Tội Ái An Cách Nhĩ – Thần Hi Thiên
Chương 14-9: Sàng lọc cá thể
K.P.C, một trung tâm cai nghiện ở ngoại ô thành phố S.
Y học càng ngày càng phát triển, cùng với sinh lý của con người, nhận thức tâm lý không ngừng đề cao, một chút đan xen vào cơ cấu ứng dụng sinh sản của y học và hộ lý.
Loại cơ cấu thông thường đều có trong chăm sóc và chữa bệnh kết hợp với phục vụ bệnh nhân, che chở cho người hiện đại mắc ‘chứng khó xử lý’ càng lúc càng nhiều.
Cơ cấu của trung tâm cai nghiện này không giống với những loại cưỡng chế của trung tâm cai nghiện chất độc khác, khác với cơ cấu chữa bệnh của bệnh viện tâm thần, đây là sản nghiệp mới xuất hiện của giai đoạn thăm dò. Có vài cách cai nghiện có căn cứ khoa học nhất định, mà có vài thứ chỉ là nói bậy.
An Cách Nhĩ và Mạc Phi đi xe cảnh sát của Oss, ung dung đi tới trước cửa KPC.
Xuống xe đi vào trong xem, bố cục của nơi này giống như trại an dưỡng, bầu trời ở vùng ngoại thành xanh thẳm, ánh nắng rực rỡ, không khí trong lành.
Trong phòng trực có cảnh vệ, thấy Oss giơ thẻ cảnh sát, lập tức liên lạc với người phụ trách. jongwookislove.wordpress.com
Không lâu sau, có một người đàn ông trung niên mập mạp, đeo kính mắt, hơi hói, vừa lau mồ hôi vừa chạy ra.
Người này tự giới thiệu là phó tổng của KPC, cầm danh thiếp đưa cho mọi người, trên đó đều là chữ tiếng Anh.
Oss cũng không rõ lắm hắn có thân phận thế nào, hỏi, “Anh là người phụ trách?”
“Tôi là người quản lý chính, viện trưởng không có ở đây, đại khái chắc là đi công tác rồi, hơn một tháng rồi chưa thấy về, chúng tôi cũng đang nghĩ cách liên lạc.” Người nọ lau mồ hôi, “Tôi họ Trần.”
Bảo vệ gọi hắn là quản lý Trần.
Oss cau mày hỏi, “Trung tâm cai nghiện mà cũng có quản lý? Đây là nơi chữa bệnh hay là công ty vậy?”
“À ờ… Chúng tôi là kiểu mới…”
Không đợi quản lý Trần nói, Oss đã phất tay, “Chúng tôi muốn điều tra, mong mọi người phối hợp.”
“Điều tra cái gì?” Quản lý Trần đổ mồ hôi, “Có phải có tranh chấp gì không?”
Tôn Kỳ nhướn mày, “Anh phối hợp là được.”
Nói xong, hai vị cảnh sát đều nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ vừa đi vào cửa, đứng trước bãi cỏ, nhìn xung quanh.
Trung tâm cai nghiện có hai tòa nhà tương đối cao, tòa nhà phía đông giống như hành chính, tòa phía tây thì giống như khách sạn.
Trên bãi cỏ có mấy nhóm người, đều mặc trang phục như áo ngủ, có dắt chó đi dạo, có đọc sách, cũng có nhóm tụ lại nói chuyện.
An Cách Nhĩ cười cười, nói với quản lý Trần, “Dẫn chúng tôi đi xem một vòng đi.”
“Tham quan?” Quản lý Trần không hiểu, xoay đầu nhìn Oss — Anh cảnh sát, không phải mọi người tới điều tra sao?
Oss bất đắc dĩ phất tay, ý nói — Nhanh lên, nói tham quan thì tham quan đi.
“A… được.” Quản lý Trần khi nói về công việc, con người cũng lên tinh thần, miệng lưỡi nhanh nhảu giới thiệu cho mọi người biết về trung tâm, các khẩu hiệu đổi mới, các máy móc chữa bệnh tiên tiến, đoàn đội y sĩ vân vân.
Nghe một hồi Oss và Tôn Kỳ nhe hàm răng, cái trung tâm này không biết đã nuốt bao nhiêu tiền.
Mạc Phi phát hiện các ‘bệnh nhân’ tiếp nhận trị liệu, cũng không phải cái kiểu bợm nhậu chán nản nghèo khổ trong tưởng tượng, hầu hết đều là thanh niên, thậm chí có vài người chỉ mới mười mấy tuổi.
Mạc Phi không nhịn được hỏi, “Trung này của các anh không phải trung tâm cai nghiện rượu sao?”
“Cai rượu là một trường hợp thường gặp, chúng tôi tổng thể là trung tâm cai nghiện, đối tượng để nhắm vào có rất nhiều, thường gặp là nghiện rượu, nghiện sex, phần lớn nhắm vào thanh thiếu niên nghiện internet, nghiện game, vài trường hợp ít gặp là chứng dựa vào đồ vật, chứng ăn cắp, vân vân. Nhưng nơi của chúng tôi là nơi có nhân tính, tìm cách trị liệu hợp lý nhất với sinh lý và tâm lý của người bệnh, tuyệt đối không sử dụng bạo lực!”
Mọi người vừa nghe quản lý Trần ba hoa vừa quan sát phản ứng của An Cách Nhĩ.
Trên mặt An Cách Nhĩ không có nhiều biểu tình, cũng không biết có nghe thấy không.
Oss thấy bất ngờ, với tính cách của An Cách Nhĩ, vị quản lý này ba hoa như vậy, đã sớm bị hắn nói móc rồi, sao hôm nay im lặng vậy?
Mạc Tiếu đi theo mọi người xem náo nhiệt, tò mò hỏi quản lý Trần, “Cách trị liệu của trung tâm các chú có đáng tin không vậy? Kiêng rượu cai thuốc và nghiện game nghiện net là hai khái niệm khác nhau mà? Trước đây khi nói về nghiện game nghiện net các loại, không phải bị phê phán rất nhiều lần hả? Chỗ mấy chú chắc cũng không xài cái cách điện giật không đáng tin chứ? Báo cảnh sát bắt mấy chú đó!”
“Không không không!” Quản lý Trần xua tay, “Chúng tôi không có! Ở chỗ chúng tôi thực hiện theo cách phóng thích toàn bộ, những bệnh nhân tham dự trị liệu đều là tự nguyện gia nhập, ra vào tự do! Tuyệt đối không có hành vi cưỡng ép! Thật ra…”
Quản lý Trần bắt đầu dùng tình cảm để nói đạo lý, “Có rất nhiều người nghiện rất lạ, đều vì trong cuộc sống thiếu quan tâm, thiếu giao lưu, chúng tôi chủ yếu dùng ý tưởng hoặc tình yêu để cai nghiện…” jongwookislove.wordpress.com
Oss và Tôn Kỳ ghét bỏ nhìn hắn — Bị bệnh thì uống thuốc giùm cái, dùng tình yêu để cai nghiện cái khỉ khô gì…
Mạc Tiếu híp mắt, không tin, “Thiệt hay giả? Nghe như nói dối, mấy người này có bị tẩy não không vậy?”
Quản lý Trần dùng sức lắc đầu, liều mạng lắc đầu để chứng minh trong sạch.
Lúc này, An Cách Nhĩ nãy giờ vẫn luôn im lặng, dừng bước chỉ tòa nhà hỏi, “Bên đó là chỗ nào?”
“À, khu đó là nơi trị liệu, bác sĩ làm việc ở đó, cũng có vài hoạt động trị liệu được triển khai…”
Không đợi quản lý Trần giới thiệu xong, An Cách Nhĩ đã chỉ qua tòa nhà giống như khách sạn, “Còn ở đó?”
“Chỗ đó là khu nội trú.” Quản lý Trần nói, “Có vài bệnh nhân mắc bệnh nghiêm trọng sẽ xin ở lại, vậy thì bác sĩ có thể kiểm soát bệnh tình.”
Oss sừng sộ, “Còn nói không giam cầm?”
“Không có không có! Khu nội trú là ra vào tự do!” Quản lý Trần giơ hai ngón tay lên thề, nói bọn họ là cơ cấu hợp pháp.
An Cách Nhĩ xoay người, không đi về phía tòa nhà hành chính, mà hướng về khu nội trú, mọi người theo sát.
Mạc Phi vừa đi vừa hỏi quản lý Trần, “Nguyên nhân nghiện của mỗi người khác nhau, biểu hiện cũng khác nhau, dùng một phương pháp thống nhất, có thể trị hết sao?”
“Đương nhiên phải phân tích theo bệnh án cụ thể! Nhưng ít nhiều vẫn có một quy luật, chúng tôi đã tìm được một cách tương đối khoa học. Hiệu quả rất tốt.” Quản lý Trần đang khoác lác, thình lình bị An Cách Nhĩ hỏi một câu, “Giết người thành nghiện, anh nghĩ làm sao cai?”
An Cách Nhĩ vừa hỏi, quản lý Trần liền hít khí lạnh, thiếu chút nữa bị sặc nước bọt, vỗ vỗ ngực mình, kinh hãi nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ vẫn không mang biểu tình gì, xoay mặt nhìn quản lý Trần, “Nhân tài dự trữ ở đây của các anh thật phong phú.”
“À ờ… đúng vậy, đúng vậy, ở nơi chúng tôi là đoàn đội chữa bệnh giỏi nhất…”
“Nhìn không ra là giỏi nhất nha.” An Cách Nhĩ đi tới trước khu nội trú, ngẩng đầu nhìn tòa kiến trúc kiểu khách sạn cao 30 tầng, “Nhưng tiềm ẩn người có vấn đề cũng không ít.”
Quản lý Trần không hiểu nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ chỉ chỉ đầu, “Nguyên nhân nghiện của mỗi người khác nhau, bệnh tình cũng khác, các anh cũng nói có tính đồng nhất nhất định, nếu lợi dụng theo tính cộng đồng để phát triển, đó là trị liệu. Nhưng lỡ như phát triển theo hướng xấu thì sao? Đó chẳng phải là dụ dỗ phạm tội, hoặc đào tạo vật thí nghiệm nguy hiểm sao?”
Quản lý Trần kinh hách, “Sao… sao có thể.”
“Ngu xuẩn.” An Cách Nhĩ lắc đầu, “Nếu nói cai nghiện, đối với các anh là một kết quả, thì đối với người bệnh là một quá trình. Trên đời này ngoại trừ căn cứ theo khoa học, làm thí nghiệm lâm sàng nhiều lần, những cách trị liệu phù hợp với bệnh lý cơ bản, thì những cái khác đều là phép thử mà thôi. Nếu nói can thiệp tâm lý, chăm sóc nhân văn, tăng mạnh giao lưu, chỉ là một thí nghiệm mà thôi. Vấn đề cho tới bây giờ, cũng không tìm ra tính đại chúng trên mọi người, mà ra trên một cá thể. Cái mà các anh gọi là quy luật trị liệu, cùng với cách nói phương pháp trị liệu có hiệu quả, chi bằng nói là một phương pháp sàng lọc cá thể kỳ dị có hiểu quả.”
Oss và Tôn Kỳ đều nhíu mày, đột nhiên ý thức được tính nguy hiểm của nó, Mạc Phi cũng nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ nhìn quản lý Trần trợn mắt há mồm, “Thương nhân tư bản lừa gạt mới có thể dựa vào số liệu chung chung, chân chính sản sinh nguy hiểm thực chất là con số nhỏ. Trong 10 ngàn con dê có một con sói, ai quan tâm anh có chữa được bệnh cho đám dê đó không? Thứ đáng sợ thật sự, chính là con sói ẩn nấp bên trong và cách sàng lọc ra được con sói đó.” jongwookislove.wordpress.com
“A…” Quản lý Trần há miệng, hiển nhiên cuộc thảo luận đã vượt qua phạm vi hiểu biết của hắn.
An Cách Nhĩ cười lạnh, “Thương nhân trục lợi là bản tính, nhưng tất cả lý luận trụ cột thực chất chỉ là mạo hiểm. Chỉ dựa vào mấy cái lý luận mà dám chắc chắn buôn bán có lời? Trên đời này làm gì có chuyện tốt đẹp vậy, phải có trả giá, là các anh căn bản không tưởng tượng nổi thôi.”
Nói xong, An Cách Nhĩ nói với Oss, “Phái người đi tìm viện trưởng đi, không chừng đã chết rồi.”
Tôn Kỳ vội vàng gọi điện thoại, phái người điều tra nơi ở và ghi chép xuất nhập cảnh của vị viện trưởng kia.
An Cách Nhĩ tiếp tục tham quan ‘khu nội trú’.
Nơi này đúng là quản lý hóa khách sạn, có lẽ căn bản là khách sạn cải tạo thành tòa nhà nằm viện.
Mở cửa một căn phòng, An Cách Nhĩ đi thẳng vào toilet.
Mạc Phi đi tới trước bồn rửa mặt, cầm tuýp kem đánh răng lên xem… Tuýp kem màu trắng, xé nhãn đi đúng là giống như đúc tuýp thuốc mỡ, nhìn kỹ, ở cuối tuýp kem có một dấu KPC chạm nổi.
Mạc Phi xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ rời khỏi toilet, đi ra ngoài.
Quản lý Trần ở ngoài cửa mặt mày xanh mét, đặc biệt khi nghe An Cách Nhĩ nói “Viện trưởng có thể đã chết”, cấp bách tới độ đi lòng vòng trong hành lang.
Oss khoanh tay đứng một bên, cũng đang ngẩn người, Oss lúc này đang tự hỏi về lý luận “sàng lọc cá thể nguy hiểm”, hắn chưa từng suy nghĩ đến góc độ này, nhưng giờ cẩn thận suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy đáng sợ.
Lúc rời khỏi phòng bệnh, An Cách Nhĩ hỏi quản lý Trần, “Trong khu nội trú của anh có bao nhiêu người?”
“Ở lâu dài thì có khoảng hơn 400 người, còn 100 người thì chỉ ở tạm…”
“Nhiều vậy?” Oss thấy khó tin, “Chỗ của anh là khách sạn phải không vậy?”
“Không phải…” Quản lý Trần đang muốn giải thích, Tôn Kỳ cầm điện thoại chạy vào, “An Cách Nhĩ! Viện trưởng chết thật rồi!”
Oss nhíu mày, “Chết ở đâu?”
“Trong tủ lạnh ở nhà của mình.” Tôn Kỳ lè lưỡi, “Cảnh viên ở hiện trường nói, nhìn có vẻ chết lâu rồi, đang chờ pháp y kiểm nghiệm.”
Quản lý Trần sợ tới mềm nhũn, ngồi sụp xuống đất.
An Cách Nhĩ đi tới, hai tay đút vào túi, hơi khom lưng, “Bây giờ tôi muốn tìm một người, anh giúp tôi nhớ xem.” jongwookislove.wordpress.com
Quản lý Trần gật đầu.
“Một bác sĩ.” An Cách Nhĩ nói, “Một bác sĩ bị chứng khiết phích nghiêm trọng, mỗi ngày phải tắm ít nhất ba mươi lần mới thấy đủ.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!