Tóc Mây Thêm Hương - Chương 137
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
35


Tóc Mây Thêm Hương


Chương 137


Nói xong lời này, nàng ta giơ tay lên, cũng không cần người trong phủ mở cửa, đám quân tốt kia đã sớm một đạp đá văng cổng lớn.

Lúc đám quân lính cầm bó đuốc ngang ngược xông thẳng vào, tìm hết bên ngoài và trong phủ, ngoại trừ một vài hạ nhân nha hoàn ngủ mơ hồ, thì không có ai khác.

Phương Cẩm Thư mặt lạnh trừng mắt một cái dọa cho nha hoàn run lẩy bẩy, cắn răng hỏi: “Tiện nhân Tô Lạc Vân kia ở đâu?”

Nha hoàn kia bị dọa đến run sợ, vội vã nói: “Sau khi Thái tử phi dời đến nơi đây, vẫn luôn không ra khỏi cửa phòng, chúng ta đều là bê đồ ăn đến cửa, do đại nha hoàn của Thái tử phi mang vào. Nàng… chắc nàng còn đang ở trong phòng!”

Nghe nha hoàn kia nói, thị vệ bên người Phương Cẩm Thư rút lưỡi đao sắc bên từ bên hông ra, đi vào gian phòng của Tô Lạc Vân.

– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—

Trong phòng là một màu tối đen, hình như trong tấm màn che trên giường phát ra âm thanh sợ hãi nghẹn ngào.

Cũng phải, một kẻ mù lòa không thấy gì, nghe thấy tiếng đạp cửa đêm khuya, đích thật là nên sợ hãi.

Phương Cẩm Thư cười lạnh xách đao đi qua, vén màn lên, sau khi dùng đao đẩy chăn ra thì nâng lên chém tới phía mặt của người kia.

Nỗi hận của nàng ta đối với Tô Lạc Vân thực sự tích tụ quá lâu!

Có vô số đêm khuya, nàng ta đều vô cùng hối hận, lúc gặp Tô Lạc Vân lần đầu tiên, không nên bị lời nói của nàng lừa gạt, nhẹ nhàng buông tha cho nữ nhân này.

Nếu là khi đó, nàng ta sẽ dùng chủy thủ cắt vào mặt tiện nhân này, có phải sẽ bớt được rất nhiều phiền phức về sau hay không?

Bây giờ, trước tiên nàng ta muốn chém xuống gương mặt xinh đẹp Tô Lạc Vân mấy đao, giải mối hận trong lòng một chút.

Nghĩ đến đây, nàng ta hung hăng chém xuống phía gối đầu.

Nhưng mà cũng kỳ lạ, Phương Cẩm Thư cảm giác được vết máu bắn tung toé đến trên mặt mình, thế nhưng người trên giường không hề hét lên.

Đúng lúc này, có người đốt ngọn nến, quang cảnh trong phòng hiện ra ở trước mắt nàng ta.

Mà người trên giường cũng bởi vì đau đớn khó nhịn, giãy dụa lăn xuống dưới giường.

Phương Cẩm Thư tập trung nhìn, nữ tử mặt đầy máu me này cũng không giống là Tô Lạc Vân! Hơn nữa trong miệng của nàng ta còn bị nhét vải, trên người cũng bị dây thừng trói chặt.

Đợi lau đi vết máu trên mặt nàng ta, lấy miếng vải xuống, nữ tử kia mới đau đớn hô lên một tiếng: “Thụy vương phi tha mạng! Tha mạng!”

Phương Cẩm Thư ngơ ngác nhìn một hồi, lúc này mới đột nhiên nhớ tới nữ tử nhìn quen mắt này là ai, nàng ta không phải thị nữ thiếp thân Hoài Hạ của Tô Lạc Vân sao?

“Sao ngươi lại ở đây?”

– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—

Hoài Hạ đau đến muốn đau đến tắt thở, chỉ khóc rống nói: “Nô tỳ cũng không biết, nô tỳ vốn đang ngủ trong cung, cũng không biết làm sao đột nhiên lại tới nơi này…”

Phương Cẩm Thư nhìn chung quanh một vòng, lại phát hiện trong phòng được bố trí gọn gàng, trên mặt bàn dường như cũng có một lớp bụi, rất rõ ràng đã lâu không có ai sống ở đây…

Nàng ta lại quay đầu nhìn Hoài Hạ đang khóc sướt mướt, trong lòng đột nhiên thắt lại, ẩn ẩn có chút cảm giác có chuyện không hay.

Đúng lúc này, phố xá bên ngoài ngõ nhỏ đột nhiên truyền đến tiếng hỗn loạn, dường như có rất nhiều người vọt tới ngõ Thanh Ngư.

Ngay lúc Phương Cẩm Thư mang người vội vàng đi ra ngoài, lại phát hiện toàn bộ ngõ nhỏ đã bị vây quanh đến con kiến cũng không lọt.

Khi những dũng sĩ mặc áo giáp thiết diện quân tràn vào ngõ nhỏ, chặn đứng nàng ta và thủ hạ, Phương Cẩm Thư cố giữ vững bình tĩnh, lớn tiếng nói: “Ta chính là quả phụ Thụy vương, con dâu của tiên hoàng qua đời, các ngươi là người nào! Vì sao chặn đường đi của ta?”

Sắc mặt nam tử cầm đầu đen thui, trên cổ tay xăm hình sừng trâu quanh một vòng biểu thị chiến công hiển hách.

Hắn vốn không hề bị lời nói của Phương Cẩm Thư dọa, chỉ trừng mắt nói ra: “Ta phụng danh nghĩa Thái tử, tới đây bắt giữ tội nhân Phương Cẩm Thư ý đồ mưu phản làm loạn, nếu ngươi là quả phụ Thụy vương, vậy thì đúng rồi!”

Trong khi nói chuyện, hắn nâng đao muốn tới bắt người.

Nhưng mà hộ vệ của Phương Cẩm Thư cũng không phải đồ bỏ đi, vội vàng che chở Thụy vương phi nhanh chóng lui về sau. Nhưng vào lúc này, viện tử cách vách kế bên phủ Thế tử —— bên trong viện tử trước kia của Tô Lạc Vân đột nhiên có rất nhiều binh tướng leo tường qua, giáp công trước sau với đoàn người của Phương Cẩm Thư, bao vây đến không thể lui.

Trong một trận hỗn chiến đao thương kiếm kích, Phương Cẩm Thư cũng gặp phải liên lụy, chỉ nghe nàng ta thê lương hét thảm một tiếng, mắt phải bị rạch một vết rất sâu.

Khi nàng ta tóc tai bù xù, chật vật bị đ.è xuống đất, vẫn còn gắng sức hô to: “Người nào dám đụng đến ta! Ta chính là quả phụ của Cửu hoàng tử! Hoàng đế trong cung đã băng hà! Ta đưa Nhi tử của ta đăng cơ, ta đường đường là Hoàng thái hậu một nước, người dám đụng đến ta, giết cửu tộc nhà ngươi!”

Lúc nàng ta bị trói lại, kéo ra khỏi ngõ nhỏ, lại phát hiện toàn bộ con đường lớn thông đến hoàng cung có đầy binh lính võ trang đầy đủ đứng đó, nhìn màu sắc binh phục của bọn họ, cũng không phải là binh tướng cha mình và mấy thế gia điều tới, mà là áo đen giáp đen của thiết diện quân.

Thiết diện quân này chính là phe phái của Hàn Lâm Phong, vốn dĩ nên trở về bắc địa, chuẩn bị tiếp tục bắc chinh, chẳng biết tại sao, tất cả đều xuất hiện trên con đường ở Kinh thành mà không hề có điềm báo trước!

Phương Cẩm Thư nhìn thiết diện quân lít nha lít nhít trên phố, vết thương trên mặt đau rát, tuy trong lòng càng là gấp đến độ như thiêu như đốt, nhưng vẫn im lặng suốt chặn đường.

Nếu thiết diện quân của Hàn Lâm Phong đột nhiên xuất hiện, có phải cung biến trong cung không thuận lợi lắm hay không?

Đáng chết! Tên Du Sơn Việt không phải đã sớm hứa hẹn, lão ta đã thuyết phục Ngư Dương công chúa ở Vân châu xa xôi, phản chiến với thế tử, đồng thời thuyết phục Triệu Đống ủng lập trẻ mồ côi Cửu hoàng tử sao?

Trong cung rốt cuộc xảy ra chuyện gì, phụ thân của nàng ta lại đang ở đâu?

Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa trong ngõ Điềm Thủy sát vách chạy chậm rãi đến.

Khi chạy đến trước mặt Phương Cẩm Thư, màn che xe ngựa có hơi bay lên, một khuôn mặt rực rỡ xuất hiện sau màn xe.

Phương Cẩm Thư bị đè xuống đất, nửa ngẩng đầu nhìn, người ngồi bên trong xe ngựa kia chính là Tô Lạc Vân mà vừa rồi nàng ta tìm không thấy!

Thì ra nàng vẫn luôn ở nơi này, chỉ là không phải ở phủ thế tử như mọi người đã nghĩ, mà là bên trong ngõ Điềm Thủy cách vách.

Mà lúc này, Tô Lạc Vân lạnh lùng nhìn nàng ta từ trên xuống dưới, vốn cũng không giống dáng vẻ bị mù lòa! Chẳng lẽ mấy ngày nay, mắt của nàng lại khỏe rồi?

“Tô Lạc Vân! Đây là ngươi bày bẫy gài ta? Ngươi biết ta là ai không? Ta là hoàng thái hậu tương lai! Một phụ nhân bị phu quân bỏ như người lại dám bắt ta? Thật to gan!”

Nghe Phương Cẩm Thư kêu gào, Tô Lạc Vân chỉ là lạnh lùng nói: “Cái gọi là cái bẫy, cũng phải có người chịu chui vào mới được. Đến hôm nay, đều là tự ngươi làm ra, ta cũng không có bản lĩnh đẩy ngươi rơi vào chỗ bất nghĩa lớn đến vậy.”

Phương Cẩm Thư lại không cam lòng cười nói: “Ngươi cho rằng bắt ta, ngươi đã nắm vững thắng lợi rồi sao? Ngươi có biết hay không, chỗ dựa của ngươi đã đổ! Hàn Lâm Phong kia đã chôn thân tại huyện Ngạn, đây đều là ngươi hại! Nếu như lúc trước người hắn cưới chính là ta, mà không phải ngươi, như vậy hắn cũng sẽ không chết thảm trong trận lụt như thế!”

Lạc Vân cũng lười nói chuyện với một bà điên. Hương Thảo bên cạnh nghe không nổi nữa, cố ý cao giọng nói: “Thái tử phi, thái tử còn đang ở trong cung chờ người đấy, cũng đừng chậm trễ thời gian, đừng nói nhiều với một kẻ điên làm gì!”

Phương Cẩm Thư nghe thấy lời Hương Thảo nói, ngu ngơ, đần độn nói: “Làm sao có thể, sao hắn có thể tránh thoát khỏi đợt lũ ở huyện Ngạn lần nữa?”

Đúng lúc này, nơi xa truyền đến tiếng tuấn mã phi nhanh, trong những bó đuốc sáng ngời, một con tuấn mã dẫn đầu lao đến.

Phương Cẩm Thư phí sức ngẩng đầu lên, trong vết máu làm mờ con mắt, lờ mờ thấy được một nam nhân tuấn tú cao lớn, động tác lưu loát tung người xuống ngựa, mũ miện vàng, mặt lạnh, mày rậm nhíu vào nhau, chính là thái tử Hàn Lâm Phong vốn nên bị vây ở huyện Ngạn.

Trên mặt Phương Cẩm Thư thoáng hiện lên chút vẻ không biết là kinh ngạc hay là sợ hãi, chỉ là thê lương nở nụ cười: “Sao ta lại quên, ngươi có bản lĩnh nhất… Hàn Lâm Phong, ngươi lừa ta thật khổ mà!”

Hàn Lâm Phong thậm chí không nhìn lấy nàng ta một chút, mặt lạnh đi qua, trong ánh mắt tràn đầy sự lạnh lùng phẫn nộ: “Đã sớm phái người muốn đón nàng trở về, nhưng nàng cứ mãi không chịu! Binh hoang mã loạn, nếu nguy hiểm đến tính mạng thì làm sao bây giờ?”

Bởi vì trong lòng biết tối nay sẽ có biến cố, cho nên từ sáng sớm Hàn Lâm Phong đã phái người tới đón Lạc Vân, chuẩn bị đổi chỗ an toàn hơn cho nàng. Thế nhưng Lạc Vân lại nói nếu mình xuất hiện, lỡ như bị người ta phát hiện, chẳng phải là kế hoạch của bệ hạ và hắn sẽ phí công nhọc sức?

Hơn nữa chỗ nguy hiểm nhất, thường thường là nơi an toàn nhất, đây chính là cái gọi là vùng tối dưới đèn*. Quả nhiên mới vừa rồi cách vách của nàng đánh đấm rất náo nhiệt, nhưng mà tiểu viện tử của nàng lại bình yên vô sự.

*Vùng tối dưới đèn 灯下黑ý nói khi một người đứng gần ngọn đèn thì sẽ bị che lấp bởi bóng đen của đèn, dễ bỏ sót chân tướng đang gần ngay trước mắt

Lâm Phong mới vừa bình định xong ở trong cung, thì nghe nói có người xâm nhập vào phủ Thế tử ở ngõ Thanh Ngư.

Cho nên hắn liền nhảy tót lên ngựa, một đường chạy nhanh đến. Chờ nhìn thấy Phương Cẩm Thư chật vật bị trói trên mặt đất, mà Lạc Vân nhàn nhã ngồi trong xe ngựa, lúc này Hàn Lâm Phong mới thở phào nhẹ nhõm một cái thật dài.

Lúc này Phương Cẩm Thư lại cười to nói: “Coi như ngươi không có bị chết đuối, cũng là trở về quá muộn, phụ hoàng của ngươi vừa mới băng hà, bây giờ văn võ toàn triều đều đang phản đối ngươi, ngươi nói xem, bách tính thiên hạ này có thể cho rằng ngươi mới là kẻ đầu sỏ tội ác giết cha để soán vị hay không? Lúc mà ngươi cầu xin ta, còn ở đằng sau kìa!”

Nàng ta cố ý nói chút lời chọc giận Hàn Lâm Phong, thế nhưng Hàn Lâm Phong lại lười nhìn nàng ta.

Chỉ là nghe thấy giọng nói sắc nhọn cay nghiệt của Phương Cẩm Thư, Hàn Lâm Phong chán ghét đến mày rậm thít chặt, nếu mình đúng là kẻ mềm yếu dễ bắt nạt thật như kẻ gian phán đoán, như vậy bây giờ trên mặt có tổn thương, bị chật vật trói buộc trên mặt đất, chính là Lạc Vân.

Nếu nói bởi vì phong thư kia trước kia mà Hàn Lâm Phong còn có một chút áy náy với nàng ta, thì bây giờ hắn không hề còn chút xấu hổ nào nữa.

Tâm tư của nữ nhân này thật sự ngoan độc!

Hắn cũng lười nói chuyện với nàng ta, chỉ là phân phó người dùng vải nhét vào miệng nàng ta, sau đó sai người áp giải vào thiên lao, không bao lâu nữa, phụ thân huynh trưởng của nàng ta đều sẽ vào thiên lao đoàn tụ cùng.

Đúng lúc này, lại có thái giám cưỡi ngựa chạy đến, giọng sắc bén hô lên: “Lỗ quốc công Phương gia, cấu kết với nhà họ Vương và các thế gia khác ý đồ vào cung hành thích bệ hạ, bây giờ những loạn thần này đều đã bị bắt lấy, bệ hạ tuyên triệu thái tử vào cung hộ giá!”

Có lẽ thái giám cố ý, trong đêm đen, giọng hét kia không hề bị gián đoạn, trên đoạn đường này chạy tới, chỉ sợ phủ trạch của nửa cái kinh thành cũng nghe được rồi.

Phương Cẩm Thư nghe xong, sắc mặt đột biến, trong miệng của nàng ta bị nhét miếng vải thối um, nói không ra lời, thế nhưng trong lòng lại điên rồi: Làm sao có thể, sao hoàng đế còn sống? Trong cung rõ ràng đã phát tín hiệu đắc thủ… Chẳng lẽ trong cung kia cũng là rơi vào cạm bẫy? Phụ thân của nàng ta cùng tộc nhân chẳng phải là…”

Phương Cẩm Thư mắt thấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của mình cũng không còn nữa rồi, cuối cùng điên cuồng, ý đồ đứng dậy nhào về phía Hàn Lâm Phong, đáng tiếc bị đại hán bên cạnh ép xuống không nể tình chút nào, tát hai cái trên mặt, sau đó kéo nàng ta đi như lôi một con chó chết, bị kéo theo cùng với Phương Cẩm Thư, còn có bán chủ cầu vinh Hoài Hạ, chỉ là nàng ta bị Phương Cẩm Thư chém vào quá nặng, đổ máu quá nhiều, hình như là không chống đỡ được quá lâu.

Mà Hàn Lâm Phong đã trở mình lên ngựa, chuẩn bị mang theo Lạc Vân hồi cung. Lạc Vân lại có chút lưu luyến không rời quay đầu nhìn thoáng qua ngõ Điềm Thủy.

Trong khoảng thời gian nàng đến này, vẫn luôn ẩn cư trong tòa trạch cũ ở ngõ Điềm Thủy.

Lúc Hàn Lâm Phong “tiến về” huyện Ngạn, kỳ thật nửa đường đã trở về, dịch dung vào ngõ Điềm Thủy.

Mấy ngày nay, lại là thời gian nhàn nhã ít có được nhất mà sau khi Hàn Lâm Phong làm Thái tử. Hắn cả ngày không có việc gì, cũng học dáng vẻ của Nhị đệ, ở bên cạnh thê tử bụng lớn, chọc ghẹo mấy con mèo con trong phủ một chút, thong dong tự tại phơi nắng.

Chỉ là thời gian nhàn nhã như vậy quá ngắn, nàng lưu luyến tạm biệt nơi này.

Hàn Lâm Phong nhìn nàng quay đầu không nỡ, liền đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, hòa nhã nói: “Chờ chuyện trong cung được xử lý xong, ta sẽ thỉnh thoảng cùng nàng đến nơi này giải sầu.”

Lạc Vân lại cười cười, đỡ lấy bụng lớn như cái trống của mình nói: “Qua mấy tháng nữa là sinh rồi, làm gì còn thời gian tới đây chơi nhà chòi?”

Mấy ngày nay cũng là quá nhàn, Hàn Lâm Phong thậm chí đích thân làm cho nhi tử tương lai của hắn một chiếc kiếm gỗ và một con ngựa gỗ nhỏ.

Hàn Lâm Phong khẽ cười một cái, sau đó phi nước đại về phía chính cung.

Trên đại điện đèn đuốc sáng trưng, bệ hạ Hàn Nghị vốn nên “băng hà” đang ngồi trên long ỷ chờ nhi tử của hắn tới.

Hàn Lâm Phong thi lễ với phụ hoàng của mình nói: “Tất cả tặc tử lẻn vào trong cung từ cửa sau, ngoại trừ mấy tên được giữ lại thẩm vấn lấy khẩu cung, còn lại đã bị giết sạch ở trong cửa cung rồi. Nhi thần bố trí tinh binh ở bốn phía của cung điện, cam đoan phụ hoàng được an toàn.”

Hàn Nghị nhẹ gật đầu, lại hỏi: “Người tham dự mưu phản đều cùng nhau sa lưới?”

Nhìn Hàn Lâm Phong hô phải, Hàn Nghị cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm. Cục tức này ông đã tích lũy thật sự là quá lâu rồi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN