Tôi 18 – Chú 32 - Phần 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2221


Tôi 18 – Chú 32


Phần 1


Nhận được kết quả đậu học bổng từ trường MB – Hàn Quốc trên tay, tôi không cầm được sung sướng mà hét rú lên :

– Thủy ơi, tao trúng tuyển rồi, mày xem thử này, tao được người ta gởi giấy báo từ Hàn Quốc về rồi này.

Cái Thủy nghe thấy thế, vội vã chạy lại cạnh tôi, giựt phăng tấm giấy trừng trừng nhìn vào, mãi một lúc sau dường như đã xác nhận thông tin rõ ràng, nó mới quay sang ôm chầm lấy tôi, giọng khẽ run run :

– Đậu rồi, đậu rồi Phương ơi, chúc mừng mày, chúc mừng mày.

2 đứa chúng tôi cứ thế siết chặt nhau, nước mắt giàn giụa khắp mặt, cảm xúc lúc này vui buồn xen lẫn, chẳng thể nào diễn tả được bằng lời. Nói sao nhỉ, được học Đại Học MB Hàn Quốc có lẽ là ước mơ cả đời đối với tôi, bởi nơi ấy lưu giữ kỉ niệm thời thanh xuân của cả ba, và mẹ.

Ba mẹ tôi qua đời trong 1 vụ tai nạn xe cộ khi tôi vừa lên 5. Và cho đến tận bây giờ, khi đã trở thành một thiếu nữ ở tuổi 18, tôi vẫn không tài nào nhớ được gương mặt, hình dáng của cả 2 người, chỉ có thể hình dung thông qua lời kể của bà ngoại mà thôi.

Bà kể rằng ngày trước, khi bà và mẹ theo ông tôi sang Hàn Quốc lập nghiệp và sinh sống, một thời gian sau đó thì mẹ gặp ba tôi ở trường đại học MB, 2 người đã yêu nhau và thương nhau rất nhiều, vượt qua vô vàn rào cản của gia đình bên nội để rồi họ vẫn chọn cách ở bên nhau đến suốt cuộc đời, và tôi, chính là 1 trong những thành quả ngọt ngào của họ.

1 thời gian sau khi ba mẹ tôi lấy nhau, gia đình bên nội yêu cầu ba tôi trở về Việt Nam để nối nghiệp gia đình, và ba mẹ tôi, quyết định khăn gói trở về Việt Nam. 4 năm sau đó, hai người gặp tai nạn xe cộ rồi qua đời, người đến khám nghiệm hiện trường vụ tai nạn có kể lại, khi ấy, họ vô cùng xúc động khi chứng kiến hình ảnh dù máu me khắp nơi, thì vòng tay ba tôi vẫn giữ chặt mẹ tôi trong lòng. Bà ngoại mỗi lần kể đến đây, đều không khỏi xúc động mà trực trào nước mắt, bà bảo rằng : “ Tình yêu của ba mẹ tôi là tình yêu vĩ đại nhất mà bà từng thấy”.

Thế rồi năm tháng trôi qua, mỗi năm cứ đến dịp đám giỗ ba mẹ, tôi lại được bà ngoại kể những câu chuyện cảm động của ba mẹ mình. Nhiều lần tôi ngơ ngác hỏi bà :

– Cháu nhớ ba mẹ cháu quá, nhưng cháu không hình dung được gương mặt của họ, bà không có giữ tấm hình nào của ba mẹ cháu hay sao ?

Bà Ngoại tôi thở dài thườn thượt :

– Họ đốt hết rồi, chẳng còn gì nữa. Đến cả bàn thờ ba mẹ cháu, cũng chỉ là 2 tấm gỗ khắc tên, cháu không thấy sao ?

– Sao họ lại làm thế hả bà ? Dù gì ông bà nội cũng là người sinh thành ra ba cháu cơ mà ?

– Bà cũng không biết nữa, hơn mười mấy năm qua bà luôn đau đáu trong lòng về việc này nhưng mãi không tìm được câu trả lời. Bà chỉ biết là ông nội con không muốn ba con lấy mẹ con, rồi sau khi hai người ra đi thì ông nội con đã ra lệnh xóa tên ba con ra khỏi gia phả của gia đình.

Tôi ngậm ngùi cúi mặt, cất giọng buồn rười rượi :

– Con ghét ông nội, con ghét đàng nội.

Cứ mỗi lần tôi có phản ứng thái quá như thế, bà ngoại đều đưa tay vuốt nhẹ tóc tôi, rồi từ từ giải thích :

– Phương, con không được như thế. Dù gì ông bà nội con đều là người sinh thành ra ba con, nếu không có họ thì sẽ chẳng có ba con, và nếu không có ba con thì cũng chằng có con trên cuộc đời này. Bà nghĩ rằng là họ làm vậy đều có lý do riêng, con nên thông cảm và bỏ qua chuyện ấy, đừng oán trách họ làm gì.

– Con biết rồi, con sẽ không để tâm về họ nữa, nhưng con muốn hiểu hơn về ba mẹ, bà kể cho con nghe nữa được không ?

– Được rồi, nằm xuống đây. Bà kể con nghe nhé…

Theo lời kể của bà, tôi dần chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ đêm đó, tôi thấy hình ảnh của 1 cô gái vô cùng xinh đẹp nở 1 nụ cười hiền từ nhìn về phía tôi. Nhưng mà không hiểu sao, cô ấy trông rõ quen, cứ như thể tôi đã gặp cô ấy nhiều lần lắm rồi. Xem nào, cô gái ấy có 1 đôi mắt to tròn long lanh, lại ươn ướt trông vô cùng dịu dàng, thu hút. Sống mũi cao, thanh mảnh cùng bờ môi căng mọng thật đáng yêu. Cô ấy chớp mắt vẫy tay, ra hiệu cho tôi đi theo mình, tôi thấy thế thì cứ mải miết chạy theo cho đến khi cô ấy biến mất qua đám khói mờ trước mặt, để lại 1 tiếng vọng văng vẳng khiến tôi cảm thấy nhói lòng :

– Con gái của mẹ.

Từ giấc mơ khi ấy, tôi nung nấu quyết định học hành thật giỏi để được có cơ hội quay trở lại trường đại học MB Hàn Quốc, nơi ba mẹ tôi lần đầu gặp nhau. Có thể, họ chỉ ở bên tôi những năm đầu đời ngắn ngủi, có thể, tôi chẳng nhớ được hình dáng của họ như thế nào, nhưng chắc chắn 1 điều rằng, tôi sẽ tìm cách quay trở về nơi ấy – 1 lần nữa, để lần theo kí ức xưa cũ kia, để ba mẹ tôi ở trên cao sẽ mỉm cười tự hào vì đứa con gái bé bỏng này của họ đã lớn lắm rồi.

Ông ngoại tôi qua đời 2 năm trước trong 1 cơn đột quỵ, để lại cho bà ngoại tôi một nỗi niềm thương tiếc vô ngàn. Kể từ ngày ba mẹ tôi xa rời trần thế, tôi được đón về sống cùng với ông bà ngoại trong 1 căn nhà cấp 4 đơn sơ cũ kĩ. Tuy ông bà tôi chằng khá giả gì nhưng họ luôn cố gắng tạo mọi điều kiện tốt đẹp nhất dành cho tôi. Mỗi ngày, ông bà tôi đều tranh thủ thức dậy từ rất sớm để đồ xôi, pha nước trà đặng gánh hàng ra chợ bán. Gia đình tôi lúc nào cũng ngập tràn tiếng cười nói ríu rít và sẽ trở nên im bặt khi tôi hồ hởi chia sẻ về ước mơ của mình :

– Cháu sẽ học đại học MB Hàn Quốc.

– Nhưng nhà mình làm gì đủ tiền, ông bà thực sự xin lỗi vì chỉ lo cho cháu được hết cấp 3 mà thôi.

Tôi cười toe, phẩy tay :

– Ông bà yên tâm, cháu sẽ học thật giỏi để có được học bổng, lúc ấy ông bà không phải lo cho cháu gì hết, cháu sẽ tự lo được cho chính mình mà.

Thời gian như ngừng lại, bà tôi mỉm cười hiền queo, vỗ vai tôi động viên :

– Cháu cứ cố gắng hết khả năng mình, nếu không được thì cũng đừng buồn, vì trường ấy nghe bảo khó lắm.

– Cháu biết rồi, ông bà cứ chờ cháu 2 năm nữa, cháu sẽ chứng minh cho ông bà thấy đứa cháu gái của ông bà siêu đỉnh thế nào.

Cả ông bà ngoại đều híp mắt nhìn nhau cười. Và đến ngày hôm nay, lời quyết tâm 2 năm về trước của tôi đã trở thành hiện thực, chỉ tiếc là ông tôi chẳng còn đợi tôi nữa…

Khi bà ngoại cầm tờ giấy thông báo nhập học trên tay, giọng bà lạc hẳn đi, xúc động :

– Phương, cháu ngoan của bà, cháu giỏi lắm, giỏi lắm.

Tôi cười trong nước mắt, lễ phép đáp lại :

– Bà thấy chưa, cháu đã làm được rồi đấy. Sắp tới đây, cháu sẽ đi lại hành trình mà ba mẹ cháu đã đi qua, chắc ba mẹ cháu ở trên cao cũng tự hào về cháu lắm bà nhỉ ?

Bà ngoại nghe xong bật cười nhìn tôi :

– Cha bố cô, cái gì cũng đòi làm cho bằng được, càng lúc càng giống con mẹ mày.

– Mẹ cháu xinh lắm phải không bà ?

2 mắt bà tôi nheo lại, lẩm bẩm gật đầu :

– Ừ, xinh, xinh lắm.

– Vậy là cháu cũng xinh giống mẹ cháu phải không bà ?

– Ừ, cháu giống mẹ cháu y đúc.

– Thế cháu giống bố cháu ở điểm nào ?

– Giống ở 2 cái lúm đồng tiền hai bên má. Sao y bản chính luôn đấy.

Tôi sà vào lòng bà ngoại, thủ thỉ :

– Cháu may mắn bà nhỉ, bố mẹ cháu ai cũng đẹp ngất ngây, bảo sao cháu lại đẹp như vậy, ai cũng mê.

Bà tôi khẽ cốc tay lên trán tôi, giọng hầm hừ :

– Được cái thói tự tin gớm chưa.

Tôi chu mỏ phản bác :

– Cháu nói đúng chứ có tự tin gì đâu, đấy là sự thật. Bà không thấy Cảnh mê cháu như điếu đổ ấy à, cứ đòi cưới cháu miết nhưng cháu chưa chịu, cháu bảo để cháu đi qua Hàn Quốc học đại học đã, rồi về tính tiếp.

– Nó bảo thế đấy hở ?

– Vâng. Anh ấy bảo là phải cưới sớm chứ không sợ cháu bị thằng khác cướp mất.

– Bọn trẻ con chúng mày bây giờ ghê gớm thật, mới tí tuổi đầu.

– Ơ, cháu 18 tuổi rồi đấy bà ơi, cháu lớn rồi mà bà cứ bảo tí tuổi đầu.

– Thế mày đã báo với thằng Cảnh chuyện này chưa ?

Tôi lúc này mới đực mặt ra, ngơ ngác bảo lại :

– Cháu chưa.

– Không sợ nó buồn à ?

– Cháu quên mất, thôi để tí cháu nhắn tin báo Cảnh. Kệ đi bà ơi.

Hai bà cháu ngồi tâm sự 1 lúc, bà tôi mới thở dài thườn thượt hỏi lại :

– Chính xác là khi nào qua đó nhập học ?

– 2 tuần nữa ạ. Cháu vừa vui, những cũng vừa buồn trong lòng. Cháu lo bà ở bên này 1 mình lại buồn.

– Không phải lo, cố gắng biết bao nhiêu mới đạt được thành quả này, cứ an tâm qua đó học hành, bà còn khỏe, còn minh mẫn, bà tự lo được.

Tôi nghe xong xúc động sụt sịt :

– Nhưng cháu vẫn lo, bây giờ cháu chỉ còn mỗi bà là người thân duy nhất thôi, cháu đi học xa nhà cháu lo lắng lắm, nhưng cháu vẫn muốn đi..

– Không sao đâu, bà cũng tính rồi. Vài hôm nữa cái Hạnh con gái bác Dâu sẽ lên đây đi làm rồi ở cùng bà luôn.

– Ơ thế ạ ? Thế thì cháu cũng an tâm rồi.

Bà tôi nheo mắt gật gù :

– Ừ, bà làm gì cũng nghĩ trước nghĩ sau. Mày qua Hàn Quốc học thì bà cũng sắp xếp trước cho mày luôn rồi.

Tôi nghe xong thì trố mắt ngạc nhiên, lắp bắp hỏi lại :

– Bà có quỹ riêng á ? Bà là đại gia ngầm mà bà giấu cháu á ? èo ôi..

– Cha bố cô, chỉ được cái luyên thuyên là giỏi. Bà mà có quỹ riêng thì bà cho mày hết chứ giấu làm gì. Ý bà nói ở đây là bà đã nhờ bác Lan sắp xếp chỗ ở cho mày bên đó, qua đó là đỡ được tiền nhà, tiền học thì có học bổng rồi, còn tiền ăn thì chịu khó đi làm thêm mà kiếm nhé.

– Bác Lan hàng xóm á bà ?

– Ừ.

– Bác Lan có người quen bên Hàn Quốc hả bà ?

– Ừ, thằng em trai bác Lan đấy, chú Tuấn, mày nhớ nó không ?

– Nhớ, cháu nhớ chứ. Chú ấy suốt ngày bế cháu, dụ cháu ăn lúc cháu còn nhỏ mà. Rồi tự nhiên đùng một cái, chú ấy bảo với cháu là chú ấy phải đi nước ngoài làm việc, cháu ở nhà ngoan ngoãn chăm học thì chú ấy sẽ mua quà gởi về cho, thế mà 4-5 năm trời chú ấy bặt vô âm tín, cháu cũng giận và quên chú ấy luôn.

Bà tôi hừ lạnh, liếc mắt nhìn tôi :

– Thôi, giờ hết giận đi là vừa. Sắp tới qua đó ở nhờ nhà nó đấy, liệu.

– Chú Tuấn ở Hàn Quốc á ? Cháu cứ tưởng chú ấy ở Mỹ cơ.

– Bà cũng không biết, hôm bữa qua nhà cái Lan chơi, ngồi nói chuyện 1 hồi nó mới kể là thằng Tuấn gọi về hỏi thăm sức khỏe, rồi bảo là đang ở Hàn Quốc làm việc. Bà mới kể cái Lan nghe chuyện cháu đang thi để lấy học bổng qua đó học đại học, mà bà thì hoàn cảnh khó khăn không biết có lo cho cháu được ít tiền để có chi phí ăn ở bên đó hay không, thì cái Lan mới mở lời là nếu cháu đậu được kết quả chính thức, thì nó sẽ liên hệ nhờ thằng Tuấn hỗ trợ, dù gì cái Lan nó cũng là hàng xóm thân thiết, hiểu hoàn cảnh gia đình mình mà.

Tôi gật gù :

– À, ra thế. Cháu may mắn bà nhỉ, làm việc gì cũng hanh thông, chắc do ba mẹ cháu ở trên cao đang tạo điều kiện cho cháu đấy.

Bà tôi phì cười, đưa tay cốc nhẹ trán tôi rồi bảo :

– Cái gì cũng nói được. Thôi dọn dẹp nhà cửa đi, bà qua nhà báo với cái Lan 1 tiếng để nó gọi cho thằng Tuấn thu xếp.

– Cháu biết rồi.

Bà đi được vài phút, tôi mới sực nhớ là chưa điện báo cho Cảnh, bèn nhanh chóng rút điện thoại ra báo với anh, đầu dây bên kia chuông reo mãi, 1 lúc sau giọng Cảnh mới trầm trầm vang lên :

– Anh nghe.

– Em…em có 1 chuyện muốn báo với anh. Anh đang làm gì thế ?

– Anh vừa ăn cơm xong, đang ngồi chơi game 1 chút. Sao, có gì nói đi anh nghe nè.

– Em có giấy báo đậu ĐH MB Hàn Quốc rồi, 2 tuần nữa em qua đó nhập học.

Đầu giây bên kia im lặng 1 hồi, mãi 1 lúc sau tôi mới nghe Cảnh chậm rãi cất lời :

– Ừ, chúc mừng em, đạt được ước mơ rồi nhé.

– Còn gì nữa không ?

– Không.

– Anh sao thế ? Anh không vui à ?

Cảnh hậm hực :

– Phương, em đặt hoàn cảnh của em vào anh xem thử em có vui nổi không ? Người yêu mình đi du học xa mình những 4 năm, vui nổi không em ?

– Nhưng…nhưng đây là ước mơ từ bé tới giờ của em, em cũng đã từng chia sẻ với anh rồi cơ mà, sao giờ anh lại nói như thế ?

– Anh xin lỗi vì đã to tiếng với em, hôm nay anh hơi mệt, mình nói chuyện sau nha.

Rồi Cảnh ngắt máy ngang, không đợi tôi trả lời. Đây là lần đầu tiên trong hơn 1 năm quen nhau, Cảnh cư xử với tôi như thế. Tôi buông điện thoại, nước mắt giàn giụa khóe mi. Tôi nghĩ rằng 1 năm quen nhau, yêu nhau như thế, thậm chí Cảnh luôn miệng nằng nặc đòi cưới tôi vì sợ tôi bị người khác cuỗm mất lại có ngày lãnh đạm với tôi như này. Tôi băn khoăn tự hỏi : Liệu tôi đối với anh, có phải là tình yêu thực sự ?

Đêm hôm đó, tôi mất ngủ cả đêm. Đến sáng hôm sau, nhìn mình trong gương ngỡ ngàng với đôi mắt đã sưng húp. Bà Ngoại tôi thấy thế, bèn hỏi :

– Mắt làm sao mà sưng lên ? Hay lại cãi nhau với thằng Cảnh phải không ?

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, chối bay chối biến :

– Làm gì có, cháu với Cảnh chả liên quan gì cả, bà đừng nhắc tên Cảnh trước mặt cháu.

– Ơ con bé này, bà đã làm gì mà mày quạo với bà. Bọn trẻ con chúng mày cứ yêu vào là ngu hết cả người, dận hờn ít thôi cháu gái ạ.

Tôi phớt lờ lời bà nói, quay người định bỏ đi thì bà đã gọi với lại :

– Này, cái Lan liên hệ với thằng Tuấn rồi nhé. Tuấn nó đồng ý rồi, còn bảo Lan dặn mày là mang ít hành lý thôi, thiếu gì qua đó nó dẫn đi mua thêm.

Đang buồn bực trong lòng, nghe bà nói xong tâm hồn tôi vui tươi thấy rõ, tôi bật cười toe toét với bà :

– Chú ấy còn bảo gì nữa không bà ? Chú ấy còn nhớ cháu không thế ?

Lần này, đến bà tôi lại dỗi như trẻ con :

– Mày bắt máy bay qua mà hỏi nó, bà không biết, nhiệm vụ của bà chỉ đến thế thôi.

Nhìn bà ngúng nguẩy cau mày, tôi thấy đáng yêu kinh khủng, bèn lao ngay lại, ôm chầm lấy bà mà nịnh nọt :

– Thôi nào, chị già của em, chị lại dỗi em rồi đấy, em xin lỗi chị mà chị đừng như thế em đau lòng lắm.

– Thế đứa nào sưng mặt với chị già trước ?

– Em biết lỗi rồi mà chị, em đâu có muốn như thế đâu, chỉ tại …

– Tại ai ?

Tôi chưa kịp nói dứt câu với bà thì ngoài cửa tiếng Cảnh đã vang lên :

– Tại cháu.

Tôi ngước mắt quay về hướng cửa, đã thấy Cảnh sừng sững đứng đó, gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt thâm quầng thiếu sức sống :

– Cháu chào bà, chào Phương.

Bà tôi vừa thấy Cảnh, đã liếc mắt sang tôi, đưa tay gỡ tay tôi ra khỏi người bà, rồi cất giọng giễu cợt :

– Ra mà nói chuyện với người ta, bà đi làm việc của bà đây.

Bà tôi bỏ ra sau vườn, để tôi và Cảnh đứng trời trồng nhìn nhau, mãi một lúc, tôi mới chủ động cất lời :

– Anh đến đây làm gì ?

– Tìm em.

– Tôi và anh có việc gì để nói với nhau sao ?

– Phương, anh xin lỗi.

Vừa nói, Cảnh vừa bước đến gần tôi, ánh mắt khẩn khoản, gương mặt nhợt nhạt khiến tôi khi nhìn vào gương mặt ấy, dù muốn nóng giận đi chăng nữa thì cũng chẳng đành, tôi bảo :

– Anh có lỗi gì mà xin ?

– Là anh ích kỉ, là anh cảm xúc, khiến em phải buồn.

Tôi thở dài thườn thượt, liếc mắt ra hiệu cho Cảnh đến ghế ngồi, rồi bảo :

– Anh ngồi ghế đi, tôi lấy nước cho anh.

– Không cần.

Cảnh lao ngay lại, ôm chặt lấy tôi, cất giọng buồn rười rượi :

– Tha thứ cho anh đi mà.

– Buông em ra.

– Anh không buông, chừng nào em tha thứ cho anh thì anh mới buông.

Tôi thở hắt, bảo :

– Thôi được rồi, buông em ra rồi mình nói chuyện.

Cảnh từ từ buông tôi ra, nhưng chẳng buông được mấy giây đã nhanh chóng chạm môi mình vào bọng mắt của tôi, giọng nghẹn ngào :

– Hôm qua em khóc nhiều lắm phải không ?

– Biết rồi còn hỏi ?

Cảnh vừa đưa tay vuốt nhẹ hai bọng mắt tôi, gương mặt tỏ rõ sự xót xa :

– Anh sai quá sai, anh xin lỗi, nhưng vì anh không chịu được cảm giác khi phải rời xa em, Phương, anh…

Tôi biết tính Cảnh, hiểu con người của anh, mỗi lần mà cảm xúc anh lên là thể nào cũng nói 1 hơi 1 hồi, rồi sau đó sẽ nước mắt đầm đìa nên đã nhanh chóng đưa tay lên chặn miệng anh lại, chậm rãi bảo :

– Em hiểu cảm giác của anh, mình ngồi xuống ghế nói chuyện nha.

– Anh không muốn ngồi đối diện em, anh ngồi cạnh em được không ?

– Được rồi, ngồi xuống đã.

Cảnh nắm chặt tay tôi, siết nhẹ, anh bảo :

– Em qua đó không được quên anh nhé, ngày nào cũng phải gọi điện cho anh.

– Được.

– Nhưng mà anh vẫn không an tâm, hay là anh về nhà bảo bố mẹ làm đám hỏi cho 2 đứa mình.

Tôi trừng mắt nhìn Cảnh, quát lên :

– Không được, anh sao thế. Anh nghĩ em không chung thủy hay sao ? 1 năm qua em đối với anh như thế nào, em đối với những người tán em như thế nào anh phải hiểu rõ chứ ?

Cảnh nghe xong thì ngậm ngùi nói tiếp :

– Không phải là anh không tin em, mà là anh không tự tin với chính mình.

Nghe Cảnh nói xong, tim tôi như bị gõ vào từng nhịp mạnh, người đàn ông đang ngồi trước tôi đây, sao lại yếu mềm đến thế. Hóa ra, từ trước tới giờ, Cảnh luôn không tự tin về bản thân mình, và vô hình chung điều đó khiến anh luôn sợ phải xa tôi. Tôi đưa tay siết chặt bàn tay lạnh ngắt của Cảnh, rồi nhẹ nhàng hôn phớt lên má anh, thầm thì :

– Em luôn ở đây, dù có xa anh nhưng trái tim em vẫn hướng về anh cơ mà. Đợi em 4 năm nữa, có được không ?

Cảnh hơi sượng lại, có lẽ vì bất ngờ trước sự chủ động của tôi, mãi một lúc sau anh mới cất giọng run run :

– Được.

– Anh không phải lo nhé, em không bỏ anh đâu. Em chỉ lo Cảnh bỏ em trước thôi.

Cảnh trừng mắt nhìn tôi, gương mặt bắt đầu chuyển sang trạng thái đỏ gay đỏ gắt, anh gân cổ :

– Không bao giờ, Phạm Minh Cảnh này sẽ không bảo giờ bỏ rơi Võ Lan Phương đâu, anh thề có trời đất, có cỏ cây, có động vật muôn loài chứng dám.

Tôi bật cười trước sự ngô nghê của Cảnh, bèn bĩu môi trêu lại :

– Học đâu cái thói thề thốt không logic tí nào.

Cảnh bật cười, ánh mắt lấp lánh :

– Anh sẽ đợi em 4 năm, sau khi em trở về mình cưới nhau nhé.

Tôi chớp mắt đồng tình. Cả ngày hôm đó Cảnh cứ tíu tít bên tôi như con chim sâu, hết giúp việc này rồi lại chạy sang đỡ việc khác, đến tầm chiều thì anh đề nghị chở tôi đi mua đồ. Bà tôi nghe thế thì bảo lai ngay :

– Mua ít ít thôi, nhớ lời thằng Tuấn nó dặn nha Phương.

Cảnh quay sang hỏi tôi, gương mặt ngơ ngác :

– Tuấn nào vậy em ?

– À, Chú hàng xóm nhà em, đang làm việc bên Hàn Quốc ấy. Sắp tới em qua đó học cũng nhờ vả chú nhiều, chú ấy dặn bà bảo em là đừng mang nhiều đồ qua làm gì, thiếu thì qua bên ấy mua cũng được.

– Ừ, mà ông đó có vợ con gì chưa ?

Tôi tặc lưỡi nhún vai :

– Em cũng không biết nữa, cũng hơn 4-5 năm không gặp chú ấy rồi, nên cũng chẳng rõ lắm.

Cảnh tò mò nhìn tôi :

– Thế ông ấy hơn em bao nhiêu tuổi ?

Tôi đứng đực mặt ra lẩm bẩm tính toán, mãi một lúc sau mới ngước mắt lên phản hồi :

– Hơn 14 tuổi. Bây giờ chú ấy 32.

– Ừ, vậy thì khi nào em qua đó, gọi điện về cho anh gặp ông ấy 1 chút nhé.

– Để làm gì ?

– Nói chuyện nhờ vả ông ấy chút. Xem thử có đàng hoàng không.

Tôi nhìn Cảnh nguýt dài, gớm chửa, rõ tinh tướng. Tối đó sau khi Cảnh đưa tôi đi mua sắm mấy túi đồ trở về nhà, bà tôi vừa nhìn thấy đã quát lên ầm ĩ :

– Trời đất, bà dặn làm sao mà chúng mày mua lắm thế.

Cảnh cười cười, đáp lại :

– Cháu lo em qua đó thiếu đồ, nên mua nhiều vẫn hơn bà ạ.

Bà tôi nhìn Cảnh ngán ngẩm lắc đầu, khi Cảnh chào tạm biệt tôi ra về rồi thì bà tôi mới nghiêm nghị quay sang bảo tôi :

– Sao bà dặn mà cháu không nghe lời bà ?

– Tại anh Cảnh, anh ấy cứ lấy chứ bộ.

– Bà bảo Phương nghe, lần sau không được như thế nữa. Nó mua đồ cho cháu thì cũng là tiền của bố mẹ nó, nó giàu có nhưng mình cũng không nên dựa dẫm vào cháu hiểu không ?

– Cháu biết rồi ạ.

– Về phòng đi, rồi liên hệ lại với thằng Tuấn, hồi chiều cái Lan qua bảo bà sao thằng Tuấn nó liên hệ với cháu mà cháu không trả lời lại.

– Ơ, chú ấy liên hệ cháu lúc nào ?

– Làm sao bà biết.

– Thế bây giờ làm sao cháu liên hệ với chú ấy được ? Bà có số điện thoại chú ấy hay thông tin nào không ?

Bà nhìn tôi, lắc đầu ái ngại. Tôi băn khoăn trở về phòng, mở điện thoại lên thì thấy có đề nghị kết bạn mới trên Zalo, tên Tuấn. Vừa ấn nút đồng ý, thì đã thấy trên màn hình điện thoại nổi lên icon mặt cười thân thiện, kèm theo tin nhắn :

– Chào Phương, nhớ chú không ?

Tôi giả bộ làm mình làm mẩy :

– Cháu không, chú là ai thế ?

– Chú Tuấn đây, chú Tuấn hàng xóm cạnh nhà Phương đấy.

– Chú Tuấn nào ta, cháu có quen nhiều chú tên Tuấn lắm. Để cháu liệt kê, chú xem thử chú là chú nào trong số các chú ấy nhé : Chú Tuấn không giữ lời hứa, Chú Tuấn xấu xa, Chú Tuấn hứa lèo, chú Tuấn không đẹp trai mà lại còn xấu tính không biết giữ lời …

Màn hình bên kia hiện lên chữ “Đã xem” nhưng im lặng không trả lời, tôi nghĩ thầm trong đầu chắc chú ấy giận mình rồi, 1 lúc lâu sau vẫn không thấy trả lời khiến tâm trạng tôi hoang mang rõ rệt, tự trách bản thân sao lại ngu ngốc như thế, sắp tới qua đó còn nhờ vả người ta nhiều mà chưa gì đã kể xấu người ta, bây giờ lỡ người ta tức lên người ta không cho ở ké nữa thì biết phải làm sao, đang mơ hồ suy nghĩ thì tin nhắn tới, vỏn vẹn vài dòng :

– Nào, ghét chú thế á ?

PS : Bộ truyện mới nên cả nhà tương tác cho em nhiều nhé.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN