnh hằng.”
“Cách đó là làm thế nào?”
“Hắn cùng Nữ Oa đã thương lượng xong cả rồi.” A Thù nói, “Huyết mạch và Thần cốt của hắn sau khi rải ra có thể cho ngàn vạn nam nhân mang đi tăng cơ hội sống, huyết mạch và Thần cốt của Nữ Oa cũng có thể tăng cơ hội sống vì ngàn vạn nữ nhân, những huyết mạch này sẽ tìm được hai bên, kết hợp, hòa hợp, sau đó huyết mạch này sẽ tiếp tục sinh sôi nẩy nở, từ đời này qua đời khác, kết tinh của tình yêu, cho đến cuối cùng Phục Hy và Nữ Oa sẽ bên nhau vĩnh hằng.”
Rồng cực kỳ hâm mộ.
Anh nói: “Tôi cũng muốn với A Thù giống như vậy, đời này đời khác tiếp tục sinh sôi nẩy nở.”
“Ha ha ha ha, chúng ta không thể đâu.” A Thù nói, “Ngươi ngay cả thân thể còn không có, cho dù có đem huyết mạch này đi rải hết thì cũng chỉ là từng con lại từng con Rồng nhỏ thôi, người và Rồng dù cố gắng cách mấy cũng không thể có huyết mạch……. Ngươi với ta không thể kết hợp, càng không thể đi tới vĩnh hằng, vĩnh hằng đó không thuộc về chúng ta.”
“Nhưng, A Thù, tôi yêu cô mà!”
“Ta biết chứ.” A Thù cười dịu dàng, cô vuốt ve sừng Rồng, nói, “Vạn vật đều có tình với yêu, nhưng ngươi phải biết, ta với ngươi có hoa không kết quả, ngay cả bắt đầu cũng không có khả năng thì làm gì có thể đạt tới cái gọi là vĩnh hằng giống bọn họ?”
Rồng tức giận rồi.
Anh cắn vạt váy của cô, kéo cô ngồi lên lưng anh rồi bay lên, Rồng ngắm mặt nước một cái, nhìn thấy lớp da màu xanh của mình, ngẩn người.
A Thù: “A Thanh, ngươi muốn làm gì?”
Rồng: “Không có gì.”
Anh nín thở tập trung suy nghĩ, chở theo A Thù bay tới chỗ Phục Hy và Nữ Oa, xin bọn họ thương lượng quy tắc mới.
“Vạn vật đều là do các người suy xét, đã sắp tiến vào kỷ nguyên con người rồi vậy thì để tôi cũng thành người đi giống với các người đi, có thể lấy phương thức đặc biệt để làm người cùng với A Thù đi tới vĩnh hằng!”
Phục Hy và Nữ Oa đều bật cười.
Phục Hy lắc đầu nói: “Quy tắc không hề đơn giản, quy tắc quá đơn giản đều có hai mặt cả, nếu không trân trọng nhất định sẽ ảnh hưởng tới trật tự, A Thù hiểu rõ điều này nhất cho nên cô ấy mới luôn từ chối ngươi.”

Rồng nói: “Chúng tôi khai trí rồi chúng tôi sẽ có ngôn ngữ, chúng tôi với con người có gì không giống chứ? Kỷ nguyên con người chính là để tất cả vạn vật bắt kịp xu hướng với người, đợi sau khi Thần tiêu tán rồi thì quy tắc cùng trật tự của trời và đất chính là đặt con người làm đầu. Đến lúc đó, Thần có thể thành người, vậy bọn tôi đáng lí ra cũng thành người mới phải!”
Phục Hy nhìn A Thù, bất lực nói: “Mỗi ngày đều tới nói như vậy, từ khi nó động tình tới nay đã có ngàn năm rồi nhỉ, nếu đã cố chấp như vậy thì A Thù sao không đồng ý nó đi?”
A Thù lắc lắc đầu: “Nếu yêu làm người, nền trật tự nhất định sẽ sụp đổ…….”
Nữ Oa nói: “Vậy thì lập ra ràng buộc, thế nào? Bao gồm cả trí tuệ, nhưng phải thông qua thời gian khá dài để tu tâm dưỡng tính hóa thành hình người, chúng ta sẽ quy định trước, yêu phải tu ba mươi năm đầu mới thành hình người, thế nào?”
Rồng vui vẻ bắt đầu nhảy nhót, bay lên trời lượn hết mấy vòng.
A Thù thấy Rồng vui vẻ, thở dài nói: “Ngươi đây là không phải hùa theo chơi cùng nó sao?”
Nữ Oa nói: “Nếu tâm tính kiên định thì chuyện sinh sôi nẩy nở chưa hẳn là không thể, chỉ là khó khăn hơn rất nhiều so với con người……”
“Sẽ loạn đấy.”
“Không.” Nữ Oa nói, “ Ngươi phải có lòng tin với bọn họ, lòng người có sáng có tối, có tốt cũng có xấu, yêu khai trí có thể tu thành người, trước muốn có hình người phải tu được lòng người, ngươi sao biết yêu chỉ luôn hướng cái xấu không thể hướng cái tốt chứ?”
Phục Hy nói: “Nếu ngươi không yên tâm thì bổ sung thêm một quy tắc đi, ngươi còn có mấy quy tắc có thể thực hiện?”
“Chỉ còn lại ba thôi.” A Thù đáp.
Nữ Oa nói: “Một cái cho những tiểu yêu này, cho bọn chúng hy vọng trở thành người. Một cái cho bản thân, nếu nền trật tự bị những chúng yêu này phá vỡ thì linh hồn Thần của ngươi có thể lấy thân xác của con người để thức tỉnh, trừng phạt bọn chúng lãng phí tâm huyết của ngươi, thu về hoặc lập ra quy tắc mới.”
“Còn lại một cái.” Phục Hy nói, “Cứ giữ đấy, ta thấy hai người từ sau khi sinh tình thì như hình với bóng, lại sắp tới hàn thử thứ ba mươi mà chúng ta thì sắp tán Thần hóa người rồi, nó nhất định sẽ khóc đấy……. Ngươi cũng vì nó để lại một cái quy định đi, bằng không đau khổ sẽ kéo dài mãi.”
A Thù và Thanh Long của cô từ lúc sinh tình đến này đã là chuyện của ngàn năm trước rồi.
Ban đầu chuyện này khiến cả Thần giới chấn động, sau đó mọi người cũng không lấy làm lạ nữa, chỉ có điều chuyện này khiến Phụng Hoàng càng thêm buồn bã khó nguôi.
“Hắn cho rằng, tôi không được?” Phụng Hoàng chiêm chiếp òa khóc, nước mắt chảy dài rơi xuống rừng ngô đồng từng mảnh lớn. Điều này khiến Nữ Oa vô cùng vui vẻ, như vậy thì có một nơi hẹn hò mới với Phục Hy rồi.
Chỉ có điều sau đó, các Thần lại bắt đầu suy xét đến một vấn đề khác.
Tình sẽ ảnh hưởng đến lý trí, nếu Thần không cách nào tách ly khỏi ái tình thì sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến nền trật tự của kỷ nguyên con người vào ba mươi năm sau.
Đã nói muốn hóa người thì tất nhiên sẽ hóa người, đây là quy định của trời đất.
Vì lẽ đó vì để có thể nhảy xuống hư không một cách quyết đoán, tán đi Thần lực, mọi người ào ào bắt đầu róc tình.
A Thù và Thanh Long sau khi đi chơi một ngày thù cũng róc tình bỏ.
Chỉ có điều nửa đường, Thần Trật Tự đã vô số lần hối hận, tình thiêu đốt cô đau không chịu nổi, lửa mạnh bốc lên mãnh liệt khói lửa thiêu Thần thức và Thần cốt của cô.
Lửa lớn chỉ giữ lại một ấn tượng cho Thần thức, đó chính là Tình rất đau khổ.
Thanh Long quả quyết xé vảy hộ tâm xuống, vây chặt mảnh tình đã bị cô róc bỏ.
“A Thù không cần, tôi cũng không cần, chôn cất cũng phải chôn cất cùng nhau.” Anh nói, “Tôi sẽ luôn trông giữ ở đây, cho dù sau này có hóa thành người rồi tôi cũng muốn đời đời kiếp kiếp trông giữ tình của chúng ta, đợi chờ lần gặp gỡ tiếp theo với A Thù, chúng ta cùng nhau đi tới vĩnh hằng…….”
Đúng rồi, tình, thì ra là được tách ra như vậy.
Từ sau khi cô động tình thì lập tức róc tình bỏ rồi.
Cô với Thanh Long của cô động tình được ngàn năm, nó ngày đêm quấn ở trên người cô đã có ngàn năm.
Cô nhớ rõ mỗi một mảnh vảy lấp lánh rực rỡ lúc nhấp nhô lên xuống ở trên người anh, cũng nhớ rõ mỗi một việc anh đã làm vì mình.
Trước khi cô rời khỏi, róc tình bỏ rồi, anh cũng dùng thứ đồ quý giá nhất trên người anh chôn cất cùng.
A Thù nhớ ra rồi.

Trước khi cô rời khỏi, Thần thức dần dần bay đi, lúc tầm mắt chỉ còn một mảnh mơ hồ, cô nhìn thấy Thanh Long biến thành một cái bóng, hình như là bóng người……
Chỉ có điều, anh cũng không biết bản thân sẽ có dáng vẻ gì.
Dù anh có cố gắng cách mấy cũng không cách nào khiến A Thù nhìn thấy dáng vẻ của anh.
“Thật ra……. Ngươi có dáng vẻ gì, ta đều thích.” Tay của A Thù sờ mặt của anh, an ủi anh: “Ngươi luôn muốn làm người là vì muốn bản thân giống với ta, giống với những người xung quanh…… Thần với Thần, người với người, yêu với yêu……. ngươi quá để ý những điều này……..”
“Tôi chỉ muốn mọi người đều hạnh phúc……. Mà không hề cho rằng A Thù là khác biệt.” Cái bóng nói.
“Không sao cả, A Thanh. Ta còn có một quy tắc, ta biến quy tắc này thành lời chúc phúc tặng cho ngươi……” A Thù nói, “Ngươi sẽ trở thành dáng vẻ mà ngươi mong ước, nếu ngươi còn yêu ta, trời đất sẽ an bày cho ta với ngươi gặp nhau, chúng ta cũng có thể giống bọn họ vậy, gặp gỡ rồi đi tới vĩnh hằng. Bất kể là người là yêu hay là Thần.”
“Nhưng tôi không biết A Thù thích dáng vẻ gì…….” Cái bóng bắt đầu khóc, “A Thù…….”
“Trắng một chút đi.” A Thu mỉm cười, “Vận may sẽ tốt một chút.”
“Tôi, tôi biết rồi…….” Thanh Long ngẹn ngào nói, “Thật hy vọng cô không rời khỏi quá lâu, tôi vừa thức tỉnh thì có thể đợi được cô ngay.”
“Sẽ thôi, sẽ thôi, Tiểu Long của ta.” Cô nói.
Đế Chiêu cho rằng bản thân đang nằm mơ.
Trong mơ anh nhìn thấy cha của anh.
Ông luôn nhìn chằm chằm vào anh.
“Đứa trẻ này sao không nói chuyện chứ…….” Anh nghe thấy cha anh nói với mẹ anh, “Tiểu Chiêu không phải là bị câm đấy chứ?”
“Sao có thể! Mình xem con nó hoạt bát như vậy!”
Tiểu Long luôn nhìn con Cửu Vĩ Hồ đang hóa thành người đó, có một ngày vảy của anh đột nhiên nhói một cái, đáy lòng có một giọng nói nói với anh, anh sẽ gặp lại cô ấy thôi.
“Trước khi cô ấy rời khỏi không có nhìn thấy mình.” Tiểu Long nghĩ như vậy, lúc tỉnh táo lại đã hóa thành hình người rồi.
Anh nhìn về phía gương, sờ đứa bé da trắng trong gương, nghiêng đầu.
Anh bật cười, cười khanh khách ra tiếng, sau đó những hồi ức và nhớ nhung bện chặt dưới đáy lòng dần dần bị phong kín.
Người cha Hồ Ly đó của anh đẩy cửa ra, nhìn thấy đứa bé trần truồng đứng bên gương cực kỳ giống phiên bản nhỏ của mình, đôi mắt của anh vừa to vừa có thần, nhìn vô cùng linh động đáng yêu.
“Tiểu Chiêu?”
Tiểu bạch Long toét miệng cười, lộ ra hai hàm răng nhỏ nhắn, đôi mắt cười cong thành vầng trăng non.
Mình đợi được cô ấy tới rồi, đây là món quà mà mình chào đón cô ấy tới.
Tôi sẽ cùng em đi tới vĩnh hằng, giống như những vị Thần đó, giống như những con người đó.
Tôi sẽ được thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN