Tóc Mây Thêm Hương - Chương 13: Đặt mình trên lầu cao
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
45


Tóc Mây Thêm Hương


Chương 13: Đặt mình trên lầu cao


Nghe thấy Thế tử chế nhạo như vây, Lạc Vân chỉ biết giả vờ không nghe thấy, cúi đầu càng thấp một chút.

Nàng mặc dù không rõ Hàn Lâm Phong là người như thế nào, nhưng những người lêu lổng cùng với hắn kia không phải hạng tốt đẹp gì, cái gọi là vật họp theo loài, bị người ta ghét bỏ, dù sao cũng tốt hơn so với việc bị sắc đẹp quấn quýt si mê.

Nàng ngược lại hy vọng rằng Thế tử gia cứ một mực cao điệu thanh nhã như vậy, không chịu khuất phục trước sự thấp kém.

Sau khi nói xong, Thế tử gia tựa hồ không còn hứng thú, không muốn tiếp tục trò chuyện với nữ tử thương nhân nữa, vòng qua Tô Lạc Vân, nhanh chóng rời đi.

Đợi Hương Thảo đỡ nàng dậy, Lạc Vân mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm: Vị Hàn Thế tử kia có lẽ bởi vì cảm thấy nhàm chán nên mới cùng nàng nói tầm phào hai câu, cũng không phải là vì biết được nguồn gốc của bức thư nặc danh.

Chỉ là khi nghe Hương Thảo miêu tả, hắn là một công tử son phấn được nuôi trong xa hoa. Nhưng lúc nàng trò chuyện với hắn, mặc dù ngữ điệu hắn chậm rãi, song lại ẩn ẩn một áp lực vô hình, khiến người ta có chút không thở nổi.

Bất luận như thế nào, dạng tay chơi không ra gì này, vẫn nên cách càng xa càng tốt!

Đến khi Tô Lạc Vân trở về, phụ thân đã ở đó, không thể đợi mà hỏi nàng lúc vào phủ đã trải qua chuyện gì.

Nghe xong từ đầu đến cuối, Tô Hồng Mông vẫn chưa thỏa mãn: “Rồi sao? Xong rồi?”

Tô Lạc Vân chậm rãi tháo trâm cài tóc: “Công chúa vốn dĩ muốn hỏi cách để khắc phục Long Tiên hương, hỏi xong cũng không nói gì nữa. Con cũng không thể sống chết ở lại phủ Công chúa chờ dùng cơm… Đúng rồi, tiền tháng này con vẫn chưa có, gạo thóc trong nhà con không nhiều, Điền ma ma cũng không nấu dư cơm, phụ thân nếu muốn ở lại đây ăn cơm, e rằng phải bảo gã sai vặt đến tửu lâu mua một hộp về.”

Tô Hồng Mông mất hứng phất tay áo: “Đi, nhìn bộ dạng như khúc gỗ này của con ta nuốt trôi được mới là lạ! Muội muội con sắp phải lập gia thất, tiền trong nhà phải tiêu nhiều, người không có chuyện gì làm như con, tiêu dùng ít một chút!”

Nói xong, ông ta sai Hương Thảo bỏ số đồ trang sức mà ông ta mua cho Tô Lạc Vân vào hộp. Nếu là tiền của công, ông ta muốn đem về, bỏ vào trong kho, đến ngày sau nếu Lạc Vân muốn dùng, có thể đến nhà kho lấy.

Khi Tỳ Hưu lão phụ thân mang theo hộp trang sức rời đi, Lục gia Lục Linh Tú cũng tới để hỏi han tình hình bạn tốt vào phủ Phò mã thế nào.

Tô Lạc Vân cảm kích vì Lục Linh Tú đã giúp nàng giật dây. Dù sao nếu không có Lục tiểu thư, nàng cũng không có khả năng đoạt được trạch viện này từ tay phụ thân mình.

Nàng bảo Điền ma ma mang tới hai loại đồ trang sức và hương liệu đã chuẩn bị từ sáng, tặng cho Lục Linh Tú.

Lục Linh Tú lại không vui: “Bây giờ ngươi lại khách khí với ta như vậy, chẳng qua chỉ là nhân tiện mà thôi, ngươi cần gì phải tốn kém như thế… Chẳng lẽ ngươi vẫn còn để ý ca ca ta, muốn phân rõ ranh giới với ta sao?”

Tô Lạc Vân mỉm cười nói: “Dù sao cũng chỉ là đồ trang sức tốt, điêu khắc cũng coi như tinh xảo, bây giờ ta mù, cái gì đẹp cũng không thưởng thức được, không bằng cho người biết cách thưởng thức, chẳng lẽ ngươi ghét bỏ chúng không đủ quý báu, không muốn nhận?”

Nghe nàng nói như vậy, Lục Linh Tú cười khổ: “Ta nào dám ghét bỏ ngươi, trước kia trong số chúng ta, chỉ có ngươi là biết cách ăn mặc nhất… Nếu ngươi thật sự muốn cám ơn ta, số lễ này không cần thiết, chỉ cần đồng ý với ta một chuyện là được – huynh trưởng huynh ấy… muốn gặp ngươi một lần…”
Không đợi Tô Lạc Vân từ chối, Lục Linh Tú vội la lên: “Ta biết ngươi không muốn cùng ca ca ta có nhiều liên lụy, cho nên cũng không phải chỉ có hai người, mà là ta sẽ tiếp khách, đến trà lâu cùng uống một chén. Nếu như người khác nhìn thấy, chỉ cần nói trùng hợp gặp nhau là được… Chuyện đột ngột xảy ra lúc trước, ca ca ta thống khổ cũng không ít hơn ngươi. Nhưng ngươi lại quyết tuyệt như vậy, không chịu gặp huynh ấy. Trong hai năm qua, ta mắt thấy ca ca từ một lang quân thích cười, trở nên sầu não uất ức. Ngươi hãy thương xót huynh ấy một chút, chẩn trị cho bệnh nhân bệnh tình đang nguy kịch, ít nhất cũng phải kết thúc nỗi nhớ nhung của ca ca.”

Theo lý, Tô Lạc Vân vốn không muốn gặp lại Lục Thệ. Nhưng nàng luôn không muốn nợ nhân tình, đã thiếu của Lục Linh Tú, tóm lại phải trả. Sau khi suy nghĩ trái phải một phen, cuối cùng nàng đã gật đầu đồng ý.
Địa điểm gặp mặt lần này được chọn là tại một trà lâu thanh lịch tao nhã ở Tây kinh.

Hôm đó Lục Linh Tú quả nhiên như lời nói của nàng ta, cùng nhau tới. Cùng nàng ta đến là một thanh niên tuấn tú nhã nhặn, chính là Lục gia công tử Lục Thệ.

Lục gia mặc dù trước kia lập nghiệp nhờ thêu phường, thế nhưng hai đời gần đây dần dần chuyển sang hoạn lộ.

Nhất là Lục Thệ, từ nhỏ đã thông minh, đồng thí lúc trước xếp thứ nhất, văn chương viết được phu tử của các thư viện lớn liên tiếp tán thưởng, nói thẳng kẻ này tương lai rất có triển vọng.

Nếu không phải Tô Lục hai nhà một sáng đính hôn, bậc tài tuấn này đã sớm có người đính hôn từ lâu rồi. Nhưng ngay cả khi không có hôn ước, Lục Thệ trước đó cũng đã đối với Tô Lạc Vân vừa thấy đã yêu.

Theo lời hắn, nữ tử yêu kiều yểu điệu chỗ nào cũng có, nhưng người mà có thể nghiêm nghị cẩn trọng không kém gì nam tử, chỉ có mỗi mình Tô gia Vân nhi.
Chỉ là Lục Thệ không ngờ tới, tính cách quả quyết từng được hắn tán thưởng không thôi, lại giống như thanh kiếm cắt tóc xanh, gọn gàng mà linh hoạt như vậy… Nghĩ đến hôm nay rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy Lạc Vân, Lục Thệ nhịn không được mà trở nên kích động, âm thầm thề rằng nhất định phải thuyết phục được Lạc Vân hồi tâm chuyển ý.

Đến lúc đó, coi như mối hôn sự của hắn với Tô Thải Tiên, cũng không còn tiếc nuối gì nữa!

Lục gia huynh muội tới đã sớm, không ngờ Tô Lạc Vân còn tới sớm hơn, không biết đã chờ ở phòng trà được bao lâu.

Lục Linh Tú biết huynh trưởng có một bụng lời muốn nói với Tô gia tỷ tỷ, chỉ yên lặng ngồi một bên. Lục Thệ đã hai năm không thấy Tô Lạc Vân, lúc gặp lại nàng, chỉ cảm thấy nàng ngoại trừ vẻ ngoài so với trong trí nhớ càng thêm xuất trần, thì ngay cả tính cách tựa hồ cũng trưởng thành hơn rất nhiều.
Lúc hắn không kịp chờ đợi mà mở miệng, nàng lại nói trước: “Hôm nay Linh Tú mời khách, nói trà lâu này điểm tâm thanh lịch tao nhã, ta thưởng thức một mình thì không hay, liền bảo Hương Thảo mời thêm các đệ muội, bọn họ một lát nữa sẽ đến. Nếu Linh Tú thấy nhiều người quá tốn kém, vậy thì hôm nay ta sẽ mời.”

Quả thật Tô Lạc Vân không phải tới một mình, nàng còn kéo theo đệ đệ Quy Nhạn theo. Lại còn sợ không đủ tránh hiềm nghi, còn sai người mời thêm Thải Tiên và hai huynh đệ Cẩm Quan Cẩm Thành.

Chỉ là Lạc Vân cùng Quy Nhạn đi từ ngõ Điềm Thủy ra, cho nên mới đến sớm hơn nhóm đệ muội một chút.

Lục Thệ vẻ mặt ảm đạm, trong lòng nhất thời không nói nên lời, chỉ vội hỏi: “Lạc Vân, rốt cuộc ta đã đắc tội gì với nàng, nàng lại tránh ta như thấy xà hạt* vậy?”
*Xà hạt: Rắn cạp nia.

Lạc Vân muốn nói, nhưng lại cảm thấy đầu lưỡi chua xót.

Lục Thệ là một công tử khiêm nhường, ngày thường chưa bao giờ gây gổ với người khác, làm sao có thể đắc tội với nàng? Lúc trước khi nàng bị mù ngoài ý muốn, ngoại trừ có chút tự ti mặc cảm, điều khiến nàng không muốn liên quan tới Lục Thệ, thật sự nguyên nhân là do mẫu thân Lục Thệ là phần nhiều.

Đinh thị thường xuyên kết giao, thời điểm tương giao với Lục phu nhân cũng tận lực phụ họa, hai người có thể gọi là khuê trung mật hữu*. Trước kia, Đinh thị thường xuyên ở trước mặt Lục phu nhân kín đáo dèm pha nàng, cho nên Lục phu nhân cũng không thích Lạc Vân lắm.

*Khuê trung mật hữu: bạn bè thân thiết.

Lục phu nhân cảm thấy Lạc Vân trông có vẻ rất khôn khéo, còn Thải Tiên kia lại không có tâm nhãn, dù gì thì khi sống chung, các bà bà đều không thích con dâu chiếm mất hào quang của mình.
Nếu không phải vì sự kiên trì của nhi tử, Lục phu nhân hẳn đã một sáng chọn Thải Tiên.

Cho nên Lạc Vân rõ ràng: Một người mù như nàng, nếu như thật sự cùng Thải Tiên tranh đoạt, đến Lục gia, thì Đinh thị kia có thể từ bỏ ý đồ sao? Trong đó chuyện xúi giục tất sẽ không thiếu.

Lục Thệ là một đứa con có hiếu, sẽ không ngỗ nghịch với mẫu thân, mà tính nàng thì không chịu thua, về sau trạch viện Lục gia há có thể thanh tịnh sao?

Lục Thệ giống đệ đệ Quy Nhạn, đều là học giả, tinh lực vốn không nên hao phí ở trong nội trạch. Đã vậy, chi bằng một sáng thay hắn bớt đi chút phiền phức.

Lạc Vân khi đó đã suy nghĩ rất lâu, sau khi suy nghĩ rõ ràng, coi như cho dù tiếc đến đâu, cũng quyết định vung kiếm chặt đứt tơ tình.

Hiện tại nghe thấy Lục Thệ nhất định phải có được đáp án, nàng nghĩ nghĩ rồi khẽ nói: “Duyên phận có sâu có cạn, ta và ngài duyên phận có lẽ không thể thành phu thê. Ta bây giờ không muốn gả, sao ngài lại phải chấp niệm những thứ đó, chỉ cần tương lai chung sống với Thải Tiên thật tốt là được.”
Lục Thệ không tin Tô Lạc Vân lại có ý chí sắt đá như vậy, trầm giọng nức nở nói: “Lúc trước mẫu thân một mực không chịu để nàng qua cửa, ta một mực cãi lại. Mãi đến sau đó, mẫu thân ta nói nàng sẽ cùng Thải Tiên cùng nhau qua cửa, lúc đó là mới đồng ý mối hôn sự này! Nếu như ta biết nàng lại buồn bực như thế, ta liều chết cũng không đồng ý. Nhưng sao nàng lại không muốn? Là oán ta mềm yếu, đồng ý cưới muội muội của nàng? Hay là oán mẫu thân của ta ghét bỏ nàng? Nếu thật là như vậy, sao nàng lại không tin ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn?”

Tô Lạc Vân trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: “Muốn chơi trò chơi không?”

Dứt lời, nàng chỉ tay sang một hành lang ở một bên trà lâu, nơi có một lầu thang dự phòng đang được sửa chữa. Cái thang kia chỉ có khung thang và bậc thang, nhưng không có tay vịn bảo vệ, bước lên lại rung lắc kẽo kẹt.
“Ta chỉ muốn thuận tiện thôi, từ đây tới đó ta đã nhớ kỹ đường đi, ngài có dám bịt kín mắt, sau đó nghe theo chỉ dẫn của ta đi xuống lầu thang này không?”

Lục Thệ không biết vì sao Lạc Vân lại kéo mình tới nơi này, nhưng nàng đã bướng bỉnh nói như vậy, hắn sẽ làm theo.

Khi hắn ra khỏi phòng trà, lúc nhìn thấy thang lầu bên ngoài, thấy nó dốc đứng, hai bên không có tay vịn ngăn cản thì không khỏi sững sờ – cái thang này nếu như trượt chân, rơi xuống chỉ sợ gân cốt đứt gãy từng khúc.

Không đợi hắn nghĩ nhiều, Quy Nhạn đã đi tới dùng khăn che mắt hắn lại, sau đó lại dẫn hắn đi vòng quanh vài lần.

Đúng lúc này, giọng nói trong trẻo của Lạc Vân truyền đến: “Công tử di chuyển sang bên trái, bước lên phía trước bốn bước.”

Lục Thệ đành phải dựa theo lời Lạc Vân nói mà chậm rãi thăm dò về phía trước, thế nhưng thời điểm hắn đi đến bước thứ tư, lại phát hiện một nửa bàn chân đang lơ lửng trên thông, như thể hắn đã dẫm lên ranh giới bên ngoài của bậc thang.
Hắn lập tức thu chân lại, không tiến bước nữa.

Lạc Vân lúc này lại nói: “Tốt, đã tới lầu thang rồi, xin Lục công tử cẩn thận, chậm rãi bước xuống.”

Lục Thệ chậm rãi thăm dò về phía trước, nhưng lại chậm chạp không dám đặt chân.

Dưới tình huống trước mắt đen kịt một màu, bước trên đất bằng còn không có cảm giác an toàn, huống chi lại nghe một nữ tử mù chỉ dẫn bước xuống lầu thang lung lay sắp đổ, không có tay vịn?

Hắn chần chừ hồi lâu, đầu óc chỉ toàn là hình ảnh tàn tạ dốc đứng của lầu thang vừa rồi, cặp chân kia làm thế nào cũng không thể bước xuống.

Đúng lúc này, Lạc Vân lại nói: “Quy Nhan, tháo khăn cho Lục công tử đi.”

Lúc khăn lụa được được tháo ra, Lục Thệ sửng sốt, hắn không phải đang đứng ở lầu thang bên cạnh, mà chỉ đang đứng ở hành lang mà thôi! Trước mắt chỉ có một bậc thang, nhắm mắt bước xuống cũng không thể ngã.
Hắn cảm thấy bị trêu chọc, tính tình ôn nhu cũng phải hoang mang: “Lạc Vân, sao nàng lại trêu đùa ta như vậy?”

Tô Lạc Vân lại khẽ cười khổ: “Dù ngài có thể tự giác chăm sóc ta, nhưng sao có thể hiểu được tâm trạng của một người mù? Lúc hai mắt tối mù, ta cảm thấy giống như bị cô lập trên bậc thang nguy hiểm kia, không biết một bước bước ra có sai không, một khắc sau đó có bị thịt nát xương tan không. Cho nên cho dù có người tốt chỉ dẫn, ta cũng không muốn hoàn toàn dựa dẫm vào người khác. Lục công tử… cảnh ngộ của ta và ngài ngày hôm nay, không liên quan gì đến người ngoài. Chỉ là ta không muốn bước một bước kia mà thôi, ngài cần gì phải canh cánh trong lòng?”

Lục Thệ ngây người ở nơi xa, đột nhiên hiểu rõ thiên cơ trong lời nói của Tô Lạc Vân.

Lục gia đối với hắn mà nói là một nơi ấm áp hắn được sinh dưỡng mà lớn lên. Thế nhưng đối với một người mù bất lực như Lạc Vân mà nói, nó là một tòa lầu cao không có tiền đồ, mặc dù hắn bảo đảm đi bảo đảm lại, nhưng nàng vẫn không muốn đem vận mệnh của mình đặt trên lầu cao kia.
————-HẾT CHƯƠNG 13————-

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN