Tôi Ăn Cẩu Lương Mà Lớn Lên - Chương 14: 14: Anh Cưới Em!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
35


Tôi Ăn Cẩu Lương Mà Lớn Lên


Chương 14: 14: Anh Cưới Em!


Edit + Beta: Mỹ Nữ Ái Đường
Dịch Huyên giờ này tim đập chân run, quá sợ hãi cô liền đẩy Ninh Khang bên cạnh ra.

Tuy rằng lực cản của nước rất lớn nhưng Dịch Huyên vẫn gắng dùng sức mạnh.

Giờ này tóc cô ướt đẫm, khuôn mặt xấu hổ đỏ lên.

Cô thẹn quá hóa giận liếc Ninh Khang một cái, “Đừng chiếm tiện nghi của em.”
Ninh Khang ngược lại khá bình tĩnh, “Đừng phủ nhận lúc vừa nãy em vừa bám lên người anh như bạch tuộc.”
“Cũng là do anh chơi xấu, kéo em xuống nước trước.” Dịch Huyên tức giận.

“Em nói muốn đấu lại, anh mới kéo em.” Ninh Khang hợp tình hợp lý cãi lại.

“A…”
Ninh Khang không chờ được Dịch Huyên phản bác, nhưng lại chờ được tiếng hét chói tai của cô, ngay sau đó cô liền chìm xuống dưới.

“Huyên Huyên, em làm sao vậy?” Ninh Khang vốn rất bình tĩnh, giờ phút này lại sợ tái mét.

“Em…!Chân em…!Bị rút gân.”
Tuy cô là thiên tài bơi lội Dịch Huyên, nhưng gặp được tình huống này, không cuống cũng phải cuống.

Ninh Khang ngay lập tức chạy lại bế cô lên.

“Ninh Khang, anh đang nhân cơ hội ăn đậu hũ của em đúng không?” Dịch Huyên liều mạng giãy giụa, Ninh Khang bị cô nháo đến mất cả thăng bằng, liền nói to “Dịch Huyên, em còn muốn anh cứu em thì ngồi yên một chút!”
Bị anh nói như vậy, Dịch Huyên cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cả người tức khắc an tĩnh.

Tuy rằng Dịch Huyên chính là đồng đội heo điển hình, Ninh Khang vẫn dùng sức đưa cô lên cạn, nhờ nhân viên bể bơi đến xem.

Bắp chân của cô vẫn còn đau đến mức nhăn chặt mày, nhân viên cấp cứu muốn xoa bóp giúp cô, nhưng tay trái của Ninh Khang đã đến trước một bước.

Bị lòng bàn tay ấm áp của anh bao trùm, Dịch Huyên liền cảm thấy một cảm xúc kì lạ, nhưng bắp chân đang đau ê ẩm, ai rảnh mà lo chuyện “nam nữ thụ thụ bất thân”.

Mấy chục giây sau, chân cô rốt cuộc cũng thoải mái.

Ninh Khang buông chân cô ra, đỡ cô dậy.

Nhân viên công tác vì không chuẩn bị kĩ càng mà liên tục xin lỗi.

Dịch Huyên nhặt về mạng nhỏ cũng lười so đo với bọn họ, chỉ dặn dò lần sau đừng tái xuất hiện huống này, không phải ai cũng may mắn như cô, có người cứu giúp.

Được anh cứu một mạng, Dịch Huyên liền cảm thấy anh tốt hẳn lên, cũng không buồn truy cứu trận đấu kia nữa, chân chó hỏi Ninh Khang: “Anh có yêu cầu gì không, nếu có thể em nhất định sẽ làm.”
Ninh Khang nhìn khuôn mặt vẫn còn tái nhợt đi vì sợ của cô, nhịn không được xoa đầu, nhẹ nhàng nói: “Về phòng thay đồ, mời anh đi anh buffet.”
Bởi vì cách một cái đầu ướt, Dịch Huyên không chú ý lắm đến hành động này của anh, lập tức liền bị buffet hấp dẫn.

Đứng trước nhà hàng check in, cô hơi choáng ngợp bởi cái giá đắt cắt cổ 300 tệ.

Nhưng thôi, vẫn là nên báo đáp ân huệ.

“Vậy chút ăn nhiều thêm là được!” Dịch Huyên tuy rằng đã đáp ứng yêu cầu của anh rồi, nhưng ngữ khí vẫn còn đôi phần suy nghĩ.

Ninh Khang nhìn cái miệng chu lên của cô, trong lòng không nhịn được nói “Đồ ham tiền”, nhưng khóe môi vẫn hiện lên sự ôn nhu.

Hai người khoác lên khăn tắm, sau đó sát vai nhau rời khỏi bể bơi.

Dịch Huyên cúi đầu đi tới, trong lòng vẫn luôn tính toán ăn buffet lời hay không lời, nếu có lời vậy thì nên kiến nghị sửa đổi phương thức mời khách.

“Số WeChat của em là bao nhiêu vậy?”
Dịch Huyên trong lòng đang tính toán, nghe lời này liền mơ màng ngẩng đầu lên “Hả?”
“Số WeChat của em là bao nhiêu, lát nữa anh thế nào tìm em?”
Cho dù Ninh Khang nói chuyện liền mạch lưu loát, nhưng cô nào có thể quên được cái hôm anh không thèm cho cô số WeChat cơ chứ.

Dịch Huyên hơi mỉm cười, nói: “Không cần dâu, em thay xong xuống liền, anh đợi ở tiệm cơm Tây nha.”
“Không được, lỡ em bể kèo thì sao?”
“Em trong mắt anh nghèo đến độ không có mấy trăm tệ hả?” Dịch Huyên hừ lạnh một tiếng, “Nếu nửa giờ sau anh không thấy em xuất hiện, cứ trực tiếp đến 1910 tìm em.”
Dịch Huyên vẫy vẫy khăn tắm, khí thế ngẩng cao đầu.

Ahaha, mệt một bữa cơm, báo được mối thù.

Ninh Khang tới tiệm cơm Tây đã thấy Dịch Huyên rồi.

Dựa theo tính tình của cô, nếu quyết định ăn, đương nhiên sẽ cố kéo dài thời gian ăn cơm, ăn càng nhiều đồ mới tính tiền trở về.

Dịch Huyên đang định lấy cua chân dài Alaska về, ghế đối diện đã có người kéo ra.

Cô nhìn lên, nhai cua thịt nói: “Anh cứ ăn thoải mái, ăn nhiều lên đừng ngại.”
Ninh Khang trực tiếp ngồi xuống, lấy cua của cô.

Dịch Huyên ăn rất tập trung, không nghĩ tới Ninh Khang sẽ cướp lấy cua của cô, cô trừng mắt, tức giận nói: “Anh thích thì tự mình lấy ăn, không được lấy của em!!”
“Đừng ăn quá nhiều hải sản, đợi đến lúc em tiêu chảy đừng khóc.”
“300 một phần, không ăn hải sản sao có thể xứng với giá tiền chứ!” Dịch Huyên không để ý tới anh, tiếp tục ăn cua.

Ninh Khang không nói gì nữa, chậm rãi gỡ càng cua, sau đó đưa toàn bộ thịt cua đã được bóc đến cho cô.

“Ăn hết chỗ này thôi đó.”
Đây là tsundere boyfriend trong truyền thuyết sao?? Dịch Huyên bĩu môi, không nói gì, nhưng vẫn đều đặn ăn cua, chung quy thì cũng là cô trả tiền, sao có thể không ăn cơ chứ!
Ninh Khang nhìn cô gái nhỏ trước mặt, bất giác bật cười, sau đó mới đứng dậy đi lấy đồ ăn.

Anh cũng không thích buffet lắm, chỉ là muốn mượn một cái cớ để ở cùng cô mà thôi, mấy quán ăn vỉa hè thực sự không thích hợp cho lắm.

Anh nhìn một vòng, sau đó mang một đĩa thức ăn về.

Dịch Huyên một bên ăn một bên hoa si nhìn về nhạc công ở chính giữa sân khấu.

Nhìn bộ dáng say mê của cô, anh thật cạn lời.

“Đây là beefsteak này.” Ninh Khang đẩy thức ăn lên phía trước.

Dịch Huyên chỉ là liếc mắt một cái, sau đó lại quay về nhìn anh chàng kia, không tim không phổi nói: “Anh cứ để sang một bên đi.”
“Nguội rồi không thể ăn.” Ninh Khang nói.

“Nóng vội là không ăn được đâu.” Cô đáp lời.

Ninh Khang:……!
Sau khi hát hết bài, anh ca sĩ đi xuống sân khấu.

Dịch Huyên xoay người lại, phát hiện Ninh Khang không biết từ khi nào đã rời đi rồi.

Cô duỗi duỗi cái eo lười nhưng cũng chưa tìm được người.

Đại khái chắc là đi toilet đi

Dịch Huyên cũng không để ý lắm, cầm dao nĩa ăn beefsteak anh đã cắt tỉ mỉ cho cô.

Làm được mấy miếng, thức ăn đã vơi đi một nửa, sân khấu lại vang lên tiếng dương cầm.

Cô liền quay đầu, nhìn thấy người đang chơi đàn, cả tròng mắt đều rớt xuống.

Ninh Khang tư thái ung dung ngồi ở chính giữa sân khấu, ánh đèn lãnh đạm chiếu vào người anh, có chút lạnh lẽo.

Ngón tay anh uyển chuyển giữa những phím đàn, tạo thành những âm điệu tuyệt hảo.

Ninh Khang ngẩng đầu nhìn về phía cô, trông thấy một bộ biểu tình kinh ngạc, miệng không tự chủ được mà cười mỉm.

Dịch Huyên cảm thấy chắc chắn là do ánh đèn sân khấu đã làm cô mờ mắt, tại sao giờ phút này cô lại thấy anh nhìn mình cười ôn nhu xán lạn, như thiếu niên thuở nào cô vẫn thầm thích (ừ thì hai người là một mà chị gái:)
Khúc nhạc dạo sắp kết thúc, Ninh Khang quay đầu, cầm lấy microphone.

Tuy rằng không có hiểu biết nhiều về âm nhạc, nhưng cô vẫn nghe ra giai điệu của bài Tinh tình do Châu Kiệt Luân hát.

Lúc cô học cao trung, bài này đã rất thịnh hành, cũng là bài hát cô yêu thích nhất đến tận bây giờ.

“Cưỡi gió, lang thang trên bầu trời xanh
Một đám mây rơi xuống trước mặt tôi”*
*Lời editor: cho các tiên nữ nào cần https://.youtube.com/watch?v=ma6ug3RVHyw&ab_channel=GMLyric
Giọng nam trầm ấm vang lên, tất cả mọi người đều nhìn vào anh.

Dịch Huyên cũng thế, tuy rằng cùng Ninh Khang lớn lên, nhưng cô chưa bao giờ nghe anh ca hát, cũng không biết anh hát dễ nghe như vậy.

Trước kia mấy lần dụ anh hát anh đều không hát, cô còn tưởng anh tông điếc.

Người này, vừa có nhan sắc, lại hát tốt như vậy, ném vào giới giải trí có thể nhanh chóng hạ gục mấy chục lưu lượng a.

Cô cảm thấy, rõ ràng anh đang bị s3xy brain cản trở mọi thứ.

Dịch Huyên chống cằm, ánh mắt chăm chú nhìn anh, quanh thân anh tỏa ra khí chất mị lực, làm cô có chút rung động.

Mỗi lần anh nhìn cô, cô lại có chút thẹn thùng mà né tránh.

Chưa đã thèm, ca khúc đã kết thúc.

“Encore! Encore!”
“Hát nữa đi anh ơi!”
Dưới đài rất nhiều người yêu cầu nhưng Ninh Khang đều từ chối hết tất cả.

“Kỳ thật lúc tôi ra nước ngoài không có nghe nhiều nhạc, chỉ nhớ rằng lúc còn học cao trung trong nước, Tinh tình” ca khúc này rất nổi tiếng.

Lúc ấy có một học muội cực kỳ thích bài này, dù cô ấy chẳng bao giờ hát đúng nốt cả.”
Ngắn ngủi hai câu, mọi người đều nghe hiểu được cảm tình thời niên thiếu của anh.

Mà Dịch Huyên cung phản ứng lại siêu dài, ở trong não của cô, không thể nhớ ra một người nào khác có thể ngưu tầm ngưu mã tầm mã cùng chệch âm như cô.

Ninh Khang nhìn thấy vẻ mơ hồ của Dịch Huyên, bất đắc dĩ nói: “Trước kia không hiểu vì sao bản thân sẽ học hát, nhưng rốt cục sau nhiều năm như thế, cuối cùng tôi đã hiểu được.”
Mọi người đều nín thở, đột nhiên vang lên tiếng chén đĩa bị vỡ, ngay sau đó là một tiếng la thất thanh.

“A……..”
Thì ra có một thực khách đang đem canh về chỗ mình, nhưng lại vì câu chuyện hấp dẫn của Ninh Khang mà nán lại một chỗ, nhất thời không chú ý, nguyên một chén canh nóng cứ thế đổ lên đùi Dịch Huyên.

Dịch Huyên hôm nay mặc quần đùi, nước nóng rớt lên người cô không khác gì lửa.

Cô liền lập tức khóc, vì đau cũng có mà vì sợ hãi cũng có.

Người đụng trúng cô là một bé gái 19 tuổi, lần đầu tiên gặp phải chuyện này liền đứng ngây ngốc một chỗ, không biết phải xử lí như thế nào.

“Huyên Huyên, để anh xem.” Nghe được tiếng cô, Ninh Khang đã ngay lập tức lao từ trên khán đài xuống, chạy đến xem xét tình hình.

“Ninh Khang, em đau quá.” Cô giống như một con thuyền lưu lạc bỗng chốc tìm được bến đỗ, nghe được tiếng của anh, nước mắt liền cứ thế tuôn trào.

Nước mắt của cô từng giọt từng giọt rơi trên mu bàn tay anh, giống như chén canh nóng kia đã làm phỏng trái tim anh.

Ninh Khang không dám chậm trễ, một tay luồn dưới nách cô, một tay xuyên qua đầu gối, trực tiếp ôm cô lên, “Đừng sợ, chúng ta đến bệnh viện.”
“Em làm sao có thể không sợ được chứ? Hiện giờ cả chân em như lửa đốt, nếu như lưu lại sẹo thì làm sao? Nếu không tìm được bạn trai thì làm sao?” Dịch Huyên khóc nức nở.

“Anh cưới em.”
Anh hạ xuống một nụ hôn trên trán cô.

(editor: trời ơi *tung hoa tung hoa*)
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Trong lớp, cô giáo đang hỏi các bạn học nhỏ về ước mơ của chính mình.

“Nhà khoa học.”
“Giáo viên.”
“Vận động viên bóng rổ NBA.”
Cô giáo: “Nhất Nhất, bé lớn lên muốn trở thành ai?”
Nhất Nhất: “Bé muốn thành papa.”
Cô giáo: “…!Làm sao vậy?”
Nhất Nhất: “Bởi vì mỗi ngày có thể ôm mami ngủ a.”
Cô giáo: “……”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN