Tóc Công Chúa - Chương 52: 52: Cõng Em Đi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Tóc Công Chúa


Chương 52: 52: Cõng Em Đi


 
Sáng sớm, Lâm Chỉ Ngôn đến tìm Hạ Tang, cùng cô đến nhà ăn để ăn sáng.
Hạ Tang nhạy cảm phát hiện ra rằng… Lâm Chỉ Ngôn hình như rất đỗi ân cần.
Theo những gì anh ta nói, hôm qua anh ta ở trong ký túc xá trường học, ngược lại cũng không phải là cố ý đến đây đi ăn sáng với cô, mà bởi vì hôm nay bọn họ muốn theo Hàn Hi đến phòng hòa nhạc nghe diễn tấu, ban tổ chức hội thảo đã cung cấp cho bọn họ một tài xế và một chiếc xe.
Lâm Chỉ Ngôn có thể đến thẳng phòng hòa nhạc, cần gì đi đường vòng chỉ để ăn một bữa sáng với Hạ Tang?
Hạ Tang giữ khoảng cách một chút với Lâm Chỉ Ngôn, càng thêm lễ phép và khách khí.
Nhà ăn có cửa sổ sát đất nhìn ra toàn cảnh, cảnh vật chung quanh thoải mái và trang nhã, bữa sáng phong phú đa dạng.
Lâm Chỉ Ngôn vô cùng lịch sự kéo ghế ra cho cô, để cô ngồi xuống rồi hỏi: “Em muốn ăn gì, anh đi lấy cho em?”
“Không cần đâu, để em tự đi, cảm ơn đàn anh Lâm.”
“Không cần phải khách khí với anh như vậy đâu.”
Hạ Tang cười cười, cầm khay đi lấy vài chiếc bánh ngọt nhỏ, sau đó rót cho mình một ly sữa nóng.
Lúc xoay người lại, cô nhìn thấy Chu Cầm và Lý Quyết đang ngồi ở một chiếc bàn bên cạnh cửa sổ.
Hạ Tang mỉm cười, vẫy tay với bọn họ.
Chu Cầm đã nhìn thấy Lâm Chỉ Ngôn dán cứng lấy cô như thuốc cao bôi lên da chó từ lâu rồi, anh lười biếng ngậm bánh mì nướng, không để ý tới cô.
Nhưng Lý Quyết thì lại làm mặt xấu với Hạ Tang.
Hạ Tang bĩu môi, trở lại chỗ ngồi của mình.
Lâm Chỉ Ngôn tỏ vẻ bất ngờ ngạc nhiên, hỏi cô: “Nhanh như vậy mà em đã quen biết bạn mới rồi sao?”
Hạ Tang giải thích: “Em đã biết bọn họ từ lâu rồi, đây là tình cờ gặp nhau ở thành phố Đông Hải thôi.”
Lâm Chỉ Ngôn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Chu Cầm và Lý Quyết, cau mày nói: “Bọn họ là….

học sinh trường thể dục, tuyển thủ của cuộc thi bóng rổ lần này?”
“Đúng vậy.”
“Sao em lại quen biết những người như vậy?”
Hạ Tang để đũa xuống, khó hiểu hỏi anh ta: “Những người như thế nào?”
“À, em đừng hiểu lầm.” Lâm Chỉ Ngôn nở nụ cười rộng lượng ưu nhã: “Chỉ là anh không ngờ một cô gái ngoan ngoãn nghe lời như em lại quen biết mấy cậu trai từ trường thể dục kiểu này.

Đương nhiên, anh không có ý khinh thường bọn họ.”
Hạ Tang biết Lâm Chỉ Ngôn là con nhà gia giáo, tính cách cũng tốt, cô không thể lập tức kết luận anh ta có kỳ thị hay không chỉ dựa vào vài câu nói đùa ngắn ngủi được.
Nhưng không sao, cô vốn cũng không có ý định quen thân với Lâm Chỉ Ngôn, chỉ là nể mặt cô Hàn Hi, khách sáo cả mà thôi, sau này có lẽ sẽ không gặp lại nữa.
“Trường của bọn em ở gần nhau nên quen biết thôi.

Em cũng không phải là kiểu học trò ngoan ngoãn nghe lời như anh nghĩ đâu.”
Lâm Chỉ Ngôn tỏ vẻ hứng thú: “Thế sao, vậy anh đây cần phải đi sâu vào hiểu rõ nội tâm của em mới được.”
Hạ Tang ngượng ngùng cười cười, không biết nên nói gì cho phải.
Đúng lúc đó, một giọng nói trầm thấp và từ tính truyền đến từ phía sau Hạ Tang —-
“Tang Tang.”
“Hả?”
Cô quay đầu lại nhìn về phía Chu Cầm.

