Sau khi Ninh Khang không ngừng nỗ lực thì Nhất Nhất đã dần thích ứng với việc ngủ một mình.
Đồng thời bé cũng phát hiện sau khi mình “nam tử hán” dần thì papa đối với bé ngày càng tốt.
Trước kia nếu bé muốn mua đồ chơi, papa sẽ bắt bé đáp ứng yêu cầu này nọ mới mua cho.
Còn giờ thì bé muốn gì hôm sau đều được đó.
Nhất Nhất cảm thấy mình ngày càng thích papa.
Đương nhiên không thể không khoe ra chiến tích tự mình ngủ một phòng với ông bà ngoại.
Dịch Hải Lập nghe thế thì thấy vô cùng vui vì cháu ngoại trưởng thành rồi, nhưng Diệp Tiểu Hà lại bắt được điểm không đúng.
Buổi tối nay Dịch Huyên cùng Ninh Khang ở lại Dịch gia ăn cơm.
Sau khi ăn xong Ninh Khang lại mang theo Nhất Nhất đi siêu thị mua dồ ăn vặt, Nhất Nhất sợ ông ngoại ở nhà nhàm chán cũng kéo ông đi theo.
Dịch Huyên cùng Diệp Tiểu Hà cầm chén đĩa nhét vào máy rửa chén xong, Diệp Tiểu Hà liền hỏi Dịch Huyên: “Hiện tại hai đứa cùng Nhất Nhất phân phòng ngủ, có phải đang định sinh đứa thứ 2 không.
Mẹ nghe thằng bé nói hai đứa định sinh cho nó em gái hả?”
Trước đó giục con gái sinh đứa nữa mãi mà không được, Diệp Tiểu Hà liền cháy lên niềm tin mãnh liệt.
Dịch Huyên thẹn thùng gãi tóc “…!Không phải, Ninh Khang chỉ nói muốn cho Nhất Nhất học cách trở nên độc lập.
Anh ấy nói con sinh con quá vất vả, không muốn con chịu khổ thêm lần nữa.”
Dù vế trước khiến Diệp Tiểu Hà rất tức giận, nhưng nghe được câu sau thì không nói gì nữa.
Bà vẫy tay, “Được rồi, hai đứa hoà thuận là tốt.
Không sinh cũng được, lỡ sinh thêm đứa nữa lại biến thành phao bơi giống mẹ.” Diệp Tiểu Hà ghét bỏ mà vỗ bụng mình, đột nhiên nhớ tới cái gì liền nói “Nếu Nhất Nhất không ngủ cùng với mấy đứa, con đem mấy bộ pyjama già đanh đó đổi hết đi.”
“…!Mẹ, mấy bộ này siêu thoải mái, sao lại nói già cơ chứ?”
Diệp Tiểu Hà liếc mắt một cái, chỉ chỉ mấy bộ trong tủ, “Con nhìn mẹ xem, lại nhìn con đi, có phải còn già hơn cả mẹ không.”
Dịch Huyên nhìn qua, liền thấy một chiếc váy ngủ tơ lụa màu mận chín.
“Mẹ dám mặc cái này sao?”
“Mặc cho ba con xem thì có gì không dám chứ.” Diệp Tiểu Hà trực tiếp giáng vào cô Hàng Long Thập Bát Chưởng, “Con tỉnh lại giùm mẹ đi, tiệc mừng thọ của bác con hôm đó có biết bao nhiêu nữ nhân vây lại quanh Ninh Khang hả.”
Dịch Huyên định phản bác, nhưng bị Diệp Tiểu Hà chặn họng, “Làm vợ, cần đúng lúc mà phát phúc lợi cho chồng, chứ không nó liền tìm phúc lợi bên ngoài cho xem.”
“…”
Bị Diệp Tiểu Hà giáo huấn một hồi, Dịch Huyên tự mình tỉnh lại một chút, hình như từ sau khi sinh Nhất Nhất, cô cũng rất lâu rồi chưa phát phúc lợi cho chồng thì phải.
Ngược lại thì anh lúc nào cũng quan tâm cô, khiến cô có chút đuối lý.
Vậy buổi tối làm cho anh kinh ngạc một chút đi.
Buổi tối Ninh Khang vì có chuyện làm ăn nên Dịch Huyên thừa dịp này đem Nhất Nhất gửi lại ở nhà ngoại, mình thi đi bách hoá mua vài bộ đồ ngủ quyến rũ.
Cô vừa đỗ xe dưới hầm thì nhận được điện thoại của Diệp Gia Minh, giọng điệu anh vô cùng sốt ruột, nói muốn gặp cô ngay lập tức.
Dịch Huyên bất đắc dĩ đành phải để chính sự sang một bên, hẹn anh ở tiệm cơm Tây.
“Huyên Huyên, em chung phòng với Lâm Nhược Vân 3 năm, có phải rất hiểu cô ấy không?”
“Xem như rất hiểu.” Dịch Huyên hồ nghi nhìn anh họ, “Anh hỏi cái này làm gì?”
Diệp Gia Minh mở điện thoại ra, làm một bộ như muốn ghi chép nói, “Em đem hết mẫu hình bạn đời lý tưởng gì đó của Lâm Nhược Vân nói cho anh đi.”
“…!Anh là đang quan tâm cấp dưới, muốn giới thiệu đối tượng cho cô ấy sao?”
Diệp Gia Minh trợn trắng mắt, “Anh mà là người tốt như vậy sao”, nói rồi khụ một tiếng, “Anh là đang muốn theo đuổi cô ấy.”
“Cái gì? Anh theo đuổi Lâm Nhược Vân?”
Diệp Gia Minh nặng nề mà gật đầu, Dịch Huyên lập tức giận dữ, “Em là bạn thân của Nhược Vân, em sẽ không để cho anh hại đời nhỏ đâu!”
“Anh làm gì hại đời Nhược Vân?”
“Nhược Vân là người đứng đắn, còn anh thì trăng hoa ngập trời, không hại đời thì hại gì?”
“Đứng đắn, đứng đắn mà muốn anh làm bạn tình của cô ấy sao?”
“…”
Lượng tin tức quá lớn, Dịch Huyên nửa ngày vẫn chưa hồi phục lại được.
Diệp Gia Minh hao tâm tổn phí giải thích cả nửa ngày, đến giờ cô mới tin anh là nghiêm túc, ngược lại thì nghĩ lại bạn thân mình cũng có chút tra.
“Tuy rằng anh là anh em, nhưng hôm nay em sẽ giúp anh, sau này anh mà dám bắt nạt cô ấy thì coi chừng!!”
“Được rồi, đừng nhiều lời nữa.
Em không muốn cho Nhất Nhất đứa em trai hay em gái gì à, nhanh cung cấp tình báo cho anh.”
Bị Diệp Gia Minh trì hoãn một trận, Dịch Huyên đón Nhất Nhất về nhà đã là 9h tối, cô mang đống quần áo đi giặt và hong khô một lần.
Không có kinh nghiệm gì, thay xong cũng mất một lúc mới dám đi ra ngoài.
Cô vừa kéo cửa phòng tắm ra thì đã thấy Ninh Khang đang nằm ngồi trên giường lớn, nhìn chằm chằm cô bằng một đôi mắt sâu không thấy đáy.
“Anh..
về rồi sao?” Dịch Huyên bị nhìn quá hoá thẹn.
“Vợ…” Ninh Khang hầu kết lăn lộn, đi về hướng cô..