Tóc Mây Thêm Hương - Chương 27: Thịnh yến mở mắt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Tóc Mây Thêm Hương


Chương 27: Thịnh yến mở mắt


Bắc Trấn Vương gia vốn dĩ không muốn kéo dài nữa, đợi khi nhi tử trở về kinh thành sẽ tùy ý thành hôn với Vương gia cô nương.

Nhưng Hàn Lâm Phong tới kinh thành lại kết giao với một đám vương hầu đệ tử, lời đàm tiếu đến Lương châu ngày càng nhiều.

Ví dụ như bệnh của vị hôn thê kia tựa hồ có chút kỳ quặc.

Ba năm trước, phụ thân của Vương Hi là Vương Triều Nghĩa nhờ có công cứu tế trận lũ lụt ở An Khánh, được thăng chức Kinh Lược sứ. Vương Triều Nghĩa dã tâm bừng bừng, cảm thấy mình có thể được bổ nhiệm vào vài chỗ phủ doãn còn trống, nhưng chờ đợi một thời gian vẫn không thế chiếu lệnh thăng chức.

Ông ta trăm mối vẫn không có cách giải quyết, đành phải tìm một cấp trên tốt để tìm vận may làm quan.

Vị thủ trưởng kia am hiểu quan trường, ý vị thâm trường chỉ điểm một chút – Vương Kinh Lược sứ tài cán hoàn mĩ, là một người tài có thể sử dụng, đáng tiếc rằng quyết định hôn sự cho nữ nhi lại… quá sớm!

Sau lần đó, Vương Triều Nghĩa bừng tỉnh, sống lưng đổ mồ hôi lạnh.

Ông ta lúc trước lấy chuyện nữ nhi gả cho tử tôn của Thánh Đức Hoàng đế mà kiêu ngạo. Mọi người đều biết, nếu là bách tính bình thường bước được vào cửa hoàng thân, dĩ nhiên rất đáng mừng.

Nhưng nay Bệ hạ mặc dù kính trọng Thánh Đức Hoàng đế vì đã nhường ngôi, nhưng lại không vui khi thấy hậu bối của tiên Hoàng đế hổ dực long vĩ*.

*Hổ dực long vĩ 虎翼龙尾: Như hổ mọc thêm cánh, như rồng mọc thêm đuôi, mang ý nghĩa vốn đang mạnh rồi lại được tiếp thêm sức mạnh, càng trở nên mạnh hơn.

Vương Triều Nghĩa thân là nhạc phụ của Bắc Trấn Thế tử, ước chừng về sau sẽ không thể thăng chức. Về phần phủ doãn cũng đừng hòng nghĩ tới!

Hoàng đế nào sẽ yên tâm giao tiền đến tay nhạc phụ của Bắc Trấn Vương gia tương lai?

Khi hiểu ra điểm này, Vương Triều Nghĩa mắng chửi nhạc phụ An Khánh Hầu đại nhân đã tạ thế nhiều năm.

Nếu không phải năm đó nhạc phụ nhất quyết tỏ lòng trung thành trước Thái tử, thì nữ nhi của mình sao phải có hôn phối với tôn bối của phế Thái tử?

Thế nhưng sau khi mắng chửi, Vương Triều Nghĩa nhận ra, muốn hoạn lộ ổn định, chỉ có thể hủy hôn ước của nữ nhi và Hàn Lâm Phong đi.

Chỉ là cho dù Bắc Trấn Vương phủ chỉ là một con sư tử mới mọc lông mao, nhưng cũng không dễ bị bắt nạt sỉ nhục.

Cuối cùng, Vương Triều Nghĩa thông báo nữ nhi Vương Hi bị mắc bệnh lạ, mỗi năm lại nặng thêm, dự định chậm rãi kéo dài rồi hủy hôn ước.

Đến đầu xuân năm nay, Vương gia đưa thϊếp mời tới Bắc Trấn Vương phủ, nói thẳng rằng có mời cao tăng đắc đạo xem qua cho nữ nhi, nói là nếu như thành hôn sẽ ảnh hưởng tới thọ đường của Vương Hi.

Vương gia sốt ruột cho ái nữ, thà rằng bội bạc, cũng không dám làm hại nữ nhi, lại không dám chậm trễ lương duyên về sau của Thế tử gia, cho nên yêu cầu giải trừ hôn ước với Hàn Lâm Phong.

Bắc Trấn Vương sau khi xem, cũng không đáp lời, chỉ đưa tin vào kinh thành, cho chính Hàn Lâm Phong định đoạt.

Hiện tại thư của Vương gia đang đặt trên bàn, chờ câu trả lời chắc chắn từ Hàn Lâm Phong.

Nhưng theo quan điểm của Khánh Dương, liền biết Vương tiểu thư bị bệnh chỉ là mượn cớ. Đây chính là mắt thấy Bắc Trấn Vương phủ xuống dốc, liền sinh ra ý định hối hôn.

Hàn Lâm Phong ngược lại không thấy buồn bực. Hắn trước đây có gặp Vương Hi mấy lần, chỉ nhớ rõ nàng ta là một cô nương có vẻ ngoài thanh tú, còn bản tính tính cách thế nào thì không nhớ rõ.

Người ta đã không muốn gả, hắn cũng không cần ăn vạ đến chết, cho nên nhấc bút tự mình viết thư cho phụ thân, đồng ý giải trừ hôn ước.
Khánh Dương thấy tiểu chủ công thoải mái như vậy, trong lòng thực sự xót xa: “Đại trượng phu không có thê tử, sau này vẫn gọi là Vương gia, không phải hối hận!”

Nhưng Hàn Lâm Phong lại không để ý, nói: “Vương Triều Nghĩa sớm đã muốn hủy hôn ước, vốn dĩ có thể thông cảm được. Ta ở kinh thành thanh danh xấu xí, phẩm hạnh thua thiệt. Nếu Vương gia đường đường chính chính đề xuất chuyện này, không muốn nữ nhi vào chỗ cống rãnh, trong lòng ta cũng còn tôn trọng ông ta. Nhưng ông ta lại hết lần này tới lần khác nghĩ ra cách giày xéo nguyền rủa nữ nhi như thế, có thể thấy không phải loại người làm việc lỗi lạc gì.”

Khánh Dương không ngờ tiểu chủ công lại suy nghĩ thoáng như vậy, những lời an ủi ấp ủ trước đó hoàn toàn không cần dùng tới.

Dù sao trong kinh thành danh môn khuê tú rất nhiều, ai cũng tài hoa hơn nữ nhi Vương gia, tiểu chủ công nhất định có thể tìm được một mối lương duyên tốt hơn Vương gia!
Nghĩ đến đây, Khánh Dương thật sự hận không thể lập tức thay chủ tử định đoạt một quý nữ của một nhà Hầu môn hiển hách về phủ, hạ thấp Vương Hi!

Dứt lời, Hàn Lâm Phong bảo Khánh Dương lui ra rồi đứng dậy tản bộ ở vườn hoa phía sau.

Khánh Dương nhìn bóng lưng tiểu chủ công, cảm thấy chủ tử gần đây rất thích vườn hoa phía Bắc, không biết có phải nơi đó hoa cỏ kiều diễm khác thường, khiến cho chủ tử lưu luyến ngừng chân?

Lại nói đến Lạc Vân, nghe nói hương mới ở cửa hàng bán rất tốt, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ.

Bởi vì số hạt nhũ hương lần trước mua không đủ dùng, nguyên liệu hạt nhũ hương này là quan trọng nhất lại không có tin tức gì, làm hại nàng mắt thấy có đơn hàng lớn đặt tiếp nhưng cũng không dám nhận, từ chối không ít đơn.
Trong lúc đó, có vài kẻ buôn lậu nghe nói Sấu Hương Trai mua hạt nhũ hương với giá cao, đã từng chủ động đến đó để chào hàng, còn rẻ cực kỳ, thực sự khiến cho lòng người lay động.

Nhưng Lạc Vân nhớ rõ cữu cữu Hồ Tuyết Tùng lúc chuẩn bị lên đường có nói, hàng hóa không có nhãn của Các Dịch viện, nhất định không được nhập, cho nên tất cả đều được nàng khéo lời từ chối.

Trong lúc lòng đang lo lắng, nàng ngoài việc cùng Hương Thảo hàn huyên vài câu ở vườn hoa phía sau, nhịn không được đi để đầu ngõ, nghe ngóng chút náo nhiệt phồn hoa bên đường.

Mấy lần nàng đi ra ngoài đều có thể gặp được Hàn Lâm Phong đang nhàn nhã tản bộ.

Thế tử gia gần đây rất thích đi bộ, lúc đi ra ngoài dường như không ngồi xe ngựa nữa.

Sau khi cảm ta Tô tiểu thư đã đem tặng phấn hương, tự nhiên dừng lại, cùng hàng xóm tốt bụng nói chuyện phiếm vài câu.
Ví dụ như cửa hàng mới khai trương, muốn cổ vũ hàng xóm, có thể điều chế cho hắn chút nhũ hương cao loại thượng phẩm không?

Tô Lạc Vân khó xử lắc đầu: “Không dám lừa gạt Thế tử, nhũ hương ở cửa hàng ta không đủ dùng… Chỉ sợ đồng ý rồi sẽ làm chậm trễ chuyện của Thế tử gia.”

Hàn Lâm Phong nhẹ gật đầu, không ngạc nhiên, mấy lần hắn cách bức tường nghe thấy cô nương này cùng nha hoàn bàn chuyện mua nhũ hương, một sáng liền nắm hết chuyện.

Hắn trầm mặc mốt chút, nói: “Ra là thế… Phủ thượng của ta vừa hay được Nội vụ phủ cung ứng hạt nhũ hương, cất thì cũng đã cất rồi, quay lại ta sẽ cho người đem tặng cho ngươi, sau khi làm được hai hộp cao, số còn lại coi như là tiền công cho ngươi.”

Lạc Vân nghe vậy thì sững sờ, đây là thứ tiền công thần tiên gì vậy?
Chưa đợi nàng lịch sự từ chối, Hàn Thế tử đã sải bước ra khỏi ngõ nhỏ, tiêu sái đi dự tiệc.

Nàng vốn dĩ tưởng rằng Hàn Lâm Phong sẽ chỉ cho nàng chút nhũ hương nhỏ vụn.

Nhưng đến khi gã sai vặt của phủ Thế tử đưa tới một hộp gấm, nàng mở ra kiểm tra thực hư, hương thơm tràn ngập khắp phòng, duỗi tay lần mò thì thấy một hạt nhũ hương to bằng nắm đấm lớn!

Theo Hương Thảo hình dung, số đó chất lượng cũng tốt, căn bản không phải là loại hạt nhỏ vụn trên thị trường có thể so sánh!

Trên thị trường, một hạt nhũ hương hoàn chỉnh to bằng nắm đấm lớn cần trên trăm lượng bạc! Nàng mặc dù muốn nhập hàng, nhưng cũng chỉ có thể mua chút hạt nhỏ vụn mà thôi.

Dạng thượng phẩm này, Lạc Vân thật sự có nằm mơ cũng không dám mơ một giấc mộng lớn đến thế!
Tô Lạc Vân không dám nhận, trong lòng nghi ngờ Thế tử không dính khói lửa trần gian, cho nên không biết nhũ hương giá cả đắt đỏ, cầm dương chi mỹ ngọc giống như cầm đậu hũ đưa cho người ta.

Thế là nàng lập tức sai người trả lại nguyên vẹn, còn bảo Hương Thảo nói với Thế tử, loại vật phẩm quý giá này, có thể đổi cả bốn cửa hàng Sấu Hương Trai!

Một lát sau, phủ Thế tử lại sai người đến, lần nay Lạc Vân mở ra xem, y nguyên không đổi trả về.

Gã sai vặt chạy việc nói thẳng: “Gia của chúng ta từ trước đến nay dù thiên kim tan hết vẫn còn có hào khí, trong tửu lâu lúc khen thưởng ca cơ cũng chưa từng hẹp hòi. Tiểu thư cảm thấy quý giá, nhưng trong mắt chủ tử chúng ta, thật sự không phải là đồ vật đáng tiền gì. Mà lại… Thế tử gia gần đây vừa bị từ hôn, sính lễ đều được đưa về Bắc Trấn Vương phủ ở Lương châu. Ngài ấy hiện giờ kiêng kỵ nhất là tặng đồ mà còn bị trả lại. Ta thấy tiểu thư là người tốt, nhắc nhở ngươi một chút, đừng kiêu ngạo mà xúc phạm đến Thế tử!”
Tô Lạc Vân thật không biết chuyện Hàn Lâm Phong bị từ hôn, vội vàng cảm ta tiểu ca đã nhắc nhở.

Quý nhân có nhiều cổ quái, nếu như Thế tử gia vừa bị từ hôn, hoàn toàn chính xác xúi quẩy cực kỳ.

Như vậy xem ra, số hạt nhũ châu này tạm thời không thể trả về, chỉ có thể tạm dùng để điều phối nhũ hương cao mà Thế tử cần.

Mà nhũ hương trong cửa hàng thật sự không đủ, nếu không dùng, chỉ sợ sẽ phải ngừng nhận đơn hàng.

Lạc Vân nghĩ nghĩ, vẫn nên cắt một miếng trên hạt nhũ châu kia dùng riêng.

Nhưng nàng không thích thiếu nợ người khác, phần dùng riêng đều được cân đo lại, quy đổi ra thành số tiền lớn, tìm cơ hội trả cho Thế tử.

Phần hạt còn lại, nàng không dám tham lam, chỉ coi Thế tử tạm thời gửi ở trong cửa hàng, chờ khi hắn hết xúi quẩy, lại đi trả lại.
Khi nghĩ đến Hàn Lâm phong bị người ta từ hôn, Lạc Vân ước chừng cũng có thể đoán được nguyên do – có lẽ một nữ nhi trong sạch gả cho một quý tử tử thanh danh không tốt, trong lòng đều sẽ kiêng kỵ chăng?

Mặc dù Hàn Lâm Phong không hề giống loại hèn mọn hạ lưu như Quách Yển, nhưng một công tử ca không có việc gì làm, suốt ngày ham vui, cũng không phải là vàng ngọc xứng đôi vừa lứa.

Chỉ hy vọng chuyện hôn sự này sẽ khiến Hàn Thế tử tỉnh táo lại, nếu có thể thực sự tỉnh ngộ, biết quay đầu thì thật sự tốt.

Trời vừa đến đầu hạ, các quý nhân chiêu đãi yến hội lớn nhỏ không ngừng.

Ngư Dương Công chúa trời sinh thích vui chơi, chỉ là Phò mã thích yên tĩnh, lúc y ở trong phủ, Công chúa đều chiều theo Phò mã, giảm bớt vui đùa.

Nếu Triệu Phò mã ra ngoài doanh trại mấy ngày, Công chúa liền nắm bắt thời cơ tổ chức yến hội, vui vẻ tận lực một trận.
Còn không phải sao, thừa dịp Phò mã đi thị sát Hà Tây, Ngư Dương Công chúa được sự khích lệ của mấy vị phu nhân, đã tổ chức một thịnh yến trăm hoa.

Ngoài hội tụ vô số hoa cỏ khắp kinh thành trang trí ở sân ngoài, các quý phụ tham dự yến tiệc còn phải đóng vai thành một Hoa Tiên, “chúng Thần” tề tựu ở một chỗ, cùng nhau thưởng thức hương thơm thịnh thế.

Ngư Dương Công chúa chuẩn bị đóng vai thành Mẫu đơn Tiên tử, liền đặt ở thêu phường Lục gia một bộ thêu phục mẫu đơn, nghe nói ngoài việc thêu tinh xảo bên ngoài, còn lấy hoa tươi làm nền, cắm các cành vào sau váy, lúc bước đi sẽ trông thật ngoạn mục.

Những bông hoa kia để tránh khô héo, trước đó đều được ngâm trong dược thủy, mặc dù có thể bảo tồn màu sắc tiên diễm, nhưng lại mất đi mùi hương mê ly của mẫu đơn.
Ngư Dương Công chúa lại đến Sấu Hương Trai mua huân hương mẫu đơn, trước khi chuẩn bị khai yến, nàng ta sẽ xông hương y phục, thắp hương bốn chỗ.

Quý nhân suy nghĩ hão huyền, bờ môi nhẹ nhàng chạm nhau một cái, người phía dưới đều bận bịu đứt ruột.

Chưởng quỹ đông gia của từng cửa hàng đều lộ diện vì biết đây là cơ hội nịnh nọt tuyệt hảo.

Cả đám đều chạy đến phủ Công chúa, không dám làm chậm trễ chuyện quan trọng của quý nhân.

Tô Lạc Vân được quản sự phủ Phò mã ân cần nhắc nhở, dĩ nhiên không dám lười biếng.

Yến hội hôm đó, Tô Lạc Vân tự mình mang theo dầu vừng mẫu đơn, còn có cả lò xông y phục mạ vàng mà Công chúa yêu cầu đặt chế đi tới phủ thượng.

Nàng được quản gia dẫn tới phòng y phục, vừa vặn gặp được Lục gia tiểu thư đến để đưa váy áo mẫu đơn.
Vào những việc như vậy, những thương gia thường cung phụng hương, quần áo, đồ trang sức cho Công chúa đều được ở lại ăn bữa yến, bình thường các nhà sẽ phái phu nhân hoặc thiên kim đến đây.

Yến tiệc này còn nổi tiếng với tên gọi “Yến mở mắt”, đối mới nữ nhi tới đây mà nói là cơ hội tốt để mở mang hiểu biết.

Xem ra loại cơ hội để chụp mông ngựa của Công chúa này, người của Lục gia cũng rất trân quý, cho nên thiên kim tự thân lên trận, chỉnh trang váy áo cho Công chúa, lấy biểu hiện để được Công chúa coi trọng, thuận tiện ở lại ăn bữa tiệc rượu, cũng để mở mắt.

Bây giờ Lục Tô hai nhà muốn kết thân cũng vô vọng, lúc hai khuê mật gặp mặt nhau, mới đầu có chút xấu hổ.

Tô Lạc Vân đem các loại dầu vừng đã điều phối, đi tới bỏ vào lò xông y phục, sau đó nói người hầu của phủ Công chúa bọc quần áo vào giấy vàng, cứ thế mà hun, quần áo sẽ không biến dạng, mùi hương lại ám cả trong ngoài.
Công chúa đang trang điểm, lại không yên tâm nên tự mình vào phòng y phục để nhìn váy áo hoa mẫu đơn, khi ngửi thấy mùi hương thì rất là hài lòng.

Ngư Dương Công chúa sau khi nhẹ lời hàn huyên vài câu với vài tiểu thư thương gia đến đưa y phục và đồ trang sức, liền dặn dò các nàng đã tới thì ở lại thiên sảnh ăn cơm, chơi một chút rồi lại đi cũng không muộn.

Nàng ta biết dụng ý của những thương nhân này khi đưa các nữ nhân trẻ tuổi đến đưa y phục và đồ trang sức. Bọn họ hầu hạ rất chu đáo, cũng coi là khách quen của phủ Công chúa, nàng ta vui vẻ làm ra khí độ bình dị gần gũi, giúp các nữ hài tử này ở lại nhìn thấy chút chuyện đời.

Sau khi cảm tạ ân điển của Công chúa, các nàng lập tức được các thị nữ dẫn tới thiên sảnh.

Nơi này cách xa chính sảnh, không liên quan đến các quý nhân đứng đắn tới tham gia yến hội.
Tuy vậy đám người Lục Linh Tú lại rất hài lòng, vì thân phận của các nàng vốn dĩ không được tới tham gia thịnh hội như thế, Công chúa là người nhân từ, các nàng cũng được thêm quý khí, cứ gặp gỡ liền khoe khoang với bọn khuê mật khuê tú bên người.

Trong sảnh vẫn chưa bày cơm, Lục Linh Tú liền kéo Tô Lạc Vân ngồi ở một góc, vụиɠ ŧяộʍ trò chuyện vài câu.

“Kỳ thật chuyện này, ca ca ta ngược lại là được giải thoát. Huynh ấy vốn dĩ cũng làm ầm ĩ không chịu cưới, hiện tại cũng đã có chỗ đứng… Chỉ là huynh ấy và ngươi… về sau có lẽ cũng không còn hy vọng.” Lục Linh Tú đăm chiêu nói.

Tô Lục hai nhà hôn ước giải trừ, nói chung sẽ không qua lại với nhau nữa. Mặc dù nàng ta và Tô Lạc Vân tình cảm rất tốt, nhưng nếu có người lớn trong nhà, cũng không tiện nói chuyện.
Tô Lạc Vân mỉm cười, cũng không muốn trò chuyện về chủ đề này, thế là xoay sang hỏi tới hôn sự của Lục Linh Tú.

Nghe nói Lục lão gia đã thay Lục Linh Tú đính hôn, là biểu ca của mẫu thân của ông ta, cách ba đời, biểu ca Lữ Ứng xuất thân là nhà quan võ, phụ thân một đời lập quân công, từ đại đầu binh đi lên, thăng tiến một đường.

Biểu ca nàng ta nhờ quan hệ, gần đây vào đương quân doanh của Cấm quân, bây giờ đang làm thị vệ bên cạnh Hoàng tử đương triều được sủng ái Hàn Thẩm Chi.

Mặc dù chỉ là một ngoại thần không vào được nhị môn, là một hạ nhân làm việc vặt, nhưng đây đường đường là gã sai vặt của Hoàng tử!

Thái tử hai năm trước mất sớm vì bệnh, Bệ hạ thương xót ái tử, một mực không muốn tiếp tục lập trữ quân. Người có tiếng nói lớn nhất trong triều chính là vị Hằng Sơn Vương này, Hàn Thẩm Chi.
Hắn ta mặc dùng xếp hàng lão lục, nhưng lại giống với Thái tử đã mất, là con trai trưởng mà Hoàng hậu thân sinh.

Lục gia mặc dù tài đại khí thô, gia lớn nghiệp lớn, hoạn lộ cũng coi như thăng tiến. Khả năng trèo được lên làm tùy tùng của Thái tử tương lai, thật sự là nhân duyên tuyệt diệu nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Bởi vậy nghe nói của hồi môn tương lai của Lục tiểu thư cũng đã được đặt mua đầy hào khí, tuyệt đối chống đỡ đủ mặt mũi cho Lục Linh Tú.

Lục Linh Tú bản thân cũng rất hài lòng, vừa nhắc tới Lữ công tử, khóe mắt đuôi mày đều là sủng nịnh.

Thế là hai người cũng bớt xấu hổ, tự tại hàn huyên một hồi thì được hạ nhân phủ Phò mã chào hỏi đến bên cửa sổ thiên sảnh dùng cơm.

Công chúa là người hào phóng, đã thu xếp phục sức tùy thân cho thương nhân hay vào ra phủ, cũng không rảnh nói đạo lý, đồ ăn kiểu dáng cũng có chút phong phú.
Tuy nhiên sảnh cũng không được coi là sảnh tiệc, nó chỉ là sảnh để bọn quản sự hạ nhân của Vuong phủ ăn cơm mà thôi.

Mặc dù là nghe theo phân công của các chủ tử, nhưng sảnh này các vườn hoa cũng gần, địa thế hơi cao, vừa vặn có thể tránh được phấn hoa trùng điệp, nhìn thấy ở hậu hoa viên ăn uống linh đình, áo hương tóc mai.

Lục Linh Tú mắt sắc, lập tức nhìn thấy nhị Hoàng tử trong đám người nói đùa, đương nhiên cũng nhìn thấy vị hôn phu Lữ Ứng đang đi sau lưng lục Hoàng tử.

Nàng ta lập tức hưng phấn kéo góc váy của Tô Lạc Vân, nói: “Mau nhìn xem, người mặc trường bào màu xanh kia chính là Lữ công tử!”

Vừa nói xong, Lục Linh Tú liền nhớ ra Tô Lạc Vân không nhìn thấy, lập tức có chút hổ thẹn.

Tô Lạc Vân không muốn phá nhã hứng của người ta, chỉ mỉm cười nói: “Mau nói xem, hắn dáng dấp ra sao?”
Lục Linh Tú thoải mái cười một tiếng, liền đại khái nói một chút, vừa nói vài câu, liền ngượng ngùng: “Quên đi, đứng trong đám quý tử đó, huynh ấy cũng chỉ có dáng vẻ bình thường thôi… Ai, Bắc Trấn Thế tử kia tướng mạo quá xuất chúng, bất kỳ ai đến gần ngài ấy cũng bị lu mờ.”

Lữ công tử vốn dĩ có dáng vẻ của trung nhân, nhưng khi đứng bên cạnh Hàn Thế tử kia, lại thấy dáng người ngũ đoản*, ngũ quan bình thường, muốn khen cũng không tìm thấy điểm sáng nào.

*Dáng ngũ đoản: năm thứ ngắn – đầu ngắn, mặt ngắn, thân ngắn, tay ngắn, chân ngắn.

Tô Lạc Vân nghe thấy nàng ta nói vậy, mới biết được ra Thế tử sát vách cũng đang ở bữa tiệc trăm hoa này, còn đang ở một chỗ nói chuyện phiếm với lục Hoàng tử.

Chỉ là không ai biết, hai người từ ngoài nhìn vào trông có vẻ đang nói chuyện phiếm vui vẻ, trên thực tế lại là câu câu đao kiếm, giấu giếm huyền cơ.
Lục Hoàng tử đã thành hôn nhiều năm, được Bệ hạ phong làm Hằng Sơn Vương, cho ra ngoài cung, lập phủ để ở.

Hằng Sơn Vương mặc dù chưa từng đến Lương châu, nhưng nghe được từ miệng Triệu Phò mã tiểu Thế tử có một ít sự tích.

Chỉ là đến lúc hắn ta tận mắt nhìn thấy, thiếu niên lang quân ngày xưa thuần phục ngựa, giờ cũng đã giá áo túi cơm, hoàn toàn không còn một tia khí khái hào hùng.

Hàn Thẩm Chi mới đầu nhìn thấy vãn bối hoàng tộc này, ngược lại dò xét kỹ lưỡng, cẩn thận suy nghĩ một hồi.

Mặc dù có ý thăm dò, nhưng rất nhanh lục Hoàng tử liền từ bỏ. Dù sao đối với một kẻ nói hươu nói vượn, đầu óc trống rỗng, nói nhiều sẽ khiến lòng người sinh ra chút khinh bỉ.

Có đôi khi cãi nhau với cừu địch, còn thú vị hơn nói chuyện phiếm với xuẩn vật!

Hàn Lâm Phong đầu óc có vấn đề, đến mức khiến Hàn Thẩm Chi luôn luôn có suy nghĩ không dứt – thiếu niên kiệt ngạo trong miệng Triệu Phò mã kia, thật sự là tên công tử không ra gì trước mắt này sao?
Hôm nay cũng vậy, mới đầu lục Hoàng tử cũng coi như có hứng thú nói chuyện, nói với hắn chuyện về phản tặc Tào Thịnh ở Bắc địa.

Hàn Thẩm Chỉ có chút tiếc hận nói: “Ngày đó trong số các tướng quân giam giữ phản tặc, có mấy vị gia thần của ta, vốn dĩ có thể bình định chiến loạn phương Bắc, đáng tiếc bị tên tặc tử cướp ngục điệu hổ ly sơn, khiến tặc nhân kia trốn thoát… Nhưng, tên tặc nhân kia bả vai ngược lại trúng một đao, dù lành cũng sẽ để lại sẹo.”

Hàn Lâm Phong nghe vậy thì thích thú, cười nói: “Đây chẳng phải là tìm được rồi sao, kiểm tra bả vai là biết…”

Hàn Thẩm Chi nhíu mày cười nói: “Biện pháp này tuy hay, nhưng biển người mênh mông cũng không dễ tìm… Nghe gia thần kia của ta nói, sau khi phản tặc đào thoát, bọn hắn tìm kiếm ở vùng ven sông, ngay ở hạ du ven hồ nhìn thấy Thế tử người cùng mấy người đang du ngoạn, không biết lúc ấy, ngươi có từng phát hiện xung quanh mình có cái gì bất ổn không?”
Lúc hỏi chuyện này, lục Hoàng tử mỉm cười nhìn hắn, không biết là nói chuyện phiếm hay là đang thăm dò.

————-HẾT CHƯƠNG 27————-

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN