Phía sau lăng viên chôn cất đế vương trên ngọn núi đó, bây giờ cũng có các bia mộ của những người nổi danh các tầng lớp xã hội, có thể xưng là một thánh địa.
Kết quả thực thi chính sách mới – ruộng đồng chia đều, không ít người tị nạn tìm đất khai hoang, lại không cẩn thận “xâm chiếm” lăng viên của đế sư Vương Thừa Cựu, dẫn đến chuyện ngoài ý muốn.
Vị Vương Thừa Cựu này chính là hai đời đế sư, cũng đã từng là ân sư vỡ lòng của Thánh Đức tiên đế. Khi còn sống vinh sủng, sau lưng mang hiền danh, trên dưới đại Ngụy triều ai không biết?
Ông ấy cũng là người của Trường Khê Vương gia. Tuy là Vương gia nhưng vì âm mưu của Vương hoàng hậu, hoàn toàn mất đi danh tiếng, còn bị bắt không ít người. Nhưng là thế gia trăm năm, cây lớn cành nhiều, không ít những nhánh chi khác hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng.
– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
Kỳ thật những người tị nạn khai khẩn đất hoang gần với lăng viên của vị Đế Sư này, nhưng lại là cách một con suối, cũng không phải là đi đào móc đất trong lăng viên.
Chỉ là trước kia dân bản địa đều biết mảnh đất kia là lăng viên của Đế Sư, nên không ai đến gần hai khẩn đất đai trêu chọc Vương gia đại hộ nơi đó.
Thế nhưng sau khi có chính sách quân điền, những mảnh đất không chủ kia được người người tranh đoạt khai khẩn, tăng thêm người đến khai khẩn chính là người từ nơi khác chạy nạn tới đây, không biết quy củ nơi đó, chạm vào rủi ro.
Mặc dù bọn họ không có xâm chiếm ruộng đồng của Vương gia, thế nhưng dòng họ của Vương gia cho rằng một đám dân tị nạn y phục rách nát đào đất rất khó coi, nên khẳng định chắc chắn đây là đào bới căn cơ khí mạch của Vương gia.
Bởi vì xảy ra chuyện của Vương hoàng hậu, vận mệnh của Vương gia đại suy, nhưng lạc đà gầy còn tốt hơn ngựa béo, dù sao vẫn là một gia tộc lớn, nhất là huyết mạch của Đế sư, dựa vào thanh danh hiền nhân, mở không ít học viện ở nơi đó, môn sinh đông đảo, rất nhiều quan lại của đương triều đều từng là học tử của Vương gia, tự nhiên cũng là vô cùng tự tin.
Nếu chỉ là xua đuổi dân tị nạn khai hoang cũng không có gì. Thế nhưng sau cuộc xung đột này vài ngày, trong lăng viên của Vương gia, bia mộ của đế sư Vương Thừa Cựu lại bị người ta đẩy ngã, còn có rất nhiều bia mộ có bút tích thật của danh nhân tưởng nhớ cũng bị đập nát, không cách nào sửa chữa. Chỉ làm cho người đời sau của Đế Sư tức giận đến đấm ngực dậm chân, mắng to thiên hạ ngày càng sa sút, người hiền tài mất hết!
Người Vương gia chắc chắn là dân tị nạn trả thù, mang người vào thôn bắt bớ, kết quả những đám dân tị nạn kia vùng lên phản kháng, còn vô tình làm bị thương một người họ hàng xa của Vương gia, cuối cùng chuyện này càng ngày càng lớn, người của Vương gia không buông tha, vận dụng gia đinh bắt người đi báo quan phủ.
Thế nhưng những người dân tị nạn kia khóc lóc nói, chưa từng làm chuyện thất đức như đào bia mộ này, vì sao bia mộ của người ta đổ sụp, thực sự bọn họ không biết!
Hơn nữa tay chân Vương gia phái tới, làm không ít nông dân lương thiện bị thương. Bọn hắn đều là lao động chính trong nhà, một khi ngã xuống, cả nhà lớn nhỏ không thể tiếp tục sống được nữa.
Kết quả vụ án này, trở thành vụ án đầu tiên của Tô Quy Nhạn sau khi nhậm chức.
Chính hắn cũng không nghĩ tới vừa được điều đến nhậm chức, đã gặp phải một bản kiện cáo phỏng tay như vậy.
Mặc dù biết rõ trừng phạt những nạn dân chạy nạn đến đây, làm dịu đi cơn lửa giận của người đời sau của Đế Sư, thì có thể chấm dứt vụ án này.
Nhưng nhìn những nông phu xanh xao vàng vọt quỳ ở phía dưới, Tô Quy Nhạn thực tế không muốn phán bừa.
Thế là hắn cẩn thận hỏi han, sau khi hỏi nhân chứng, thì mở đường thẩm lý vụ án.
Dù sao dựa vào ranh giới của bia đá, đất mà người dân tị nạn khai khẩn cũng không phải là tài sản riêng của Vương gia.
– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
Mặc dù mộ viên đã bị hủy, thế nhưng trong đêm hôm những người dân tị nạn kia đó đều ở trong nhà, hơn nữa mộ viên có người chuyên trông giữ, bia đá bị đập nát có tiếng động lớn như vậy, cũng không có người phát hiện, đúng là kỳ lạ.
Đã không có căn cứ chứng minh là dân tị nạn đào mộ, không thể chỉ dựa vào phỏng đoán mà phán dân chúng có tội đào mộ, cuối cùng, Tô Quy Nhạn quyết định thả những thôn dân kia ra.
Chuyện này, chính xác là chọc phải tổ ong vò vẽ.
Con cháu đời sau của Đế sư cũng không làm nữa, một mực chắc chắn là người mới nhậm chức ở phủ doãn ỷ mình là đệ đệ của Thái tử phi, mà dung túng dân tị nạn nhục nhã hai đời Đế sư Vương gia.
Kết quả là sau khi Thái Thượng Hoàng được hạ táng, môn sinh và người đời sau của Đế sư đốt giấy để tang, gào khóc, khẩn cầu bệ hạ nghiêm trị dân tị nạn nhục nhã thế gia, còn có điêu dân phủ doãn Tô Quy Nhạn bao che những kẻ kia.
Lão thần toàn triều, có không ít cũng là môn sinh của Đế sư kia, nghe nói mộ của tiên sinh mình bị xô ngã cũng là xấu hổ giận dữ không thôi, vốn cũng không thèm quan tâ m đến chân tướng sự thật, hô to nghiêm trị những tên tị nạn vô pháp vô thiên, còn có Tô Phủ doãn xem thường chức nghiệp.
Phải biết đế sư kia cũng là tiên sinh của tiên đế Thánh Đức, mà bệ hạ là đệ tử dòng chính của Thánh Đức tiên đế, nếu không thể bảo vệ tiên tổ ân sư, thì sẽ khiến học tử trong thiên hạ có bao nhiêu nguội lạnh trong lòng?
Người Vương gia ở đó khóc rống không ngớt, nhưng mà người sáng suốt trên triều đều biết, không biết những người này là bị ai đứng sau lưng đổ thêm dầu vào lửa để làm chuyện này.
Xem ra những người Vương gia này cũng đã nhìn ra, mặc dù tân đế hiện tạo làm việc hơi lưu manh, nhưng lại không phải một hoàng đế chuyên quyền, dù sao từ khi Đại Ngụy khai triều đến nay, cũng có thần tử bị định tội, nhưng chưa từng có tiền lệ “Giết quan văn, để ngăn lời khuyên can.”
Huống chi lần này tên tuổi vị Đế sư được mang lên đến điện này quá lớn, làm bệ hạ không thể không thận trọng. Dù sao thiên hạ Đại Ngụy họ Hàn, một tân đế mới lên ngôi như hắn, nếu chủ trì bất công, chính là kẻ địch của các nho sĩ trong thiên hạ.
Đã như vậy, bọn hắn chỉ cần có lý có chứng cứ, làm ồn ào cũng không sợ bị hôn quân độc tài chặt đầu, làm việc cũng càng thêm không kiêng nể gì cả.
Dù sao chuyện này huyên náo càng lúc càng lớn, rất nhiều học viện do thế gia xây dựng đều đang bàn tán xôn xao, rất nhiều thư sinh tuổi trẻ lòng đầy căm phẫn, đều nói tên tuổi của Đế sư bị dân đen ngu dốt làm tổn hại, đây là thiên hạ sắp diệt vong, xuất hiện Ðát Kỷ Trụ vương.
Rất rõ ràng, Ðát Kỷ cũng không phải chỉ phi tử trong cung, mà là vị thái tử phi trong đông cung kia.
Một nữ tử xuất thân thương nhân, có thể có đức hạnh gì? Dung túng cho đệ đệ của mình mạo phạm Đế sư, thành kẻ thù công khai của người đọc sách toàn thiên hạ!
Trong thời gian đó, những gia đình quyền quý như Lỗ quốc công phủ, đều bàng quan, nhàn nhã nhìn xem náo nhiệt, để xem bệ hạ xử trí như thế nào.
Kỳ thật muốn dập tắt những chỉ trích của quần thần và dân chúng, cũng đơn giản, chỉ cần nghiêm trị người dung túng cho dân tị nạn là đủ.
Thế nhưng vụ án này liên lụy tới đệ đệ ruột của thái tử phi, nếu bệ hạ nghiêm trị phủ doãn, hiển nhiên là không nể mặt phu thê của Thái tử, cũng quét sạch uy danh của Thái tử.
Nhưng nếu không nghiêm trị, như vậy bệ hạ và thái tử không hề coi trọng thánh nhân đế sư, trong mắt người đi học, chính sách mới này cũng là chỗ dựa cho dân tị nạn làm loạn, không coi ai ra gì!
Hàn Nghị ngồi trên long ỷ, cũng biết những người này là cố ý làm khó dễ người khác, lông mày nhăn lại.
Cứ như vậy ầm ĩ trên triều đình hai ngày, bệ hạ vẫn cứ giả ngu giả ngơ không có mở miệng.
Kết quả đến ngày thứ ba, không đợi đám người kéo vỉ đến nướng hoàng đế, thái tử phi mặc một thân đồ trắng, không tô son điểm phấn, tới triều đình lĩnh tội.
Chỉ thấy mỹ nhân mảnh khảnh với chiếc bụng nhô cao, mái tóc dài rối tung được thêm một cành mận gai, quỳ gối trên triều đình, mở miệng thỉnh tội với Bệ Hạ, nàng bằng lòng đền tội thay đệ đệ, khẩn cầu bệ hạ tạm dừng chức quan của đệ đệ, đồng thời nàng bằng lòng bỏ tiền bạc ra tu sửa mộ viên của Đế sư.
Khi nàng chịu đòn nhận tội như thế, những thần tử hùng hổ dọa người cũng không mở miệng nữa.
Lạc Vân đột nhiên xuất hiện trên triều đình, hiển nhiên vượt qua dự đoán của Thái tử Hàn Lâm Phong, chỉ thấy hắn kinh ngạc kèm theo đau lòng nhìn thái tử phi của mình, đi qua muốn đỡ nàng lên.
Nhưng nàng khăng khăng không ngẩng đầu lên, vẫn cứng đờ quỳ như cũ.
Hàn Lâm Phong biết nàng chủ động ra mặt, áo trắng tóc dài, người đeo cành mận gai thay mặt đệ thỉnh tội, xem như giải quyết được khó khăn của bệ hạ và hắn, thế nhưng nhìn dáng vẻ mang bụng lớn quỳ gối trên triều đình, trong mắt của hắn thật sự là muốn bốc lửa.
Cho dù là như vậy, người Vương gia lại cảm thấy đã có tiếng xấu sỉ nhục Đế sư, nếu là bởi vì nữ tử quỳ một chút có thể lơ mơ kết thúc, thì thật sự là uất ức.
Thế là trực tiếp hỏi bệ hạ, có phải quan viên làm trái pháp luật, chỉ cần nữ quyến trong nhà thỉnh tội, thì có thể miễn phạt hay không?
Lạc Vân nghe những lời nói phẫn nộ của người Vương gia, không nhanh không chậm nói: “Thần thiếp hôm nay nhận tội xin phạt, là giận đệ đệ không biết đối nhân xử thế, làm việc không biết linh hoạt, cũng không phải là muốn thay hắn khẩn cầu giảm miễn tội không làm tròn trách nhiệm. Chuyện này bây giờ đã huyên náo lớn như thế, thần thiếp cả gan khẩn cầu bệ hạ phân biệt phải trái đúng sai, phái người tiến về điều tra, xem thử đất cày của những dân tị nạn này rốt cuộc có xây dựng trên lăng viên của Đế sư hay không.”
Mặc dù Tô Lạc Vân đã đủ hạ thấp mình, thế nhưng người Vương gia kia vẫn cứ cậy già lên mặt, không biết tiến lùi, trừng mắt hỏi thái tử phi, xin bệ hạ phái khâm sai điều tra là ý gì?
Lần này không đợi Tô Lạc Vân mở miệng, Hàn Lâm Phong đã lạnh lùng nói: “Cô nhìn tự thuật của đế sư, lão nhân gia đã từng dặn dò hậu nhân, cả đời của người thanh minh, dạy bảo hai đời đế vương vô cùng cẩn thận, không dám tự cho mình là đế sư. Kỳ vọng người đời sau dốc lòng học hỏi, giữ chặt thanh danh thế gia, không thể bình yên dựa vào công lao cơ nghiệp mà tổ tông thành lập để rồi không thèm tiến thủ. Lão nhân gia nhớ đến thời gian đọc sách làm ruộng của chính mình thuở thiếu thời trong học viện, nên mong chôn ở phía sau núi của học viện, đồng thời căn dặn giản lược chuyện tang sự của mình, mặc dù người là quan nhất phẩm, đứng hàng công hầu, theo biên chế có thể xây dựng phần mộ một trăm bước, nhưng Vương tiên sinh nói người sau khi chết không cần lựa chọn kích thước ngô mộ, càng không thể xâm chiếm quá nhiều ruộng đồng, cho nên vẻn vẹn xây hai mươi bước vuông của quan thất phẩm là đủ.”
Nói đến đây, Hàn Lâm Phong ngừng một chút nói: “Cô đã nhìn qua báo cáo của quan viên phía dưới trình lên, phần mộ viên của đế sư cách khe suối ruộng đồng xảy ra tranh chấp, xa khoảng chừng mười mẫu đất, sau đó người Vương gia các ngươi lại nói những người dân thường này này xâm chiếm mộ viên của đế sư, nói cách khác trong mấy chục năm này, Vương gia các ngươi đã không ngừng mở rộng mộ viên ra gấp sáu lần, nếu là bệ hạ thật sự phái khâm sai đi đo đạc, chỉ sợ vượt hơn một trăm bước vuông theo quy định cho công hầu! Đế sư cả đời thanh minh, là tấm gương vĩ đại của Đại Ngụy, thế nhưng truyền lại đến bây giờ, di ngôn của thánh nhân không người tuân theo, mượn danh của người lừa bịp lấy tiếng thì tầng tầng lớp lớp! Bia mộ kia vỡ vụn, thật sự là có người cố tình làm? Ta thấy trong đám con cháu của đế sư chỉ sợ không biết có gì trà trộm vào, muốn khiến cho thánh hiền tiên nhân tức giận đến nhảy ra khỏi phần mộ!”
Lời này vừa nói ra, người Vương gia lập tức giận đến mặt đỏ tía.
Hàn Lâm Phong dùng tự truyện của Đế sư để phản bác, người Vương gia kia tự nhiên có chút không nói lại được. Bởi vì đây đều là chữ viết giấy trắng mực đen, lưu truyền rộng rãi tại Đại Ngụy.
Mà người đời sau của nhà Đế sư vì thể hiện rõ ràng uy danh của Đế vương, không ngừng mở rộng tu sửa mộ viên cũng là thật.
Nhưng mà đây đều là Thái Thượng Hoàng đã chết ngầm đồng ý. Dù sao bản thân Thái Thượng Hoàng cũng si mê trong vòng tròn tu sửa mộ phần, cảm thấy một đời đế vương trước được chôn cất rất keo kiệt, để người đời sau tu sửa đường hoàng một chút, cũng lộ ra sự ngưỡng mộ thánh hiền với một người làm bệ hạ như hắn.
Bây giờ Hàn Lâm Phong bắt lấy người Vương gia phạm vào luật định, người nhà họ Vương kia cũng có chút không biết cãi lại thế nào.