Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Chu Cầm, Hạ Tang đỡ anh về nhà.
Mặc kệ ánh mắt tò mò của một đám họ hàng trong sân, Chu Cầm kéo Hạ Tang đi thẳng vào phòng rồi khép cửa lại.
Hạ Tang đã đến phòng của anh nhiều lần rồi, cô cảm thấy quen thuộc và gần gũi, bước đến bên giường hỏi: “Em có thể ngồi xuống giường được không?”
“Em muốn ngồi ở đâu cũng được.”
Hạ Tang ngồi xuống, sờ sờ tấm ván giường cứng chắc: “Giường như thế, chắc chắn em không ngủ được.”
“Anh có mời em ngủ lại đâu.”
“Em nói thế thôi!”
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, chất giọng the thé của Hồ Chỉ Ninh truyền đến: “Chu Cầm, cô ta là ai vậy!”
Chu Cầm mở hé cửa phòng ra, nói một tiếng thô lỗ: “Cút.”
Dứt lời, anh liền đóng cửa lại đánh “sầm”.
Hồ Chỉ Ninh ở ngoài cửa giận muốn điên lên.
Hạ Tang nghiêng đầu hỏi: “Chu Cầm, cô ấy… là ai vậy?”
Chu Cầm hững hờ giải thích: “Nhà hàng xóm, nhận bố anh làm bố nuôi.
Bố anh coi cô ta như con gái ruột thật, ngày nào cũng sang nhà bọn anh.”
Hạ Tang gật gật đầu: “Vậy chắc cô ấy không chỉ muốn làm con gái nuôi đâu nhỉ.”
Chu Cầm dựa vào bàn, hai tay tùy ý đút vào túi, cười nhẹ nhìn cô: “Tang Tang, em ghen à?”
“Không có.” Hạ Tang nhún vai, thản nhiên nói: “Em tùy tiện hỏi chút thôi.”
“Thật sự chỉ là tùy tiện như vậy thôi sao??”
“Vô cùng tùy tiện.”
Rất nhanh, cửa phòng lại bị gõ, là tiếng của bố anh – Chu Thuận Bình: “A Đằng, con dẫn con gái nhà người ta vào phòng làm gì vậy! Còn khóa cửa nữa! Mau mở cửa ra cho bố!”
Chu Cầm mất kiên nhẫn đi đến gần cánh cửa, nói vọng ra: “Trong nhà nhiều người như thế, con có thể làm gì được đây.
Con nói chuyện với cô ấy một chút.”
“Nói chuyện mà cần phải khóa cửa nữa sao? Để cửa mở rồi nói.”
“Được rồi mà, bố cho bọn con chút riêng tư đi, cả nhà đều ở đây, con có thể làm gì được cơ chứ.”
Chu Thuận Bình cũng biết với tính tình con trai thì sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng, nhưng ông vẫn không yên tâm dặn dò: “Bố ở ngay bên ngoài đấy nhé.”
“Con biết rồi.”
Chu Cầm xoay người, Hạ Tang tò mì nhìn anh: “A Đằng?”
“Tên mụ ấy mà.” Chu Cầm hơi xấu hổ xoa xoa cái mũi: “Bố anh hy vọng anh có thể lên như diều gặp gió, thăng quan tiến chức vùn vụt [1].”
[1] Chữ “腾” trong tên “A Đằng” mà bố Chu Cầm gọi có nghĩa là vọt lên cao.
“Nghe hay ha.”
“Cái tên này có gì đâu mà hay.”
“A Đằng ~”
Chu Cầm nghe Hạ Tang mềm mại đọc hai chữ này, chẳng hiểu tại sao lại cảm thấy sống lưng tê dại.
“Em vẫn nên gọi tên anh đi.”
“A Đằng.”
“Đừng gọi nữa.”
“A Đằng A Đằng A Đằng.”
“Ừ ừ ừ.” Cô gái nhỏ thích gọi, anh cũng liền đáp lại cô.
“Được rồi.”
Chợt nhớ đến điều gì đó, Chu Cầm lấy từ trong ngăn kéo ra một cây đàn Ukulele màu nâu nhạt từ trong tủ, đưa cho cô: “Em có từng chơi cái này chưa?”
“Đàn ghi-ta nhỏ à.” Hạ Tang nhận lấy cây đàn Ukulele, khẽ gảy một cái, âm sắc nhẹ nhàng êm tai: “Ở đâu thế?”
“Triệu Húc Dương cố ý đi học để theo đuổi con gái nhà người ta.
Gảy đàn suốt mấy ngày ở dưới lầu ký túc xá nữ, kết quả bị giội nước lạnh, nản lòng thóai chí vứt nó đi, nhưng anh nhặt về, học chơi theo hướng dẫn trên mạng.”
“Anh học được bao lâu rồi?”
“Hơn một tuần.”
“Vậy anh đàn cho em nghe đi?”
Chu Cầm từ chối: “Không đàn.
Người nào đó bảo mình ghét đàn violin.
Anh học uổng công rồi.”
Hạ Tang chống tay xuống giường, cười hỏi: “Làm sao, anh còn muốn chơi đàn Ukulele để hợp tấu violin với em hả?”
“Anh không xứng.” Chu Cầm nói.
“Nhưng thỉnh thoảng… Anh cũng muốn cùng em ca hát một chút.”
Hạ Tang nói, giọng điệu mềm mại, hơi chút nũng nịu và yếu đuối: “Vậy anh đàn cho em nghe trước đi, em cân nhắc thêm xem mình có muốn thích đàn violin một lần nữa hay không.”
“Để anh thử xem.”
Chu Cầm treo áo khoác lên móc, để lộ chiếc áo len màu xám bên trong, điểm xuyết hoàn hảo cho dáng người cao thẳng cân xứng của anh.
Anh xách chiếc ghế làm bằng gỗ đến, ngồi xuống trước mặt Hạ Tang, cầm lấy cây đàn Ukulele, nhẹ nhàng bấm một vài phím chỉnh.
“Em muốn nghe bài gì?”
Hạ Tang không kìm lòng nổi, ngồi xuống bên cạnh anh, hai người kề cùng một chỗ: “Anh còn ở đây mà khoác lác lung tung, học được bài nào thì đàn bài đó.
Em chọn bài sợ anh lại không đàn được.”
Chu Cầm cười nhạt, gảy một chuỗi giai điệu đẹp đẽ.
Tư thế đánh đàn của anh cũng vô cùng chuyên nghiệp, những ngón tay dài và đầy đặn lướt trên dây đàn.
Dưới ánh sáng êm dịu ấm áp, xương mu bàn tay chuyển động nhịp nhàng, trông tuyệt đẹp.
Hạ Tang chống cằm, nghiêm túc nhìn anh.
Hàng mi của anh vừa mịn lại mảnh dài, mí mắt mỏng hơi rủ xuống, nhưng trong đồng từ có ánh sáng, lúc thì nhìn dây đàn, lúc lại nhìn sang cô.
Chu Cầm không chỉ chơi đàn mà còn ngâm nga theo giai điệu, dù ca từ nghe không rõ nhưng giọng hát của anh rất có từ tính, nghe như một bản nhạc ballad.
“Thế nào?”
Hạ Tang nhìn anh đầy mê đắm: “Thật sự là anh….
mới chỉ học có vài ngày thôi đấy à?”
“Ừ.”
Cô ôm cánh tay anh, cảm thán: “A Đằng, anh thật là….
Đường nào cũng về La Mã [2], anh đừng chơi bóng rổ nữa, anh vào showbiz làm người nổi tiếng đi!! Anh nhất định có thể trở thành lưu lượng [3]!”
[2] Ý nghĩa sâu xa của câu nói này có nghĩa là một việc làm thì có thể có nhiều cách để đi đến thành công, mọi việc còn tùy thuộc vào con đường bạn chọn để đi.
Khi quyết định một vấn đề chúng ta hoàn toàn có thề suy nghĩ rộng ra nhiều hướng, nhiều phương pháp để giải quyết vấn đề đó.
[3] Lưu lượng là cụm từ đặc biệt của showbiz Hoa ngữ dành riêng cho những minh tinh sở hữu lượng fan hâm mộ hùng hậu, gây hiệu ứng lớn và độ phổ biến tới mức dù không phải fan nhưng nhắc tới ai ai cũng biết.
Cách để nhận biết lưu lượng chính là các ngôi sao này xuất hiện ở bất cứ đâu cũng gây sự chú ý lớn, chỉ cần một chút động tĩnh dù chỉ là nhỏ nhất cũng có thể thu hút lượng lớn người quan tâm, theo dõi…
Chu Cầm buông cây đàn Ukulele xuống: “Nếu anh trở thành lưu lượng, vậy em thì sao?”
“Em sẽ làm fansite của anh! Em nhất định sẽ theo đuổi anh, trở thành fan não tàn nhất của anh!”
Chu Cầm đưa tay xoa đầu cô: “Bây giờ em đã ngốc lắm rồi.”
Cô bĩu môi: “Em còn muốn nghe nữa, em đàn tiếp đi.”
“Em muốn nghe bài gì?”
“Nhạc ballad, anh đàn bài nào cũng được.”
Chu Cầm lại cầm cây đàn Ukulele lên, gảy một chuỗi giai điệu vô cùng yên bình, nhẹ nhàng hát —-
“Đâu chỉ men say ngày hôm quá khiến tôi rơi lệ, đâu chỉ sự dịu dàng của em khiến tôi lưu luyến mãi không rời.”
“Những cuộc chia ly luôn ở vào tháng chín, hồi ức là những nỗi nhớ nhung sầu buồn… Trong thành phố nhỏ mưa triền miên này, tôi sẽ chẳng bao giờ quên em.”
*Đây là bài hát Thành Đô của Triệu Lôi.
Chu Cầm đàn xong bài này, anh ngẩng đầu nhìn về phía cô, lại nhận ra mắt cô ươn ướt.
“Sao thế?”
Hạ Tang đột nhiên vươn tay ra vòng qua cổ Chu Cầm, nhẹ nhàng ôm lấy anh, im lặng….
không nói gì cả.
Chu Cầm ngửi thấy mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt của cây sơn chi trên người cô gái.
Anh cầm cây đàn, không dám chạm vào cô.
“A Đằng.”
“Hửm?”
“Anh đẹp trai quá đi.”
Chu Cầm nghe thấy giọng cô gái nhỏ không ổn, hình như có chút nức nở, anh bất đắc dĩ cười nói: “Anh đẹp trai đến nỗi em phát khóc sao?”
Hạ Tang bị những lời này của anh chọc cười, cô dán môi lên cổ anh, nói nhỏ: “Em muốn mình và anh tốt hơn một chút.”
“Làm sao để tốt hơn?”
“Em không biết nữa.” Cô hít một hơi, buồn bực bảo: “Sau này hẵng nói.”
“Vậy là em cố ý làm anh ngủ không yên rồi.”
Hạ Tang buông Chu Cầm ra, nghiêng đầu nhìn anh, vươn tay sờ vết sẹo phía dưới lông mày của Chu Cầm: “A Đằng, em thích tên của anh, thích vết sẹo của anh, cũng thích quần áo và giày thể thao của anh nữa.”
Chu Cầm nắm lấy tay cô, đưa lên môi mình một lần nữa, nhẹ nhàng hà hơi rồi hôn lên đầu ngón tay cô: “Bây giờ anh chỉ có thể cho em thứ này thôi.”
….
Chu Cầm tiễn Hạ Tang lên xe xong, về đến nhà đã là gần mười hai giờ đêm.
Họ hàng thân thích đã về hết, bố anh dọn dẹp bàn ăn rồi treo pháo trong sân.
Chu Cầm nhận lấy chiếc bật lửa trong tay ông, ngọn lửa bùng lên trong gió, anh bịt tai lùi về sau mấy bước, pháo nổ vang lên đùng đoàng đinh tai nhức óc.
Chu Cầm mượn ngọn lửa của chiếc bật lửa, cúi đầu châm điếu thuốc.
Chu Thuận Bình nói với anh: “Vừa rồi Hồ Chỉ Ninh khóc một trận to.”
“Khóc cái gì.” Chu Cầm kẹp điếu thuốc, khuôn mặt lộ vẻ hờ hững không quan tâm.
“Nó khóc cái gì, chẳng lẽ con không biết sao?”
“Cô ta là con gái nuôi của bố chứ có phải của con đâu.”
Chu Thuận Bình khẽ hừ một tiếng: “Con bảo một cô bé ngoan hiền, có đủ bố đủ mẹ, khi không lại chạy đến nhà chúng ta giúp làm hết việc này đến việc kia, chỉ là vì người bố nuôi trên danh nghĩa là bố thôi ư?”
“Vậy chứng tỏ bố con vẫn hấp dẫn như xưa, ăn sạch lớn nhỏ.”
“Nói cái gì đâu không!” Chu Thuận Bình nổi giận, giơ chân định đá Chu Cầm, nhưng anh đã nhanh nhẹn tránh đi, đỡ cửa: “Con là người bệnh đó, bố cẩn thận một chút đi, đá hỏng con rồi không còn ai phụng dưỡng bố khi về già đâu!”
“Cái miệng của con….”
Chu Thuận Bình chỉ vào Chu Cầm, thật sự là giận vừa tức, theo tính tình của ông khi còn làm võ sư năm đó, nhất định phải đánh anh một trận: “Sao Hồ Chỉ Ninh lại thích thằng nhóc như con chứ!”
Khóe mắt Chu Cầm nhếch lên tạo thành ý cười, anh nói đùa: “Con không yêu sớm.”
“Vậy vừa rồi con với con gái nhà người ta ngồi nói chuyện trong phòng lâu như vậy là nói cái gì thế!”
“Âm nhạc và nghệ thuật.” Chu Cầm thuận miệng đáp.
“Chỉ đơn thuần là nói chuyện phiếm thôi, ngoài ra không làm gì hết.”
Chu Thuận Bình hiểu rõ con trai, lúc trước có rất nhiều cô gái theo đuổi anh, nhiều đến nỗi đếm không xuể, nhưng ông cũng chưa từng thấy anh năm lần bảy lượt đưa cô gái nào về phòng.
Ngay đến Hồ Chỉ Ninh, bình thường hay đến nhà làm khách cũng không được phép đi vào phòng của anh.
Lần này tám chín phần là động tâm rồi.
“A Đằng, cô bé vừa rồi trông gia giáo quy củ, chắc là con gái của một gia đình tốt nhỉ.”
“Được rồi bố, những lời tiếp thôi bố có thể ngừng, con biết bố muốn nói gì.”
“Vậy bố muốn nói gì?”
“Chẳng qua là nói con trèo cao không nổi đại loại vậy, đúng không?”
“Tìm một người như Chỉ Ninh ấy, yên phận ổn định có gì mà không tốt chứ hả con.”
“Hồ Chỉ Ninh mà yên phận ổn định?” Chu Cầm cười.
“Lúc cô ta đến quán bar với hộp đêm chơi chắc là bố đã đi ngủ rồi.”
“Con đừng có nói bậy bạ.” Chu Thuận Bình thở dài.
“Bây giờ con còn trẻ, chưa hiểu rõ, những cô gái có điều kiện quá tốt….
không thể giữ được đâu.”
“Cô ấy không phải mẹ, cô ấy sẽ không rời bỏ con.”
Chu Cầm dập điếu thuốc trong tay, xoay người đi về phòng.
Trong phòng vẫn còn sót lại mùi hương dịu dàng của cô gái.
Chu Cầm hít một hơi thật sâu, ngồi xuống ghế, ôm cây đàn Ukulele tùy ý gảy một cái, như thể vẫn còn đang chìm đắm trong ký ức vậy.
Anh lấy ra từ trong ngăn kéo một tờ ghi chú, trên tờ giấy ghi chú có hai hàng chữ —-
“Tôi thật sự rất thích cậu, là loại thích mà cậu không thể nào tưởng tượng nổi, cậu nhất định phải là của tôi.”
“Tôi biết, nhưng tôi không xứng.”
Dòng trước là Tống Thanh Ngữ viết, dòng sau là Hạ Tang bắt chước chữ viết của anh trả lời cho Tống Thanh Ngữ.
Chu Cầm tựa vào bệ cửa sổ, nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, sau đó lại liếc nhìn dòng chữ sau trên tờ giấy ghi chú, lẩm bẩm nói: “Em cũng cảm thấy anh không xứng sao?”
Chu Cầm xé tờ giấy ghi chú.
Anh không tin vào thứ này.
——oOo——