Tội Ái An Cách Nhĩ – Thần Hi Thiên
Chương 14-6: Cắn trả
Oss bọn họ từng gặp những phần tử cực kỳ hung ác, cả gan làm loạn, nhưng đây là lần đầu tiên nghe nói có một sát thủ liên hoàn “nhát như chuột”.
Đương nhiên, nếu An Cách Nhĩ nói vậy, tất nhiên sẽ có đạo lý của hắn.
“Lá gan nhỏ?” Mạc Tần có chút cảm xúc, “Đúng là rất khó đối phó.”
Mạc Tiếu không hiểu, “Chú cũng cảm thấy vậy?”
Mạc Tần nói, “Người cẩn thận luôn rất ít để lộ sơ hở, càng nhát gan sẽ càng khó đối phó, có vài kẻ có thể là bảo thủ, có vài kẻ là những kẻ thấp hèn.”
Mọi người đều tưởng tượng hình tượng mà Mạc Tần miêu tả trong đầu.
“Tên hung thủ này, có thể nào làm một công việc bình thường, thậm chí là những việc hèn mọn không?” Mạc Phi hỏi An Cách Nhĩ.
“Ừ.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Cái loại khiêm tốn tầm thường đó.”
“Vậy thì phiền phức rồi!” Oss uể oải, “Loại đó ở ngoài đường đâu cũng có… Với lại sát thủ liên hoàn đều là kẻ tầm thường mà.”
“Kiểu của hắn đặc biệt hơn.” An Cách Nhĩ suy nghĩ, nói với Oss, “Muốn bắt hắn, phải sắp đặt.” jongwookislove.wordpress.com
Oss lên tinh thần, nịnh bợ An Cách Nhĩ, “Có lợi hại cỡ nào cũng không thoát khỏi móng vuốt của đại ma vương cậu phải không! Hahaha… ui da!”
Oss còn chưa cười xong, đã bị An Cách Nhĩ cầm gối đập vào mặt.
“Đừng giỡn nữa, lấy giấy bút ra ghi đi.” An Cách Nhĩ nhìn bàn trà, bĩu môi.
Oss lập tức lấy cuốn sổ và bút mang theo trong túi ra, chờ An Cách Nhĩ phân phó.
“Đầu tiên, trong cảnh cục có nhân viên kỹ thuật nào mà anh hoàn toàn tin tưởng không?” An Cách Nhĩ hỏi, “Tốt nhất là trẻ một chút.”
“Có!” Oss đáp, “Có một học đệ.”
“Tốt.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Điều động toàn bộ người trong cảnh cục đi, sau đó kêu người em trai kia tới phòng hồ sơ, cất giữ tư liệu của vụ Trịnh Vân năm đó, rồi lắp một camera ẩn.”
Oss dừng bút, ngẩng đầu nhìn An Cách Nhĩ, “Đại vương! Cậu nghĩ chó dữ sẽ trộm tư liệu của Trịnh Vân?”
“Kí chủ đối với chó dữ mà nói vô cùng quan trọng, hắn làm việc vô cùng cẩn thận, theo hành vi gần nhất của hắn mà xem, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua kí chủ.” An Cách Nhĩ nói, “Năm đó vì giết Trịnh Vân đã bỏ một kí chủ hoàn hảo như vậy, có thể thấy Trịnh Vân đã tra được manh mối có thể làm hắn bại lộ.”
“Vậy cậu không tra ra sao?” Oss hỏi, “Tư liệu vụ án của Trịnh Vân năm đó, cậu muốn xem thì tôi lấy cho cậu!”
An Cách Nhĩ cười cười, “Năm đó lúc tôi nói anh bắt sai người, tài liệu đó anh xem không dưới một trăm lần đúng không?”
Oss có chút lúng túng, gãi đầu.
Mọi người cũng mỉm cười — Oss cực kì tín nhiệm An Cách Nhĩ, đó cũng xuất phát từ nội tâm, An Cách Nhĩ đối với hắn mà nói có tác dụng hết sức quan trọng, vụ án An Cách Nhĩ không nhận, cho dù có phá, Oss cũng tin tưởng còn vài chỗ chưa tra được. Tuy luôn nói bị An Cách Nhĩ ‘ăn hiếp’ các kiểu, nhưng trong lòng Oss, địa vị ‘đại vương’ của An Cách Nhĩ là mãi mãi không bao giờ bị lật đổ.
“Không chỉ có anh không phát hiện, mà cả tôi cũng không phát hiện.” An Cách Nhĩ dựa vào lưng ghế, cười thản nhiên, “Có vài manh mối, chỉ có hung thủ biết là cái gì, bởi vì hắn cẩn thận, cho nên không cho phép có một nửa sai lầm.”
Tất cả mọi người cau mày, suy nghĩ về câu nói của An Cách Nhĩ — Manh mối gì chứ?
“Một ví dụ đơn giản.” An Cách Nhĩ thấy mọi người mang biểu tình ‘máu chưa bơm lên tới não’, liền giải thích, “Nói ví dụ tên hung thủ thích màu xanh dương, lúc hắn giết người, ở hiện trường nhìn thấy một quả thủy tinh màu xanh rất đẹp, vì vậy cầm nó đi.”
Mọi người chớp mắt.
“Lúc cảnh sát điều tra, hoàn toàn bỏ qua điểm này, bởi vì chẳng một ai biết sự tồn tại của quả cầu thủy tinh đó.” An Cách Nhĩ chỉ gạt tàn trên bàn, “Giống như đã từng đặt bên cạnh chiếc gạt tàn này làm trang trí, vô cùng tầm thường.”
“Nhưng mà với một người cẩn thận mà nói, mỗi khi nhìn thấy quả cầu thủy tinh hắn mang về, hắn sẽ liền nghĩ, đây là một ‘sơ hở’!” An Cách Nhĩ nói, “Là hắn đánh vỡ quy tắc, trong quá trình sắp xếp một vụ án hoàn mỹ, để lại một sơ hở.”
Mọi người gật đầu — Đúng vậy.
“Mà hết lần này tới lần khác, hung thủ phát hiện một người điều tra, tra được sự tồn tại của quả cầu thủy tinh này.” An Cách Nhĩ nhướn mày, “Trịnh Vân nhất định đã tra được gì đó, trong thùng đựng hồ sơ cá nhân của hắn, có thể là một vật phẩm tùy thân, cũng có thể là một chi tiết trong tấm hình, chắc chắn là một chi tiết rất nhỏ, dẫn đến việc hắn bị giết.” An Cách Nhĩ hơi nheo mắt lại, “Điểm này, cần hung thủ nói cho chúng ta biết đó là cái gì.”
“À…” Oss gật đầu, “Tôi hiểu rồi.”
“Lúc gắn camera, thì liên kết quản lý với máy tính này.” An Cách Nhĩ chỉ vào máy tính xách tay. jongwookislove.wordpress.com
Oss giật mình, “An Cách Nhĩ, cậu muốn đích thân quản lý?”
Những người khác cũng kinh ngạc.
“Canh rất mệt đó!” Oss nhắc nhở, “Ai mà biết chừng nào sẽ hành động?”
“Càng nhanh càng tốt.” An Cách Nhĩ không nói gì khác, phất tay với Oss, “Lập tức đi làm!”
“Được rồi.” Oss nhảy dựng, chạy về cục cảnh sát an bài.
Buổi trưa, Oss vui vẻ chạy tới như chó điên, phía sau là một chàng trai cũng vui vẻ chạy tới như chó điên.
Oss giới thiệu cho mọi người, người này là nhân viên tổ kỹ thuật, cũng là học đệ của Oss, gọi là Vương Hiểu.
Vương Hiểu bước vào phòng tranh, hai mắt đã hiện hình ngôi sao, “Đây là động ma trong truyền thuyết!”
An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn Oss.
Oss gãi đầu — Ai biểu danh hiệu đại ma vương của cậu uy chấn cả cảnh cục chứ?
Vương Hiểu vô cùng sùng bái An Cách Nhĩ, Oss và hắn đã bố trí xong.
Camera vô cùng tiên tiến, 360 độ không có góc chết, Vương Hiểu cầm thiết bị quản lý tới, sau khi liên kết, hắn để lên bàn trà.
An Cách Nhĩ xem hình ảnh, gật đầu, “Không tệ.”
Lúc này, mọi người trong phòng tranh bắt đầu thay phiên nhau canh chừng, chỉ cần có động tĩnh liền thông báo với An Cách Nhĩ.
…
Thời gian từng chút trôi qua, người trong phòng hồ sơ ra vào không nhiều lắm, bây giờ phần lớn vụ án mới chỉ giữ trong máy tính, cơ hội mở những vụ án cũ rất ít.
Ngày đầu tiên không có gì xảy ra, mãi cho đến hôm sau, ba giờ sáng, đột nhiên nghe Tôn Kỳ cắm điểm dưới lầu la lên, “Có người tới!!”
Mọi người trong phòng đều chạy xuống, đương nhiên ai cũng không ngủ chờ nghe động tĩnh.
Nhưng thật ra An Cách Nhĩ thì ngủ bình thường, mãi cho đến khi Mạc Phi bế xuống đặt lên sô pha, hắn còn ngáp một cái, chưa tỉnh.
Trong màn hình, chỉ thấy một nhân viên an ninh lén lút chui vào phòng hồ sơ, đứng giữa máy camera, mở thùng đựng hồ sơ của vụ án Trịnh Vân.
Hắn cẩn thận mở thùng, lật tìm.
Oss nhíu mày, “Còn camera của phòng tài liệu?”
Vương Hiểu mở một hình ảnh của camera khác, đưa cho mọi người xem — Chỉ thấy trong màn hình tất cả đều bình thường, không có quay được cảnh nhân viên lén vào phòng hồ sơ. Chỉ có máy của An Cách Nhĩ bảo gắn là quay được.
Oss nhíu mày, “Hình ảnh trong camera của cảnh cục bị thay thế, đây là hacker làm hay là nội ứng?” jongwookislove.wordpress.com
Vương Hiểu nói, “Có nội ứng! Người này là bảo an lâu năm của cảnh cục, vẫn luôn an phận thủ thường.”
Lúc này, người kia lấy mấy tấm hình ra, hình như lần đầu tiên nhìn thấy ảnh chụp kiểu này, vô cùng khó chịu, cau mày xoay đầu đi.
Hành động này khiến An Cách Nhĩ cong khóe miệng.
Điều chỉnh lại tâm trạng, người kia nhìn xung quanh một cái, bắt đầu lật xem những tấm khác, sau cùng có vẻ đã lựa được, nhét vào túi, cất cái thùng về chỗ cũ, cẩn thận rời đi.
Oss nói, “Tôi đi bắt hắn!”
Ai ngờ An Cách Nhĩ lại phất tay, “Đừng gấp.”
Mọi người đều sửng sốt.
“Lát nữa để hắn chạy mất thì biết làm sao?” Tôn Kỳ cũng sốt ruột, “Mặc dù biết tên và địa chỉ… Nhưng hắn có thể mang thứ đó tới chỗ chó dữ…”
An Cách Nhĩ khẽ lắc đầu, “Tôi đã nói rồi, chó dữ là một người cẩn thận, còn là người nhát như chuột, cá sẽ không dễ dàng cắn câu, lần vừa rồi chỉ là thử.”
Mọi người kinh ngạc.
“Đừng nóng vội, lần thứ hai sẽ nhanh đến thôi.” An Cách Nhĩ nhận ly hồng trà nâng cao tinh thần từ Mạc Phi, chậm rãi uống.
Quả nhiên, qua chừng nửa tiếng sau, người kia đã quay lại.
Chỉ thấy hắn cẩn thận lấy cái thùng ra, bỏ mấy tấm hình lại, thay đổi vài tấm, đậy cái nắp thùng lại, bỏ về chỗ cũ.
Lúc đặt về chỗ cũ, hắn không cẩn thận thả tay ra… Cái thùng rớt xuống, hồ sơ bên trong rơi lả tả, hắn hoảng sợ nhặt lên.
An Cách Nhĩ đột nhiên kề sát mặt vào, theo dõi cảnh hắn nhặt tấm ảnh.
Mọi người nhìn chằm chằm vào màn hình, rồi lại nhìn chằm chằm vào An Cách Nhĩ, trên mặt hắn xuất hiện nụ cười, lộ ra tia trào phúng.
…
Cất cái thùng kia xong, người kia lấy mấy tấm ảnh hoảng hốt ra ngoài.
Tôn Kỳ nhíu mày, “Đúng là xảo quyệt! Thì ra lần vừa rồi là giả!”
Oss cũng gật đầu, hỏi An Cách Nhĩ, “Bây giờ làm gì, An Cách Nhĩ?”
An Cách Nhĩ cũng mỉm cười phất tay, “Tiếp tục chờ.”
…
Mọi người đều hít thở không thông.
Emma bưng trà bánh lên, đau lòng nhìn nhóm thanh niên trước mặt, đặc biệt là mấy cảnh viên mang túi mắt to đùng.
Đại khái lại qua nửa tiếng, chỉ thấy có một người chạy vào.
Vương Hiểu nhìn thấy liền chau mày, “Trời!”
Mọi người xoay đầu nhìn hắn.
Oss và Tôn Kỳ cũng kinh hãi, “Đây không phải là Lưu lão sư sao?!”
“Ai là Lưu lão sư?” Mạc Tiếu hiếu kỳ.
“Là người phụ trách phòng giám sát của cục cảnh sát, cấp trên của tôi!” Vương Hiểu nghĩ mà thấy sợ, “Không phải chứ! Ổng là nội gián?!”
Lưu lão sư nọ sau khi vào phòng, đi tới chỗ tư liệu của vụ án Trịnh Vân, ngồi xổm xuống, lục dưới gầm. jongwookislove.wordpress.com
Mạc Tiếu không hiểu, “Ông ta làm gì vậy?”
“Tìm đồ.” Mạc Phi vẫn luôn im lặng nãy giờ, lên tiếng, “Vừa rồi lúc cái thùng rơi xuống, bảo vệ kia đã lấy ra một món, ném xuống dưới đó, chắc là cố tình.”
Quả nhiên, chỉ lát sau, Lưu lão sư đã mò ra được một món, camera gắn quá xa không nhìn rõ ông ta cầm cái gì, nhưng cũng không lớn, một tay có thể che được.
Lưu lão sư siết chặt món đồ, bỏ đi.
An Cách Nhĩ mỉm cười, nói với Oss, “Kêu cảnh viên mai phục bắt ông ta.”
“Được!” Oss kích động, “Đúng là gian manh, thử những hai lần!”
Một bên, Vương Hiểu cũng chuẩn bị thu dọn, An Cách Nhĩ phất tay, ngăn cản, “Đừng, ba lần trước đều là giả.”
Mọi người sửng sốt.
Oss há to miệng, “Lão Lưu cũng là giả?”
An Cách Nhĩ cười đứng lên, “Chờ sang ngày mai, đừng tắt máy, tiếp tục rình.”
Nói xong, An Cách Nhĩ đi lên lầu.
Ngày hôm sau, Oss mang hai quầng thâm bự chảng từ cảnh cục trở về, cầm mấy món trong tay, đưa cho An Cách Nhĩ, “Hai tấm ảnh, là do bảo vệ trộm đi trong hai lần, còn món do lão Lưu trộm là một quyển sổ nhỏ, trước đây Trịnh Vân dùng để ghi chép vài thứ.”
An Cách Nhĩ nhìn ba món để trên bàn, cười nhưng không nói, bảo Oss bọn họ tiếp tục canh chừng.
…
Cứ như thế lại qua hai ngày.
Sáng ngày thứ ba, Vương Hiểu đang canh chừng đột nhiên kêu lên, “Tới kìa!!”
Mọi người một lần nữa vọt tới trước máy tính.
Chỉ thấy lúc này, một nhân viên vệ sinh đi vào phòng theo dõi.
Người nọ nhấc cái thùng xuống, tìm kiếm, lấy ra một món, đi ra.
Oss nhìn An Cách Nhĩ, “Lần này là thật chứ?”
An Cách Nhĩ chỉ cười lắc đầu, “Còn mấy lần nữa.”
“Mấy lần nữa?!” Tôn Kỳ cao giọng, “Chó dữ này bị bệnh hả? Mắc chứng cưỡng bức?”
Mạc Tần cũng vuốt cằm cảm khái, “Đây là rốt cuộc có bao nhiêu nhát gan và cẩn thận?”
Đợi chừng hai tiếng, người vệ sinh kia lại vào, cầm đi một món khác.
Lại qua nửa tiếng, một lần nữa, cứ như vậy… Trước sau vào ba lần.
Mãi cho đến lần thứ ba, chỉ thấy An Cách Nhĩ chồm người tới, nhìn chằm chằm màn hình, mắt sáng lên. jongwookislove.wordpress.com
Oss nhìn chằm chằm ánh mắt của An Cách Nhĩ, theo biểu tình biến hóa, mọi người không hiểu sao liền cảm thấy — Mặt trời mọc rồi!
An Cách Nhĩ thu hồi tầm nhìn, mỉm cười gật đầu, “Được rồi.”
Oss hỏi, “Bắt người hả?”
An Cách Nhĩ lắc đầu, “Cá lớn đã mắc câu, cá nhỏ không cần để ý, chúng ta bắt chó dữ là được.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!