Mang theo vài phần ngái ngủ và lạnh nhạt, Chu Cầm đi đến bên người cô, tay vỗ nhẹ lên bả vai Hạ Tang: “Qua đây ngồi.”
Nói xong, anh cũng không đợi cô đáp lại mà xoay người trở về chỗ ngồi.

“Thật ngại quá, bạn em bảo em qua.” Hạ Tang nói lời xin lỗi với Lâm Chỉ Ngôn, sau đó bưng đĩa và sữa của mình đi qua bàn Chu Cầm và Lý Quyết.
Chu Cầm đá đá cái ghế của Lý Quyết, Lý Quyết ngoan ngoãn ngồi ở phía bên kia bàn, nhường vị trí bên cạnh Chu Cầm lại cho Hạ Tang.
Hạ Tang ngồi xuống, bảo: “Vừa nãy bắt chuyện với anh, anh còn giả vờ lạnh lùng.”
Lý Quyết cười, nói: “Anh Cầm không phải là giả vờ lạnh lùng.

Mỗi khi khó chịu anh ấy đều lạnh lùng như thế.”
“Khó chịu cái gì cơ?”
“Cậu nói thử xem anh ấy khó chịu cái gì?”
Hạ Tang dở khóc dở cười, thấp giọng giải thích: “Đó là đàn anh của tôi, mới quen biết có hai ngày chứ mấy.”
Chu Cầm liếc mắt nhìn Lâm Chỉ Ngôn, thản nhiên nói: “Anh ta ở đây à?”
“Không, anh ấy ở trường học, đại học Đông Hải.”
“Đặc biệt qua đây ăn sáng với em?”
“Có thể là… xuất phát từ đạo đãi khách.”
Chu Cầm lạnh lùng chế giễu một cách hững hờ: “Đêm qua ở bên bạn gái, sáng sớm đã chạy đến tìm em, hóa ra đạo đãi khách của thành phố Đông Hải nhiệt tình như vậy đấy.”
“Ố? Đàn anh Lâm nói anh ấy độc thân mà.”
“Thôi đi.” Lý Quyết cười nói.

“Cậu xem một vòng vết hôn trên cổ anh ta kia kìa.

Nếu anh ta bảo với cậu anh ta độc thân, vậy anh ta tuyệt đối là một tên sở khanh siêu cấp!”
Hạ Tang kinh ngạc nhìn về phía Lâm Chỉ Ngôn một lần nữa.

Quả nhiên cô nhìn thấy một vòng “dấu hôn” lộn xộn màu đỏ bên trong áo của anh ta.
Cô mở to mắt nhìn, bảo: “Nhưng đàn anh bảo hôm qua anh ấy ở ký túc xá mà.”
Lý Quyết đáp: “Nếu anh ta ở ký túc xá, vậy anh ta chính là gay.”
“….”
Sắc mặt Chu Cầm thờ ơ lạnh lùng, anh lặng lẽ bóc một quả trứng cút bỏ vào trong đĩa Hạ Tang, dặn dò: “Đừng để ý đến anh ta.”
Đêm hôm trước bất kể là anh ta ở bên bạn gái hay là “bạn cùng phòng” ….

sáng sớm hôm sau đã có thể chạy đến đi ăn sáng cùng một cô bé khác, quả thật rất khó để nói anh ta là một người đứng đắn.
Hạ Tang ngoan ngoãn gật đầu, còn nói thêm: “Lát nữa bọn em phải đi nghe hòa nhạc, giáo viên sắp xếp.”
“Tự em xem, anh sẽ không can thiệp vào các mối quan hệ của em.”
Hạ Tang nhìn vẻ mặt lạnh lùng khó chịu rõ rành rành của anh, mỉm cười, cố ý trêu ghẹo: “Đương nhiên là anh không có quyền gì mà can thiệp rồi.

Anh là gì của em cơ chứ.”
“Em nói xem anh là gì của em?” Chu Cầm vươn tay bắt lấy cằm của cô gái nhỏ, bóp miệng cô chu lên.
“Em không biết.” Cô gái đáp.

“Anh tự nói đi.”
“Anh là….

Anh Cầm của em.” Anh buông cô ra, nói một cách vô cùng hùng hồn: “Đến lúc cần quản lý thì anh sẽ quản lý em, đừng có càn rỡ quá.”
Hạ Tang nở nụ cười, ngọt ngào gọi một tiếng: “Anh Cầm.”
Lý Quyết trực tiếp gõ đĩa, bất mãn phản đối: “Hai người có thể yên lặng một chút được không! Tôi ăn điểm tâm chứ không có ăn đồ ăn cho chó nhá!”
Hạ Tang lè lưỡi với Lý Quyết, không thèm để ý đến cậu ta.
Ăn sáng xong, bọn họ bước ra khỏi nhà ăn.

Chu Cầm nhét một bịch bánh mì nhỏ vào trong túi của Hạ Tang.

Suốt buổi hòa nhạc, Hạ Tang và Lâm Chỉ Ngôn không có cơ hội nói chuyện với nhau.

Bọn họ lần lượt ngồi ở hai bên trái phải của Hàn Hi.
Tất nhiên là Hàn Hi nhìn thấy được “chiến tích” trên cổ Lâm Chỉ Ngôn, cô không thể không mở miệng nhắc nhở anh ta, bởi vì sau khi buổi biểu diễn kết thúc sẽ có một cuộc gặp gỡ giao lưu, anh ta mà ôm cái đống “dâu tây” này đi thì quá là không tôn trọng rồi.
Lâm Chỉ Ngôn đến nhà vệ sinh một chuyến.

Lúc trở về, trên cổ anh ta có nhiều thêm một chiếc khăn quàng cổ màu đen.
Lâm Chỉ Ngôn và Hạ Tang liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên là anh ta có chút xấu hổ, không biết nên nói gì cho đúng, thế là dứt khoát không nói gì cả.
Trong buổi giao lưu, Hạ Tang và Lâm Chỉ Ngôn là hai học trò mà Hàn Hi tâm đắc nhất, tất nhiên không khỏi hợp tấu một bản “The Beautiful Blue Danube Waltz”, khiến các nghệ sĩ có mặt tại đó hết lời khen ngợi.
Hàn Hi đã quay lại video của Hạ Tang rồi gửi cho mẹ cô là bà Đàm Cận.
Đàm Cận tất nhiên là vô cùng vui mừng.

Sau khi kết thúc, bà gọi điện thoại cho Hạ Tang, dặn dò cô nhất định phải nghiêm túc với buổi giao lưu này, kết thân nhiều hơn với những nghệ sĩ tiền bối do Hàn Hi giới thiệu, bao gồm cả những thiên tài nghệ thuật cùng tuổi nữa, nhất định phải thêm Wechat của nhau, tất cả những thứ này đều là những nguồn tài nguyên và mạng lưới giao thiệp trong tương lai.”
“Có thể học hỏi được điều gì đó hay không không phải là chuyện quan trọng nhất, chủ yếu là con có thể quen biết những người này, tiến vào trong giới của bọn họ.

Những người này có chất lượng tốt hơn nhiều so với những đứa bạn ngày nào cũng chỉ biết uống trà sữa hẹn đi ăn bên cạnh con.”
Hạ Tang rất không đồng tình với quan điểm kết thân đầy thực dụng của mẹ: “Tất nhiên là con sẽ tôn trọng thầy cô và các tiền bối đi trước.

Còn về bạn bè thì nói chuyện được, sở thích hợp nhau quan trọng hơn.

Cứ cưỡng ép làm thân với người ta chẳng phải là quá kỳ quái hay sao.”
“Cái gì mà cưỡng ép làm thân chứ.

Bọn con đều ở trong cái giới này, sao mà không thể trò chuyện được.

Nhiều bản nhạc nổi danh như vậy còn chưa đủ để bọn con trò chuyện hay sao?”
Hạ Tang lại nhìn Lâm Chỉ Ngôn đang đứng dưới ánh đèn lấp lánh.
Anh ta hẳn là những gì Đàm Cận nói….

Những người “chất lượng cao” mà bà hy vọng cô kết thân nhiều hơn.
Hạ Tang biết, cho dù có tranh luận như thế nào với mẹ cũng vô ích, cô chỉ có thể đồng ý cho có lệ.
Sau khi buổi giao lưu kết thúc, Hạ Tang đi đến sân bóng rổ, chuẩn bị cùng đi đến bờ biển sau khi Chu Cầm huấn luyện xong.

Hôm qua bọn họ đã hẹn như thế.
Vẫn hệt như trước đây, cô đi lên tầng hai, ngồi trên hàng ghế khán giả.
Các thiếu niên hừng hực khí thế huấn luyện trong sân.

Mặc dù trời đã vào đông, gió lạnh thấu xương, bọn họ cũng vẫn đổ mồ hôi như tắm, toàn bộ sân tập như bừng lên sức nóng của tuổi trẻ và thể thao.
Chu Cầm cắt đầu bằng, so với những thiếu niên với kiểu tóc thời thượng xung quanh, khuôn mặt của anh rõ ràng là sắc nét và cứng cáp hơn rất nhiều, toát lên một vẻ nam tính mạnh mẽ.
Đây cũng là lý do tại sao anh luôn bị người ta nhắm tới.

Trên người anh mang một loại pheromone nguy hiểm, rõ ràng sẽ khiến những con đực khác cảm thấy bị đe dọa.
Trình độ ném rổ của Chu Cầm ổn định đến nỗi ngay cả huấn luyện viên cũng không thể không khen ngợi anh, nói anh càng lúc càng tốt, trạng thái còn tốt hơn cả vừa rồi.
Lý Quyết cười bảo: “Cái rắm ấy, có người đến xem anh ta tập luyện, sao mà không nghiêm túc cho được.”
“Ai đến xem Chu Cầm chơi đấy?”
Chu Cầm bắt lấy quả bóng rổ, đáp: “Không có ai hết.”
Huấn luyện viên thổi còi, tập hợp các thành viên lại, dặn dò: “Chỉ còn mấy ngày nữa là đến ngày thi đấu.

Tầm quan trọng của cuộc thi lần này không cần nói nhiều, tôi tin là các cậu đều biết rõ.

Tô thấy các cậu có rất nhiều năng lượng, nghe bảo buổi tối còn có vài người đến quán bar rồi tiệm net các thứ nữa đúng không?”
Có vài cậu bé liếc mắt nhìn về phía Diêu Vũ Phàm.
“Diêu Vũ Phàm, buổi tối mấy ngày nay, bọn nhóc các cậu làm cái gì vậy?” Huấn luyện viên nghiêm mặt chất vấn.
“Không có, bọn em không làm gì cả, chi đi dạo loanh quanh một chút thôi.”
“Các cậu còn chê mình chưa đủ mệt đúng không? Sung sức quá nhỉ? Tôi thấy buổi tối các cậu đừng có nghỉ ngơi nữa, dùng hết thể lực ở sân bóng rổ cho tôi.”
Diêu Vũ Phàm nghe huấn luyện viên nói như vậy thì lẩm bẩm: “Còn có người tối nào cũng đi hẹn hò với con gái đấy, e rằng tinh lực với thể lực còn mạnh hơn tôi không biết bao nhiêu lần.”
 
Chu Cầm quay đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu ta một cái.
“Nhìn cái gì mà nhìn, người tôi nói là cậu đấy —- Chu Cầm.” Kẻ gây họa Diêu Vũ Phàm tố cáo: “Thưa huấn luyện viên, cậu ta qua lại với bạn gái! Tất cả bọn em đều nhìn thấy! Nói về thể lực tốt sao, chậc, chúng em còn thua xa Chu Cầm.”
“Không chỉ thể lực kém hơn cậu ấy mà năng lực của các cậu cũng kém hơn nữa.” Huấn luyện viên hổn hển quát.

“Tối nay tất cả ở lại luyện tập cho tôi, ai cũng đừng hòng về trước!”
“Huấn luyện viên!” Chu Cầm lập tức giơ tay.

“Tối hôm nay em….”
Anh chưa kịp nói xong thì đã nhìn thấy Hạ Tang trên khán đài đứng dậy, liên tục lắc đầu với anh, khuôn mặt khẩn trương đế đỏ bừng lên.
Chu Cầm biết ý của Hạ Tang, lời muốn nói cũng kẹt lại trong cổ họng.
Huấn luyện viên nhìn về phía anh với vẻ hơi bất mãn: “Đêm nay cậu bận gì sao?”
“Không có gì ạ.” Chu Cầm liếc mắt nhìn Hạ Tang, lắc đầu nói: “Em có thể ở lại huấn luyện.”
Lúc này sắc mặt của huấn luyện viên mới dịu đi một chút, thổi còi gọi mọi người: “Tiếp tục tập luyện!”
Hạ Tang thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi xuống hàng ghế khán giả.
Có thể đi biển hay không chỉ xếp thứ nhì, huấn luyện viên mới là quan trọng nhất.

Hạ Tang không muốn Chu Cầm vì cái nhỏ mà mất cái lớn, làm trễ nãi thời gian tập luyện quý báu, để người khác đuổi kịp được anh.
Có lẽ cũng bởi vì cô đến từ “trong lòng địa ngục” —- Trường trung học số 1 Nam Khê, nơi mọi người giành giật từng dây thời gian, sợ bị người khác vượt lên trước.
Hạ Tang lấy ra một quyển sách vật lý nhỏ to khoảng chừng một bàn tay, bắt đầu ngồi tự học.
Chu Cầm đang cố gắng, vậy cô nhất định cũng phải nỗ lực.

Tuy một người là thể lực, một người trí tuệ, nhưng cả hai đều có cùng một mục tiêu.

Cô muốn đi cùng anh trên một con đường.
Tương lai, cả đời, mãi mãi.
Trong thời gian nghỉ lúc luyện tập, Chu Cầm đi đến dưới khán đài nơi Hạ Tang ngồi, nói với cô: “Trễ lắm rồi, em về nghỉ ngơi đi, đừng đợi anh.”
“Em về cũng không nghỉ ngơi được, ở đâu cũng phải học thôi.” Hạ Tang giơ quyển sách đề trong tay lên.

“Đừng để ý đến em, anh tập luyện của anh đi.”
Chu Cầm chạy thêm vài vòng nữa, cuối cùng vẫn không yên lòng, bảo: “Em ngồi ở đó gió lùa bốn phía, vẫn nên trở về đi thôi.”
“Em không lạnh.” Hạ Tang không nhịn được, nói: “Trước đây có thấy anh lằng nhằng như vậy đâu.”
Chu Cầm ném chiếc áo khoác thể thao của mình qua: “Cầm lấy.”
Hạ Tang nhanh chóng đứng dậy nhặt chiếc áo.
“Đắp lên chân.”
“Em biết rồi, anh mau đi đi.”
Chu Cầm một lần nữa trở lại sân vận động, tập luyện thi đấu cùng các thiếu niên.
Hạ Tang đưa áo lên mũi hít hà, quần áo của anh không cần biết đã mặc hay chưa, tất cả đều sạch sẽ, không có mùi gì cả.
Cô giũ áo ra rồi khoác lên đầu gối, bởi vì Chu Cầm nhất định sẽ mượn cô hội dẫn bóng để kiểm tra xem cô có ngoan ngoãn nghe lời hay không.
Hạ Tang không muốn anh phải bận lòng nên đều ngoan ngoãn làm theo cả.
Trong sân tập vang lên tiếng đập bóng rổ, còn có tiếng hò hét sôi nổi của các thiếu niên.

Chẳng mấy chốc, Hạ Tang đã buồn ngủ làm một con “chim gõ kiến”.
Không biết bao lâu đã trôi qua, trong sân cũng dần dần yên tĩnh lại.
Hạ Tang giật mình một cái.

Sau khi tỉnh dậy, cô phát hiện trên sân bóng rổ chỉ còn lại lác đác một vài người.

Tất cả đều đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Mà Chu Cầm thì đang ngồi ở ngay bên người cô, như cười như không nhìn cô, chẳng biết đã nhìn bao lâu rồi.
“Xong rồi sao?” Cô như vừa tỉnh khỏi cơn mơ, mở to mắt mơ màng nhìn anh: “Em cảm giác chưa được bao lâu cả.”
“Mười giờ rồi.” Chu Cầm bấm điện thoại.

“Em đã ngủ hai tiếng.”
“Lâu như thế sao!”
“Ngủ ngon nhỉ, anh ở bên dưới mà cũng nghe thấy tiếng ngáy ngủ của em.”
“Không thể nào!” Hạ Tang đỏ bừng mặt.

“Không đời nào em lại ngáy!”
Tiên nữ làm sao có thể ngáy ngủ được, cô tuyệt đối không thừa nhận.
Chu Cầm lấy chiếc áo khoác nhăn nhúm trên đùi cô, đứng dậy nói: “Đi thôi.”
“Vâng.”
Hạ Tang đứng lên, lại cảm giác chân mình hơi bủn rủn, thế nên cô gọi anh lại: “Anh Cầm…..”
Chu Cầm tùy ý khoác chiếc áo lên vai, tay kia ôm bóng, quay đầu nhìn về phía cô.
Cô gái nhỏ chỉ chỉ chân mình, nói với vẻ vô tội: “Chân em tê hết cả rồi.”
“Nên?”
“Anh Cầm, cõng em đi.”
Cô giang hai cánh tay ra với anh.
 
——oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN