Tôi Bán Thức Ăn Trên Wechat Phát Tài - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
202


Tôi Bán Thức Ăn Trên Wechat Phát Tài


Chương 1


2.11.2021

Editor: Autumnnolove

Nhóm chat “Nhị bangnhư một”.

[ Là dương không phải dương: A a a —– ]

[ Dọn gạch chuyên nghiệp: Chào buổi sáng cả nhà yêu của kem, có chuyện gì vậy? ]

[ Là dương không phải dương: Tui khổ quá mà…Đột nhiên phát hiện ra đi hoc mới tốt, đi làm chính là khổ ải nhân gian, mới thực tập thôi mà đã mệt như chó rồi T_T ]

[ Tiểu bảo bối: *ôm một cái* Còn không phải sao! Mỗi ngày tôi đều mệt muốn chết rồi, cấp trên của tôi còn giống như một kẻ ngốc, mỗi ngày bày ra một đống rắc rối lớn… ]

[ kekeaiai : Nhà xuất bản chỗ chúng tôi mới thật sự một lời khó nói hết, quả thực là không xem thực tập sinh là con người… ]

Trong nhóm đều là những sinh viên đại học vừa mới bước ra khỏi cánh cửa nhà trường, đang thực tập ở rất nhiều nơi. Lúc còn đi học, bạn luôn hi vọng sớm có thể tốt nghiệp đi làm. Đến lúc đi làm, bạn lại nhận ra không có gì suиɠ sướиɠ bằng được đi học.

Một người mở đầu than vãn, tức khắc những người khác cũng đi theo ra sức phàn nàn, trong lúc nhất thời nhóm chat cực kỳ náo nhiệt.

[ lily: Mình cảm thấy rất tốt a, cảm giác thực tập ở đài truyền hình thú vị hơn nhiều so với đi học, có thể tích lũy được rất nhiều điều mà ở trường học không được dạy tới … ]

Vốn dĩ mọi người đều đang điên cuồng than oán, một tin nhắn khác biệt vừa nhảy ra khiến cho nhóm chat yên tĩnh một lúc mới có người trả lời lại.

[ Dọn gạch chuyên nghiệp: Đài truyền hình…hâm mộ! ]

[ Tiểu bảo bối: Đài truyền hình so với mấy chỗ mà chúng tôi thực tập thì tốt hơn nhiều, cậu đương nhiên là cảm thấy tốt rồi! ]

[ Là dương không phải dương: Ô ô ô…Khó chịu nhất chính là bản thân mình làm việc rất mệt mỏi mà còn không học được gì, nếu không tôi cũng không oán giận! ]

[ lily: Vận khí tốt thôi mà! Lại nói thật là tiếc cho Hướng Vãn, vất vả lắm mới được nhận vào đài truyền hình thực tập giống mình, kết quả lại…Ai, cái thân thể kia của cậu ấy đúng là kéo chân sau… ]

Nhìn thấy tin nhắn mới nhất của “lily”, có vài nữ sinh trong nhóm nhịn không được bĩu môi, ở trong lòng thầm mắng cô dối trá. Rốt cuộc ai không biết đài truyền hình lần này tuy rằng chiêu sinh không ít thực tập sinh, nhưng giữ lại làm chính thức lại ít đến đáng thương. Có thể bớt đi một đối thủ cạnh tranh, “lily” còn vui mừng không kịp, còn thay Hướng Vãn cảm thấy đáng tiếc mới là lạ!

[ Hạ Phong: Hướng Vãn bây giờ đang thực tập ở đâu có ai biết không? ]

[ Là dương không phải dương: Không biết! ]

[ kekeaiai: Thời gian gần đây quá bận, cũng chưa có rảnh tìm cậu ấy hỏi thăm tình hình. ]

[ Tiểu bảo bối: Aizzzz, thật đáng tiếc cho cậu ấy, rõ ràng thành tích ở chuyên ngành của chúng ta tốt như vậy … ]

[ lily: Thành tích tốt thì có ích lợi gì, tình huống thân thể của cậu ấy như thế kia, không chừng là không có đơn vị nào dám nhận, bây giờ chắc là đang ở nhà dưỡng bệnh đi, sự thật thì mất lòng, dáng dấp của cậu ấy cũng coi được, còn không bằng tìm một nhà nào đó tốt một chút gả đi cho rồi. ]

[ kekeaiai: Vãn Vãn mà chỉ coi được thôi sao, vậy nữ sinh khoa chúng tôi đây dáng dấp đều khó coi sao? Còn có, muốn gả thì cậu tự đi mà gả đi, đừng có nhắc đến Vãn Vãn của chúng tôi! ]

[ lily: Được được đươc, Hướng Vãn của cậu là đẹp nhất, đẹp tựa tiên nữ trên trời được chưa! Thật là cái gì cũng bắt bẻ được *chịu phục* ]

[ kekeaiai: Dm! Cậu là cái bà già âm dương quái khí không biết xấu hổ còn nói tôi bắt bẻ? ]

[ lily: Cậu nói ai… ]

[ kekeaiai: Ha ha… ]

[ Hạ Phong: Được rồi được rồi, chút chuyện nhỏ thôi mà, không phải đều rất bận sao? Đừng cãi nhau nữa ]

Nhắc tới Hương Vãn, kỳ thật mọi người đều có không ít cảm thán, nhưng mà cô ấy cũng có mặt trong nhóm chat, rất nhiều lời nói vẫn nên nhịn xuống không nên nói ra.

Thời gian thực tập xác thật rất bận, lớp trưởng Hạ Phong đứng ra giảng hòa, những người khác cũng tùy tiện nói thêm một hai câu liền lặn xuống, nhóm chat tức lại một lần nữa yên tĩnh.

-Editor: Autumnnolove-

Căn hộ gần trường đại học H.

So với đám thực tập sinh đang đau khổ vì bắt đầu đi làm, Hướng Vãn lúc này mới vừa thức dậy. Nhưng mà cho dù có ngủ đủ tám tiếng, cô vẫn luôn cảm thấy thập phần mệt mỏi, dựa vào đầu giường xem tin nhắn trong nhóm chat, tinh thần cũng kém đi một chút.

Trong nhóm chat các bạn học đều đang than vãn thực tập mệt mỏi cùng cực khổ, nhưng mà Hướng Vãn lại hâm mộ bọn họ, hâm mộ bọn họ ít nhất còn có cái thân thể khỏe mạnh để đi trải nghiệm cái phần khổ mệt kia, không giống như cô…

“Khụ khụ…”

Thời tiết thành phố H cuối thu, buổi sáng có chút lạnh, nhưng bây giờ mặt trời cũng đã lên, lại ở trong phòng, đáng lí ra sẽ không lạnh, nhưng vừa rời khỏi chăn, phía sau lưng Hướng Vãn truyền đến cảm giác lạnh lẽo làm cô có chút không chịu nổi, sau khi nhíu mày khẽ ho hai tiếng, cô đặt di động lên méo giường đi lấy áo khoác mặc vào mới cảm thấy ổn hơn một chút.

Mặc xong áo khoác, cô lại mang thêm vớ, lúc này mới chậm chạm mà đứng dậy xuống giường, đi rửa mặt.

Rửa mặt xong, cô tới phòng bếp luộc hai cái trứng gà, sau đó bỏ chung vào nồi hẹn giờ đang nấu táo đỏ cùng gạo kê cho buổi sáng. Cháo gạo kê táo đỏ tỏa ra mùi hương thơm ngọt cùng trứng luộc đậm đà không chỉ phong phú mà còn tương đối dinh dưỡng. Nhưng Hướng Vãn thường không có khẩu vị gì, bất quá vẫn bận tâm thân thế của mình, lúc này mới cầm lấy cái muỗng miễn cưỡng ăn. Một muỗng trứng gà, một muỗng cháo, cứ như vậy ăn tới mười phút, trứng gà trong tay cô còn thừa nửa cái.

Lúc này di động bên cạnh đột ngột vang lên, Hương Vắn đảo mắt nhìn một cái, thấy là mẹ gọi tới, buông cái muỗng trong tay, một bên cầm lấy di động bấm nút nhận cuộc gọi, một bên rút tờ khăn giấy lau miệng.

“Alo…con gái ngoan, có ăn cơm chưa?”

“Mẹ, con vừa mới ăn xong”

“Hôm nay không có đi làm sao?”

“Hôm nay…con xin nghỉ”

“Nghỉ cũng tốt. Con đi làm có mệt hay không? Đồng nghiệp cùng làm thế nào…”

“Mọi người đếu tốt, thân thể cũng khá tốt, mẹ cùng với ba đừng lo lắng…”

“Đều tốt là được rồi, mẹ với ba con ở nhà cũng rất tốt…Đúng rồi, tiền cho con có đủ dùng không?”

“Đủ dùng…Tiểu Dật ở nhà có nghe lời không?”

“Đứa nhỏ này con còn không biết nó sao, nó chỉ nghe lời con thôi…Vừa lúc con cũng sắp tốt nghiệp, về nhà quản nó…”

Hướng Vãn biết người trong nhà tuy rằng để cho cô đến thành phố học đại học, nhưng trong lòng kỳ thật vẫn không yên tâm, muốn cô sớm một chút về nhà.

Sau khi cúp điện thoại, Hướng Vãn nắm chặt di động, nhíu mày buồn bã, vừa khớp với khuôn mặt ốm yếu kia của cô, vì vậy gương mặt trắng nõn càng thêm vài phần tương tiếc.

Từ nhỏ đến lớn, bởi vì bệnh tình của cô, người trong nhà đã phí không ít tâm tư, thậm chí còn chiếu cố hơn so với em trai ở nhà. Nếu có thể, Hướng Vãn thật sự không muốn gây thêm phiền toái cho người nhà, cho nên sau khi thi đại học cô liền chọn đến thành phố bên cạnh để học.

Bốn năm đại học, tuy có chút gập ghềnh, nhưng cô cũng coi như là có thể tự chăm sóc bản thân, không còn giống như trước kia, cái gì cũng đều phiền đến người trong nhà.

Cô thật sự cho rằng, mọi thứ sẽ dần tốt hơn, đặc biệt là sau khi cô được tuyển vào thực tập ở đài truyền hình nhờ vào thành tích chuyên ngành ưu tú của cô, nhưng không nghĩ tới…cuối cùng vẫn là bị thân thể kéo chân sau.

Ngay ngày thực tập đầu tiên, nhịp sống gấp gáp khiến cô có chút choáng ngợp, nhưng hiện tại kết quả này, khiến cô có chút…không cam tâm!

Nghĩ đến công việc thực tập đầu tiên cũng không kiên trì giữ được, công việc càng thêm vô vọng, khả năng cuối cùng vẫn là phải trở về phiền toái người trong nhà, Hướng Vãn bỗng có chút hô hấp không thông, cô nhè nhẹ vỗ ngực mình để thở xuống, cũng không dám tiếp tục đắm chìm trong suy nghĩ tiêu cực này nữa.

Hướng Vãn là một đứa trẻ sinh non, theo như bà ngoại cô nói thì không khác con mèo con là bao nhiêu, vừa nhỏ vừa yếu, bác sĩ cũng không dám đảm bảo có thể nuôi lớn, chỉ có thể nói họ chăm sóc tỉ mỉ hơn, người chung quanh đều lén nói với nhau, nói đứa nhỏ này khẳng định không sống được lâu, thậm chí khuyên vợ chồng Hướng gia tranh thủ còn trẻ sinh thêm đứa nữa.

Hai vợ chồng Hướng gia lại không thích nghe lời này, ngược lại cảm thấy bọn họ sinh ra con gái không có thân thể tốt là chính bọn họ làm con gái thua thiệt. có thể nói là dùng 120 phần tâm tư lên người Hướng Vãn, cẩn thận nuôi lớn cô.

Hướng Vãn từ nhỏ đã thường xuyên bệnh tật ốm yếu, đi đứng cũng chậm hơn mấy đứa trẻ khác. Chờ cô lớn hơn một chút, mấy đứa nhỏ khác có thể chạy có thể nhảy, cô lại không được, đi lâu một chút sắc mặt liền tái nhợt, thậm chí có lần trực tiếp ngất xỉu.

Điều kiện Hướng gia cũng không tệ, vợ chồng Hướng gia từ nhỏ mang theo con gái đến không ít bệnh viện, đều nói là yếu từ trong bào thai, không trị được. Cuối cùng chỉ có thể tìm một lão trung y nổi danh viết cho một cái phương thuốc, từ từ điều dưỡng thân thể cô. Cứ như thế cho đến mười mấy tuổi, thân thể Hướng Vãn so với khi còn nhỏ tốt hơn một chút, ít nhất sẽ không còn thấy chóng mặt hoặc ngất xỉu nữa.

Hướng Vãn từ nhỏ đã là một đứa nhỏ thông minh hiểu chuyện. Nhưng mà con cái lớn lên sẽ có suy nghĩ của riêng mình, cô cảm thấy người trong nhà từ nhỏ tới lớn đặt quá nhiều tâm tư vào mình, cho nên mới lựa chọn tới thành phố kế bên học đại học.

Người trong nhà đều rất luyến tiếc, nhưng cô từ nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, khó có khi năn nỉ muốn thứ gì, rốt cuộc không đành lòng cự tuyệt, cuối cùng vẫn đồng ý. Bởi vì thân thể của cô không tốt, không chịu được tiếng ồn, ngủ không đủ giấc sẽ dễ bị đau đầu, liền thuê một căn hộ gần trường học cho cô.

Căn hộ gồm hai phòng ngủ, một phòng khách, phòng tắm độc lập, phòng bếp cùng ban công. Phòng ngủ chính là phòng Hướng Vãn, một phòng khác bố trí thành thư phòng.

Hướng Vãn ngồi ở bàn ăn một lúc để ổn định cảm xúc, sau đó mới chậm rãi đứng dậy thu thập chén đũa.

Hướng Vãn phải kiêng ăn rất nhiều, đồ lạnh và cay căn bản không thể đụng vào, gia vị quá nhiều cũng không thể ăn, cho nên có thể ở nhà ăn liền tuyệt đối không chạm vào đồ ăn bên ngoài. Bởi vì điểm này, cho dù người trong nhà cưng chiều cô, cô vẫn phải học nấu nước để có thể tự nấu cơm cho chính mình.

Dọn dẹp xong chén đũa, lau sạch bàn, Hướng Vãn thuận tiện quét nhà một lần, làm xong hết việc, cô lại cảm thấy khó thở. Kỳ thật lúc trước người trong nhà chuẩn bị mua cho cô một người máy quét rác, nhưng Hướng Vãn nghĩ công việc nhà này coi như rèn luyện thân thể, cho nên liền từ chối.

Nghỉ ngơi một hồi, làm xong hết mọi việc, Hương Vãn ra ghế mây ngoài ban công ngồi.

Thời tiết hôm nay không tệ, ánh mắt trời chiếu xuyên qua cửa số trong suốt, tia nắng làm cơ thể cô nháy mắt ấm lên.

Hướng Vãn ngửa đầu, bầu trời xanh hơn ngày thường, tâm tình rốt cuộc cũng tốt lên.

Thật ra, so với nhiều người trên thế gian này, cô cũng đã đủ may mắn, có người nhà tốt, tay chân lành lặn,…Còn có thể nhìn thấy thế giới tốt đẹp như vậy.Từ khi Hướng Vãn bắt đầu hiểu chuyện, cô luôn rõ ràng thân thể chính mình hơn bất cứ ai, cho nên đã có thói quen tự trấn an mình. Nếu thật sự không chống đỡ nổi thì cứ về nhà thôi, dù sao ba mẹ ở nhà vĩnh viễn cũng sẽ không ghét bỏ cô.

Tắm nắng xong, Hướng Vãn cũng nghĩ đến lúc rời khỏi nơi này, bốn năm đại học, cô đã trải nghiệm đủ, bây giờ có trở về cũng không tính là quá tiếc nuối.

“Nhưng mà sau khi trở về cũng không thể ăn bám gia đình, tốt nhất là nên tìm việc gì đó làm…”

Hướng Vãn nhẹ giọng nói nhỏ, trong lòng đã có tính toán, với tình trạng thân thể của mình, sau khi trở về có thể làm cái gì.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN