Tôi Ăn Cẩu Lương Mà Lớn Lên - Chương 51: 51: Phát Cẩu Lương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Tôi Ăn Cẩu Lương Mà Lớn Lên


Chương 51: 51: Phát Cẩu Lương


Triễn lãm Hoa Nam quốc tế công nghiệp hoá tự động hoá đúng thời gian bắt đầu.
Dịch Huyên là nhân viên công tác của đơn vị tham gia nên phải có mặt lúc 7 giờ, thế nên cô chưa đến 6 giờ đã phải rời giường rửa mặt trang điểm.
Mà Ninh Khang vì là đơn vị tham gia, lại còn là sếp lớn, thế nên không cần phải giống như những người khác chuẩn bị tất bật.

Tối hôm đó, cô giao nhiệm vụ đưa đón Nhất Nhất cho anh.
5h50 sáng Dịch Huyên tỉnh dậy, nhẹ nhàng xốc chăn, thế nhưng vẫn làm anh tỉnh.
“Em xin lỗi, anh mau ngủ lại đi.”
“Còn sớm mà, ngủ thêm 5 phút đi nào.”
“Không được, em bị muộn rồi.” Ngày thường cô đi làm cơ bản đều là Ninh Khang đưa đón, chỉ đôi lúc mới phải lái xe thôi, nhưng với kĩ thuật lái xe của cô thì vô cùng đáng lo, vì thế cần phải đi sớm.
Ninh Khang ôm cô không rời, “Muộn cũng được, lát nữa đi chung với anh”, nói rồi cho cô một morning kiss đầy ngọt ngào.
Mười phút sau, Dịch Huyên một bên mặc quần áo một bên chỉnh lại giường, “Anh đưa em đi, Nhất Nhất cũng phải dậy sớm, lỡ như con ngủ không đủ sẽ không cao lên được anh biết không? Nếu như sau này thằng bé không kiếm được vợ thì phải làm thế nào?”
Ninh Khang bật cười, “Bà xã à, Nhất Nhất mới có ba tuổi hơn thôi, bây giờ em có tính sớm quá không hả?”
“Anh có biết bây giờ mất cân bằng giới tính vô cùng nghiêm trọng không?”
“Mất cân bằng thì có sao chứ, Nhất Nhất dù vô dụng cũng là kế thừa gen tốt của hai chúng ta, cưới vợ không thành vấn đề.

Em yên tâm, anh sẽ kêu Diệp Gia Minh 6h40 tới nhà, 7h15 gọi Nhất Nhất dậy đi nhà trẻ.”

Dịch Huyên kinh ngạc, “Anh em ư? Anh ấy không phải là rất ghét rời khỏi giường sao.”
“Đúng vậy, nhưng vì để cưới được vợ, nên không còn cách nào khác rồi.”
Đúng như dự đoán, Diệp Gia Minh không do dự liền đáp ứng.

Chỉ có đưa đón Nhất Nhất thì anh mới làm cho Lâm Nhược Vân chú ý đến mình được, “Nhược Vân à, anh đưa đón thằng nhóc thì được, nhưng thay quần áo rửa mặt gì đó anh làm không được.”
“Vậy mà anh còn đòi sinh con với em?” Lâm Nhược Vân hừ lạnh.
“Có thể giống nhau sao, con của chúng ta anh sẽ dạy thật tốt mà.”
Cứ như vậy, Lâm Nhược Vân lại bị Diệp Gia Minh lừa gạt, ngay sáng hôm sau đã kêu người dọn đồ vào chung cư của cô, bộ dạng này là không muốn dọn ra ngoài đi.
Diệp Gia Minh với Lâm Nhược Vân 6h40 đúng giờ đến trước Ninh gia, Diệp Gia Minh thì hăng hái hớn hở, Lâm Nhược Vân thì đi lại có chút khó khăn, có thể hình dung ra tối qua có bao nhiêu nhiệt tình.
Dịch Huyên cùng với hai người nói vài câu liền theo Ninh Khang ra cửa.
“Từ mai anh không cần đưa đón em đâu, anh phải dậy sớm như vậy cực lắm.” Dịch Huyên lên xe nói.
Ninh Khang nói, “Anh cứ nằm trên giường sẽ lại lo lắng em không an toàn, còn không bằng chở em đi.”
Dịch Huyên cảm thấy ấm áp, “Nhưng em có phải bé con đâu.”
Ninh Khang hợp tình hợp lí nói, “Nhưng trong tim anh thì em vĩnh viễn là bé con.”
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, Dịch Huyên cuối cùng cũng cười rồi.
Vương Triều là người phụ trách chủ yếu của NK lần này, 7h30 đến hội trường đã thấy sếp ngồi chễm chệ ở sofa, vô cùng ngạc nhiên.
“Sếp, anh cũng hồi hộp sao?” Vương Triều ngồi xuống cạnh Ninh Khang, hỏi.
“Sao anh phải hồi hộp?”
“Thế sao anh đến sớm thế?”
“Chở bà xã đi làm.”
“…”
Đám người phía sau đang nhai bánh bao, đột nhiên cảm thấy no luôn rồi.
“Bánh bao không ăn nữa sao?” Ninh Khang hỏi.
“Sếp à, anh thích thì cứ ăn luôn đi.”
Ninh Khang lấy hai cái rồi đứng dậy, “Mấy đứa cứ chuẩn bị cho tốt, anh đi đưa bữa sáng cho vợ, vội quá nên chưa kịp ăn gì.”
“…”
9h thì buổi triển lãm cũng bắt đầu.
Đúng như dự đoán, quảng cáo của vợ chồng họ Ninh trở nên hot nhất, mọi người đều muốn vào thử nghiệm, Vương Triều tiếp khách không xuể bèn gọi cho Kevin tới giúp.
Buổi chiều 4h30 thì triển lãm cũng kết thúc ngày đầu tiên, mọi người đều đến chúc mừng Dịch Huyên, “NK hôm nãy đã chốt 50 triệu đơn hàng đó.”
“Ủa thật vậy luôn hả?” Dịch Huyên không dám tin.

“Tin hay không thì hỏi chồng chị là biết liền mà.” Đồng nghiệp cười nói.
Dịch Huyên quay đầu, liền thấy Ninh Khang đang đứng đợi cô, “Em xong chưa vậy?”
“Xong rồi nè.”
Sau đó thì cả hai cùng dắt tay nhau ra ngoài, đoàn đội cả ngày đã bị ngược, đến cuối ngày còn bị ngược cơm chó.
Huhu hâm mộ Dịch Huyên quá, chồng vừa giàu vừa đẹp lại vừa giỏi.”
Không cần hâm mộ, mai catwalk một vòng quanh đây tìm đối tượng là được.
“Hahaha đùa nhau hả má, mấy ông lớn quanh đây toàn đầu sáng loáng không hà.”
“Nghe nói hôm nay NK kiếm được 50 triệu đơn đặt hàng hả anh?” Dịch Huyên hưng phấn hỏi.
“Đúng vậy, domestic AI chiếm 60%, còn mấy thứ khác 40%.

Ninh Khang bình tĩnh nói.”
“Sao nghe anh bình tĩnh vậy, còn có hôm nay thành tích tốt như vậy sao anh không đãi mọi người bữa cơm, cổ vũ tụi nhỏ?”
Anh thấy cô nhíu mày thì vuốt phẳng lại, “Về sau đừng nhíu mày, sẽ nhanh già đó.

Hôm nay là sinh nhật em mà, đương nhiên anh phải ở cùng em rồi.”
Dịch Huyên tới giờ mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật của mình, “Em quên mất luôn, tụi mình nhanh đi đón Nhất Nhất đi ăn tiệc lớn nào!”
“Không cần đón, ba mẹ lát nữa sẽ dẫn nó qua Sơn Hồ Cư, giờ chúng ta bắt đầu đi sẽ kịp.”
Sinh nhật năm nay cũng có sự tham gia của bốn vị phụ huynh, nhưng hôm nay lại nhiều hơn hai người, hai bảo mẫu của Nhất Nhất.
Nhìn Diệp Gia Minh rất dính Lâm Nhược Vân, Diệp Tiểu Hà đều tràn đầy ý cười, “Nhược Vân, con mà đi theo nó là sau này gọi dì là cô đó nha.”
Thật ra tới với Diệp Gia Minh, Lâm Nhược Vân khó xử nhất là dối với Diệp gia, giống như mình đang ăn cỏ gần hang vậy.
“Dì ơi tụi con mới bên nhau không có bao lâu, cái này từ từ nói ạ.”

Cô vừa nói xong, Diệp Gia Minh liền giả khổ nói với Diệp Tiểu Hà, “Cô, cô nhanh khuyên nhủ Nhược Vân giúp con, con sắp già rồi.”
Diệp Tiểu Hà trừng mắt nhìn anh, “Cũng biết mình già rồi hả, muốn cưới vợ sớm thì chắc phải qua học hỏi Ninh Khang rồi.”
“Học như nào hả cô?
“Cầm đèn chạy trước ô tô.”
Dịch Huyên nghe xong liền đỏ mặt, “Mẹ, sao lại là cầm đèn chạy trước ô tô.”
Mọi người đều cười ầm lên.
Bữa cơm vô cùng náo nhiệt, đến tận 8 giờ mới kết thúc.
Rời khỏi Sơn Hồ Cư, Diệp Tiểu Hà liền chủ động hỏi Nhất Nhất, “Nhất Nhất, ngày mai mama bé sáng sớm đã phải đi làm rồi, tối nay ngủ ở nhà bà ngoại được không.”
Hôm nay sáng sớm đã không được thấy mama, Nhất Nhất đương nhiên rất muốn gần mẹ, nên vô cùng rối rắm đứng một chỗ.
Dịch Huyên đương nhiên biết Diệp Tiểu Hà muốn cô và Ninh Khang có thế giới hai người, vì hôm nay là sinh nhật cô, nhưng cô vẫn xót con lắm.
“Mẹ ơi không sao đâu, để con đón Nhất Nhất về.”
Nhất Nhất liền cười, nhưng Ninh Khang lại trầm mặc.
Buổi tối về nhà, Ninh Khang còn không có chút cảm xúc gì, ngày thường tắm rửa cho Nhất Nhất ngủ đều là anh làm, nhưng hôm nay anh đều không muốn làm.
Dịch Huyên liền đọc truyện cho bé ngủ xong mới về phòng với chồng.
“Ông xã?” cô vừa đẩy cửa bước vào đã bị người từ phía sau ôm lấy.
“Bà xã, em có muốn tắm uyên ương không?”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN